Đến kỳ “bão hòa”, cùng đón tân niên.

Lòng Son Chiếu Sử Xanh bất chợt lên tiếng: “Cậu định chừng nào kết hôn?”

Ám Hắc Đại Công buột miệng trả lời không kịp suy nghĩ: “Sáu mươi tuổi.”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Nếu làm sau khi kết hôn, cậu có chắc lúc đấy còn đủ sức để ‘hăng hái’ như giờ không?”

Ám Hắc Đại Công: “…”

Đây hình như đúng là vấn đề.

Hôm nay Bạch Anh Tước có gì đó là lạ.

Dù khi Mark Ngụy vẫy chào, anh vẫn lịch sự đáp lại nhưng Quan Miên nhận ra đầu óc anh đang để đâu đâu.

Sau khi hai người lên xe, Bạch Anh Tước không tự lái như ngày thường mà để chế độ lái tự động.

Quan Miên nghiêng đầu nhìn anh.

Bạch Anh Tước nói: “Tâm trạng của anh bây giờ không thích hợp lái xe.”

Quan Miên đáp: “Vấn đề mỗi tháng một lần?”

Bạch Anh Tước cười bảo: “Vấn đề sau khi em xuất hiện.”

Quan Miên suy nghĩ nghiêm túc rồi hỏi: “Tiền ăn uống?” Lúc hai người ra ngoài ăn không phải trả tiền, có lẽ nhà hàng tự động trừ vào tài khoản của Bạch Anh Tước. Thức ăn ở nhà tuy phần lớn do Quan Miên mua nhưng nếu so ra vẫn là cậu hời hơn.

Bạch Anh Tước tươi cười với cậu và nói: “Anh thích được nuôi em cả đời.”

Quan Miên nhướng mày, “Sau sáu mươi tôi có thể trợ cấp xã hội để dưỡng lão rồi.”

Bạch Anh Tước nói: “Kết hôn chẳng qua chỉ là thủ tục, cuộc sống thật sự của hai người chúng ta có thể bắt đầu… từ hôm nay.”

Quan Miên hỏi: “Anh vì chuyện này mà xoắn xuýt cả ngày trời?” Vì từng đến nhà họ Bạch và gặp những bậc gia trưởng của anh nên cậu biết anh không thích kết hôn cỡ nào. Dù anh vẫn chưa bước qua được rào cản hôn nhân nhưng để nói ra câu này đúng là không dễ dàng gì.

“Anh phát hiện từ sau khi gặp em, anh cứ liên tục thay đổi kế hoạch của đời mình.” Bạch Anh Tước kê tay gác sau đầu, nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt sâu lắng, “Vốn anh định độc thân cả đời, mỗi mỗi tháng mỗi ngày mỗi phút mỗi giây đều chỉ làm việc mình thích, thích gì làm nấy.”

Quan Miên hỏi: “Hiện tại anh không đang tận dụng từng giây từng phút để làm việc mình thích sao?”

Bạch Anh Tước nói: “Thỉnh thoảng.”

Quan Miên nhếch mép như đang cười.

Bạch Anh Tước nói: “Ví dụ như anh thường muốn gặp em, nhưng em phải đi làm hoặc đi ngủ.” Ngoài thời gian đi làm và đi ngủ, hầu như lúc nào hai người cũng ở cạnh nhau. “Vậy nên anh đang suy nghĩ, có phải chúng mình nên tìm một cách nào đó để giải quyết vấn đề này hay không.”

Quan Miên hỏi: “Cách anh nghĩ ra là nuôi tôi ấy hả?”

Bạch Anh Tước cười đáp: “Nếu có ngày em chịu anh sẽ mừng lắm, nhưng nếu em không chịu, anh cũng không ép em. Nhưng nếu lúc đi làm đã không được ở bên nhau, vậy sau khi tan ca có phải càng nên trân trọng khoảng thời gian còn lại chăng?”

Tút.

Loa điện tử trong xe phát ra tiếng nói: “Đến nhà rồi.”

Bạch Anh Tước thuận tay tắt loa đi, sau đó thấy Quan Miên đã xuống xe.

Dù đã đến nhà nhưng nếu Quan Miên muốn trả lời, họ vẫn có thể tiếp tục nói chuyện, nhưng lúc này cậu xuống xe đã nói rõ cậu không muốn trả lời ngay.

Sau khi đến nhà Quan Miên, như thường lệ, anh vẫn vào trong và chuẩn bị bữa tối.

Nhưng Quan Miên dạo gần đây ngoài thời gian dọn dẹp nhà cửa, hễ rảnh rỗi là lại lên mạng tìm tòi. Bạch Anh Tước từng hỏi xem cậu có cần anh giúp gì không nhưng sau khi cậu bảo không cần, anh cũng không hỏi nữa. Tuy hai người thường ở bên nhau, tính cả lúc trong game, nhưng rất hiếm khi nào xâm phạm vào đời tư của đối phương, trừ phi được người kia đồng ý. Lần trước Quan Miên chủ động đến nhà Bạch Anh Tước vốn do Lòng Son Chiếu Sử Xanh cố ý sắp xếp.

Dùng xong bữa tối, Quan Miên chủ động đi dọn dẹp.

Bạch Anh Tước khoanh tay đứng dựa vào cửa nhìn cậu chạy tới chạy lui. Đây không phải lần đầu anh như thế nên Quan Miên cũng quen với việc cạnh cửa mọc lên một bóng đèn hình người. “Anh có định tham gia vào thành chiến với Nhất Trụ Kình Thiên không?”

Bạch Anh Tước cười hỏi lại: “Sao không chứ?”

Quan Miên đáp: “Đánh xong thành chiến anh tính thế nào?”

Bạch Anh Tước đáp: “Ý em là ăn mừng thế nào? Hay mình tổ chức pinic?”

Quan Miên đáp: “Qua tinh chiến, anh thấy thế nào?” Cậu dọn bát đũa vào máy để rửa. Phía sau không nghe thấy ai trả lời ngay. Cậu quay lại, bắt gặp Bạch Anh Tước đang mỉm cười dịu dàng nhìn cậu.

“Em nỡ bỏ Công hội Tinh Nguyệt?” Bạch Anh Tước hỏi.

Quan Miên vặn lại: “Anh nỡ bỏ tinh chiến?” Cảm tình của anh dành cho Mộng Đại Lục đã sớm kết thúc sau thời đại Ám Hắc Đại Công, Quan Miên từng cùng anh đánh tinh chiến hai lần, một lần là bạn, một lần là địch. Nhiệt tình của anh cho tinh chiến hơn hẳn Mộng Đại Lục.

Bạch Anh Tước lơ đễnh nhún vai, “Do anh lựa chọn.”

Quan Miên nói: “Tôi cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.”

Miệng Bạch Anh Tước nhoẻn lên.

Quan Miên nói: “Nhưng trước khi rời Mộng Đại Lục, tôi còn một việc nhất định phải làm.”

Cửu Công Tử Phong Lưu, Trùm Súng và Giương Cung Xạ Đại Điêu đồng thời nhận được thư khiêu chiến PK dã ngoại vào ba thời điểm khác nhau.

Người hạ chiến thư bọn họ đều quen, vì họ từng công bố tin đời tư của người đó trên báo.

Cửu Công Tử Phong Lưu nhìn Trùm Súng và Giương Cung Xạ Đại Điêu, “Tính sao giờ?”

Trùm Súng nói: “ĐM, ai mà dè thằng đó càng chơi càng nổi. Chuyện thế này đương nhiên cứ vờ như không biết, cùng lắm nghỉ chơi, đỡ hơn vào game bị người ta chơi.”

Giương Cung Xạ Đại Điêu cau mày nói: “Nhất Trụ Kình Thiên tính thăng tao lên làm tiểu đội trưởng.”

Trùm Súng hỏi: “Mày bịnh hả?” “Bịnh” là từ được dùng thay thế cho “bệnh” để tránh bị hệ thống xử lý. “Mấy chức vụ tiểu đội trưởng này có là cái quái gì? Giờ Quan Miên có Ám Hắc Đại Công và Tinh Phi Ngân chống lưng, mình liều với chúng dù thắng cũng lên chầu ông bà thôi.”

Giương Cung Xạ Đại Điêu nói: “Tùy mày. Hồi đó đòi công khai là mày, giờ rụt đầu rụt cổ cũng là mày. Mày không đi thì tao đi.”

Trùm Súng nhìn gã hùng hổ nhảy lên thú cưỡi bỏ đi thì quay sang cười lạnh với Cửu Công Tử Phong Lưu: “Làm chức lính quèn mà cứ tưởng sắp thăng quan, đồ bịnh!”

Cửu Công Tử Phong Lưu nó: “Mày đi hỏi Nhất Trụ Kình Thiên thử xem. Mình và bên Đế Diệu chẳng phải là đối thủ sao? Biết đâu Nhất Trụ Kình Thiên sẽ ra mặt cho mình đấy.”

Mắt Trùm Súng sáng lên, “Được!”

Trên thực tế, muốn nhờ Nhất Trụ Kình Thiên ra mặt cho họ là một suy nghĩ vô cùng ngây thơ. Trước mắt Nhất Trụ Kình Thiên đang ở thế đối lập với ba công hội lớn là Đế Diệu, Sa Mạc và Hắc Diệu Thạch, đương nhiên sẽ không tự dưng đi trêu vào Công hội Tinh Nguyệt. Nhưng nếu khoanh tay nhắm mắt làm ngơ sẽ khiến thành viên công hội bất mãn. Vì vậy sau khi nghe kể đầu đuôi mọi chuyện, Nhất Trụ Kình Thiên bày tỏ sự phản đối với hành vi công khai đời tư của người khác, song sau đó vẫn đồng ý làm người chứng kiến cuộc PK xem như chống lưng cho mấy người kia.

Trùm Súng tuy bất mãn nhưng không phản bác, dù gì cũng là bên họ có lỗi trước, chiến thư của Quan Miên cũng không phải quá đáng vì họ còn cao hơn cậu ba, bốn cấp.

Ngày Quan Miên chọn là trước thành chiến một ngày.

Ám Hắc Đại Công và Tinh Phi Ngân làm người chứng kiến.

Trước đó Quan Miên đã đề cập chuyện rút khỏi Mộng Đại Lục với Tinh Phi Ngân, Tinh Phi Ngân cũng không cố giữ mà chỉ hỏi chừng nào cậu định rời game rồi đồng ý. Sau đó cậu ta cố gắng dành ra nhiều thời gian hơn để vào game và trò chuyện với Quan Miên, tiện thể quan sát những người được Quan Miên tiến cử. Hôm nay cậu ta định nhận lại đại quyền tài chính từ Quan Miên, tình cờ đúng lúc Quan Miên hẹn người ta PK nên cùng đến xem.

Địa điểm là khu rừng rậm bên hồ Huyễn Cảnh, đối diện khá xa với Học viện Ma pháp St. Paders, cách Thiên Hạ Thành và Baute một cự ly nhất định, xem như khá trung lập.

Ngoài những người kể trên còn có thêm vài người chứng kiến khác, Vạn Thọ Vô Cương, Tinh Linh Hoa Hồng của Công hội Tơ Mềm và Bị Thịt Rỗng đều đến, còn lại là các game thủ tò mò hóng chuyện.

Bị Thịt Rỗng đột nhiên đến gần Quan Miên và thì thầm vào tai cậu: “Nghe nói Nhất Trụ Kình Thiên và Tinh Linh Hoa Hồng có ý gì với nhau, nhiều người bắt gặp họ thường tổ đội làm nhiệm vụ í.”

Quan Miên hỏi: “Cậu thầm yêu Nhất Trụ Kình Thiên?”

Bị Thịt Rỗng nhìn chằm chằm vào cậu và nói: “Rõ ràng anh thích hóng chuyện bỏ xừ mà còn đá đểu em làm gì?”

Quan Miên đáp: “Vì càng vui?”

Bị Thịt Rỗng trộm liếc cậu mấy lần rồi mới thấp giọng hỏi: “Nếu ở đây vui thế thì sao còn đi?”

Quan Miên đáp: “Vì tìm được lý do để đi.”

Bị Thịt Rỗng nói: “Bọn em cả đám mà chẳng có ai đủ sức giữ anh lại sao?”

Quan Miên hỏi: “Cậu định làm bạn trai của tôi?”

“…” Bị Thịt Rỗng nghẹn họng.

Ánh mắt Ám Hắc Đại Công lơ đễnh liếc qua như đùa lại như thật.

Bị Thịt Rỗng chợt thấy lạnh cả sống lưng, hai chân bất giác dịch từ bên trái Quan Miên sang bên phải của Quan Miên để dùng cậu chắn mất ánh mắt kia.

Người nhận được cuộc hẹn đầu tiên là Cửu Công Tử Phong Lưu.

Gã này là ma pháp sư hệ thủy cấp 71, chỉ hơn Quan Miên một cấp, vì vậy nếu so cơ hội thắng thua có lẽ là năm năm.

Nhưng đương nhiên mọi chuyện phát triển theo hướng ngoài ý muốn của Cửu Công Tử Phong Lưu. Vào cuộc đấu, Cửu Công Tử Phong Lưu chỉ sử dụng được ba loại phép thuật: Võng nước, tường nước và phép hút nước.

Trùm Súng và Giương Cung Xạ Đại Điêu đứng bên ngoài nhìn thấy rất rõ, những kỹ năng đẹp mắt khác đều đến từ Quan Miên.

Cao thủ thực chiến!

Trong đầu họ cùng hiện lên suy nghĩ này.

Cao thủ trong thực chiến tương đương với cao thủ thao tác thời còn sử dụng bàn phím, chỉ cần dựa vào khả năng của mình để giành thắng lợi dễ dàng, hơn hẳn loại phụ thuộc vào trang bị, kỹ năng trâu bò hoa lệ này nọ.

Nhìn Cửu Công Tử Phong Lưu tan thành ánh sáng, thân là người thứ hai vào sân, Trùm Súng cảm thấy rất bị áp lực. Gã bắt đầu hối hận vì đã nghe lời Cửu Công Tử Phong Lưu mà đi tìm Nhất Trụ Kình Thiên làm chủ cho mình, bằng không cũng chẳng mất mặt triệt để đến mức này. Việc hội phó Công hội Tinh Nguyệt hạ chiến thư, những tay danh tiếng ở công hội khác đến xem đã lan truyền rộng rãi trong game, có không ít khán giả vừa xem vừa tường thuật trực tiếp lên báo. Trận thua của Cửu Công Tử Phong Lưu lập tức được cả game biết đến, cũng chính là bài học sắp dành cho gã.

Trùm Súng là tử linh kỵ sĩ. Rút kinh nghiệm, vừa bắt đầu là gã lập tức ra tay ngay không hề chần chừ. Gã nhớ quá rõ Cửu Công Tử Phong Lưu chính vì nhiều lời nên mới ra tay được ít như vậy.

Nhưng gã nhanh, động tác của Quan Miên còn nhanh hơn, bơm máu và tấn công gần như được thực hiện cùng một lúc.

Thấy cột máu của mình hạ thấp, Trùm Súng định bơm máu nhưng lại sợ một khi bơm máu chết càng nhanh hơn. Sau khi vào Mộng Đại Lục, gã ít khi nào đi PK một mình, bao giờ cũng có đồng đội bên cạnh giúp đỡ nên đã quen lệ thuộc vào bạn bè, lúc nào cũng có vú em đứng sau bơm máu. Đánh đơn đòi hỏi tốc độ và sự quyết đoán, rõ ràng gã thua xa không bằng Quan Miên.

Dù gã cuối cùng lựa chọn tiếp tục tấn công cũng không thể nào cứu vãn tàn cục, cuối cùng đành ấm ức tan thành ánh sáng trắng.

Quan Miên uống liền ba bình máu.

Giương Cung Xạ Đại Điêu thấy thế thì mắt sáng rỡ. Trước đó thấy sắc mặt Quan Miên không hề thay đổi cứ tưởng rằng lượng máu của cậu chưa bị hao hụt đáng kể, giờ xem ra phải chăng do nước da cậu trắng nên không thể nhìn rõ?

Ba bình máu tương đương với bốn phần năm lượng máu của Quan Miên, cậu chỉ cách tử vong một bước ngắn.

Giương Cung Xạ Đại Điêu cảm thấy mình lại có lòng tin. Hai trận chiến vừa rồi gã đứng ngoài quan sát rất kỹ, Cửu Công Tử Phong Lưu thua là vì đã đánh giá thấp thao tác của Quan Miên, để Quan Miên giành mất cơ hội ra tay trước nên không phản ứng kịp. Trùm Súng có thận trọng hơn nhưng thiếu kinh nghiệm PK đơn lẻ, do dự nhiều, thiếu quyết đoán. Nếu ban nãy gã không lãng phí thời gian cân nhắc thì thắng thua còn chưa biết về tay ai.

Nghĩ vậy nên Giương Cung Xạ Đại Điêu cảm thấy phần thắng của mình rất lớn. Đầu tiên, gã là người level cao nhất trong đám, cấp 74. Ngoài ra gã là cuồng chiến sĩ, đánh giá theo mặt nghề nghiệp thì nếu dưới cấp 80, gã vẫn là khắc tinh của hệ tín ngưỡng. Cuối cùng, Quan Miên đã chiến đấu hai lần, gã nắm sơ được cách đánh nhau cơ bản của cậu, còn cậu lại không biết nhiều về gã. Đây không phải là vì gã may mắn, mà là vì… danh tiếng của gã vẫn chưa đủ để các game thủ khác âm thầm bàn luận cách đánh của gã trên diễn đàn.

Trận cuối cùng.

Dù chẳng liên quan gì đến mình và chỉ bị cuốn vào nhưng Nhất Trụ Kình Thiên vẫn thấy không thoải mái lắm. Bên mình ai cũng level cao hơn đối phương, lại còn đánh luân phiên, nếu đánh không thắng thì nào phải mất mặt, mà là chẳng còn mặt mũi gì để mất.

Ngày mai là thành chiến, trận PK hôm nay rất mang tính cổ vũ sĩ khí.

Nhất Trụ Kình Thiên cảm thấy mình đã đánh giá trận đấu này hơi đơn giản. Tuy Công hội Tinh Nguyệt và Công hội Đế Diệu không cùng một bọn nhưng tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra Mộng Xuân Không Tỉnh và Ám Hắc Đại Công là chung một phe. Nhưng lúc này muốn ngăn cản hoặc thay đổi chiến thuật đều đã muộn màng, anh ta chỉ đành dùng mắt ra hiệu với Giương Cung Xạ Đại Điêu.

Trông Giương Cung Xạ Đại Điêu có vẻ đã tính toán cẩn thận, Nhất Trụ Kình Thiên cũng yên tâm được phần nào.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta phát hiện mình yên tâm hơi bị sớm.

Giương Cung Xạ Đại Điêu vừa bắt đầu là điên cuồng oanh tạc. Cách đánh của gã là chỉ cần nhanh, không cần chính xác, cần mạnh, không cần chuẩn, hoàn toàn dựa vào sức tấn công mạnh mẽ chứ không theo chiến thuật nào cả.

Quan Miên trúng chiêu mấy lần, lượng máu mất đi gần nửa nhưng chẳng hề nao núng.

Rất nhanh sau đó, Giương Cung Xạ Đại Điêu bắt đầu xuất hiện dấu hiệu đuối sức. Bởi không tính toán cẩn thận để phối hợp các skill nên chẳng được bao lâu, nhiều kỹ năng của gã đều rơi vào tình trạng cooldown, lỗ hổng dần xuất hiện nhiều hơn. Vào lúc này từng giây từng phút đều vô cùng quý giá, nói gì đến thời gian cooldown dài dằng dặc.

Quan Miên từ đầu đến giờ vẫn kiên nhẫn chịu đòn, hiện tại bắt đầu ra tay đánh trả.

Giương Cung Xạ Đại Điêu không cam lòng, cố gắng trả đòn. Gã cao hơn cậu bốn cấp, nhiều hơn cậu hai kỹ năng, không lý nào lại thua cậu được. Gã vừa gắng gượng vừa nghĩ. Nhưng lượng máu của Quan Miên lại không tụt nhanh như gã tưởng, trong lòng đã đợi rất lâu nhưng rõ ràng mỗi lần tưởng Quan Miên sắp toi rồi, cậu vẫn còn sống sờ sờ. Đến khi gã tan thành ánh sáng, Quan Miên vẫn đứng lù lù ở đó.

Sau khi dùng bóng tối ăn mòn dứt điểm Giương Cung Xạ Đại Điêu, Quan Miên lại lấy ra một bình thuốc uống ừng ực.

Bị Thịt Rỗng hỏi: “Một bình đủ không anh? Hồi nãy anh uống ba bình lận mà?”

Quan Miên tỉnh bơ đáp: “Hồi nãy khát nước.”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play