Hành lý của Tiêu Linh quả nhiên rất đơn giản, thứ lớn nhất chính là notebook.

Chu Hoàn đưa cable của mình cho anh, Tiêu Linh vui vẻ quá chừng, Chu Hoàn không rõ anh vui vẻ như thế là vì sao, đáp lại một câu: “Dù sao tôi cũng không hay lên mạng.”

Tiêu Linh càng cười tươi như hoa: “Không lên mạng tốt. Không giống chúng tôi, sống hoài năm tháng đều lưu trên bàn phím rồi…”

Chu Hoàn không hỏi công việc cụ thể của Tiêu Linh là làm cái gì, nghe anh cảm thán đến mức cổ quái cũng chỉ im lặng, không thể làm chung chuyện với mình, vậy hỏi làm gì?

•••

Chu Hoàn bởi vì thương ở chân chưa lành, hành động không tiện, ngày đầu Tiêu Linh tới đã làm người hầu cho cậu sai khiến.

Trải giường, mua đệm gối đầu với bàn chải đánh răng mới, nấu cơm, vứt rác, thu dọn bàn… Hồi lâu lên xuống tầng trên tầng dưới mấy lần, Chu Hoàn làm chủ nhân cũng rất xấu hổ, Tiêu Linh thậm chí săn sóc hỏi: “Muốn vào WC không? Tôi đỡ cậu.”

Chu Hoàn mặt trắng toát lắc đầu, thẳng đến khi không nhịn được nữa mới vịn lấy cánh tay Tiêu Linh dịch về phía nhà vệ sinh.

•••

Cậu vẫn có mâu thuẫn với nhà vệ sinh, cho dù có Tiêu Linh, người bát tự mạnh áp lên cậu cũng vẫn lo lắng.

Tiêu Linh ở ngoài cửa chờ cậu, nghe tiếng nước ào ào bên trong khiến cho anh ý nghĩ muốn ‘đi’ cũng bị gọi ra, Chu Hoàn thì lại cứ ‘đi’ đến là lâu, Tiêu Linh ở bên ngoài giống như đã nghe thấy tiếng nước tiểu gọi rồi ấy, bưng hạ bộ cứ lắc lư, cuối cùng thực sự nhịn không được đẩy cửa vào, trong miệng hét to: “Được rồi mà, cùng nhau đi!”

Lúc này Chu Hoàn mới vội ‘phanh’ lại.

•••

Lúc Tiêu Linh ‘đi’ thì Chu Hoàn dựa vào bên cạnh cái bồn tắm ngồi đờ ra nhìn vào gương, chờ tiếng nước dừng lại, cậu nói: “Anh giúp tôi phá cái gương này đi.”

Tiêu Linh cũng thầm rõ là vì sao, nhưng vẫn cố ý hỏi: “Vì sao vậy?”

Chu Hoàn đương nhiên không thừa nhận là bởi vì sợ hãi, cậu cãi bướng, bịa chuyện mà lông mày cũng không nhăn: “Tôi không thích cái gương hình quả trứng.”

“À ─── tôi cũng không thích.” Tiêu Linh lấy tay sờ phía sau cái gương, nói rất sầu muộn: “Cái gương này của cậu là treo trên đinh, không dễ phá, cậu có công cụ không?”

Chu Hoàn ngẩn người, nói: “… Không có.”

“Vậy chỉ có thể để hôm khác.” Tiêu Linh nhún nhún vai.

“Dù sao cũng không cần, cứ đập luôn không phải xong?”

Chu Hoàn không muốn trải qua những ngày tháng nghẹn nước tiểu mãi nữa.

