Trần ma ma ngồi bên cạnh đặt câu hỏi, lần này cũng hỏi tương đối cẩn thận. Sau khi ông về nhà, càng nghĩ càng thấy Phương Tằng hợp với Mặc nhi nhà ông. Không còn cha ma, cũng không có huynh đệ, với người khác có lẽ sẽ thấy nhà Phương Tằng đơn bạc, không có người thân giúp đỡ, nhưng trong mắt Trần ma ma thì rất tốt.

Ca nhi nhà ông cái gì cũng tốt, chỉ là rất quyết đoán. Nói từ hôn liền từ hôn, ở nhà nhìn như dễ nói chuyện, nhưng mỗi khi đã quyết định thì không lay chuyển được. Nhà nào có trưởng bối, nhất là a ma chồng, dù sao cũng không quá thích nhi lang, ngay cả như ông, tuy phu lang con cả đã rất tốt nhưng thỉnh thoảng chính ông vẫn muốn nói nói mấy câu.

Hơn nữa, Phương Tằng tuy không có huynh đệ gì có thể giúp đỡ, nhưng bản thân anh đã rất giỏi, nghe tiểu thúc tử nhà ông nói anh có cửa hàng, có ruộng đất, tuy Trần ma ma cũng cảm thấy bằng đó không là gì, nhưng Phương Tằng vốn là nông dân có thể tự mình kiếm được cũng đã là rất giỏi. Ca nhi nhà ông gả cho Phương Tằng cũng không cần lo ăn uống, thêm cả đồ cưới của ca nhi mình, cuộc sống của hai người cũng coi như đầy đủ.

Kỳ thật, trong tư tâm, Trần ma ma còn thấy chính là vì Phương Tằng không có trưởng bối người nhà, nhà ông lại có quyền thế, sau này Phương Tằng qua lại với nhà ông nhiều, bọn họ đối với Phương Tằng thân hậu, chu đáo thì dù chỉ là nể mặt họ Phương Tằng cũng phải đối tốt với ca nhi nhà ông.

Trần ma ma nói mấy câu xã giao, sau đó mới đi vào vấn đề: “Phương huynh đệ, Trần Mặc nhà ta là con cưng của ta và cha nó, nhỏ hơn huynh nó mười tuổi, cháu nó năm nay cũng đã mười ba. Người không có tật xấu, làm việc cũng chăm chỉ, hiếu thuận hiểu chuyện, nhưng chỉ là tính tình có hơi mạnh mẽ, quyết đoán.”

Phương Tằng nghe thấy thế cũng thấy không có gì xấu, ca ca anh vốn cũng là người quyết đoán, anh khong cảm thấy ca nhi này có gì không tốt. Nếu cái gì cũng nhu nhu nhược nhược, dịu ngoan như cữu non thì cũng không thích hợp ở nông thôn, cho nên anh nói: “Trần phu lang nói đùa, ta cảm thấy ca nhi có chủ ý vẫn hơn, như vậy hán tử cũng nhàn nhã hơn, phu phu có thể thương lượng với nhau, nhất là hán tử như ta trong nhà không có trưởng bối thì quyết đoán chút vẫn hơn.”

Trần ma ma nghe Phương Tằng nói như thế, biết Phương Tằng vừa lòng ca nhi nhà ông, nụ cười càng tươi hơn, nói: “Ta nghe nói cháu ngoại ngươi đã phân hộ, theo như ý của nhà ta, Phương huynh đệ, ta nói ngươi đừng giân.” Nói xong liền nhìn về phía Phương Tằng.

Phương Tằng nghĩ thầm, chẳng lẽ Trần gia muốn đổi ý, vòng vo chê anh chia quá nhiều cho cháu ngoại, vẫn không hài lòng về cháu anh, nếu đúng là thế thì hôn này không thể kết, nếu không, Trần gia có quyền có thế, dù anh có che chở cho cháu anh thì cũng không thể tránh cho nó chịu uất ức.

Nghĩ như thế nhưng anh cũng không lộ ra, nhìn Trần ma ma nói: “Không có việc gì, ngài cứ nói.”

