Tô Mạch ngày đó về đến nhà, sắc trời đã như mực, phóng khoáng tự nhiên, trên đỉnh đầu loáng thoáng có thể nhìn thấy vầng trăng mông lung, lại mơ hồ, biến mất sau tầng mây, tứ chi hắn mệt mỏi giống như bị chặt đứt, cười thầm bản thân bây giờ đầy tật xấu, chưa già đã yếu, rất muốn giống như chi ưng bay lên trời cao chí khí ngút trời, khoái chí bay lượn, bị vết thương nhiễm máu mà buồn thiu ảm đạm bàng hoàng một mình sầu não. Nhưng tất cả vẫn là lý luận suông, thiếu vài phần cảnh ý, thiếu vài phần khí khái.

Thế là Tô Mạch mệt mỏi, trên mặt đầy nét ảm đạm mệt mỏi, đi đến trước giường, do dự, cúi đầu, ở trên mặt Hù Thụ nhẹ nhàng huých một chút, rồi mới miễn cưỡng tươi cười một cái, cố gắng đem tất cả yếu đuối giấu đi, nghiêng người nằm ở trên giường, cả người buồn ngủ lâm vào giấc mộng như vực sâu hắc ám.

Ngày hôm sau Hà Thụ trước khi tỉnh lại, mơ hồ đụng phải vật gì đó dưới giường, cái đầu kia hừ một tiếng, ánh mắt Hà Thụ liền mở to nhìn vật thể đang phát ra tiếng, nhìn một hồi, mở trừng hai mắt, lại nhìn một hồi, nhìn thấy đôi mắt đen mở to của Tô Mạch giống như đầm nước nhìn ánh mắt của mình, khóe miệng tựa hồ hiện ra ý cười.

“Ngu ngốc.” Tô Mạch vỗ một cái tát trên đầu Hà Thụ, “Đi rửa mặt, lấy lại tinh thần, đi đón mẹ cậu.”

Hà Thụ sửng sốt một chút, rồi mới mơ mơ màng màng đi về phía WC, đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn một chút, nhìn Tô Mạch còn cười với hắn, đột nhiên trái tim cảm thấy có chút lo lắng, mỗi tế bào máu đều lưu thông, toàn thân ấm áp, chính là ánh mắt đột nhiên có chút xót.

Thế là Hà Thụ cố gắng đi thẳng một chút, làm cho mình có thói quen đi thẳng lưng, cứ như vậy đi đến WC rửa mặt, Tô Mạch còn hướng hắn cười một chút. Hà Thụ liều hiểu được mình không phải đang trong mộng, trời sớm xuyên qua bức màn, Hà Thụ cố gắng ở dưới ánh mặt trởi đón nhận nụ cười của Tô Mạch, có một chút không thấy rõ lắm. Mặc dù nhìn thấy khá rõ ràng, nhưng mệt mỏi cùng vô lực sớm đã bị Tô Mạch giấu đi, y lúc này không tiếng động nhìn Hà Thụ cười. Có lẽ y đến lúc này mới hiểu được, có vài người cần dùng gậy đánh, lại có người cần dùng roi bức, nhưng cũng chỉ có người, chỉ có thể lấy tươi cười đối đãi, đối với loại người nhát gan như thế, nên dùng tính tình mềm mại đối đãi.

Không ngừng cười, hoặc là an ủi, hoặc là cổ vũ.

Hà Thụ liền sửng sờ ở đó, rồi mới cẩn thận đi tới phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Tôi đi chuẩn bị chút thức ăn.” Tô Mạch lúc này mới thu hồi khuôn mặt bảo trì đến cứng ngắt của mình, dùng một bàn tay che mặt, chắn ánh mặt trời. Rồi mới chậm rãi ngồi xuống giường, tự nói với mình còn rất nhiều chuyện phải bận.

Tô Mạch vì muốn cho dáng vẻ của Hà Thụ nhìn qua có chút thể diện, đã nghiên cứu tìm cách làm sao cho người gầy thế này béo lên, trước nghĩ tới để trong miệng bông gòn, rồi mới trang điểm, thậm chí còn phùng má giả làm người mập, sau cái gì cũng không làm, chỉ có thể nhìn Hà Thụ động thủ cố gắng chà xát làm cho mặt mình đỏ lên một chút. Trước khi ra cửa, Hà Thụ ngồi ở ghế trên, Tô Mạch đứng ở sau hắn giúp hắn nhổ vài cọng tóc bạc.

Hà Thụ sợ đau, nhưng chỉ có thể nhỏ giọng oán giận nói: “Mẹ của tôi trước kia có nói, đầu bạc không thể nhổ, nhổ một cái dài mười cái…”

Tô Mạch không phản ứng gì, lại nhổ một sợi tóc, xả xuống dưới, Hà Thụ nhỏ giọng đau hừ, bả vai đều run lên, thế là Tô Mạch đành phải thở dài, tìm kéo, kiên nhẫn cắt từng cọng xuống. Y không biết tại sao, nhìn Hà Thụ sớm có tóc bạc như thế, liền có vài câu thơ liền xuất hiện trước mắt, một hồi là “Cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết” (1), một hồi là “Túng sử tương phùng ứng bất thức, trần mãn diện, tấn như sương” (2), sau đó, mỗi một câu thơ đều hóa thành một tiếng ai da.

Nhân sinh luôn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, đợi đến khi ngăn hết cơn sóng dữ thì đã già, trông coi quan tài một bếp đã tắt lửa xuân thu buồn. Mệt cũng phải nhịn, chán cũng phải nhịn, chỉ có nhẫn nhịn mới có thể quản chuyện khác, chỉ có nhẫn mới có thể đem tới hy vọng.

Cắt xong đống đầu bạc, cắt xong bàng hoàng, hứa hẹn không bỏ lời thề.

“Tốt lắm, đi thôi.” Tô Mạch nhẹ nhàng chưởng vào trên lưng Hà Thụ, mở cửa.

=============================

(1): Cha mẹ soi gương buồn nhìn tóc bạc. Sáng còn xanh mượt, chiều tối đã thành trắng như tuyết.  Trích trong bài thơ “Thương tiến tửu” (Xin mời rượu) của Lý Bạch. Muốn xem thêm xin truy cập tại

(2): Đây là bài từ Ất mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ kỳ mộng được Tô Đông Pha viết theo điệu Giang Thanh Từ để tưởng nhớ vọng thê. Muốn xem thêm xin truy cập tại đây

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play