“Đập vỡ?” Tiêu Linh trừng to mắt, “Gương sao có thể tùy tiện đập vỡ chứ? Gương và ảnh là hai thứ không thể tùy tiện làm hỏng, đó là một nguyên lý…”

Chu Hoàn không muốn nghe hắn tiếp tục nói đến ngọn nguồn nguyên lý gì đó, ánh mắt ảm đạm khoát khoát tay: “Đừng nói nữa, không đập là được… Đỡ tôi ra ngoài đi…”

•••

Tới tối, Chu Hoàn tự nhiên là ngủ trong phòng ngủ, còn Tiêu Linh thì tự trải giường xếp ngủ ở phòng khách. Chu Hoàn cảm thấy không thích hợp lắm, mời anh lên giường cùng ngủ, dù sao cũng là giường hai người mà, lại còn là đàn ông, cũng tiện mà.

Tiêu Linh lại ra vẻ chuyên gia cười, nói: “Không cần, công việc của tôi hệt cú đêm vậy, nửa đêm dậy sẽ ồn đến cậu.”

Chu Hoàn không biết phải nói gì nữa.

•••

Chu Hoàn nằm ở trên giường nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay một cách chậm rãi, phát giác chung quy Tiêu Linh vẫn là một con người khá tốt, nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ hiếm có: trước khi lên giường, anh còn giúp mình rót cốc nước sôi để nguội đặt ở đầu giường, nói rằng sợ cậu nửa đêm thức dậy khát nước thì không tiện.

Chu Hoàn tổng kết lại ưu điểm của đối phương thì tựa hồ đã quên hoàn toàn một việc, vết thương ở chân của cậu là do anh ban tặng.

Tia sáng yếu ớt lẻn vào qua khe cửa đen kịt, tia sáng ấy rất yếu, là ánh sáng phát ra từ màn hình máy vi tính, Chu Hoàn thoải mái trở mình một cái, vùi đầu vào trong chăn, thầm nghĩ: người làm nghề tự do cũng không dễ dàng, đã trễ vậy rồi vẫn còn đang phấn đấu.

•••

Ngày hôm sau, lúc Chu Hoàn rời giường thì Tiêu Linh vừa ngủ không được bao lâu.

Chu Hoàn lê dép nhẹ nhàng đi vào phòng khách, tia sáng ban mai bị chiếc rèm cửa sổ nặng nề che mất, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ, trong phòng khách khép kín truyền đến mùi hương của nam nhân xa lạ, Chu Hoàn day day mũi, không vui mà kéo rèm ra thành một đường nho nhỏ, tựa hồ còn hơn cả Tiêu Linh, con người vừa mới chuyển đến này, đó chính là mùi vị tập kích khiến cậu chịu không nổi.

Bữa sáng là do Chu Hoàn đóng cửa và tự giải quyết trong bếp, cơm nước xong, đi ra ngoài người kia còn chưa tỉnh dậy, Chu Hoàn ngồi xuống sô pha, động tác thả mông xuống rất chi là nhẹ nhàng, làm việc như thể kẻ trộm trong chính ngôi nhà của mình chỉ vì không ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của một người khác, loại chuyện này vẫn là lần đầu.

•••

Cách đó không xa, nam nhân ngủ đến dữ dội lại đang ôm laptop đi ngủ, chợt nhìn qua tưởng như đang gối lên hai cái gối đầu, màn hình còn chưa khép lại, một tay khoát lên bàn phím, lộ ra nửa cánh tay.

Ngồi ở gần đó, mùi hương cơ thể tựa như vừa tán đi càng thêm nồng, chẳng phải mùi hôi gì gì đó, là hormone do người đang trong trạng thái ngủ say toát ra, Chu Hoàn theo lý thường thì dĩ nhiên là nhíu mày ─── thử hỏi có người nam nhân nào thích ngửi mùi cơ thể của giống đực chứ?

Cậu duỗi tay qua muốn kéo chăn lên cho anh, như vậy nhiều ít cũng có thể che lấp một chút đi, thế nhưng vừa đụng tới góc chăn, Tiêu Linh bỗng nhiên mỉm cười quỷ dị.

