Tiêu Linh dạo một vòng quanh căn phòng của Chu Hoàn, ngay cả phòng ngủ cũng không buông tha, còn ra dáng chuyên nghiệp đứng ở giữa phòng nhìn khắp nơi, trong lúc Chu Hoàn vẫn đang khẩn trương nhìn anh, rất sợ anh giống như người trong các câu chuyện kinh dị gì đó, bỗng nhiên cạy ra một miếng ngói nào đó, đào ra một đầu xương người chết gì gì đó.
Mắt thấy thời gian càng ngày càng muộn, Tiêu đại tiên còn đứng ở bên giường của Chu Hoàn nhắm mắt suy nghĩ, ngoài cửa sổ bay tới hương vị cơm nước nhà khác, bụng Tiêu đại tiên cũng không nhịn được ‘ùng ục’ hai tiếng, Chu Hoàn nhìn sắc mặt rồi hỏi: “Nếu không thì ăn cơm trước nhé?”
“Được, ăn cơm xong rồi lại tiếp tục, buổi tối hiệu quả càng tốt.”
Lời này nói ra, gáy Chu Hoàn cứ phát lạnh.
•••
“Có điều, chỉ có thể kêu đồ ăn lên thôi.” Bởi vì chuyện của mình mà đi phiền người ta một chuyến, không mời ăn bữa cơm cũng quá thất lễ, thế nhưng ở nhà mà ăn đồ ăn ngoài thì cũng không được, Tiêu Linh lại không để ý tới lắm: “Ở đây ăn được mà, nhà cậu còn đẹp đẽ hơn nhà hàng xóm đó.” Chu Hoàn nhìn mảng giấy dán tường kẻ ô vuông nhỏ trước mắt, luôn cảm thấy đối phương có ý châm biếm, nhưng mệnh căn phòng này giờ nắm trong tay người ta, cậu chỉ có thể nén giận cầm điện thoại kêu phục vụ đưa cơm.
“Anh thích ăn món gì?”
Tiêu Linh cười, lộ ra bảy chiếc răng trắng: “Không kén ăn, có thịt là được.”
•••
Lúc đồ ăn được đưa tới, Tiêu Linh chủ động lấy hộp cơm ra đem vào bếp, bởi vì hành động không tiện, Chu Hoàn chỉ có thể ngồi như ông cụ ở sô pha, thấy anh xới cơm từ hộp cơm vào nồi rồi lại rất khuôn phép bưng ra, không khỏi cau mày: “Trực tiếp dùng hộp cơm ăn là được rồi? Chờ lát còn phải rửa chén bát.”
“Lần đầu ăn cùng nhau, dù sao cũng phải chú ý hình tượng chứ?” Tiêu Linh dọn bát đũa xong, “Lát nữa tôi rửa bát.”
Chu Hoàn nói: “Trong tủ lạnh có rượu bia.”
“Không cần, một mình uống không có ý nghĩa, hơn nữa tôi lái xe tới, uống xong không thể lái xe a ”
“À.”
Chu Hoàn trả lời ngắn gọn khiến bầu không khí lại rơi vào không gian an tĩnh, trong lòng cậu nghĩ suy một hồi, cũng không quen biết người này lắm, sao lại yên vị ngồi ăn cùng nhau chứ? Có điều người này cũng có lòng thật, kết giao làm bạn bè cũng được. Cậu cứ nghĩ mãi đến khi ăn xong bữa cơm, trong phòng lại chỉ còn một mình cậu, tâm tình tức thì giảm xuống như triều xuống, lại nghĩ ngược tới vấn đề căn phòng anh vừa nói cơm nước xong thì tiếp tục nói chuyện… Ài, vốn chỗ mình sống không đến mức kinh khủng như thế, nếu là chờ lát anh phán án tử hình cho mình, mình nên làm cái gì bây giờ? Tâm tình cơ hồ bị đè thành một lòng chảo, một chút hứng thú ăn uống cũng không có.
