Phùng Lạc nghe xong lời này, sắc mặt hết đỏ lại trắng, cứng ngắc ở đó, khẽ cắn môi muốn mặc kệ Hà Thụ sống chết, nhưng trơ mắt nhìn máu Hà Thụ chảy ra, mặt trắng như tờ giấy, rốt cuộc vẫn tiến lên vài bước, giữ chặt Hà Thụ đang mong manh giãy giụa, dùng sức nắm chặt phía trên mặt vết thương, ý muốn ngăn máu chảy. Cởi áo khoác của mình, đem Hà Thụ gắt gao bao lấy, ôm.
Răng nanh Hà Thụ cắn môi dưới chảy ra máu, cậu run rẩy. “Hà Thụ, chúng ta lập tức đi bệnh viện…” Hà Thụ lắc đầu nói: “Anh có thể mặc kệ tôi, anh nếu còn hận tôi, tôi không cầu anh cứu tôi…”
Phùng Lạc run rẩy một chút, ngơ ngẩn nói: “Tôi vừa rồi điên rồi… Tôi không muốn như vậy, tôi không biết vì cái gì đột nhiên như vậy.” Cậu đứt quãng nói như vậy, rồi mới đem Hà Thụ nâng lên, Hà Thụ dù khoác áo khoác, nhưng đau đớn vì chảy máu làm hắn không ngừng phát run, Phùng Lạc đỡ quần áo mình kéo xuống miệng vết thương, chỉ chốc lát máu thấm ướt đẫm. Hà Thụ dần dần không hề giãy dụa, để Phùng Lạc vịn, thật lâu sau mới nói một câu: “Tôi không hiểu anh… Lúc thế này, lúc thế kia… Tôi không biết có nên tin tưởng anh.”
Phùng Lạc cười thảm nói: “Gì chứ đi tin tưởng một người điên, hắn ngay cả mình đến tột cùng muốn làm gì cũng không biết mà.”
Hà Thụ dựa vào cậu thở dốc, để Phùng Lạc đỡ mình bước nhanh đến cửa, đi đến một nửa, Hà Thụ lảo đảo một cái, hung hăng té trên mặt đất, Phùng Lạc hoảng sợ, chạy nhanh tới dìu hắn, môi Hà Thụ trắng bệch, ánh mắt khẽ mở, mũi thở suy yếu, máu thấm ướt mảnh vải, có một chút chảy xuống nền nhà. Phùng Lạc một thân mồ hôi lạnh, cắn răng đem Hà Thụ ôm lấy, cước bộ lảo đảo vài cái mới vững, Hà Thụ dù có ốm thế nào cũng nặng khoảng trăm cân, Phùng Lạc bình thường sống an nhàn, lúc này chỉ nghe xương cốt toàn thân kẽo kẹt, nhưng hắn liều mạng không buông tay, cứng rắn chống đỡ đi ra ngoài.
Hà Thụ ở khuỷu tay cậu, thật vất vả mở to mắt, mồ hôi thuận theo trên mặt Phùng Lạc chảy xuống, từng giọt chảy xuống mặt mình. Hà Thụ miễn cưỡng mỉm cười, nghĩ muốn nâng tay lau mặt Phùng Lạc, nhưng vẫn vô lực rũ xuống giữa không trung.
Hà Thụ miễn cưỡng cười với cậu: “Các người ai cũng vô dụng như thế, tôi tưởng… Chỉ có tôi vô dụng như thế… Đối với anh bây giờ vẫn chưa khóc… Anh lại khóc cái gì?”
Phùng Lạc thoáng như không nghe thấy, lắc lắc giãy dụa đi xuống lầu, gân xanh trên tay ứa ra, mồi hôi như nước chảy xuống. Trên mặt mồ hôi cùng nước mắt chảy xuống.
Cậu cuối cùng không rõ, bản thân muốn gì.
Không cam lòng, muốn người khác giống mình cười vui. Rất tịch mịch, muốn có bạn cãi nhau ầm ải.
Không hạnh phúc, muốn người khác cùng mình chịu khổ. Quá khó khăn, muốn người khác an ủi như năm đó.
