Hà Thụ sau khi khép lại di động không khỏi nhìn trời một hồi, trời cao mây nhạt, mây trắng chạy, gió to ào ào, lại cúi đầu nhìn chân của mình, cảm thấy tim đập rất nhanh, nhanh đến đau đớn.

Tay Hà Thụ sờ sờ túi quần của mình, lấy ra xấp giấy, hiện tại chỉ mới hơn hai mươi tệ, Hà Thụ sờ soạng một hồi, rồi mới cắn răng trở về xe đẩy, dùng sức đem xẻng bỏ vào vài cục than, lò lửa lập tức cháy lên, Hà Thụ cắn răng chuẩn bị làm việc, nam hài cho mượn di động đã rất nhiều lần ăn không trả tiền đội nón vàng, chạy như điên ra cổng trường, hướng bên này đi tới, học sinh tiểu học đã tan học, khách hàng nhanh xuất hiện, bắt đầu làm việc.

Hà Thụ thuần thục đem cái giá sắt nháy mắt lập mười cái lạp xưởng, trát tương cùng dầu mè lên, mùi thơm rất nhanh truyền ra, một bạn nhỏ chen chúc lại, Hà Thụ bị chen chúc đến thất điên bát đảo vừa lấy tiền vừa tiếp đón, rất nhanh liền quên đi, mười cái lạp xưởng trong tay quay cuồng, ngón tay linh hoạt tự nhiên, nhóm bạn nhỏ nước miếng chảy xuống nhìn vị ca ca nướng lạp xưởng đã tới cảnh giới cao nhất, thâm tình chân thành giống như áo cơm cha mẹ.

Đang lúc Hà Thụ cầm bình ớt lắc trên không trung, một tiếng không hài hòa truyền tới, một người nói: “Này.” Hà Thụ không quản người kia, là người trái đất cũng biết mua lạp xưởng phải xếp hàng, nhưng người này lại không tự biết, lại bắt đầu hô to: “Này này!” Hà Thụ mắt nhìn mũi nhìn tim, hoàn toàn nhập vào cảnh giới lạp xưởng, thế tục gì kêu cũng như gió thổi qua tai, đương nhiên, trừ câu này —- cho hai cây lạp xưởng.

Được! —-

Cái người kêu hắn tựa hồ không kiên nhẫn chờ, một hồi lâu không lên tiếng, đột nhiên, mắt sắc của Hà Thụ phát hiện, một cái tay tội lỗi xuyên qua khe hỡ giữa thân thể nhóm bạn nhỏ, đi tới túi plastic màu đỏ đựng lạp xưởng, giây tiếp theo, túi plastic bị người nào đó không sỉ diện trộm đi.

Đê tiện. Hà Thụ nhìn lạp xưởng trong tay mình dần dần không còn nhiều, mắt thấy mua bán không ai giúp, giận trong lòng, hét lên một tiếng: tiểu tặc, chạy thế nào —- lời còn chưa dứt, hai tay mở đường, chưởng phong tách đám bạn nhỏ như gió thổi vô tung vô ảnh, trong khoảnh khắc mở ra một ra một con đường rộng thênh thang.

Hà Thụ hướng tới nơi thân ảnh đang điên cuồng chạy trốn ra sức đuổi theo, gió to trước mặt thổi tới, nhấc lên vạt áo, cải cách tình thế tốt hơn. Liều mạng chạy, liều mạng truy, rất nhanh, tiểu thâu mang giầy Pháp kia bắt đầu tái diễn lịch sử, bước chân sau lưng lại không chịu thua kém, tiểu thâu tuyệt vọng chạy trốn vào một ngõ cụt, Hà Thụ nhe răng cười từng bước đi tới, tiểu thu lui ở góc tường bất lực phát run —

“Mẹ nó, chạy cũng nhanh như trước kia, tôi, tôi… Hô, mệt chết tôi, này còn không phải bởi vì em không để ý tới anh sao, anh trả lại cho em vẫn không được sao?”

Hà Thụ nhìn chăm chú tiểu thâu kia một hồi, đương nhiên, chúng ta hoàn toàn có thể lý giải nghi hoặc của hắn trong lúc này, tiểu thâu kia lớn lên có khí chất như thế, sao mấy tháng từ một người rất có tiền đồ đứng đầu xí nghiệp tư nhân, lại đổi nghề ở góc tường rồi —-

Tiểu thâu bởi vì lâu không vận động, lúc này vẻ mặt dữ tợn nhìn biểu tình như khóc của người mất của, một bàn tay chống đỡ đầu gối, một bàn tay đưa túi plastic qua, một bên chửi má nó nói: “Cho em, đều trả lại cho em—“

Hà Thụ tiếp nhận túi plastic, đối với người đang nhe răng cười mặt liền cứng ngắt, sớm thay bằng biểu tình khiếp nhược, giờ phút này do dự rất lâu, mới cuối cùng từ trong túi plastic đáng thương lấy một cây lạp xưởng đưa qua, nhỏ giọng nói: “Cho anh một cây này.”

Không cần đưa tiền.

Quả thật có chút hào phóng.

Hà Thụ đêm hôm đó tìm ông lão, đem xe đẩy về, sợ hãi rụt rè giải thích nguyên nhân hơn nửa ngày, ông lão giống như không nghe, lớn tiếng trả lời: “Nga, cậu còn muốn đi thành phố khác bán lạp xưởng a, tình hình tốt thế này, chuyện tốt a, đi mau a.”

Hà Thụ nghĩ mình chưa nói muốn bán lạp xưởng, sau đến bên miệng vẫn không nói nên lời, chính là cúi người một cái, lúc ra nhẹ nhàng đóng cửa, Tô Mạch ở ngòa cửa chờ hắn, sau hai người đi tới bến xe, Tô Mạch vỗ ví, lớn tiếng noi: “Lấy hai vé người lớn!”

Hà Thụ hai mắt đẫm lệ lấy tiền giấy về nhà, nghĩ có tiền cảm giác thật tốt a.

Lúc ngồi vào chỗ ngồi, Tô Mạch đột nhiên kêu một tiếng, cầm lấy tờ báo trên xe đưa Hà Thụ xem, Hà Thụ nhìn trên tựa đề tờ báo có ảnh chụp của ông lão phóng to, trên tiêu đề có ghi “Ông lão sáu mươi tuổi dùng phương pháp cổ vũ tinh thần, lấy công việc cứu vớt nhân vật nổi tiếng hơn ba mươi tuổi  —” — Hà Thụ giật mình há to miệng nhìn ngoài xe, ngọn đèn dầu dần rời xa, ông lão râu tóc bạc trắng hướng tới một nam nhân nằm trên ghế lưu lạc cúi thắt lưng, cười tủm tỉm hỏi hắn: “Cậu có muốn giúp tôi làm chút chuyện không?”

Thế giới này vẫn còn rất tốt đẹp.

Ba tháng sau, Tô Mạch cùng Hà Thụ cuối cùng với việc sống hết ăn lại nằm trong phòng.

Ngày đó Hà Thụ đang nấu cơm trong bếp, Tô Mạch đem chân gác lên bàn trà, tư thế không chút văn minh xem TV. Trên TV truyền tới giọng nữ dễ nghe đang báo tin tức:

“Họa sĩ nổi tiếng Thích Mộ Thương tiên sinh đã dựa vào bức tranh vẽ Trường Thành cùng Tây Tạng lấy được nhiều giải thưởng quốc tế, chúng ta may mắn được đi thăm phòng vẽ tranh của Thích tiên sinh.”

Màn ảnh TV vừa chuyển, chuyển đến bầu trời, Thích Mộ Thương mặc bộ quần áo màu trắng, lấy họa bút thật lớn, ở trên vải vẽ tranh sơn dầu vẽ một con chim ưng bay cao, gió thổi qua, quần áo trong tạo thành màu sắc trong suốt, tóc mai người nọ tung bay trong màn ảnh, vạt áo quay cuồng, bên cạnh như đao tước, tóc trắng đen hỗn tạp, mê chết một đám phụ nữ.

“Như mọi người vừa chứng khiến, tác phẩm mới nhất này thật sự rất hoàn mỹ, tôi không thể dùng từ nào có thể miêu tả cho sự rung động của nó mang tới, chỉ có thể nói tranh của Thích tiên sinh mang tới hơi hướng của Trung Quốc, hắn thật sự là một người có khí chất —“

Tô Mạch há mồm trợn mốc nghe tiếng nói trên TV kia, đưa tin cuối cùng nói: “Phóng viên Mạc Thủy Thủy đang ở hiện trường đưa tin.”

Tô Mạch cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện phía trên buồn nôn đến nổi nổi lên một tầng da gà, Tô Mạch thống khổ nghĩ, này rất ghê tởm.

Tô Mạch thống khổ ôm đầu, nhìn Hà Thụ gần như đem mọi thứ chuẩn bị tốt, thế là thuần thục ấn xuống liên tiếp một dãy số.

Xa xa, mọi người đang họp đón chờ người phụ trách mới của xí nghiệp Tô thị, một đám nữ nhân viên chức nhìn ông chủ mới: Cảm thấy mùa xuân thứ hai lại tới, khuôn mặt anh em giống nhau, ánh mắt thâm thúy có chút toan tính, nhiễm vài sợi tóc xanh, trên lỗ tai lóe lên một chiếc bông tai màu bạc, tính tình so với vị trước kia còn táo bạo gấp trăm lần, ngay cả che giấu cũng không tổng tài mới mặt nhăn mày trứ lên tiêng: “Như các bạn đã thấy, tôi là tổng tài mới của các bạn, Tô Dật, tốt nghiệp ngành quản lý ở nước Mỹ, đây là lần đầu tiên tôi tới Trung Quốc, tôi không hy vọng tôi đến phối hợp với các bạn, mà là các bạn nhanh chóng đuổi kịp tôi, phải nhớ kỹ các bạn chỉ có một tổng tài, phải nhớ kỹ công ty sao lại mướn bạn, do you understand?”

Phùng Lạc ngồi ở một góc bí mật, bị vây còn phải liều chết chống đỡ, Tô Dật liếc mắt nhìn đến cấp dưới không nghe lời này, vừa muốn chửi ầm lên, điện thoại Phùng Lạc lập tức vang lên, Phùng Lạc lập tức nhảy dựng lên, một bên hướng bên ngoài phòng họp, một bên hô to: “Mọi người tiếp tục, tôi có cuộc gọi phải tiếp.”

Sau cánh cửa bạo quân căm giận ngút trời, Phùng Lạc không hề cảm giác, mà là toàn tâm toàn ý tập trung vào điện thoại, trong điện thoại Tô Mạch mắng to:

“Thằng nhóc, đều chờ cậu, bảo cậu mua củ cải trắng của Mỹ đều không mua, nếu không đến, lần sau ăn lẩu đều không gọi cậu!”

Phùng Lạc vẻ mặt sợ hãi nói: “Liền! Đến đây!”

Phùng Lạc vọt vào phòng, không đợi Tô Dật mắng ra miệng, cậu đã nhanh nhẹn đang đống của cải trắng giấu dưới chỗ ngồi ôm vào trong ngực bước đi. Vừa đi vừa hô to: “Mẹ của tôi nằm viện, tôi đi trước một bước!”

Tô Dật sùi bọt mép đứng lên, ở phòng tiếp khách bước đi, hắn xuyên qua cửa sổ thủy tinh tầng cao nhất thấy cấp dưới mới của mình bất khả tư nghị dùng tốc độ nháy mắt nghiêng ngả lảo đảo vọt tới lầu một, còn tại ngã tư đường ở công ty bị lảo đảo, năm sáu cây củ cải bị rớt xuống đất, bị xe cán thành nước củ cải.

Tô Dật nhìn vẻ mặt khóc tang của Phùng Lạc đem củ cải bẩn như vậy lần nữa nhặt lên, xe BMW màu bạc như bão táp đoạt mạng rời đi, hơn nửa ngày mới thuận khí, lạnh lùng nói với người bên cạnh: “Đem tài liệu của cậu ta thu thập một chút, đặt trên bàn làm việc của tôi.”

==========================

(1): Bài thơ “Xuyên khố tử đích vân” của Mã Nhã Khả Phu Tư Cơ. Viết vào khoảng năm 1914-1915. Đại khái bài thơ này mang tư tưởng nghệ thuật đương đại. Mang 4 khẩu hiệu: “Đả đảo tình yêu của mọi người”, “Đả đảo chế độ của mọi người”, “Đả đảo nghệ thuật của mọi người”, “Đả đảo tôn giáo của mọi người”. Năm 1998 được NXB Văn Học Nhân Dân bên Trung Quốc xuất bản

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play