Mọi người vào đến bên trong sơn trang. Lục Thừa Phong cùng Lục Quán Anh liền quỳ rạp xuống đất khấu đầu. Mai Nhược Hoa thì bị Diệp Thần ngăn lại. Nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt cúi đầu mòn sư phụ đại nhân đại lượng tha thứ a.

Tất nhiên Hoàng Dược Sư nể mặt Diệp Thần cũng không có tính toán chuyện này. Nên liền ném qua một bên đi. Ai bảo thích người thích cả đường đi lối về đâu.

“Sư phụ, hôm nay người đến Quy Vân Trang,đồ nhi thật vui mừng khôn xiết. Bao nhiêu năm nay, người sống có tốt không. “ Lục Thừa Phong mở miệng hỏi thăm.

“Không có lũ đệ tử bất hiếu nhà các ngươi chọc giận ta, thì ta tất nhiên sống tốt rồi.” Hoàng Dược Sư quay lưng lại lanh lùng nói. Thực chất hắn vẫn luôn luôn hối hận vì việc này. Trước đó do tức giận, liền giận cá chém thớt a. Tuy muốn sửa chữa nhưng lại không thể ra khỏi đảo vì hắn từng thề trừ phi thê tử sống lại nếu không nhất quyết không bước nửa bước chân ra đảo.

Nếu không phải cái tiểu nha đầu Dung Nhi, có lẽ cả đời này hắn cũng không vi phạm những nguyên tắc mà bản thân mình đặt ra đâu. Lần này để hắn sửa lại sai lầm đi.

“Cha, cha đừng nói vậy. Lục sư huynh vẫn luôn nhớ về cha đấy. Quy vân trang này đường nào nơi nào cũng đều thiết kế rất giống Đảo Đào Hoa.” Hoàng Dung liền mở miệng nói đỡ cho Lục Thừa Phong.

Hoàng Dược Sư nghe xong khóe miệng có lóe lên một chút ý cười rồi vụt tắt. Rất nhanh đến nỗi ngoài Diệp Thần không ai phát hiện ra vẻ mặt hắn thay đổi.

“Già rồi càng cần thể diện nha, rõ ràng rất nhớ lại giả như vô tình à.” Diệp Thần cười nghĩ.

“Đây là nhi tử của ngươi sao?” Hoàng Dược Sư nhìn liếc qua Lục Quán Anh nói.

“Vâng ạ.” Lục Thừa Phong liền lễ phép gật đầu.

“Đồ tôn khấu kiến sư tôn.” Lục Quán Anh liền bò lên mấy bước quỳ xuống dập đầu.

“Thôi đi.” Hoàng Dược Sư liền nói tay liền dùng nội công đưa vào người Lục Quán Anh.

“Sư phụ con chỉ có một đứa con này thôi.” Lục Thừa Phong liền lo lắng cầu xin sư phụ.

Những người khác định xông lên ngăn cản nhưng bị Diệp Thần ngăn lại lắc đầu. Hắn nhìn ra Hoàng Lão Tà chỉ muốn tham thính võ công của Quán Anh mà thôi sẽ không làm hại đến hắn.

Hoàng Dược Sư nhíu mày xong liền đẩy Lục Quán Anh lùi về phía sau một đoạn. Lục thiếu chủ nhanh chóng ổn định lại thân thể liền không có chút thương thế. Không những thế một số kinh mạch trong cơ thể liền được đả thông. Sau này võ đạo con đường liền thực dễ dàng hơn rất nhiều.

“Sư tổ.” Lục Quán Anh quỳ xuống cảm kích.

Lục Thừa Phong nhìn con trai không có việc gì liền yên tâm. Quay ra cảm tạ Hoàng Dược Sư khai ân.

“Tốt Lắm. Ngươi vẫn còn nhớ đến quy tắc của Đảo Đào Hoa, không có chuyền võ công cho nó.” Hoàng Dược Sư lạnh lùng nói.

“Đồ nhi không dám đi ngược lại quy tắc của sư môn. Đồ nhi chưa bao giờ truyền dạy võ công cho bất kì người ngoài nào.” Lục Thừa Phong liền chắc chắn nói. Mặc dù con trai hắn có cầu xin nhiều lần nhưng hắn đều không chịu a.

“Nhi tử của ngươi theo Tiên Hà phái phải không?” Hoàng Dược Sư xem qua luồng nội công trong người Lục Quán Anh liền nói.

“Sư phụ của khuyển tử là Khô Mộc Đại sư của Tiên Hà phái ạ.” Lục Thừa Phong liền khai báo.

“Chút võ công đó của Khô Mộc mà cũng được gọi là đại sư hay sao? Võ công của hắn còn không xứng đẻ xách dép cho ta.” Hoàng Dược Sư khinh bỉ nói.

“Thừa Phong. Võ công của ngươi hơn Khô Mộc gấp trăm lần. Bắt đầu từ ngày mai, hay tự dạy võ công cho nhi tử mình đi.” Hoàng Dược Sư liền mở miệng nói ra.

Lục Thừa Phong lẫn cả Lục Quán Anh nghe vậy liền xừng xốt vui mừng khốn xiết. Đặc biệt Lục Quán Anh học được đảo đào hoa võ công hắn có thể rát nhanh tiến bộ thần tốc à. Đây cũng chính là hắn nguyện vọng bao năm nay.

“Đa tạ sư phụ, đa tạ. Mau đa tạ sư tổ con đi. Khấu đầu.” Lục Thừa Phong liền quỳ thấp người xuống nhất có thể cảm kích. Con trai hắn được học võ công Đảo Đòa Hoa tức là người của Đảo Đào Hoa. Sư phụ là đang có ý cho mình trở lại sư môn. Chẳng qua là không nói thẳng ra mà thôi à.

“Đa tạ sư tổ.” Lục Quán Anh liền bò lại gần lạy xuống đất liền tục. Tuy nhiên hắn cũng có chút hối hận nha, tại sao lại không chịu bái Diệp Thần làm sư phụ cơ chứ. Hắn có thể đánh ngang với sư tổ cơ mà.

“Về sau ta tính ngươi nửa cái sư thúc có vấn đề gì cứ hỏi ta. Nhưng cái gì cũng có một mức giá của nó.” Diệp Thần thấy Lục Quán Anh nhìn về mình liền nói. Dù sao, Dung Nhi cũng là hắn tiểu sư thúc mình cưới nàng thì cũng có chút trách nghiệm đi.

“Đa tạ sư thúc.” Lục Quán Anh liền quỳ lạy lấy Diệp Thần.

Hoàng Dược Sư rút trong tay ra một tờ giấy ném xuống trước mặt Lục Thừa Phong nói.

“Huyền Phong Tảo Diệp Thối?”Lục trang chủ cầm lên tờ giấy liền thốt lên.

“Hàng ngày ngươi cứ theo bí kíp trong đó … tiến hành ngồi thiền luyện khí công, thì sau năm sáu năm, chân của ngươi sẽ không phải dùng đến gậy đi lại nữa.” Hoàng Dược Sư liền nói.

“Đa tạ sư phụ.” Lục Thừa Phong khấu đầu.

“Còn nữa tìm hết ba huynh đệ của ngươi đến đây, rồi truyền Huyền Phong Tảo Diệp Thối cho chúng.” Hoàng Dược Sư nói tiếp.

“Đệ tư tuân mệnh, chỉ là mấy năm nay, Khúc sư huynh và Phùng sư đệ con không hề liên lạc được với họ. Còn Võ sư đệ đã qua đời nhiều năm rồi.” Lục Thừa Phong ngửng đầu lên nói.

Hoàng Dược Sư khẽ nhắm mắt lại thở dài xót xa. Những đệ tử này đều là cô nhi do hắn cùng nương tử ở ngoài nhặt về nuôi dưỡng. Tuy lạnh nhạt nhưng có thể đảm bảo hắn yêu thương đệ tử mình thực sự rất nhiều.

Mai Nhược Hoa nghe thấy vậy thì có chút đứng không vững. Tất cả đều là do nàng tham lam Cửu Âm Chân Kinh, nếu không thì Võ sư đệ đã không chết. Các sư huynh đệ sẽ không phải phân ly mỗi người một nơi.

“Mai Siêu Phong, tất cả những chuyện này đều do ngươi mà ra.” Hoàng Dược Sư mở mắt nhìn sang nàng nói.

“Sư phụ, đệ tử biết tội mình sấu nặng không còn mặt mũi nào gặp sư phụ. Đệ tử chỉ cầu xin sư phụ hãy ban chết cho con.” Mai Nhược Hoa đứng cạnh Diệp Thần đau đớn nói.

“Ban chết cho ngươi. Hắn sẽ để yên cho ta sao. Ngươi tìm được một người rất tốt đấy. Trả ta Cửu Âm Chân Kinh xong liền về Đào Hoa Đảo chịu phạt đi.” Hoàng Dược Sư liền nhìn qua Diệp Thần chớp nhẹ mắt nói. Trong các đệ tử hỏi hắn yêu thương ai nhất. Lão út ư, không phải mà chính là Mai Nhược Hoa, bởi vì nàng là hắn nữ đệ tử duy nhất, cũng là người có thiên phú về võ công nhất trong các sư huynh đệ.

Diệp Thần khẽ gật đầu đối với Hoàng Nhạc Phụ cảm tạ một phen. Cái gọi là phạt chẳng qua là Nhạc Phụ nói cho có luật lệ ra đấy mà thôi à.

“Vâng. “ Mai Siêu Phong liền giao ra nửa bản Cửu Âm Chân Kinh quyển thượng cho Hoàng Dược Sư.

Hắn lập tức cất bàn Cửu Âm Chân Kinh vào trong lòng khẽ thở dài. Về rồi, lại trở lại rồi.

Bản này Cửu Âm Chân Kinh toàn bộ là vợ hắn vào cuối đời di nguyện cuối cùng. Trước khi chết liền ghi ra nửa quyển thượng. Hắn thề bằng mình trí thông minh hoàn thành trọn bộ Cửu Âm Chân Kinh đem hiến tế nàng a.

“Bốn vị sư huynh đệ đều bị ngươi làm liên lụy. Ngươi hãy đi tìm Khúc Linh Phong, Phung Mặc Phong…cũng như người nhà của chúng đưa về Quy Vân Trang.” Hoàng Dược Sư liền giao phó cho Mai Siêu Phong.

“Vâng thưa sư phụ.” Mai Nhược Hoa vui mừng nói.

“Nhạc phụ đại nhân, ngươi xem bản này võ công quả thực quá keo kiệt đi. Luyên bốn năm năm mới có thành tựu à.” Diệp Thần xem qua Huyền Phong Tảo Diệp Thối lắc đầu nói.

“Bọn chúng là bị cắt đứt gân chân. Không phải gẫy chân bình thường, ngươi có cách nhanh hơn sao.” Hoàng Dược Sư nhíu mày nói. Hắn tự phụ y thuật không thua ai à.

“Ta dám mở miệng tất nhiên là có cách, trong một tuần hắn đảm bào có thể chưa có chuyện gì xảy ra. “ DIệp Thần khẳng đinh nói.

“Vậy sao? Vậy để ta xem nào.” Hoàng Dược Sư liền nói. Hắn nhìn ra y thuật Diệp Thần vốn không tầm thường chút nào. Tân kỹ năng của hắn vận dụng y thuật vào rất tốt, chính xác rất cao.

“Được a, coi như đây là món sính lễ đầu tiên ta tặng nhạc phụ đại nhân ra mắt đi.” Diệp Thần tùy ý viết ra một đơn thuốc đưa cho Hoàng Dược Sư.

“Đây là…” Hoàng Dược Sư liền có chút thất thố ngạc nhiên.

“Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao bản nâng cấp. Chỉ là một đơn thuốc mà thôi, lão nhân gia cứ nhận lấy.” Diệp Thần liền cười nói. Hấn trong đầu so với Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao mạnh còn nhiều lắm. Thứ thuốc này chẳng qua dùng dược liệu tuy hiếm nhưng vẫn có thể tìm thấy nhiều mà thôi. Hắn thêm vào một số linh dược là có thể tăng nhanh hiệu quả, bảy ngày khỏi hẳn là còn nhiều đâu.

“Đơn thuốc này có thể giúp nối lại gân mọc lại xương quả nhiên thần kỳ. “ Hoàng Dược Sư nắm đơn thuốc trong tay run run ghi nhớ lại xong chuyền cho Lục Thừa Phong để hắn tìm phối pháp.

“Xem ra ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng. HIền tế ngươi y thuật quả nhiên cao minh. Lão già ta bội phục.” Hoàng Dược Sư thở dài nói.

“Nhạc phụ đại nhân quá khen rồi. Nếu có thể khi nào chúng ta ngồi lại giao lưu y thuật thế nào.” Diệp Thần liền lấy lòng nói. Y thuật của hắn đa số đều phải đung thứ năng lượng kì lạ trong người thi triển ra,Hoàng Dược Sư vốn học không nổi. Tuy nhiên mấy cái mà Thất truyền châm pháp, dùng nội công hắn cũng không thiếu tùy tiện một bộ đủ để một người cả đời này học không hết.

“Vậy thật quá tốt rồi.”Hoàng Dược Sư kinh hỉ nói. Đối với y thuật hắn một mực hứng thú nhất sự tình. Càng nhìn đứa con rể này hắn thực càng thấy thuận mắt đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play