Chu Hoàn bị thế càng hoảng sợ, lập tức mới phát hiện nam nhân chỉ là đang nằm mơ, nụ cười theo khóe miệng nhếch lên, ngón tay khoát lên trên bàn phím còn vùng dậy gõ.

Chu Hoàn hít sâu một hơi, trời ạ, vậy cũng quá ‘prồ’ đi.

•••

Tiêu Linh mộng chuyện ban ngày, anh giúp Chu Hoàn xoa dầu thuốc, trong mộng đầy ngập mùi thuốc, anh dùng tay nắm cẳng chân gầy gò, nhẹ vuốt ve chỗ vết thương. Chu Hoàn cảm thấy đau nhức, nhưng trước sau như một vẫn không hé răng, chỉ hơi nhíu mày. Tiêu Linh không biết lần mò cái gì, người nọ càng chịu đựng, anh càng muốn lột lớp da đó xuống xem, tay hắn dùng chút sức, mắt chăm chú nhìn vào nét mặt của Chu Hoàn, nam nhân ấy lại vẫn nhẫn nại như trước, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, chỉ là khóe mắt lại giống như hôm ở trong động, hơi hơi đỏ lên. Trong nháy mắt ấy, Tiêu Linh bỗng nhiên cảm thấy không muốn, vội buông lỏng tay ra, lúc này, Chu Hoàn mới giãn vùng lông mày ra, cặp mắt đo đỏ cười với anh, nói: “Cảm ơn, không nghĩ tới anh tốt như vậy.”

Cho dù là trong mộng, anh cũng tự trách mình, đối mặt với lúm đồng tiền nhàn nhạt của Chu Hoàn, Tiêu Linh cũng không biết nên nói cái gì.

Trong mộng, anh đang gõ chữ, ma xui quỷ khiến thế nào, viết cả đoạn xoa chân vào post mới.

Trong đó, dòng chữ màu đen của các độc giả bình luận trở nên sinh động, nghị luận tựa như thủy triều văng vẳng bên tai.

“Ai ô ô hảo mờ ám nhá ”

“Giả Bộ Điềm Tĩnh đồng chí, cậu xác định chỉ là đang xoa chân chứ? A ha hả a ”

“Cậu thiếu đạo đức lắm á, không xứng với tín nhiệm của người ta, đứa bé yêu như thế phải nên dỗ dành mới đúng chứ ”

Tiêu Linh vội vã phản bác, ngón tay bay bay trên bàn phím.

Sau đó thanh ‘khoảng cách’ ấn thế nào cũng không được, cả một đoạn phản bác tuyệt vời thế mà không thể cho ra, anh ấn, anh ấn, anh lại ấn!

•••

“A, anh làm gì thế! Buông ra buông ra!”

Tiếng kêu của Chu Hoàn đã kéo anh lại hiện thực.

“Nè?” Tiêu Linh dụi dụi mắt, phát giác mình đang nắm ngón tay Chu Hoàn.

Ngón út đã bị nhéo đến xanh tím, Chu Hoàn trừng anh, bên thì xoa nắn ngón út vừa bị nhéo đau, nói: “Mắc bệnh gì thế, giúp anh kéo cái chăn thôi, còn nhéo tôi.”

“Xin lỗi xin lỗi… Coi nó thành thanh ‘khoảng cách’, tôi còn bảo sao ấn mãi không được… Ngại quá ha. Tôi xoa cho cậu nhé.” Cuối cùng lại lặp lại như cảnh trong mộng, ngực Tiêu Linh cũng khẽ động, nhớ tới trong mộng, Chu Hoàn hơi nhướn cặp lông mày và khóe mắt ửng đỏ, cùng với tiếng rên không chịu tuôn ra, lại có chút chờ mong.

“Không cần đâu.” Chu Hoàn lạnh lùng nói.

•••

Trải qua giấc mộng kia, Tiêu Linh cũng bắt đầu bỏ bớt đi hành động tùy tiện của mình, thế nhưng đã đi đến bước này, nói đi là đi thì không có khả năng lắm, chỉ có thể bớt dần đi vào những ngày tháng sau đó, đừng có hù dọa con người ta nữa.

•••

Thế nhưng muốn Tiêu gan to học ngoan ngoãn thì còn khó hơn việc đưa heo lên trên, vừa mới thành thật được một hai ngày, anh lại chứng nào tật nấy.

Hôm nay là ngày cuối cùng Chu Hoàn xin nghỉ, ngày hôm sau sẽ vinh quang trở lại cương vị công tác ‘hắc ám chi lữ’.

•••

Bữa cơm tối là do Chu Hoàn làm, Tiêu Linh ăn rất ngon miệng, vừa vui vẻ, liền nói: “Chu Hoàn, tôi kể cho cậu một câu chuyện nhé?”

Chu Hoàn lẳng lặng liếc hắn một cái, đáp: “Không nghe.”

Loại thái độ này khiến cho người đang vui như bị hắt một bát nước lạnh, Chu Hoàn cũng không phải mới làm lần đầu, Tiêu Linh đã sớm có phương pháp ứng đối, lập tức không nhắc tới nữa, ngược lại cùng cậu thu dọn bát đũa.

•••

Đây là ngày thứ bảy hai người cùng sống chung, nhiều ít cũng có chút ăn ý, quan hệ sớm đã không gượng như lúc ban đầu, đặc biệt hai ngày gần đây, chân Chu Hoàn đã đỡ nhiều, hai người còn hẹn nhau cùng đi mua đồ ăn, lúc thảo luận nên mua gì ở siêu thị, đã dẫn tới không ít ánh mắt nghi hoặc điều tra.

Chu Hoàn hỏi: “Bọn họ nhìn gì vậy?”

Tiêu Linh ê a nói: “Có thể bọn họ chưa thấy qua hai đại soái ca thế này đi.”

Chu Hoàn lườm anh một cái không nói tiếp.

Tin tức của Tiêu Linh thông suốt bốn phương, phần lớn đến từ mạng, cái gì mà tiếng nói cực mới cố vấn mới cực, còn biết mau hơn cả Chu Hoàn luôn đúng giờ coi tin tức truyền hình.

Câu chuyện đăng liên tiếp của anh vẫn đang hừng hực tiến hành, hơn nữa hấp dẫn không ít hủ nữ, những nữ nhân này mỗi ngày đều thảo luận vấn đề công thụ của bọn họ bên dưới post, Tiêu Linh thấy mã cứ mãi mơ hồ, anh không rõ, gần đây sao chuyện sống chung giữa nam nhân và nam nhân cũng khiến cho nhiều người xa lạ suy tư đến vậy? Văn này của anh rõ ràng là chỉ đen tối hơn mấy tiểu thuyết tạp ký thôi mà.

•••

Buổi tối, lúc xem xong tin tức, Chu Hoàn lại chán đến chết tùy ý đổi kênh, mỗi một kênh đều đang truyền hình tin tức, đang nói về nguyên nhân quán KTV nào đó bị phóng hỏa, chưa có biện pháp dẫn đến hỏa hoạn, tổn thất nặng nề.

Trong TV, những tàn tích do lửa tàn hại qua, không thể nào nhìn ra được hình dáng ban đầu, Chu Hoàn xem không nói một lời, lúc này Tiêu Linh mới mở miệng xen ngang: “Nói đến KTV, tôi ngược lại biết một chuyện mới hơn.”

“Cái gì.” Chu Hoàn tùy ý đáp.

“Cậu có nghe tin tức hôm trước không, rất được lưu truyền trên mạng đó.”

Chu Hoàn liếc anh một cái, chờ anh tiếp tục nói.