•••
Tiêu Linh lại ăn rất vui, quả nhiên không kén ăn gì cả, ngay cả hành gừng và tỏi đều không khều ra, từng miếng từng miếng ăn kèm một và cơm trắng, sắp xếp rất hợp lý.
Nhưng Chu Hoàn lại thầm nghĩ rằng, đúng là một bức quảng cáo thức ăn ngon xấu xa.
•••
“Sao cậu không ăn?”
“Hả?” Chu Hoàn giờ mới phát hiện mình lại nhìn người ta ăn mà đờ người ra, thực sự là thất lễ quá, “Ăn đây.” Chậm chạp nhấc chiếc đũa lên, thuận miệng hỏi: “Anh làm công việc gì?”
Tiêu Linh cũng thuận miệng đáp: “Viên chức nhỏ.”
“Viên chức? Nhưng hôm qua anh tới chỗ chúng tôi chơi, là vào thời gian làm việc mà.” Chu Hoàn suy nghĩ, lại hỏi: “Mấy người kia là đồng nghiệp ha? Cùng nhau trốn việc(1)?”
(1) nguyên văn là hỗn thủy mạc ngư: đục nước béo cò, thừa nước đục thả câu, mượn gió bẻ măng. Từ này hiện nay đc dùng nhiều ở đám nhân viên văn phòng, chỉ sự lười biếng, ko chịu làm đúng việc mà đi quan tâm chuyện không liên quan tới mình.
“Đúng vậy… Ha ha. Cậu thật thông minh.”
Chu Hoàn bĩu môi không thèm đáp lại, Tiêu Linh bỗng nghiêm mặt nói: “Chẳng qua hôm nay tôi đã từ chức rồi.”
“Hả?”
“Ừa,” Tiêu Linh gật đầu: “Có một trang web mời tôi, điều kiện không tồi, hơn nữa thời gian làm việc tự do… Tôi ghét nhất là phải đi làm đúng giờ, rất gò bó, cho nên đã từ chức rồi, công việc mới chỉ cần có thể lên mạng có máy vi tính là OK.”
“Thật tốt.” Người có thể tự nắm vững thời gian công tác đều là nhân tài, “Vậy anh ngày mai không cần đi làm à?”
“Đúng vậy.”
“À.” Chu Hoàn cúi đầu gắp một đũa thịt bò bỏ vào trong bát, chậm rãi nhai từng miếng một.
Lại yên lặng rồi.
Tiêu Linh buông chiếc đũa, nghiêm mặt nói: “Nói về chuyện phòng này của cậu đi.”
“A.” Nửa miếng thịt trong đũa Chu Hoàn rớt xuống.
“Vấn đề không lớn,” Không đợi Chu Hoàn xả hơi, Tiêu Linh tiếp tục nói: “Thế nhưng, đối với cậu mà nói, vấn đề cũng rất lớn.”
“… Vì sao?” Chiếc đũa trong tay Chu Hoàn cũng rớt.
•••
… ….
•••
Buổi tối về nhà, chuyện đầu tiên Tiêu Linh làm là mở văn lên, đem chút chuyện xảy ra ban ngày thêm chút mắm muối trau chuốt rồi ‘paste’ vào trong post mới nhất của 《Giả bộ điềm tĩnh》.
Rất nhanh đã có bình luận.
─── à, này cũng quá cẩu huyết(2) rồi đi như vậy là ở chung rồi?
(2) sến, khuôn sáo
─── phản hồi LS, tôi thấy vẫn khá chân thực, nghệ thuật cao hơn cuộc sống mà!
─── đồng ý LS, nếu như là biên tập Hồ, sẽ là kiểu trò chơi phát hiện lá bùa / xương cốt các loại
─── có điều hành văn của tác giả thật tốt, không giống người mới nhở!
•••
Ở chung? Tiêu Linh thấy từ này thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó bình thường trở lại, cùng sống, ở chung, đều là ý giống nhau, nói chung, không ở cùng nhau, sao có thể tìm được linh cảm câu chuyện chứ?
•••
Hắn dùng danh nghĩa tác giả trả lời tất cả mọi người rằng: đa tạ mọi người cổ vũ, văn này tuyệt đối là chân thật, tôi đang đóng gói hành lý này, ngày mai sẽ dọn qua ngay, tùy thời hiến dâng bản ghi chép nhé.