Trần ma ma cười nói: “Ngươi xem, ngươi ở Lâm gia thôn vốn là độc hộ, thật vất vả mới có cháu ngoại thân thiết hơn cả con ruột, sao ngươi lại phân nó ra ngoài chứ. Nó còn nhỏ tuổi, không có trưởng bối bên cạnh sao được. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, sau này ngươi có con, cháu ngoại ngươi cũng sẽ không bất hiếu với ngươi. Đối xử tốt với nó, sau này chắc chắn không lo lắng gì.”

Trần ma ma nói làm Phương Tằng rất cao hứng, nhìn Trần Mặc cũng càng thêm thuận mắt. Đúng thế, làm người sao có thể chỉ nhìn tiền chứ. Cháu ngoại anh đối tốt với anh, hiếu thuận anh, cũng không kém con ruột, mấy ca nhi anh còn chưa đáp ứng vào cửa đã vội vàng tính kế cháu anh, nhìn kiểu gì cũng khiến anh căm tức. Quả nhiên, Trần gia có được như hôm nay không phải không có đạo lý, chỉ bằng những lời vừa nãy, Phương Tằng đã cảm giác môn thân này có thể kết.

Lúc này nụ cười của anh mới càng thật hơn, nói: “Trần phu lang nói phải,tuy ta phân hộ cho cháu ngoại nhưng vẫn ở cùng một nhà, sau này nó có thành gia lập nghiệp ta mới có thể không lo, nếu không sau này ta cũng không còn mặt mũi gặp a ma và ca ca ta.”

Trần ma ma tất nhiên biết cháu ngoại Phương Tằng và anh vẫn ở chung, ông chỉ noi như thế để Phương Tằng biết thái độ nhà mình, lúc này cũng nói: “Vậy thì tốt, nhiều người mới đông vui. Bây giờ ngươi cưới cữu ma về cho nó, trong nhà lại thêm người thương nó, ngươi cũng có thể yên tâm hơn, Phương huynh đệ ngươi nói có đúng không”

Phương Tằng gật đầu, nhìn thoáng qua Trần Mặc. Trần Mặc vẫn tự nhiên như cũ, nhưng dù sao cũng là ca nhi chưa lập gia đình, bị Phương Tằng liếc nhìn, lại nghĩ đến lời a ma mình nói, trên mặt giả như không có chuyện gì, nhưng mang tai vẫn đỏ lên.

Chưởng quầy Trần nhìn hai bên trò chuyện vui vẻ, vừa lòng, tính toán đến chuyện vui sắp tới của Phương Tằng và Trần Mặc.

Hai bên đều hài lòng, nhìn thời gian, Trần ma ma nói vài câu bèn dẫn Trần Mặc trở về. Dù sao xem mặt xong, bọn họ cũng cần về nói cho người nhà, hơn nữa, Trần Mặc là ca nhi, cũng không được phép ở cùng một phòng với hán tử chưa lập gia đình.

Chưởng quầy Trần dẫn Trần ma ma và Trần Mặc đi ra ngoài, Phương Tằng tiễn bọn họ. Phương Trí Viễn dắt Lưu Trang chốn ở trong góc có chậu hoa che, nhìn Trần Mặc từ xa, chỉ cảm thấy rất đẹp trai, lại nhìn bộ dáng nhìn ngốc phát chán của cữu cữu hắn, Phương Trí Viễn biết việc hôn nhân này thành. Hắn huýt sáo ở trong lòng: Cữu cữu hắn đúng là có phúc, cữu ma đẹp quá nha.

Lưu Trang hơi xấu hổ, tuy bị Phương Trí Viễn dụ dỗ đến xem cữu ma tương lai của hắn, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy không ổn, nhưng cậu cũng không muốn Phương Trí Viễn mất hứng nên vẫn cùng đi. Hơn nữa, cậu cũng sợ cữu ma Phương Trí Viễn không tốt, Phương Trí Viễn sẽ khó sống. Lúc này cậu ngược lại lại không để ý kĩ Trần Mặc, chỉ lo lắng bọn cậu mà bị người khác phát hiện thì xấu hổ lắm.

May mà lo lắng của Lưu Trang là dưa thừa. Trước khi Trần ma ma cùng Trần Mặc lên xe ngựa cũng không phát hiện Phương Trí Viễn và Lưu Trang. Chờ hai người đi, Phương Trí Viễn đang định dẫn Lưu Trang về thì bị Phương Tằng bắt tại trận. Nhìn gương mặt lấy lòng của cháu ngoại, lại nhìn bộ dáng xấu hổ của Lưu Trang, Phương Tằng đành phải búng trán Phương Trí Viễn, cười mắng: “Tên khỉ con nhà con, cũng không biết giống ai. Còn dám dẫn Lưu Trang đi, cũng không sợ cữu cữu tức giận dần cho con một trận, chắc có thế con mới yên ổn được.”

Phương Trí Viễn đương nhiên biết cữu cữu hắn sẽ không đánh hắn, đáng thương hiu hắt nói: “Cữu cữu, con không phải là tò mò sao. Cữu cữu tốt nhất, con sai rồi, lần sau con không dám nữa. Người vừa nãy là cữu ma con sao, thật là đẹp mắt, quả nhiên cực kì xứng đôi với cữu cữu mà.”

Phương Tằng nghe Phương Trí Viễn nói cũng không phản bác, anh rất vừa lòng với lần xem mặt này, định nói với chưởng quầy Trần rằng ngày mai sẽ mời ông mai đến Trần gia cầu hôn. Dù sao tuổi của hai bên cũng lớn, nếu anh còn kéo dài thì đúng là không có thành ý.

Phương Trí Viễn thấy cữu cữu hắn không nói gì liền biết lần này thành, rất vui vẻ, nháy mắt với Lưu Trang, làm Phương Tằng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy, lại vỗ vào gáy Phương Trí Viễn một phát. Lưu Trang thấy thế bèn đau lòng, nhưng cũng cảm thấy Phương Trí Viễn đúng là không lớn không nhỏ.

Nếu đã gặp, Phương Tằng bèn cùng Phương Trí Viễn và Lưu Trang ăn cơm ở chỗ chưởng quầy Trần, cũng đã thương lượng xong với chưởng quầy Trần, ngày mai sẽ đến Trần gia cầu hôn. Phương Tằng vốn muốn để Phương Trí Viễn và lưu Trang ở chỗ chưởng quầy Trần, anh đi mua đồ vật, tìm ông mai xong lại đến đón hai đứa.

Nhưng Phương Trí Viễn đúng là kiểu người ham vui thích hóng chuyện, cữu cữu hắn muốn thành hôn, tất nhiên là phải đi cùng xem xem, còn lấy lí do là đi theo học hỏi, đỡ phải mơ hồ lúc hắn cũng thành thân. Được rồi, lời này vừa ra, một bàn tay của Phương Tằng lại đánh xuống, Lưu Trang thì hận không tìm được cái lỗ mà chui xuống, vậy nhưng Phương Tằng vẫn dẫn theo hai đứa đi mua đồ.

Mua xong, Phương Tằng đến tìm ông mai, để đồ trên xe cho Phương Trí Viễn coi. May mà bọn họ đánh hai cái xe, không thì đúng là không đủ chỗ.

Đợi Phương Tằng xong việc, ba người bèn trở về, mang đồ về Phương gia trước, Phương Trí Viễn lại đưa Lưu Trang về trả xe. Phương Tằng thì cầm cung tên vào núi, ở phía nam, nhà nào muốn cầu hôn ca nhi thường phải mang theo một con nhạn, người bình thường thường mua nhạn gỗ, Phương Tằng nghĩ Trần gia rất coi trọng mình, anh cũng rất vừa lòng với Trần Mặc nên định lên núi săn nhạn sống mang đến, biểu lộ thành ý cầu hôn của mình.

Hôm sau, Phương Tằng mang theo mười hai hộp gỗ lim, mời ông mai cùng đến Trần gia.

Hôm qua, lúc Phương Tằng mời ông mối, ông mối còn hơi giật mình. Ông biết Trần gia, hôn sự của Trần Mặc ông cũng biết rõ, dù sao làm nghề này mà không biết nhà nào còn ca nhi chưa lập gia đình thì chỉ có nước chết đói, nhưng ông cũng không ngờ Trần gia từ hôn với Vu gia giàu có, lại đồng ý gả Trần Mặc cho một anh nông dân.

Vu gia cũng đã từng nói rằng Trần gia cao ngạo cực kì, chướng mắt nhà bọn họ, định dùng ca nhi để trèo cao. Tuy Vu gia có con rơi là việc ai cũng biết nhưng mọi người cũng ngẫm nghĩ về lời Vu gia. Trần gia là nhà quan, có vài người cũng nghĩ có lẽ Trần gia đúng là chướng mắt Vu gia nên nhân cơ hội từ hôn.

Sau này, Trần ca nhi thủ hiếu, tuổi lớn, vẫn ở nhà, có người cho rằng Trần gia phải gả ca nhi cho nhà cao hơn nên cũng không muốn tự tìm phiền phức. Còn những người khác, nói thật, đúng là không tốt lành gì. Thời gian trước ông mỗi vẫn còn đang nghĩ thầm rằng hôn sự Trần gia đúng là khó nói.

Cũng không ngờ, hán tử nhà người ta tìm tới cửu, hai bên đã thỏa thuận xong, không cần không phí lực cũng đã có hồng bao lấy. Ông rất cao hứng, đêm qua lúc đi ngủ còn nghĩ nếu ngày mai sính lễ của Phương hán tử khó coi thì ông cũng phải thay anh nói lời hay, cũng biểu hiện năng lực của mình, không ngờ sính lễ Phương Tằng mang đến không những thể diện mà còn không chỗ nào thất lễ, làm ông cũng phải nhìn Phương Tằng bằng con mắt khác xưa.

Cả nhà Trần gia đã chờ từ lâu, vừa thấy ông mai dẫn Phương Tằng đến liền mở cửa lớn ra đón, lại nhìn mười hai hộp gỗ lim và nhạn sống, ngay cả Trần Nghiễn vốn không thích việc gả đệ đệ đến nông thôn cũng không nói gì.

Trần ma ma nghe ông mai nói sính lễ Phương Tằng chuẩn bị đầy đủ bánh hỉ hoa quả đường chè rượu mừng, còn cả trang sức vải vóc cũng đều là thượng phẩm, khóe miệng cong cong, cười đến cả mặt toàn nếp nhăn, nhìn Phương Tằng càng thấy hài lòng.

Đêm qua, Phương Tằng cho Phương Trí Viễn hai trăm lượng bạc, chính mình giữ lại một trăm sáu mấy lượng. Dù sao cũng sắp thành thân, Phương Tằng muốn chia bạc với cháu ngoại, nếu không sau này cháu ngoại muốn dùng tiền cũng sẽ xấu hổ không dám mở miệng. Nhưng Phương Trí Viễn chỉ lấy một trăm lượng, nhất định muốn để một trăm lượng cho Phương Tằng dùng để đón dâu.

Tài ăn nói của Phương Trí Viễn đúng là vô địch, Phương Tằng cuối cùng đành phải quyết định sang năm bán chè sẽ chia cho Phương Trí Viễn nhiều bạc hơn, bù lại bạc lần này, cũng không từ chối nữa, vậy nên giờ anh có hai trăm lượng, làm việc tất nhiên là đủ mặt mũi.

Cuối cùng, ông mai và Trần ma ma bàn bạc xong, Phương gia hạ sính lễ một trăm lượng bạc, hai bên cầm ngày sinh tháng đẻ cùng so, tính tính, chọn ngày, liền định hôn kỳ vào hai tháng sau.

Bận rộn cả ngày, lúc này mới định xong việc hôn nhân.

Trần Nghiễn đối với Trần Mặc, tuy là đệ đệ nhưng thực ra cũng gần như con, cho nên đối với Trần Mặc cực kì tốt. Anh có ba đứa con trai, không có ca nhi, thường xuyên nói với con của mình rằng chúng phải chăm sóc cô phụ mình, làm cho người trong nhà dở khóc dở cười, ba đứa bé đứa nhỏ nhất mới năm tuổi, lớn nhất cũng mới mười ba mà thôi.

Lúc đầu, Trần Nghĩa đối với việc thúc thúc mình mai mối đệ đệ cho một hán tử ở nông thôn rất tức giận, không nói những mặt khác, điều kiện vật chất đã không thể so với trấn trên. Nhớ trước đây, anh ở nông thôn, một tháng cũng không được ăn hai lần dầu mỡ, tuy sau này nhà anh có điều kiện hơn nhưng ký ức kia vẫn khắc sâu trong anh, anh không thể nhìn đệ đệ ruột của mình chịu khổ như vậy được.

Nhưng ngoài dự kiến là đệ đệ anh lại nói với anh rằng nó coi trọng nhà này. Nói một hán tử có thể không e ngại lời ra tiếng vào của người ngoài mà nuôi cháu ngoại mình ít nhất cũng là một hán tử có đảm đương. Thúc thúc anh cũng đến nói Phương Tằng này chính là người hàng năm bán chè cho ông, làm anh cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng an tâm hơn, trong nhà Phương Tằng như vậy là cũng có của cải, không để người gả cho hắn phải thiếu thốn.

Sau đó, anh không yên lòng nên tự mình đi tìm lặng lẽ hỏi thăm một lần, nghe được việc của ca ca Phương Tằng và cả việc ở Lưu gia thôn. Trần Nghiễn thấy tuy nhà Phương Tằng cũng không còn người thân nào có thể đỡ đần, nhưng nhân duyên cũng tạm được, cũng không vì thanh danh mà giả làm người tốt, rất che chở người nhà, lúc nên mạnh mẽ cũng không nương tay.

Về nhà nói ra với cha ma và đệ đệ, mọi người nghe đều thấy rất vừa lòng với Phương Tằng. A ma anh lúc đó mới đến tửu lâu của thúc thúc để nhìn mặt Phương Tằng, sau đó nhờ thúc thúc ra mặt nói chuyện.

Trần Nghiễn vốn cho rằng chuyện đã chắc chắn, thế nhưng thúc thúc anh lại nói Phương Tằng còn do dự, muốn tự xem mặt đệ đệ anh mới có thể quyết định. Lúc ấy Trần Nghiễn liền không vui, trong mắt anh, đệ đệ của anh hiếu thuận lại hiểu chuyện, người gặp người thích, có thể vừa lòng Phương Tằng đã là Phương Tằng có phúc, thế mà Phương Tằng còn dám làm cao.

Cũng là cha anh quyết định, để a ma anh dẫn đệ đệ đi gặp mặt.

Sau đó anh cũng hiểu được, cha anh cảm thấy biết được gia thế ca nhi nhà ông còn có thể bình tĩnh không nhận lời ngay không chỉ cần dũng khí mà còn cần thật tình. Tuy cuối cùng mọi người đều vui nhưng sao Trần Nghiễn vẫn cảm thấy mình vẫn rất khó chịu nhỉ

**

Zổ: không có chuyện mới đọc OTZ, tôi đi tìm truyện cũ, đợt trước có đọc 1 truyện chủ công, xuyên không, nam nam thế giới, xuyên vào 1 thằng suốt ngày đánh vợ, mà hình như 2 người chưa viên phòng, tôi nhớ có chi tiết lúc anh công mới tới đc mấy ngày đã nấu cơm, vì biết em thụ ngửi mùi khói sẽ bị ho, thế mà tìm mãi không thấy OTZ có bộ “XV chi gia hữu hiền thê” của Lãng Hoa Điểm Điểm nhưng mà nhược công cường thụ, đọc hộc cả máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play