Hà Thụ cúi đầu, đợi một hồi, thấy Tô Mạch cũng không đáp lại, liền hiểu rõ. Tô Mạch tuy bên ngoài chiếu cố hắn như thế nào, nhưng chung quy vẫn không thích nam nhân, bất quá cả hai đều cần tìm lẫn nhau, cho nên gắn lại một chỗ. Chính mình lại không phân biệt rõ sự ôn nhu kia là ánh sáng nhỏ của đom đóm có thể tắt ngủm bất cứ lúc nào hay ngôi sao sáng mãi từ trước tới nay mà thôi. Có mặt trời liền rực rỡ, có mưa liền đâm chồi, làm… cái mũi liền khó chịu —- thật là không biết tốt xấu.

Hà Thụ mạnh mẽ cười đứng lên, nói: “Tôi… Tôi còn việc, đi trước.” Hà Thụ nói xong đứng dậy, Tô Mạch cũng không cản hắn, vẫn im lặng ăn này nọ, một miếng rồi một miếng, Hà Thụ đứng lên làm cái bàn lung lay một chút, quả ớt đỏ dính dầu liền lăn tới quần của hắn, hắn không biết làm thế nào, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, đụng tới cửa thủy tinh của quán nhỏ, tiếng chốt cửa vang lên đinh đinh đang đang không ngừng, Hà Thụ giống như bị hoảng sợ, lùi lại vài bước nhìn nó, cánh cửa vẫn còn tốt, lúc này mới ôm mặt xoay người đi ra.

Tô Mạch ở trong quán im lặng ngồi ăn, miếng củ cải trắng từng chút ăn vào miệng, cũng không rõ cảm giác gì, ăn nhiều sơn hào hải vị, lại cảm thấy không bằng hương vị của củ cải trắng này, thanh thanh, yên phận, mộc mạc, lãnh đạm, yếu ớt, cây củ cải mềm nhũm tiến vào trong họng, từ họng tiến vào thực quản, lưu lại một đám nóng hổi. Tô Mạch cúi đầu buồn bực ăn, cũng không biết rõ trong lòng mình có hương vị gì. Trên bàn một đôi bát đũa, đối diện lại không có người. Tô Mạch để đũa xuống, dựa lưng vào trên ghế dựa, thật lâu sau, y lấy điện thoại ra, gọi dãy số của Hà Thụ, điện thoại lại không trả lời.

Sau hơn 1 tháng, hai người hoàn toàn thành người xa lạ, thậm chí cả gặp mặt đều không được, Hà Thụ mỗi ngày nếu không đi bộ thì xin nhờ xe đi về nhà, mắt không nhìn nghiêng, thắt lưng thẳng tắp, Tô Mạch có hai chiếc xe, mỗi ngày luân phiên đổi, mỗi ngày đều về trước buổi làm, cho dù Hà Thụ đi xuống tầng hầm cũng sợ không gặp y.

Nhà Tô Mạch mở xí nghiệp Tô thị, luôn luôn có quy chế nửa năm sát hạch một lần, từ cấp cao đến cấp thấp đều phải tham gia, làm được thì giữ lại, không làm được thì đổi người, dù sao chức rác rưởi cũng có người xếp hàng đứng chờ. Tô Mạch nghiêm chỉnh nhìn vài hồ sơ nhân sự, tất cả đều thông bao, nhìn không ra vấn đề gì, lại để ở một bên.

Còn lại đều hồ sơ của vài nhân viên cấp thấp, Tô Mạch nhìn tất cả ảnh chụp lớn nhỏ của hồ sơ, tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ. Hắn đột nhiên nhớ tới ảnh chụp của Hà Thụ, trong ấn tượng người kia có bộ dáng co rút đến xấu xí. Y gần như phải coi đến tầng dưới chót nhất, mới rút ra được hồ sơ cá nhân của Hà Thụ, ảnh chụp đã hơi ngả màu, giống như chụp khoảng sáu năm trước, không mang tính, cái mũi thoạt nhìn cũng cao, môi thậm chí có chút huyết sắc, bộ dáng thật nhã nhặn. Tô Mạch nghĩ dù sao tuổi trẻ cũng là một loại khí chất, lúc này khiếp nhược, vô dụng, đủ loại hèn mọn còn chưa khắc sâu vào khí cốt.

Tô Mạch nhìn một hồi, chuẩn bị đem hồ sơ để một bên, đột nhiên ngẩn cả người, trên mặt hồ sơ có tổng cộng năm khoảng trống, năm điểm ấy đều có con dấu “Kém”. Tô Mạch có chút giật mình nghĩ người tính người kia chịu khó, dù bị đánh hắn cũng không bỏ chạy, lại nhìn đánh giá của đồng sự, đều là không đánh gì.

Tô Mạch luôn ở trên cao nhìn biến động. Chuyện biến đổi phía dưới nhiều thế nào cũng mặc kệ, giữ nguyên phê duyệt, nhưng lần này Tô Mạch nếu mặc kệ, chỉ sợ Hà Thụ sẽ thu dọn đồ đạc rời đi. Tô Mạch do dự một chút, gọi một cú điện thoại, gọi cho chủ nhiệm văn phòng Hà Thụ lại.

Người đàn ông trung niên cả người mập mạp đầy mỡ, Tô Mạch nhíu mày, rồi mới đem hồ sơ của Hà Thụ đưa qua, hỏi: “Người này phạm sai lầm gì… A, cậu ta lần trước đến sửa đồ vật giúp tôi, đều nghiêm chỉnh cố gắng, là một người thành thật.”

Chủ nhiệm kia giống như một cái máy phát thanh, lập tức thao thao bất tuyệt nói: “Tổng tài, ngài không biết. Người này mặt ngoài thành thật, trong bụng lại bất chính —- ai, ngài không biết, công ty của chúng ta hai tháng trước, có một nữ nhân viên trẻ tuổi, nửa đêm đi theo Hà Thụ — thấy cậu ta đi ra từ trong một quán rượu, cả người, chỉ — mặc một cái quần lót. Ai nha, ngài nói loại bại hoại này, tác phong của công ty chúng ta luôn nghiêm túc, sao có thể giữ loại người biến thái như vậy lại?”

Tô Mạch sửng sốt một chút, hai tháng trước —- a, nhớ rồi, nguyên nhân là do mình, y bắt Hà Thụ cởi truồng cút đi. Chủ nhiệm kia còn thao thao bất tuyệt: “Việc này đều truyền khắp công ty, tổng tài, ngài nhất thiết không thể mềm lòng a, mỗi ngày nhìn cậu ta, chúng tôi đều cảm thấy ghê tởm không chịu được, phải chịu chuyện này nữa, chúng ta đều không chịu được đần độn nữa…”

Tô Mạch khoát tay, bắt ông ta dừng, chỉ nói một câu: “Tôi biết rồi.”

Tô Mạch hoàn toàn đã biết vì sao Hà Thụ không thể cứu vãn, nếu chuyện khác của hắn bị phát hiện, thậm chí là tham ô công quỹ, Tô Mạch đều có thể giúp hắn loại bỏ, nhưng vấn đề này lại là chuyện này, ảnh hưởng cực lớn —- Y kỳ thật cũng không thể nói quán bar kia là do mình mở đi? Chuyện này không thể lộ ra ánh sáng, y chỉ có thể sống chết mặc bây. Dù sao người kia trong công ty đần độn cũng không tốt, đại khái cả ngày bị khinh bỉ đi — tiền lương không cao, phòng ở cũng rất nhỏ.

Tô Mạch nghĩ, không bằng ngầm cho người kia thêm chút tiền thôi việc đi.

Cho dù ký túc xá của công ty cấp cho phải thu lại, người kia không có chỗ ở, muốn đem chỗ đó cho hắn, cũng không phải không có khả năng. Hiện tại nhớ tới, y là người không chịu nói rõ phép tắc, cũng không chuyện ghê gớm gì, ngoài Phùng Lạc, còn người nào có thể ở với y lâu như vậy suốt cả ngày? Sao có thể trách y chứ?

Nghĩ như vậy, một tháng không phát tiết làm người mình bắt đầu đau dữ dội. Nếu không chủ động đi tìm, thật sự không biết bản thân sẽ còn hứng thú hay không, hiện tại liền gọi điện thoại.

Tan tầm, y cùng Phùng Lạc đi ra ngoài bồi khách lớn ăn cơm, Phùng Lạc ngồi ở chỗ phó lái, hai người ngồi trong BMW, đứng ở trước cửa lớn công ty, chờ bí thư đem tư liệu xuống. Tô Mạch mắt sắc bén, nhìn Hà Thụ chậm rãi từ bên trong công ty đi ra, hình như gầy đi một ít, cả người trong gió mỏng manh đến lạ thường. Hà Thụ hình như cũng thấy xe, chạy nhanh đi vài bước, Tô Mạch không khỏi có chút hờn giận.

Lúc này, Phùng Lạc ở một bên đột nhiên nói một câu: “Cậu nói, tại sao ông trời phải tạo ra một ít C a?”

Tô Mạch do dự một chút mới nói: “Ai biết?”

Phùng Lạc nói: “Ai… Tôi vừa rồi đột nhiên nghĩ. Người như vậy, nếu sinh ra không phải để cho người khác khi dễ, thì chính là để người ra sức bảo vệ, không nên làm cho người như cậu ta chịu chút ủy khuất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play