Cậu muốn cái gì? Cậu không phải đang diễn vai ác độc sao? Giống Tây Vương Mẫu rút xuống trâm cài tóc, cách biển ngân hà cuồn cuộn, mạnh mẽ cắt đứt trần duyên, vì cái gì lại lưu lạc đáng thương buồn cười đến như vậy?
Người kia còn ngốc hơn mình nói: “Tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy Phùng Lạc là người xấu.”
Người ngốc kia nói: “Không cần làm một số việc khiến mình hối hận.”
Người ngốc kia nói: “Tôi tin tưởng anh.”
Hắn còn nói: “Hiện tại còn kịp.”
— Chưa từng cảm thấy Phùng Lạc là người xấu a. Phùng Lạc cắn răng, đẹp xuống bậc thang cuối cùng, hai chân run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt, Hà Thụ ở trong ngực mình ngửa mặt nhìn cậu. Phùng Lạc đột nhiên hỏi một câu: “Hiện tại còn kịp sao?”
Hà Thụ ngây người một chút, có chút suy yếu hỏi: “Cái gì?”
Phùng Lạc nhắm mắt, nước mắt trong mắt chảy xuống, dính xuống gò má, cậu run rẩy hỏi một lần: “Hiện tại hối hận còn kịp không?”
Cậu trong bóng đêm đầy cô tịch, người ngốc kia ở sau lưng ngơ ngác đứng, hỏi cậu: “Tôi làm một ít đồ ăn, anh có muốn ăn cùng không?”
Phùng Lạc hỏi bản thân, mình rốt cuộc muốn làm gì?
Cậu muốn Tô Mạch vĩnh viễn không biết mình có mặt xấu như thế.
Cậu muốn mình giờ phút này mang mặt nạ vô hại kia, khoái lạc cười.
Cậu còn muốn người khác tín nhiệm như vậy, để cho người khác nhớ rõ mà tìm mình, giấu tất cả thống khổ tự mình biết.
Cậu muốn tìm một người tin tưởng mình không phải người xấu —
Khiếp nhược mà cười như vậy, nghĩ muốn lấy tay nắm ống tay áo của cậu, nói: “Tôi tin tưởng a — tôi tin tưởng a —“
Người nguyện ý như vậy với cậu, bây giờ còn sao?
Hối hận, khóc rống nước mắt rơi xuống vì hối hận.
—- Cậu nguyện ý lần nữa tin tưởng tôi không phải người xấu sao?
—- Phùng Lạc kỳ thật không muốn như vậy. Cậu chỉ muốn tất cả mọi người có thể vui vẻ. Mười năm thời gian thấm thoát, lại không oán không hậ cũng khó trách tâm sinh oán giận. Cậu chính là — có một chút không cam lòng mà… thôi.
Phùng Lạc lay người ôm Hà Thụ bước nhanh vào nơi lấy xe, tay run rẩy miễn cưỡng từ trong túi lấy ra chìa khóa muốn mở cửa xe, phía sau đột nhiên truyền tới âm thanh.
“Phùng tiên sinh. Chúng tôi là bảo tiêu của Tô thị. Chúng tôi nghe được anh mang đi người này, Tô lão tiên sinh muốn chúng tôi ở đây chờ anh, mời anh đem người này giao cho chúng tôi, đây là ý của Tô lão tiên sinh.”
Phùng Lạc không quay đầu lại, đem chìa khóa cắm vào lỗ, nhưng tay quá run rẩy, làm thế nào cũng không mở ra được — một tay ôm Hà Thụ, vẫn còn rất miễn cưỡng, huống chi tình trạng lúc này sớm đã kiệt sức.
Phùng Lạc thở dài một hơi, một lần nữa hai tay ôm Hà Thụ, Hà Thụ mở nửa mắt nhìn cậu, vết máu thuận theo tay Phùng Lạc chảy xuống, ấm áp. Phùng Lạc nói: “Cậu ấy đổ máu, tôi hiện tại phải đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
Phía sau, súng trong tay hai người kia chưa từng rời lưng Phùng Lạc. Phùng Lạc cúi đầu cười cười, nói: “Tô Mạch, ba ba của cậu vẫn lợi hại như vậy.”
Phùng Lạc nhìn Hà Thụ nói: “Cậu không cần lo lắng… Tôi đã đáp ứng Tô Mạch chiếu cố cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT