Buổi tối đến, Diệp Thần nhóm người liền nghỉ tại trong Lục Thừa Phong trang gia. Hoàng Dược Sư được sắp xếp ngay một phòng riêng cách bọn họ khá xa. Có vẻ như Lục trang chủ biết Diệp Thần là loài hoạt động về đêm nên, tốt nhất không nên để một số chuyện lọt vào mắt hay tai của người già và trẻ nhỏ đi.
“Dung Nhi dịch xuống một chút. Đúng như vậy đấy.” Diệp Thần tận hưởng nói.
“Như vậy sao. Ta sợ không chịu nổi nữa. Đến đây thôi.” Hoàng Dung người mệt nhoài than thở nói.
“Tốt hay để ta giúp ngươi. Ngươi cứ nằm im và tận hưởng tốt à.” Diệp Thần liền đè xuống Hoàng Dung nói.
“Vậy tùy ngươi, Diệp ca ca ngươi nhẹ…một chút… ta có một chút sợ đau.” Hoàng Dung liền để mặc Diệp Thần hoàng hành.
“Được ta sẽ đối với ngươi rất là… ôn nhu.” Diệp Thần xấu xa cười nói.
“A, ngươi làm nhanh quá chậm lại một chút. Đừng thô bạo như vậy, đau chết ta rồi.” Hoàng Dung tuy nói vậy nhưng miệng không ngừng rên rỉ thư thoái.
“Được chưa à, ta nhẹ nhàng hết mức có thể rồi đấy. Thật một chút cảm giác cũng không có à.” Diệp Thần liền làm chậm lại nói, chậm vậy chẳng hiểu sao nàng lại nhu vậy sung sướng đâu, nhịn chết hắn rồi.
“Được a, cứ thế đi. A..a…a. Đúng rồi, tiếp tục đến…” Hoàng Dung vẹn vẹo người rên rỉ khiêu gợi.
“Ta nói ngươi đừng kêu như vậy được không. Ta sợ ta không kìm nổi.” Diệp Thần mặt đầy hắc tuyến nói.
“Ta cũng không bắt ngươi nhịn, nếu ngươi muốn bao nhiêu đều có thể.” Hoàng Dung liền khiêu khích hắn.
“Dám quyến rũ ta à. Tiểu hồ ly xem chiêu của ta.” Diệp Thần liền tấn công đến.
“A, đau chết ta mắt, đừng, làm ơn dừng lại. Ta sai rồi.” Hoàng Dung thất thanh cầu xin.
Lúc này cửa phòng liền bị đạp tung ra.
“Tên khốn nạn dám làm đau con gái yêu quý của ta, muốn chết chắc.” Hoàng Dược Sư liền nhảy vào hét lên.Nhưng đập vào mắt hắn liền…
“Oái sao lại thế này?” Hoàng Dược Sư mặt đỏ bừng nghĩ.
“Nhạc phụ đại nhân đêm khuya vắng vẻ người đến rình trộm thì được, nhưng cũng không cần lao vào xem chứ.” Diệp Thần mặt xạm lại nói. Đây là muốn xem trực tiếp sao.
“Không phải vậy, ta chỉ đi ngang qua tìm Dung Nhi vô tình nghe thấy thôi. Ta tưởng nên xông vào.” Hoàng Dược Sư lúng túng nói. Hắn thực chất là sợ con gái mình bị Diệp Thần ăn hiếp đi à.
“Tưởng gì a, chúng ta chỉ là đang mát xa thôi mà. Ngươi lại nghĩ cái gì đâu.” Diệp Thần chỉ mình đang dạy Hoàng Dung cách mát xa để chữa nàng kinh huyệt không đều nha. Mặc dù có nhiều cách nhanh hơn nhưng hắn vẫn thích cái cách nguyên thủy, sơ xác mà trần trụi này à.
“Ân, ta chính là không có cái gì tưởng tượng.” Hoàng Dược Sư liền mở miệng dối lòng nói. Tuy nhiên mặt đều nahnh phát đỏ ra à.
“Được rồi, nhạc phụ đêm đã khuya. Ngươi về phòng nha, còn trí tưởng tượng cứ để nó bay cao bay xa à.” Diệp Thần cười nói. Hắn còn không nhìn ra đầu óc Đông Tà đen tối ý.
“Cha người nên đi nghỉ ngơi nha.” Hoàng Dung liền chỉnh lại quần áo xấu hổ nói. Lúc nãy thư thái không kìm được rên rỉ, cha đều nghe thấy cả, thật quá mất mặt đi.
“Vậy các ngươi nghỉ ngơi ta về phòng trước.” Hoàng Dược Sư liền bắc được cái thang xuống liền nhanh chóng thoái lui ra khỏi phòng.
“Được rồi, Dung Nhi chúng ta bắt đầu món chính đi. Ta đều sắp không chịu được rồi. Ngươi xem ta quả thực đàng thương nha.” Diệp Thần liền đáng thương nhìn về phía Dung Nhi.
“Được a, ta đều đã chuẩn bị xong, ngươi còn đang chờ đợi gì đâu.” Hoàng Dung liền thẹn thùng nói.
“Vậy ta không khách khí nữa. Hôm nay ta nhất định ăn sạch ngươi.” Diệp Thần liền xấu xa cười.
“Không đợi bọn họ sao, nhiều người càng vui chứ à. Đông Nhi đi tìm bọn họ cũng qua nhanh thôi.” Hoàng Dung liền mở miệng nói.
“Vậy nhịn lại một chút cũng tốt.” Diệp Thần liền nín lại.
Cửa phòng lần nữa mở ra, chúng nữ liền bước vào bên trong.
“Các ngươi thực sự muốn làm tại đây sao. Với lại nhiều như vậy mỹ nữ hầu hạ ngươi quá tiện nghi ngươi sao.” Hàn Tiểu Oanh nhìn xung quanh nói. Chuyện này mà lộ ra nàng chẳng dám gặp ai à.
“Diệp Thần chúng ta bắt đầu được chứ ta nhanh không chịu nổi rồi.” Hoa Tranh gấp gáp nói.
“Ta nghĩ Diệp Thần muốn thế nào đều được cả. Có lộ ra cũng không có sao, cũng chẳng phải cái việc to tác gì. Hầu hạ lão công không phải là bổn phận nhi nữ sao.” Mai Nhược Hoa từng qua một đời chồng liền thuận lý thành văn nói.
“Chúng ta liền đến giúp công chủ đi xuống.” Tứ nữ Xuân Hạ Thu Đông dưới sự chỉ huy của Hoàng Dung liền chạy lại hầu hạ Diệp Thần.
“Ta nghĩ chúng ta nên bắt đầu đi. Trời đều mau sáng rồi.” Mục Niệm Từ đỏ mặt nói. Cùng chúng tỷ muội cùng một lúc hầu hạ thế này quả thật là lần lần đầu tiên đi.
“Tốt, các ngươi liền ổn định vị trí đi. Ai cũng đều có phần cả à.” Diệp Thần hắc hắc nói.
Một lúc sau, bên ngoài cửa phòng lại xuất hiện hai người là cha con Lục Quán Anh. Họ muốn đến để cảm tạ Diệp Thần ban đơn thuốc Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao bản nâng cấp được không.
“Chúng ta liền gõ cửa xem hắn ngủ chưa đi.” Lục trang chủ liền nói. Nhưng khi tay Lục Quán Anh đưa đến gần cửa hai người nghe được thanh âm trong phòng liền lặng người lại.
“Thế nào hả, Hoa Tranh?” Giọng Diệp Thần cất lên.
“D-Dừng lại! Làm ơn dừng lại đi!.” Tiếng Hoa Tranh cầu xin vang lên.
“Hả? Tại sao phải làm vậy chứ.” Diệp Thần tiếng vang lên.
“Muội không thích thế này đâu.” Hoa Tranh liền lắc đầu nói.
“À, ngươi chẳng lẽ muốn trốn tránh. Chẳng có gì phải sợ cả đâu ta sẽ cho vào từ từ.” Diệp Thần tiếng lại một lần nữa vang lên mang theo chút âm trầm.
“Nhưng…” Hoa Tranh liền lưỡng lự.
“Coi nào. Coi nào. Nhìn xem Xuân Nhi với Đông Nhi nước đều chảy ra kìa. Ta ưu ái mới giúp ngươi nha.” Diệp Thần tiếng cười vang vọng.
“Diệp Thần ngươi nói hay cười nhỏ một chút đi. Lỡ ai vào thì sao?” Mục Niệm Từ thanh âm.
“Yên tâm, ai dám vào ta liền chặt hắn ném xuống sông.” Diệp Thần liền nói.
“Còn nữa Niệm Từ ngươi cũng không phải kiềm chế đâu nhìn bọn họ kìa.” Diệp Thần quay sang chỉ Hoàng Dung cùng với Hàn Tiểu Oanh với cả Mai Nhược Hoa nói với Niệm Từ.
“Này cởi dây áo ra đi.” Diệp Thần tiến gần đến.
“Không dừng lại đi.” Mục Niệm Từ la hét thất thanh.
“Xong, không mặc đồ thoải mái hơn đúng không. Đỡ gò bó. Ngươi cũng nên lấy mình phần a.” Diệp Thần cười nói.
“Không đừng nữa mà.” Mục Niệm Từ lùi lại.
“Thử cho nó vào xem nào. Đừng có dùng tới răng, sẽ không tốt đâu. Nuốt nó vào tử từ thôi. “ DIệp Thần liền cầm lên đưa và mặt Niệm Từ.
“Diệp Thần, muội không thể.” Mục Niệm Từ có chút sợ hãi. To quá a, liệu có được hay không, mùi vị phải chăng như họ nói rất tuyệt.