“Một giáo viên và hai học sinh đi KTV hát, lúc sau tính tiền ở quầy, thu tiền của bốn người bọn họ, giáo viên và học sinh đương nhiên không chịu, cho rằng là chủ quá lừa bịp tống tiền, rõ ràng là ba người mà, sao lại thu bọn họ phần tiền của bốn người chứ? Cuối cùng mồm miệng ầm ĩ, người phụ trách quán dẫn bọn họ đến phòng điều khiển, chuyển đến màn hình chỗ gian phòng bọn họ… Cậu đoán coi thế nào?”

“Thế nào?” Lòng hiếu kỳ của Chu Hoàn bị dẫn dụ ra.

Tiêu Linh từ một đầu khác sô pha dịch về bên cạnh Chu Hoàn, thấp giọng nói: “Thầy trò ba người ấy vừa nhìn màn hình kia thì trợn tròn mắt.” Hơi thở của Tiêu Linh nóng hừng hực, thổi đến Chu Hoàn khiến sau lưng cậu nổi da gà, muốn tách ra, rồi lại muốn nghe, chỉ có thể cố nhẫn nại.

“Trên màn hình hiện ra, ở góc sô pha chỗ ba người ngồi, còn có một người con trai xa lạ mặt mũi tối tăm ngồi… Lúc bọn họ thay phiên nhau hát, hắn không ngừng vươn đầu lưỡi ra liếm thức ăn trên bàn…”

•••

… ….

•••

“Cách cách cách cạch cạch cạch…” Thừa dịp lúc Chu Hoàn tắm, Tiêu Linh mau chóng gõ lên bàn phím.

Ngón tay như bay, chữ nghĩa ào ào tuôn ra.

•••

“Tiếng nói tuôn rơi, không thu được thành quả như trong dự đoán, tôi rất buồn bực, có phần bị nhục nhã, cảm thấy cảnh tượng kể chuyện ma đã lên đến tột đỉnh, càng không ai có thể vượt lên điểm ấy? Tôi nhìn lại phía cậu, cậu bình tĩnh ngồi ở chỗ cũ, không nhúc nhích, hay là sợ hãi, tôi đưa tay phẩy qua trước mặt cậu, trong miệng nói “thực không phải cố ý dọa cậu đâu, đây là tin tức mới ra…”. Lúc này, cậu mới quay sang nhìn tôi, chỉ cảm thấy trong giây phút ấy, da mặt trắng hơn xưa, càng tôn lên đôi tròng mắt tối tăm tựa hồ sâu, bốn mắt nhìn nhau, tôi không hiểu sao lại dại ra…”

Đánh xong dòng ý nghĩ vừa rồi, Tiêu Linh tự giễu cười cười, việc này chỉ sợ sẽ có càng nhiều người kêu gào mờ ám thôi.

•••

Tuy rằng bỏ bút danh ‘Tiêu to gan’ không dùng tới, nhưng một tuần ngắn ngủi, lượt click của một áng văn đơn chương 《Giả Bộ Điềm Tĩnh》đã hơn vạn, ngoài danh tiếng của áng văn 《Giả Bộ Điềm Tĩnh》mới này, biên tập viên của anh càng cười toe toét, cứ khen anh biết tạo trào lưu, biết tạo điểm ‘yêu’. Không ít người đều phỏng đoán hắn chắc là clone của clone của vị nào đó, bởi vì bút pháp quá cay độc, tay nghề lại thâm sâu am hiểu huyền nghi thay đổi bầu không khí, đối mặt với nghi vấn như vậy, Tiêu Linh thường thường tránh nhẹ tìm nặng đáp một câu: cảm ơn ủng hộ của mọi người.

•••

Kích vào lưu văn, đang muốn đóng Word, gian phòng thoáng chốc tối đen, chỉ có laptop của anh bởi vì đã được sạc đầy pin vẫn toát ra thứ ánh sáng dìu dịu, anh thầm kêu một tiếng: chết rồi!

Cùng lúc đó, từ WC truyền đến tiếng kêu sợ hãi của ai kia.

.:Hết chap 10:.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play