•••
Tiêu Linh biết thế là rất thiếu đạo đức, thế nhưng chỉ cần không nói thẳng ra, đối phương sẽ vĩnh viễn coi mình là người bạn tốt bụng thôi, hơn nữa trong văn không tiết lộ tin tức ngoài đời thật, chỉ là một trò đùa dai nho nhỏ, thuận tiện coi như là tư liệu sống thu thập vì nghệ thuật thôi, tuy rằng lúc đối mặt với ánh mắt tín nhiệm của Chu Hoàn, trong lòng sẽ có chút bồn chồn nho nhỏ, nhưng chỉ cần giải quyết tâm tình việc chung làm chung đi tiếp đãi, cũng sẽ không xấu hổ mấy.
Huống chi, đối phương còn muốn sao chép ý kiến sáng tạo trong tiểu thuyết của mình dùng ở ‘hắc ám chi lữ’ mà!
Hắn mở một con mắt nhắm một con mắt là được rồi, cũng coi như cùng có lợi đi?
•••
Tiêu Linh xóa sạch sẽ cache IE còn trong máy, lại đem file tiểu thuyết hắn sáng tác mã hóa lại, sách tham khảo sẽ không cần mang theo, dù sao chỉ cần lên mạng, thư liệu tham khảo, tư liệu sống gì gì đó vẫn có thể sưu tập được, ngược lại cái tư liệu sống to oành kia mới khá là quan trọng, Tiêu Linh ngẫm một hồi, lấy ra tư liệu phương diện siêu hình mò được ở chợ sách cũ ngày trước, cùng với laptop nhét vào túi du lịch.
•••
Cuối cùng anh đã thuyết phục Chu Hoàn thế nào mà cậu đồng ý để anh dọn tới?
Kỳ thực rất dễ.
Toàn bộ dựa vào ba tấc lưỡi kia thôi.
•••
Cùng lúc đó, Chu Hoàn đang vùi trong thống khổ của việc mất ngủ.
Tiêu Linh nói cậu bát tự yếu, tương đối dễ bị chuyện thần quái ảnh hưởng, còn nói công việc của cậu khá xui xẻo, càng dễ chọc phải những thứ ‘kỳ quái’ gì đó.
Chu Hoàn hỏi vậy phải làm sao bây giờ?
Tiêu Linh nói, rất đơn giản á, tìm một người bát tự mạnh tới giúp cậu áp một cái thì tốt rồi.
“Chạy đi đâu tìm người bát tự mạnh đây?”
Tiêu Linh chỉ vào mũi mình “Trên thế giới, khoảnh cách xa nhất không phải sống hay chết, mà là tôi ở ngay trước mặt cậu, cậu cũng không quý trọng ” (eo, sến quá anh =)))
Chu Hoàn nghĩ không thích hợp, cậu không quen sống cùng người khác, bằng không cũng sẽ không tự mình mua phòng thế này.
Thế nhưng Tiêu Linh nói: “Ài, không thể nói vậy, dù sao tôi cũng là có lòng giúp đỡ mà thôi.”
Chu Hoàn mím môi không nói.
Tiêu Linh còn nói: “Chân của cậu sưng ghê quá, hai ngày này đều phải xin nghỉ ha.”
Chu Hoàn liếc anh một cái.
Người sau tiếp tục nói: “Ài, một người ngồi ở nhà đích xác rất buồn chán ha đặc biệt chính là…Aha ha…” Nói đến đây, Tiêu Linh nhìn Chu Hoàn một cái, ngừng đúng lúc, cười gượng hai tiếng.
Chu Hoàn khó khăn ra quyết định: “Vậy…vẫn là phiền anh tới đây ở vài hôm.”
“Ha hả không phiền không phiền, hành lý của tôi chỉ có vài bộ quần áo với một chiếc máy tính.” Tiêu Linh lại lộ ra bảy chiếc răng trắng ngời.
.:Hết chap 9:.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT