Hà Thụ lảo đảo trở về nhà, nằm ở trên giường, lại bắt đầu muốn khóc, đành phải chôn mình thật sâu ở bên trong chăn, qua lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, quần áo đã bẩn, lại là máu cùng với một ít tinh dịch tanh hôi, Hà Thụ mặt trắng ra, đem quần áo cởi xuống dưới, đi đến WC nho nhỏ dùng nước lạnh dùng sức tắm, đem quần áo ném vào trong thùng rác. Chính là vừa mới dội nước lại, cho dù mặc quần áo, vẫn rất lạnh, lạnh đến không chịu được.

Hà Thụ ôm mình phát run, cố gắng đem mình lui thành một đoàn. Thật lâu, mới thử hoạt động tay một chút, đem sách chính mình thường thu gom dưới giường đều lấy ra. Hắn là C, không phải là bởi vì hắn muốn làm C, mà là trời sinh ra đã là cái dạng này. Hắn trước kia thực hâm mộ bạn học rất có khí tức nam tử, bộ dáng thực dũng cảm vừa giơ tay lên vừa nhấc đầu. Không phải hắn không muốn, mà là không được. Hắn bất kể như thế nào đều chỉ có thể khúm núm sống cả đời, hắn hận chính mình như vậy, vô cùng chán ghét, cũng bởi vậy càng thêm hâm mộ nhiệt huyết nam nhi, khí phách giang hồ này.

Hắn lấy hòm đựng sách ra, một quyển rồi lại một quyển mở ra, sáu năm qua, hắn bắt đầu dùng tiền lương mua thêm một quyển sách, cái loại sách này là sách võ hiệp. Bên trong sách có nói tới nhân sinh cùng thế giới, lấy rượu luận anh hùng, đến thờ kết nghĩa huynh đệ, độc đao Phó Long Đàm, tuyệt đỉnh Lãm Đàm Sơn. Có chút sách vẫn là mới tinh, có chút cũng là sách mua lại. Ở thời điểm hắn học trung học, có người nói qua, xem hết “Phỉ tuyết liên thiên xạ bạch lộc, tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên” (1) của Kim Dung, những sách khác đều là “Tử Hà thần công”, không bằng pháp nhãn. Hắn bất đồng, hắn cảm giác mình như là một khối giẻ dơ bẩn, bọt biển không linh hoạt, không ngừng cần hấp thu chuyện cũ truyền thuyết này, mấy phần hào hùng, mới có thể thu được dũng khí đứng thẳng lưng.

Theo Kim Dung, đến Cổ Long, nhìn đến Ngọa Long Sinh, Liễu Tàn Hồng, họ Gia Cát Thanh Vân, họ Tư Mã Tử Yên, Ôn Lý An, Lương Vũ Sinh, Huỳnh Dị (2), thẳng đến tất cả sách đem dưới giường của hắn nhét đầy, mới bắt đầu để chút tiền để dành sơ sài, ở thời điểm cuối năm đưa cho mẹ của hắn.

Hắn nhìn đống sách một hồi lâu, rồi mới đem sách một quyển lại một quyển bày ra ở trên giường, lót một tầng thật dày, rồi dáng vóc tiều tụy mới nằm xuống, cảm thấy tâm nôn nóng của mình trở nên thực tĩnh. Hắn cảm thấy tâm trở nên thực bình tĩnh. Giờ khắc này, phiền não gì cũng đều không có.

Nằm một hồi, điện thoại bên giường vang lên, ở khoảng cách nhỏ hẹp kia, cũng đủ cho hắn nằm trên giường tay dễ dàng lấy microphone. Nằm ở trên một đống sách, Hà Thụ dùng thanh âm thoải mái của hắn, dáng vóc tiều tụy nói microphone: “Dạ.. Vâng, mẹ, con rất khá… Bọn họ đều đối với con tốt lắm, không cần lo lắng.”

Khóe mắt hắn đỏ ửng, cười nói mình thực hạnh phúc.

Thời điểm Tô Mạch tới công ty, Phùng Lạc nhìn thấy y chính là một trận mắng to đổ ập tới. Công ty của Tô Mạch chính là xí nghiệp gia tộc, y mới từ nhỏ đã bắt đầu học tập làm như thế nào gánh vác trách nhiệm, Phùng Lạc ngược lại thành thành thật thật nhận lời mời nắm cương vị cao, bọn họ là từ vườn trẻ học chung đến lớn, phải dứt bỏ giao tình dùng giọng quan thật là có chút khó khăn.

Tô Mạch đối với chỉ trích y buổi sáng bỏ bê công việc của Phùng Lạc chính là cười cười, thật bất ngờ không có tức giận. Khuôn mặt tươi cười nghênh nhân kia từ khi vào công ty đã đọng lại ở trên mặt, Phùng Lạc ý cười nồng đậm nghi vấn có phải hay không đang theo đuổi đại cô nương nào đó. Phùng Lạc cũng có chút đoán bừa, Tô Mạch lại không giải thích gì, bắt đầu quy củ xử lý hồ sơ bên trong phòng làm việc của đại tổng tài.

Phùng Lạc ở bên cạnh quan sát một hồi, nhìn phẩm chất của Tô Mạch cùng hiệu suất hai tay đều là cố gắng làm, thế làm yên tâm ra khỏi văn phòng của Tô Mạch, vội vàng làm việc của mình, nhưng chỉ có Tô Mạch tự mình biết, chính mình thời điểm làm việc có chiều hướng có chút thất thần, tuy rằng chiều hướng này cũng không có quấy nhiễu đến việc xử lý hồ sơ rườm rà không thú vị này.

Y không chỉ một lần nhớ tới nam nhân yếu đuối hơi hơi giãy dụa kháng cự kia, bộ dáng hắn ở dưới thân khóc. Y càng nghĩ, liền nhớ càng rõ ràng, đến bộ dáng nam nhân kia cẩn thận hai tay lấy pizza bỏ vào cái miệng nhỏ ăn, còn có trên cổ hiện lên một khối đỏ ửng nhỏ. Tô Mạch cảm thấy phía dưới của mình có chút kích động, người kia gây cho y, chưa hẳn là chưa từng có hưởng thụ — y không lạm giao, nhưng vẫn gặp được không ít ưu tú, mềm nhuyễn thơm mát, tiếng nói yêu kiều, lưu luyến quấn quýt si mê, nhưng người nọ cho y, là kích thích cùng xúc động chưa từng có, nam nhân kia cơ hồ không đúng tí nào, đem lần đầu tiên của hắn bức bách đến điên cuồng, một lần lại một lần xâm nhập, công thành chiếm đất, cơ hồ muốn đem nam nhân kia chết dưới nhiệt tình. Cuồng nhiệt không bình thường.

Hương vị của hắn, không phải tốt lắm, cũng không tính kém. Phùng Lạc trước kia từng nói qua, sớm chiếm được tất cả, liền dễ dàng sinh ra xúc động muốn buông tha —- y cơ hồ đều chưa từng hứng thú nông nổi, chỉ có ở trong quán bar kia, dùng ngôn ngữ rất thô bỉ, dùng hành vi vô lễ nhất, mới có thể làm cho y cảm giác được chính mình vẫn sống.

Từng có một dạo, tính sự đối với y bất quá là làm theo phép, đần độn vô vị. Nhưng hôm nay, chẳng sợ đều không phải là bạn giường tuyệt đỉnh, nam nhân kia làm cho y hưởng thụ tình cảm mãnh liệt. Loại tình cảm mãnh liệt này kéo dài đến giữa trưa, Tô Mạch cơ hồ khắc chế không được xúc động của chính mình, cuối cùng qua loa chấm dứt một ngày làm việc, đồng hồ báo thức chỉ hướng năm giờ, liền dừng hết tất cả hoạt động, lên xe một đường vượt đèn đỏ về đến nhà.

Trong lòng tràn đầy kế hoạch, đều là phải như thế nào đối người kia tái chiến ba trăm hiệp…

Thời điểm Tô Mạch đi đến trước cửa, đột nhiên như là nhớ lại cái gì, dừng lại vẻ xúc động háo sắc của chính mình, đem vẻ mặt của mình điều chỉnh thành bộ dáng lạnh lùng, lúc này mới mở cửa, thả chậm bước chân, giả dạng bộ dáng không chút để ý, ở cánh cửa đem giày da cởi xuống, kéo dài thanh âm nói: “Tôi đã trở về!”

Không có người trả lời y, Tô Mạch sửng sốt một hồi, mới vội vàng vọt vào phòng ngủ, làm sao cũng không thấy bóng dáng nam nhân kia, Tô Mạch cũng không biết tâm tình gì, chỉ cảm thấy một hơi luống cuống buồn phiền. Xoay vài vòng, mới hung tợn ngồi vào trên ghế sa lon, vừa nhấc chân, dùng sức đem bàn lật lại, lại là một trận tiếng vang của thủy tinh đổ vỡ.

Sắc mặt Tô Mạch xanh mét thở hổn hển một hồi. Không hề cảm thấy sự tồn tại gì của nam nhân kia, cứ như vậy im lặng tiêu sái — nếu không phải ngoài ban công treo một cái sàng đan, đã giặt sạch sẽ. Tô Mạch cơ hồ nghĩ đến người kia, giống như chưa từng xuất hiện qua cuộc đời của mình.

===================

Chú thích:

(1)  Câu thơ trên là do một người bạn của Kim Dung tên là Nghê Khuông phát hiện rằng chữ tựa đề của 14 tiểu thuyết của ông tạo thành hai câu thơ thất ngôn trên

(2) Đó chính là tên của các tác giả tiểu thuyết của Trung Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play