Trước kỳ nghỉ hè là lễ ra trường của nhóm sinh viên năm tư. Triệu Thư Ngôn cùng Thôi Ninh Nhạc đương nhiên tham dự buổi lễ này, chúc mừng cho các đàn anh của mình.

Chỉ là tìm suốt trong nhóm sinh viên khoa Kiến trúc vẫn không bắt gặp bóng dáng chói mắt của người nào đó.

Triệu Thư Ngôn lôi kéo Thôi Ninh Nhạc, kiên trì tìm cho được cái tên gia hỏa so với chính mình còn ngạo mạn hơn kia. Cuối cùng, dưới một gốc cây, bọn họ phát hiện Hàn Tín Lăng trong trang phục Cử nhân, đang ngồi trên cỏ.

Bên cạnh người đó là một người con trai hai mắt đen sì, đang nằm ngủ mê man.

Triệu Thư Ngôn không giấu được kinh ngạc. Hàn Tín Lăng nhìn cậu, cười nhẹ giải thích, giọng nhỏ đến mức như đang thầm thì: “Tối hôm qua tên kia uống cả đem đến say khướt, còn khóc như trời sụp.”

Thôi Ninh Nhạc nhìn Đỗ Tiểu Viễn đang nằm xụi lơ trên cỏ, không khỏi một trận xót xa.Hai năm nữa thôi, bọn họ sẽ giống như hai người bây giờ.Khi đó, Triệu Thư Ngôn cùng hắn sẽ bị chia cách đến phương nào đây?

Triệu Thư Ngôn ngồi xổm trước mặt Đỗ Tiểu Viễn, nhìn chằm chằm gương mặt đang say ngủ. Tiều tụy, mỏi mệt, đầu mày nhăn lại, phản phất đau thường nhàn nhạt.Trong nháy mắt, cậu cảm thấy con người này so với bình thường như già thêm vài tuổi.

Chia lìa có thể khiến một người bỗng chốc trở nên thành thục.Dù cho, chỉ là bất đắc dĩ, mặc kệ có ưu thương đến đâu, mỗi người đều phải nếm trải qua nó.

Hàn Tín Lăng nhìn cậu khổ sở mà cười cười nhẹ: “Mới năm hai mà đã ưu sầu như vậy rồi, đợi lên năm tư, các cậu phải làm sao đây hử?”

“Qua hôm nay, tất thảy ưu thương sẽ được giấu đi, cất đến thời khắc cuối cùng của năm tư, rồi lạ đem ra, toàn bộ phát tiết hết.” Triệu Thư Ngôn không chút do dự nói.

Hàn Tín Lăng nhìn người đối diện, chỉ cười, không nói gì nữa.

Chưa trải qua thời điểm ấy, làm thế nào biết được cảm giác khổ sở kia tựa như moi tim khoét ruột?

Chia ly không đáng sợ, mà ghê gớm ở chỗ bọn họ biết rõ phải tách ra, nhưng lại không thể buông tay. Khi đó, tình cảm đã đâm rễ thật sâu này bằng cách nào có thể rút lại đây?

Kỳ nghỉ hè rất nhanh lại đến.

Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm Triệu Thư Ngôn đang lưu luyến không rời, thu dọn hành lý của mình, chợt nói một câu: “Bằng không tôi qua nhà cậu chơi nhé?”

Thiếu niên đáy mắt vốn viết rõ mấy chữ không tình nguyện lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lòe lòe.

Thôi Ninh Nhạc phát hiện chính mình ấy thế mà bị Triệu Thư Ngôn làm cho ngọt ngào không thôi, “Để tôi gọi về xin phép ông già một tiếng, có lẽ sẽ được ở lại khoảng hai tuần đó…”

Thiếu niên ngây ngốc một hồi, rồi bất ngờ rút ra di động: “Để tôi báo trước thời gian cho ông già chuẩn bị tinh thần gặp mặt cháu dâu…”. “Cháu dâu cái đầu cậu!”Thôi Ninh Nhạc cho tên nào đó một cước.

Triệu Thư Ngôn bị ăn đá mà vẫn cười đến sáng lạn, ánh mắt không rời khỏi đối phương.