“Không sao đâu nhé.” Diệp Thần động viên.
“Ứ! Á!” Mục Niệm Từ kêu rên lên.
“Đúng vậy, từ từ một chút. Ngươi sẽ thích nó sớm thôi.” Diệp Thần ác ma nói.
“Ê thế nào mùi vị không tệ chứ à. Ta nói không sai đi thú vị không à.” Diệp Thần nhìn Niệm Từ vẫn đang ngậm cái ấy trong mồm nói.
“Không đợi được nữa rồi. Không được, phải kiên nhân đợi bọn họ xong việc.” Đám tư nữ Xuân Hạ Thu Đông liền thủ thì với nhau.
“Nhưng ta không chịu được nữa à.”Xuân Nhi liền nói.
“Coi nào, vậy ngươi cầm lấy đi. Cứ giữ nó bên trong như vậy đi, có lẽ ngươi có thể làm một mình được. Ta giúp Niệm Từ một tý. DÙ sao các ngươi cũng có trình độ đi.” Diệp Thần liền quay ra với tứ nữ nói.
“Oa không tin được nó vẫn đang vào trong. To như vậy ngươi làm cách nào nha.” Diệp Thần nhìn tứ nữ tự động cầm đồ tự túc liền ngạc nhiên nói.
“Chết tiệt, Diệp Thần miệng ta mỏi quá. Không chịu được nữa mau bỏ nó ra đi.” Mục Niệm Từ liền kêu lên.
“Cứ giữ nó như vậy đi.” Diệp Thần liền từ chối nói. Sắp đến đích rồi, sắp chạm cán rồi sao cho nàng nhả ra được à.
Hai người đứng ngoài nghe thấy vậy liền đánh mắt cho nhau.
“Xem ra chúng ta đến muộn nha, về phòng trước đi.”Lục trang chủ liền đỏ mặt nói.
“Nhi tử cáo lui trước.” Lục Quán Anh liền gật đầu nói.
Hai người lại lủi thủi ra về à.
Trong phòng Diệp Thần lúc này.
“Oa, ngươi xem bạch tuộc sống chấm ớt ăn quả nhiên đặc sản nha. Tứ nữ ở ngoài Trung Nguyên ăn qua loại này quả nhiên mỹ vị, các nàng đều chảy hết nước miếng rồi. Diệp Thàn nhìn tứ nữ cầm bạch tuộc cuốn lên que xong chấm xuống ăn liền nói.
“Quả nhiên ngươi món này quá đặc biệt nha.” Diệp Thần liền nói.
“Cũng may từ nhỏ chúng ta liền ở trên biển đồ sống kiểu này ăn qua không ít à.” Mai Nhược Hoa liền cười nói.
“Ây, mấy ngày đánh đấm lại lo có địch, ăn uống chẳng ra bữa nào à. Hôm nay nhờ có ngươi tỷ muội mới được ăn no như vậy.” Hàn Tiểu Oanh liền vỗ vỗ bụng nói.
Niệm Từ nuốt xuống đồ ăn xong liền trừng mắt nhìn Diệp Thần. Cái này đồ ăn nàng chưa từng thử qua nghẹn chết nàng à. Cũng còn tốt cởi áo ra nếu không liền khít lại chật bụng à.
“Diệp Thần ngươi khi dễ ta bắt ta ăn đồ sống. Ngươi không thương ta à.” Hoa Tranh liền kêu gào.
“Đây là mòn đặc sản nha, nếu không phải hôm nay Dung Nhi tìm được, còn lâu mới có cơ hội lần thứ hai ăn a. Ta chẳng qua không muốn để ngươi hối hận à. Mới nhét cho ngươi ăn thôi.” Diệp Thần cười khổ nói.
“Thôi nào, mọi người đánh chén no say ai về phong nấy nha. “ Diệp Thần vỗ cái bụng tuyên bố.
Sau một lúc, căn phòng chỉ còn lại hắn cùng Hoàng Dung với ĐÔng Nhi.
“Đông Nhi, ngươi lo thu dọn lại đồ đặc bắt đĩa. Để mấy tên kia biết chúng ta ăn đặc sản Tây Vực một mình liền dây dưa không xong à. Ăn vụng muốn chùi mép a.” Diệp Thần liền cười bảo.
“Cuối cùng ngươi không có ăn sạch đồ ăn ta làm nha. Thế mà còn dám tuyên bố sẽ ăn hết đâu.” Hoàng Dung bĩu môi khinh thường nói.
“Ân, lúc đó ta đều đói hoa mắt nha. Với lại bao nhiêu đặc sản Tây Vực lấy được từ chỗ của Âu DƯơng Khắc chúng ta cũng cần tận hưởng a. Để lâu hỏng sao chơi.” Diệp Thần liền ngụy biện nói.
Đến cuối cùng, vụ việc này đã để Trí tưởng tượng của mọi người bay cao bay xa. Chắp cánh ước mơ ha ha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT