Đưa ra lời mời, nhớ lại chuyện xưa.

Sau khi đánh bại bọn Giương Cung Xạ Đại Điêu và bàn giao hết công việc của Tinh Nguyệt, việc công việc tư của Quan Miên trong Mộng Đại Lục đều đã giải quyết. Còn về phần thành chiến do Công hội Nhất Trụ Kình Thiên được xào nấu rêu rao cỡ nào trên báo, cậu chẳng có tí hứng thú nào.

Vào lúc này, toàn bộ tinh thần của cậu đều giành hết cho tinh chiến.

Trước đây tuy cậu có từng chơi thử tinh chiến nhưng chỉ đánh lung tung cho vui, hiểu biết về tinh chiến chỉ như một góc băng nhỏ. Mấy ngày nay cậu không ngừng đọc và tìm hiểu tư liệu về tinh chiến, vì vậy mới dần vỡ lẽ vì sao Bạch Anh Tước lại thích nó đến thế.

Mộng Đại Lục là loại hình tổng hợp nên bao quát rất nhiều phương diện, có thể luyện kỹ năng sinh hoạt, có thể làm nhiệm vụ, có thể càn phó bản vân vân. Vì bao quát rộng nên thiết kế của nó không thể tập trung hẳn vào chiến đấu, còn mục tiêu của tinh chiến là chiến đấu, lấy thắng bại làm đầu. Game thủ trong Mộng Đại Lục là người chơi nhàn hạ, ví dụ như khi công hội yêu cầu hội viên xây thành cũng đâu thể nào bắt họ cả ngày cắm cúi vào làm, vậy chỉ tổ khiến hội viên mất cảm tình với công hội và game thôi. Khi đánh thành, tuy do công hội trưởng chỉ huy nhưng cũng chỉ là chỉ huy sơ bộ, không thể phân rõ nhiệm vụ cho từng hội viên. Nói tóm lại Mộng Đại Lục là một game thiên về giải trí là chính.

Nhưng tinh chiến thì khác. Tinh chiến từ đầu đến đuôi đều tập trung vào chiến đấu, mỗi game thủ là một phần tử của chiến trường, đều dốc toàn bộ sức lực vào nó và đòi hỏi phải biết phối hợp với chiến hữu của mình. Mỗi người phải cố gắng kìm chế cái tôi, đặt mình vào vị trí của quân nhân, người không đặt nặng việc thắng thua sẽ không được các đội hoan nghênh.

Lúc ban đầu Quan Miên cho rằng trong tinh chiến không cần luyện cấp, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết thì ra không phải. Tinh chiến cũng có các cấp khác biệt, cấp cao nhất chính là chiến hạm, cũng là máy bay chiến đấu khổng lồ nhất trong tinh chiến.

Tinh chiến không có level, nhưng có điểm. Chỉ có game thủ đạt được mười vạn điểm mới được đăng nhập vào chiến hạm, người lãnh đạo chiến hạm nhất định phải là người chơi có điểm tích lũy cao nhất. Ngoài ra thiết kế của chiến hạm cũng tinh tế hơn các máy bay chiến đấu khác nhiều. Thiết kế bối cảnh của chiến hạm còn có thuyền cấp cứu trung lập cho nhiều phe, lỗ đen cố định hoặc không cố định, thiên thạch, xác chiến hạm, tàu cứu thương vân vân, có thể mang đến trải nghiệm về cuộc sống trên vũ trụ hoàn chỉnh cho người chơi.

Quan trọng nhất là chơi chiến hạm cần đội ngủ nòng cốt. Một đội ngũ ăn ý tuyệt đối không phải là đội ngũ lâm thời hỗn tạp.

Ngón tay Quan Miên nhẹ nhàng nhấp chuột.

Ba mươi sáu kế, binh pháp Tôn Tử, tất tần tật các kiểu đường lối sách lược kinh điển trong lịch sử đều được mang ra đánh giá, sau đó áp dụng vào tinh chiến để thảo luận tính khả thi.

Quan Miên không hiểu biết gì về lịch sử lắm, xem những bài bình luận chém gió khí thế ngút trời cũng thấy hay hay.

Bạch Anh Tước thoát game, thấy cậu đang chăm chú theo dõi máy tính thì vào bếp làm hai ly ca cao nóng đặt lên bàn cạnh chỗ cậu ngồi.

Quan Miên chẳng buồn ngẩng lên, “Cảm ơn.”

Bạch Anh Tước dựa sát vào bàn, vờ tỏ vẻ bất mãn hỏi: “Những lúc thế này chẳng phải em nên hỏi thăm mấy câu sao?”

Quan Miên ngước mắt lên.

Bạch Anh Tước đáp: “Về chuyện thành chiến.”

Quan Miên hỏi: “Đánh đã không?”

Bạch Anh Tước vui vẻ phì cười, rõ ràng rất hài lòng về câu hỏi này của Quan Miên, “Tàm tạm.”

Hai người lập tức quẳng chuyện thành chiến ra khỏi đầu, bắt đầu vùi mặt vào tinh chiến.

Quan Miên nói: “Tôi từng bảo sẽ đánh bại anh.”

Bạch Anh Tước nhìn cậu, đôi mắt đen thẫm còn sáng hơn cả bóng đèn trong nhà, “Thật ra em đã đánh bại anh rồi.”

Quan Miên khoanh tay nói: “Đổi chiến trường thành tinh chiến nhé?” Cậu biết với Bạch Anh Tước mà nói, tinh chiến mới là chiến trường chân chính.

“Sao không chọn vũ khí lạnh hoặc giáp lá cà gì gì?”

Quan Miên đáp: “Anh có học võ không?”

Bạch Anh Tước nói: “Võ tự do, vật lộn, Vịnh Xuân…”

Quan Miên: “Tôi chưa từng học bao giờ.”

Bạch Anh Tước cười bảo: “Nhưng thân là một tên cuồng tinh chiến, anh cứ thấy như mình đang ăn hiếp người mới ấy.”

Quan Miên thong thả nhấp một ngụm ca cao, “Trường Giang sóng sau xô sóng trước.”

Bạch Anh Tước nhấc ly ca cao lên cụng nhẹ vào ly của cậu, “Anh chờ em.”

Lần thứ ba vào tinh chiến, Quan Miên cảm thấy khác hẳn lần đầu.

Cậu ung dung chọn trang phục nặng nhất, sau đó ngồi chờ đội ngũ được truyền tống tới.

Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy hai cô bé bước vào.

Nhìn thấy Quan Miên, mắt hai cô bé sáng lên nhưng lại e dè không dám nói chuyện mà chỉ lẳng lặng mặc đồ bảo hộ.

“Em gọi là Tinh Tinh, chị này là Tiểu Nam, nên gọi anh thế nào ạ?” Tinh Tinh vừa nói chuyện đã giới thiệu ngay tên thật.

Quan Miên đáp: “Lão Xuân.”

Tinh Tinh chớp mắt như không tin đó là tên thật của cậu, nhưng vẫn hỏi: “Anh bao nhiêu điểm rồi?”

Quan Miên nhìn thử, qua ba chiến dịch lần trước, có thắng có thua nhưng cũng gom được tí điểm, “780 điểm.”

Tinh Tinh lén liếc Tiểu Nam, trong mắt dường như có gì đó bất an.

Vẻ mặt của Tiểu Nam không còn vui vẻ như ban nãy, cô nàng thản nhiên nói: “Ồ, người mới à.”

Tinh Tinh sợ Quan Miên giận bèn giải thích: “Tiểu Nam là cao thủ, chị ấy có ba trăm mấy ngàn điểm tích lũy rồi.”

Quan Miên không khỏi liếc cô ấy một cái. Một trăm ngàn điểm là đã được vào chiến hạm, ba trăm mấy ngàn điểm là có hy vọng được vào phòng điều khiển của các đội lâm thời.

Quả cầu thủy tinh phát ra thông báo.

Tiểu Nam không chút do dự lựa chọn đánh đôi, ngẫu nhiên và máy bay Tinh Anh.

Ba người được truyền tống đến phòng điều khiển máy bay. Tiểu Nam ngồi vào ghế lái huy không hề chần chừ, Tinh Tinh chần chừ nhìn sang Quan Miên.

Tiểu Nam không nhịn được bảo: “Đàn ông khống chế hỏa lực.”

Tinh Tinh tự động ngồi vào phòng điều khiển mở các hệ thống lên.

Quan Miên ngồi vào phòng khống chế vũ khí. Cậu chăm chú nhìn vào các nút ấn cùng với những gợi ý hiện lên và đối chiếu với tư liệu trong đầu.

Tiểu Nam đột nhiên hỏi: “Từng dùng Tinh Anh chưa?”

“Chưa.” Quan Miên trả lời.

Tiểu Nam nói: “Vậy chốc nữa nghe tôi chỉ huy.”

Quan Miên lười biếng duỗi lưng dựa vào ghé, không ừ hử gì.

Tiểu Nam bực mình hỏi: “Nghe chưa đó?”

Tinh Tinh đột nhiên nói: “Phát hiện máy bay chieensd dấu của địch nằm trong phạm vi năm mươi dặm, góc trên ba mươi độ.”

“Không biết đối thủ là ai nhỉ.” Tiểu Nam nói: “Mà thôi, chúng ta phát hiện ra họ, khẳng định họ cũng đã phát hiện ra chúng ta.”

Máy bay đột nhiên trầm xuống, không những không bay lên mà còn hạ độ cao.

Tinh Tinh nói: “Họ đuổi kịp rồi.”

Cô bé vừa nói xong máy truyền tin lập tức vang lên. Tinh Tinh vừa ấn nhận thư thì đã thấy đập ngay vào mắt một chóp mũi đỏ ửng to tướng xuất hiện trên màn hình. Một người đàn ông trông như Xì Trum cười một cách quái đản và nói: “Hì hì, chào buổi sáng!”

Tinh Tinh làu bàu, “Xui xẻo!”

Tiểu Nam hừ lạnh bảo: “Tắt máy truyền tin đi.”

Đối phương nhanh chóng bắt kịp, là con tàu Thắng Lợi đang xoay tròn ập tới.

Tiểu Nam bình tĩnh tránh đi rồi tiếp tục hạ xuống.

Quan Miên nhận ra cô nàng cố ý để đối phương tiếp cận.

Thắng Lợi lao xuống như ưng dữ đã xác định con mồi, nhanh, chuẩn, hiểm!

Máy bay chiến đấu bất thình lình ngừng lại và quay đầu tông thẳng vào Thắng Lợi.

Tinh Tinh hô lên hốt hoảng.

Nhưng Quan Miên đã đoán trước được chiêu này của cô nàng. Tinh Anh là máy bay chiến đấu cân bằng tính năng công thủ, nếu so sánh với Thắng Lợi chỉ mạnh công kích mà yếu phòng thủ thì tổn tương gánh chịu sẽ nhỏ hơn. Cũng có nghĩa là nếu va chạm với nhau, vậy khẳng định là Tinh Anh thắng.

Họ biết rõ đạo lý này, đối thủ đương nhiên cũng biết.

Mắt thấy hai bên đã sắp cạ vào nhau bắn ra hoa lửa, con tàu Thắng Lợi đột nhiên trượt đi cứ như từ ưng dữ biến thành hải âu chỉ trong chớp mắt.

Đúng lúc đó, Quan Miên phát ra công kích vòng, sau đó là lựu đạn xoay tròn. Thời gian tấn công được cậu tính toán rất khéo, sau khi trúng công kích vòng khiến Thắng Lợi chấn động và giảm tốc, lựu đạn xoay tròn đánh trúng vào ngay vị trí của máy cung cấp năng lượng. Máy cung cấp năng lượng là bình trữ khí, có thể cung ứng năng lượng cũng có thể là “bom” gây nổ.

Vì vậy sau khi dính một quả lựu đạn, Thắng Lợi lập tức nghiêng người tránh đi.

Tinh Tinh hoan hô thành tiếng, giơ ngón cái về phía Quan Miên.

Tiểu Nam liếc cậu một cái, sắc mặt rõ ràng vui vẻ hơn ban nãy, sau đó cũng không ra lệnh như đã nói mà hoàn toàn để Quan Miên tự do hành động.

Sau đó họ lại có vài cơ hội khác nhưng đều đúng lúc sắp giành chiến thắng thì để đối phương tránh được.

Tinh Linh không kìm được cơn giận phàn nàn: “Gian xảo quá thể.”

Tiểu Nam thản nhiên nói: “Bởi mới gọi là cá mũi to (1).”

Tinh Tinh nói: “Mỗi lần thua là chỉ biết lên diễn đàn chửi rủa, đụng phải gã này đúng nhọ.”

“Thắng là được rồi.” Với chuyện bị mắng trên diễn đàn Tiểu Nam có vẻ chẳng mấy quan tâm.

Quan Miên chú ý thấy cá mũi to kỹ thuật chỉ có vài chiêu nhưng thao tác tuyệt đối đáng được xếp hạng nhất. Bất luận là lượn hình chữ S hay bẻ góc chín mươi độ đều thực hiện lưu loát, góc độ tốc độ đều vô cùng hợp lý.

Quan Miên vừa dùng lựu đạn oanh tạc vừa nghĩ.

Khả năng chịu phòng ngự của Thắng Lợi kém hơn máy bay chiến đấu bình thường, vì vậy dù có thao tác cao siêu của “cá mũi to” chống lưng, Thắng Lợi vẫn chìm trong biển lửa trong tiếng hoan hô của Tinh Tinh và biến mất trong bầu trời đen thẳm.

Bước ra khỏi máy bay chiến đấu, Tinh Tinh quay sang bảo với Quan Miên: “Anh nhớ lên diễn đàn xem bình luận nhé, gã đấy chắc trăm phần trăm sẽ chửi. Lần trước ID là 1223, lần này nhất định sẽ là 1224.”

Quan Miên nói: “Được.”

Tinh Tinh ngại ngùng nói: “Em có thể kết bạn với anh không.”

Quan Miên gật đầu. Cậu tiện tay thêm luôn Tiểu Nam vào danh sách bạn.

Tiểu Nam nhìn cậu một cái rồi cũng nhấn đồng ý.

Xong xuôi Quan Miên bèn rời game, sau đó làm theo lời Tinh Tinh lên diễn đàn xem, quả nhiên nhìn thấy game thủ với ID Siêu Nhân 1224 đang xông pha. Đầu tiên là chửi Tinh Anh giống thái giám, không có thứ quan trọng nhất của đàn ông, sau lại mắng Tiểu Nam là chuyển giới… Càng lúc lời lẽ càng thô lỗ.

Nhưng “chiến dịch” chỉ kéo dài trong ba phút đã bị mod xử lý.

Quan Miên đang định vào chủ đề khác xem thì chuông cửa chợt vang lên.

Bạch Anh Tước có chìa khóa, chắc là Bản Chất Minh Mẫn. Cậu đứng dậy mở cửa thì phát hiện mình nhầm rồi.

Cô họ hai đang mỉm cười đứng ngoài cửa, trong tay còn xách theo cả giỏ trái cây to.

Quan Miên nói: “Bạch Anh Tước ở lầu trên ạ.”

Cô họ hai nói: “Cô biết, cô đến thăm cháu mà. Không hoan nghênh à?”

Quan Miên vẫn luôn có ấn tượng tốt với nhà họ Bạch nên vội tránh sang một bên để cô vào.

Cô họ hai khéo léo đánh giá căn phòng, “Nghe nói lúc trước cháu ở thành phố D, dọn sang đây có quen không?”

Quan Miên nói: “Như nhau thôi ạ.”

Cô họ hai nói: “Phải đấy. Thành phố bây giờ xây dựng chả có gì hay nữa, ngoài vài kiến trúc đánh dấu đặc trưng, còn lại chỗ nào cũng như chỗ nào. Thật ra sống trên đời quan trọng nhất không phải là hoàn cảnh nhà cửa mà là người ở chung nhà. Cháu nói xem có phải không?”

Quan Miên hỏi: “Cô muốn uống gì ạ?”

Cô họ hai cười đáp: “Được gặp cháu cô uống nước cũng thấy ngọt, cháu cứ sắp xếp đi.”

Quan Miên đưa cho cô một cốc ca cao nóng.

Cô họ hai nói: “Anh Tước cũng thích uống ca cao nóng.”

Quan Miên rõ ràng không định thừa nhận gói ca cao này là Bạch Anh Tước mua, cậu thản nhiên đáp: “Vậy ạ?”

Cô họ hai nói: “Cô mới lên lầu trên, Anh Tước hình như không có nhà, cháu biết nó đi đâu không?”

Quan Miên bình tĩnh nói: “Không biết ạ.” Lúc mở cửa cậu có liếc qua thang máy, thang máy đang hướng lên trên, cũng tức là cô họ hai vốn chưa ghé qua nhà Bạch Anh Tước mà từ nhà qua thẳng đây.

Về phần tại sao cô lại nói dối, rất rõ ràng, cô biết hôm nay Tập đoàn Thịnh Anh mở đại hội cổ đông, Bạch Anh Tước là chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiên phải đi. Chuyện này cô họ hai biết, Quan Miên… đương nhiên cũng biết. Cậu không chịu nhận là vì không muốn rơi vào bẫy của cô họ hai. Cậu nhận ra mục đích hôm nay cô họ hai đến giống hệt như hôm cậu đến nhà họ Bạch và bị “giám định” từ đầu tới chân.

Trước khi ghé thăm cô họ hai đã biết trước cậu rất khó nhằng, vậy nên chẳng chút bất ngờ với đáp án của cậu, vẫn mỉm cười nói: “Sau đó cô gọi cho bác nó hỏi thăm mới biết hôm nay Thịnh An mở đại hội côt đông. Nói cũng kỳ, nó chẳng biết điều gì cả, mấy chuyện này phải báo cháu biết một tiếng chứ. Cứ im im thế này không làm người ta lo lắng sao?”

Quan Miên đáp: “Anh ấy là người thành niên, cháu tin anh ấy sẽ biết sắp xếp thời gian một cách hợp lý.”

Cô họ hai cười bảo: “Ồ. Hai đứa tín nhiệm nhau quá nhỉ. Cô và dượng cháu thì không được vậy đây, cả ngày tới tối gây gỗ ồn ào.”

Quan Miên không đáp. Quan Miên không giỏi xử lý chuyện của bề trên. Dù cô họ hai rất nhiệt tình luôn mồm cô cô cháu cháu, dượng của cháu, nhưng Quan Miên vẫn thấy không quen nên càng cẩn thận hơn. Cậu biết sự nhiệt tình của họ không phải dành cho cậu, mà là dành cho cái người tên Bạch Anh Tước sống ở lầu trên.

Cô họ hai phát hiện mình đã ra chiêu mấy lần mà đối phương vẫn mãi không chịu tiếp, cuối cùng nhịn hết nổi nói: “Mấy ngày nay Anh Tước không về nhà, cả nhà nhớ nó muốn chết. Sau đó hỏi nó sao nó không về, nó bảo phải ăn cơm với người khác. Cô liền bảo, ồ, ăn cơm chung với một người hay ăn cơm với tất cả mọi người chẳng phải cũng là ăn cơm sao? Lần trước cháu đến thăm khiến cả nhà vui gần quá chừng. Cháu xem khi nào có thời gian lại ghé nhé, để mấy ông bà vui vẻ đôi chút ấy mà?”

Cô đề nghị trực tiếp như vậy Quan Miên cũng khó lòng từ chối, chỉ đành đồng ý.

Cô họ hai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần trước sau khi nói chuyện với Bạch Anh Tước, cố bề nhà vỗ ngực đảm bảo, ai ngờ mọi chuyện như hòn đá cuội ném xuống sông, tiếng vang thì to nhưng sau khi đá chìm xuống thì chẳng còn tăm hơi.

Trong lòng cô sốt ruột, bề trên ở nhà lại càng nóng lòng. Hết cách, cô bị phái đi thúc đẩy. Nhưng lần này cô đã thay đổi chiến thuật, Bạch Anh Tước bị họ giục quen rồi, chẳng khác nào cái bánh quẩy cũ kỹ càng chiên càng nhão, vậy nên cô quyết định ra tay từ Quan Miên.

Bối cảnh của Quan Miên cô tận dụng vài mối quan hệ biết được đôi chút. Tuy không biết tại sao cậu lại có thể giấu hết hồ sơ của mình đi, nhưng thông qua nhà giam từng giam giữ cậu ít nhất cũng nắm được đôi chút, ví dụ như sinh nhật này nọ. Về chuyện cậu từng ngồi tù, trong nhà có hai luồng ý kiến trái chiều. Một cảm thấy cậu quá nông nỗi, thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, không xứng với Bạch Anh Tước. Một lại cảm thấy cậu rất đứng đắn, Bạch Anh Tước lại thích chơi game, cũng biết đánh đấm, cùng chung sở thích.

Hai ý kiến trái chiều bị một câu của Bạch Lữ thị dập hết.

“Mấy đứa thử tìm một người khác Anh Tước ưng ý về để so sánh xem.”

Với tính tình của Bạch Anh Tước chấm trúng một người đã là kỳ tích của nhân loại, làm gì còn người thứ hai. Vì vậy vị trí chắt dâu ở nhà họ Bạch của Quan Miên chỉ lung lay nhẹ một chút rồi lại vững vàng.

Nếu đã quyết định thì phải tăng cường bồi dưỡng tình cảm, để đối phương đồng cảm và đồng lòng với nhà họ Bạch. Cô họ hai nói: “Cô nghe nói cháu tìm được một công việc ở viện bảo tàng? Thật ra trước đây cô có nghe nói Đảng Cải cách đang tuyển người, yêu cầu không cao lắm đâu, cháu có muốn thử xem không? À, quên hỏi cháu có theo đảng nào hay không. Nhắc mới nói, ngoài bà nội ra, nhà họ Bạch đa số đều là người của Đảng Cải cách.”

Ánh sáng trong mắt Quan Miên hơi tối đi, cậu đáp: “Cháu thích công việc hiện tại.”

“Đã vậy cô cũng không ép cháu.” Cô họ hai thấy cậu nãy giờ vẫn ngồi thẳng tắp, biết cậu vẫn còn dè dặt mình lắm nên chỉ đứng dậy và nói: “Nhớ cùng Anh Tước về nhà ăn cơm. Tốt nhất là mấy ngày tới đây để cô khỏi bị càm ràm nha.”

Quan Miên đứng dậy theo và gật nhẹ.

Cô họ hai bấy giờ mới hài lòng rời đi.

Sau khi cô đi, đôi mày Quan Miên dần dần chau lại.

Đảng Cải cách.

Cậu nhớ đến thứ không nên xem kia.

Quan Miên mở lịch ra, dùng bút đỏ đánh dấu một ngày của tháng sau nữa. Đó là ngày Kim Vũ Trụ ra tù, tuy gã không nói bị giam ở đâu, cũng không muốn Quan Miên đến đón nhưng cậu vẫn chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí còn hỏi thăm xem tòa nhà này còn phòng trống cho thuê hoặc bán nào không.

Nhưng sự xuất hiện của cô họ hai đã nhắc nhở cậu một chuyện mà cậu trong tiềm thức cố ý bỏ qua:

Bạch Anh Tước và Tập đoàn Thịnh An của anh là một trụ cột của Đảng Cải cách.

Chú thích:

(1) Cá mũi to:

0ir93444-2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play