Thôi Ninh Nhạc bị nhìn như vậy, mặt bất giác có chút đỏ.

Bọn họ có phải hay không ngọt ngào quá mức khó tin? Bọn họ lưỡng tình tương duyệt gì đó bất quá chỉ mới được một năm, như thế nào chỉ một thời gian ngắn như vậy đã khiến cho cả hai dào dạt xúc cảm đến vậy chứ?

Rõ ràng, cả hai ngày trước vốn là những tên nhóc không thích ỷ vào người khác mà.

Triệu Thư Ngôn khẽ ngâm nga một điệu hát, tốc độ thu dọn hành lý cũng được đẩy nhanh. Sau khi đem đồ đạc của chính mình thu xếp gọn gang, cậu tự động chuyên sang giúp Thôi Ninh Nhạc xếp quần áo, vừa làm vừa nói: “Không cần đem nhiều quần áo quá, cậu có thể mặc đồ của tôi cũng được. Dù sao dáng người cậu cũng không khác tôi là bao. À, có khi ông già nhà tôi sẽ kéo cậu đi sắm đồ mới nữa nha… Vậy thì càng không cần mang nhiều…”

“Tôi có chưa xin phép đó!”Thôi Ninh Nhạc dở khóc dở cười.

Nghe vậy, tay Nữ vương điện hạ liền khựng giữa chừng, chớp chớp mắt nhìn người đối diện.

Lại nữa rồi! Lại đến nữa rồi! “…Tôi xin phép đây, tôi lập tức xin đây! Được rồi chứ?” Kỵ sĩ đại nhân hùng hùng hổ hổ chụp lấy điện thoại, hoàn toàn không dám chống lại ý muốn của Nữ vương điện hạ.

Ông Thôi Ninh Nhạc vừa nghe hắn sẽ đến nhà của Triệu Thư Ngôn chơi thì không tỏ ý phản đối. Thôi Ninh Nhạc lúc này không khỏi cảm thấy may mắn vì người mình thích cũng là tên nhóc có gia thế đủ lớn, đủ tin cậy a. Nhưng mà trước mặt hắn, đối phương bất quá chỉ là Lô hoa kê thích vểnh đuôi kiêu ngạo mà thôi.

Một người được hào quang bao phủ, chỉ khi tiến lại thật gần để xem, mối có thể thấy rõ bộ dáng chân thật lúc đứng ngược nắng.

Thôi Ninh Nhạc bất giác nhếch cao khóe miệng, hoàn toàn không phát hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp từ dưới thấp ngoi lên, ghé đến phía trước mình, sau đó ác liệt cười.“Cậu nhất định đang vô cùng, vô cùng cao hứng nha.”Vẻ mặt đắc ý như muốn nói ‘cậu quả nhiên không có tôi thì không được’.

Đầu mày kéo cao, Thôi Ninh Nhạc vươn tay túm lấy cổ áo đối phương, hung tợn nghiêng người tới hôn lên cái miệng chết tiệt nào đó.

Hôm sau, Triệu Thư Ngôn ở trên máy bay ngủ vô cùng thỏa mãn. Cậu vốn không thích ghế ngồi trên máy bay, quá mức chật chội, lại không có chỗ để chân thoải mái, cho nên bình thường suốt ba giờ bay cậu chẳng ngủ được là bao. Thế nhưng, lần này, tên nào đó ngủ ngon tới mức chảy cả nước miếng.

Bởi vì, trước kia ngồi máy bay thì ngoại trừ cái thân bị hành hạ còn có tâm tình khổ não, nhưng lần này, bên cạnh còn có thêm bả vai vô cùng thoải mái của tên đầu sỏ gây ra tất thảy mọi chuyện.

Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm khuôn mặt bên cạnh, thật hận không thể lập tức buộc đối phương dính chặt sau lung, dùng hết tất cả gia sản dành dụm được, mua hai vé máy bay đến Montreal, sau đó ở trước mặt các loại thánh thần, cầm lấy tay cậu mà nói, đây là người quan trọng nhất đời mình.

Không thể được sao?

Triệu Thư Ngôn, nếu tôi vì cậu mà ở lại, dùng hết thảy mọi thủ đoạn, cũng không thể được sao?

Nhà của Triệu Thư Ngôn nằm trong một thành phố lớn ở phía Nam.Thôi Ninh Nhạc từng hỏi qua cậu, vì cái gì lại rời khỏi người bà thương yêu của mình, lặn lội đến một thành phố phía Bắc xa xôi chỉ để học Kiến trúc?

Câu trả lời của Triệu Thư Ngôn vẫn như trước, thẳng thắn đến nỗi khiến người ta bất lực: Bởi vì ông cậu khi còn trẻ từng học ở ngôi trường này, nên bà mới muốn cậu cũng theo học nơi đó.

Thôi Ninh Nhạc vẫn luôn tò mò về gia cảnh đã nuôi dưỡng nên người thiếu niên vừa trẻ con lại ngạo mạn này, nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt hắn, lại là một ông lão bình thường ngồi dưới tàng cây thưởng trà.

“Này, về rồi à?”Triệu lão gia híp híp mắt, nhìn về phía hai người.

“Ừm, đây là Thôi Ninh Nhạc, con đã nói qua với ông rồi đó.” Triệu Thư Ngôn đem ba lô trên vai ném qua một bên, sau đó ngồi xuống bàn, rót ra một chén trà, một hơi uống cạn.

Thôi Ninh Nhạc lễ phép mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương.

“Ninh Nhạc, đến uống trà nè.” Triệu Thư Ngôn ngoắc ngoắc, cười như một đứa nhỏ, đây là biểu cảm khi cậu thật sự thả lỏng.

Hừ, hắn như thế nào lại trông cậy vào tên trùm trì độn này phát hiện ra chính mình không được tự nhiên chứ?Thôi Ninh Nhạc thật bất đắc dĩ, nhận lấy chén trà đưa tới, nhìn nhìn, sau đó nhấp một ngụm nhỏ.

Trong miệng lập tức tràn ngập hương vị lá trà chỉ hận cả đời không thể nhớ kỹ.Thôi Ninh Nhạc kinh ngạc ngước mắt, lập tức bắt gặp khuôn mặt tươi cười của ông lão đối diện. “Quả nhiên là một thằng nhóc có phẩm vị tốt, chẳng giống thằng quỷ này, lung tung rót ra một chén Quan Âm, ực một phát uống hết.”

Thôi Ninh Nhạc sau lưng đổ chút mồ hôi lạnh. Ông lão kia nhất định là một bộ óc khôn khéo không thể qua mặt.

Vua trì độn vẫn như trước không phát hiện ra lo lắng trong lòng người yêu, bật khỏi ghế ngồi, kéo tay hắn đi về phía phòng riêng của mình: “Ông này, cứ để cậu ấy ngủ ở phòng con đi. Dù sao giường cũng đủ lớn, hai đứa ở chung lại không buồn chán.”

Trái tim vân đạm phong khinh của Rắn hổ mang như muốn nhảy cả ra ngoài.

Ông lão cười ha hả, lại nói, nhóc mày bao nhiêu tuổi rồi hả, cùng lúc đó lại bảo người giúp việc mang thêm một bộ chăn gối đến phòng thằng cháu trai.Không hề có chút ngờ vực.

Thôi Ninh Nhạc một đường từ sân bay về đến nhà cũng không thấy nóng đến thế. Vậy mà tên chết tiệc này, cứ chậm rãi kéo nhiệt độ cơ thể hắn tăng cao, cho dù được bàn tay mát lạnh nắm lấy, lại như lửa nóng thiêu đốt.

Nhịn thật là lâu, mãi sau khi Triệu Thư Ngôn kéo hắn trở lại phòng mình, người nào đó im lặng nhếch cao khóe môi.

Nếu, nếu tương lai, có thể giống như vậy, ngồi dưới tàng cây, cùng với Triệu Thư Ngôn, còn cả ông lão ngoài kia, ba người cùng ngồi một bàn thưởng thức ấm trà ngon, thì tốt biết bao?

Thời điểm dọn dẹp phòng ốc xong xuôi, Thôi Ninh Nhạc nhịn không được gọi một tiếng: “Thư Ngôn.”

“Hử?”

“Cậu không sợ bị ông phát hiện à?”

“Quang minh chính đại, có gì phải sợ.”Triệu Thư Ngôn phát hiện đối phương hiếm có dịp khẩn trương và kích động đến vậy, liền cười hì hì đem cửa phòng khóa trái, túm lấy cổ áo hắn, chuẩn xác hôn xuống.

Thôi Ninh Nhạc mềm mềm thế này, nếm cũng được lắm nha.

Trạch suốt ở nhà hai ba hôm, Triệu Thư Ngôn rốt cuộc cũng nhận lấy chức trách chủ nhà, tận tình kéo Thôi Ninh Nhạc ghé qua chỗ này chỗ kia một chút. Nhưng Thôi thiếu gia vốn không có bất cứ yêu cầu gì với địa điểm tham quan, nhưng với một người đã quen nhìn đủ loại danh lam thắng cảnh, chỗ nào cũng như chỗ nào mà thôi.

“Vậy cậu rốt cuộc muốn đến những chỗ như thế nào?” Buổi sớm nằm lỳ trên giường, Triệu Thư Ngôn mặc áo ngủ, tóc có chút rốt tung, nhưng đáng yêu nói không nên lời.

“Không đi những chỗ không đặc biệt.”Vừa nãy còn bảo tùy tiện, hiện tại lại ra nhiều điều kiện như vậy.

Triệu Thư Ngôn gãi gãi đầu, cái gì đặc biệt chứ?“Gay bar hả?”Vừa nói xong lập tức lãnh luôn một đạp.

“Cậu muốn tôi đến thật à?”

“…Tôi sao biết chỗ nào đối với cậu mới được coi là đặc biệt a!”Cậu vô tội xoa xoa cẳng chân bị đạp đau.

Thôi Ninh Nhạc hừ lạnh, đùa sao, cho dù nơi đó với hắn không có gì đặc biệt, nhưng vạn nhất Lô hoa kê trì độn kia từ nơi kia kéo theo một mớ đuôi thì sao?

Ai cũng không được chạm vào người của hắn!

“Trường học cũ, hoặc nhà cũ.Đi…thăm bà cậu.”Thời điểm nói ra câu cuối cùng này, ánh mắt hắn càng thêm ôn nhu.

Tên kia lại cười đến ngây thơ: “Cậu muốn nghiên cứu toàn bộ về tôi sao?”

“Muốn nghe cậu kể lại chuyện cũ của mình, mấy cái thần thoại còn chưa có sự xuất hiện của tôi ấy.”

Bởi vì một câu nói này, Thôi Ninh Nhạc được theo chân Triệu Thư Ngôn đến trường học cũ của cậu, còn được nghe tên kia ít khi thao thao bất tuyệt kể chuyện. Từ tiểu học lên sơ trung, đến trung học, trường học của Triệu Thư Ngôn đều không cách nhà quá xa, cho nên khoảng thời gian một ngày cũng đủ cho Thôi Ninh Nhạc biết tường tận thời đi học của tên nhóc này.

Người kia còn cười cười, kể rằng vì bộ dạng quá giống con gái cho nên bản thân từng chịu đủ loại cười nhạo. Thôi Ninh Nhạc mới đầu mặt mày nhăn nhíu, dần về sau mới từ từ giãn ra. Hiện tại, Triệu Thư Ngôn không còn là nhóc quỷ năm xưa chỉ biết khóc lóc đòi bà, mà là một Nữ vương điện hạ nếu kẻ nào dám đối với cậu ba phần bất kính liền phải nhận lại mười phần thê thảm.

Nếu không phải từng ăn khổ, sao có thể như hiện tại chói mắt đến không kẻ nào dám khinh nhờn?

Đi dạo trong sân trường không quá lớn, Thôi Ninh Nhạc rất nhanh hiểu tường tận về con người Triệu Thư Ngôn. Tiểu học là một cậu bé con xinh đẹp yếu ớt, hay khóc tìm bà. Lên sơ trung, thiếu niên có đôi khi sẽ phản kháng lại, tìm cho bản thân một người để ỷ lại mà trải qua thời phản nghịch mới lớn.Trung học, cậu trở thành một đóa hoa cao lĩnh, từng bước từng bước tiến lên, vì muốn tự bảo vệ bản thân mà tạo ra một vỏ bọc cứng rắn.

Ngụy trang nhiều năm như vậy, cuối cùng sau một năm đại học, vỏ bọc kia lại bị chính hắn đập tan.

Thôi Ninh Nhạc một chút cũng không hứng thú muốn biết kẻ Triệu Thư Ngôn năm đó thích là ai. Biết được thì đã sao chứ, hắn muốn ghen tuông với một người đã không có khả năng xuất hiện lần nữa, còn không bằng dùng hết sức của mình, đem tên Lô hoa kê kia trói chặt bên cạnh, khiến đối phương ngay cả đầu cũng không thể xoay hướng khác, chỉ có thể nhìn duy nhất hắn mà thôi.

Triệu Thư Ngôn hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương, chỉ giống như đứa nhỏ nóng lòng khoe khoang đồ quý, lôi kéo người Thôi Ninh Nhạc đến từng ngóc ngách quen thuộc của chính mình, thỉnh thoảng còn xoay đầu dò xét biểu tình của hắn, xác nhận người kia có hay không cảm thấy vui vẻ giống như cậu.

Thôi Ninh Nhạc đương nhiên vui vẻ.Đối với đoạn tình cảm này, bản thân vẫn luôn cho rằng chính mình phải trả giá nhiều hơn đối phương.Nhưng hôm này, hắn chợt nhận ra, cả hai cho tới bây giờ không ai hơn ai, mà phải nên là sóng vai nhau cùng chống đỡ.

Có thể yêu thương cậu, thật sự tốt quá.

Giờ cơm chiều, ông lão cao hứng kéo cả hai đến tiệm cơm hải sản ngon nhất xung quanh khu nhà. Thôi Ninh Nhạc tuy rằng rất thích ăn hải sản, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ lớn lên ở phương Bắc, đối với những việc như lột vỏ tôm, tay chân lập tức luống cuống không biết làm sau. Suy nghĩ cả nửa ngày, hắn mới ăn được một chút thịt tôm.

Triệu Thư Ngôn bên cạnh cười ha ha, vừa đắc ý nói, Thôi Ninh Nhạc a, tôi rốt cuộc cũng được thấy cậu mất mặt nha, vừa giúp đối phương lột vỏ tôm, cẩn thận từng li từng tí, sau đó bỏ vào trong chén hắn.

Thôi Ninh Nhạc giả vờ ho khan một tiếng, nhịn lại nét cười trên mặt.

Thời điểm nói chuyện phiếm, ông lão liền hỏi thăm đến tình huống của Triệu Thư Ngôn ở trường. Cho dù tên nhóc kia vẫn luôn cầm phiếu báo điểm loại xuất sắc trở về, ông vẫn tò mò những thứ bên ngoài hơn.

Thôi Ninh Nhạc cười nói: “Tên này thật sự lợi hại a. Ông không cần lo lắng, thành tích của cậu ấy muốn đi du học còn dư dả. Triệu Thư Ngôn vừa rồi còn giành được giải quốc tế, muốn đi du học chỉ cần xin một cái đơn tiến cử, chỗ nào lại không thể đến?”

Nói hết lời hết vốn, ngay cả đầu cũng không quay lại, cho nên, Thôi Ninh Nhạc đâu biết sắc mặt đối phương đã biến đen.

Ông lão có chút giật mình: “Nó được giải thưởng gì?”

Triệu Thư Ngôn vội vàng giải thích: “Không có gì…”. “Giải thưởng thiết kế của sinh viên hệ Kiến trúc cấp quốc tế.”Thôi Ninh Nhạc cướp lời, “Cuộc thi này là một hoạt động quan trọng của trường bọn cháu.Cậu ấy giành được giải nhì duy nhất của khu vực Trung Quốc đó ạ.”

“Loại chuyện này sao không sớm thông báo cho ông biết hả!” Ông lão vui đến mức lông mày đều dựng cả lên, “Ông cứ tưởng cháu vì ý thích của bà nên mới theo học Kiến trúc, không nghĩ tới thằng nhóc này cũng có chút khả năng nha!”

“Tài năng của cậu ấy đến cả các giáo sư còn phải tán thưởng…”. “Không có gì lớn lắm đâu.Chẳng phải chỉ là một cái giải thưởng sao, cũng đâu có huy chương này nọ, không có ý nghĩa gì.”Triệu Thư Ngôn lạnh nhạt trả lời.

Thôi Ninh Nhạc rốt cuộc cũng quay đầu nhìn đối phương.

Trong mắt đối phương là bất mãn, trách cứ, như thể đó là một điều sai trái hiển nhiên.

Nhưng Thôi Ninh Nhạc không hề thu tay, tỏ vẻ thản nhiên, tiếp tục nói: “Mọi người đều cảm thấy nếu cậu ấy ra nước ngoài học hai năm Thạc sĩ, nhất định có thể trở thành truyền kỳ trong giới Kiến trúc sư…”

“Tôi không muốn đi du học!” Triệu Thư Ngôn rõ ràng cắt ngang lời hắn, tuy đang cười nhưng lại thể hiện rõ xa cách cùng cự tuyệt.

Thôi Ninh Nhạc chợt cảm thấy lòng tốt của mình như bị đạp đổ, trái tim dần dần chìm vào nước lạnh.

Bữa tiệc tối hôm đó nhờ vào nụ cười giả dối của cả hai, thuận lợi kết thúc.

Đêm hôm đó, hai người tuy nằm cùng một giường nhưng lại vô cùng an phận, không có thầm thì to nhỏ, hoặc thân thiết ôm ấp, càng chẳng có triền miên hôn môi. Mãi đến khi Triệu Thư Ngôn mở mắt, mặt trời đã lên thật cao. Cậu ngồi bật dậy, quay nhìn chăn nệm góc bên kia đã được xếp gọn gàng vào một góc.

Ngoài cửa sổ là tiếng chim ríu rít phiền chán, trên cao mặt trời rọi xuống ánh nắng chói chang, mồ hôi mãnh liệt từ lỗ chân lông tuôn trào, theo dòng nước trôi đi.

Mùa hè bất giác trở nên càng thêm khó chịu.

Thôi Ninh Nhạc đứng dưới ánh mặt trời, để mặc mồ hôi rơi vào hai mắt mình, hai tay đút trong túi quần, đi thẳng về phía trước.

Hắn không muốn phỏng đoán cái tên còn đang nằm trong nhà rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, chính mình giống như tù nhân bỏ trốn đi băng băng qua những con phố.Cảnh sắc xung quanh như thế nào, hắn thật sự không có tâm tình để nhìn, chính mình chỉ biết tiến về phía trước.Đi đến khi nào bản thân thấy đủ, sau đó trở về, hy vọng tức giận của đối phương đã tiêu tan.

Thôi Ninh Nhạc theo bản năng lấy di động ra khỏi túi quần, nhìn nhìn một chút. Cũng vì lo lắng tên kia sẽ gọi điện thoại đến, hắn đã chuyển sang chế độ đổ chuông, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ cuộc gọi đến nào. Đi được một đoạn nữa, tay bất giác lại cầm điện thoại ra nhìn, rõ ràng vẫn im lìm.

Lề mề vốn không phải tác phong thường ngày của Thôi Ninh Nhạc hắn nên có.Nghĩ đến đó, thiếu niên rốt cuộc dừng bước chân, bất quá bản thân cũng không xoay đầu, mà đẩy cửa đi vào một quán cà phê nhỏ bên đường.Hắn gọi đến một tách cà phê, bỏ thêm ba viên đường, bắt đầu chậm rãi thưởng thức thứ cà phê không rõ mùi vị.

Ngoài trời nắng chang chang, ngoại trừ một vài cô gái miễn cưỡng dạo phố, hầu như không có người đi đường.

Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài cửa kinh, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại biểu tình xa cách của người nào đó. Đáy lòng chợt nhói đau như thể trái tim bị muôn ngàn mũi kim đâm vào, chậm rãi lún sâu vào, đến nỗi khí lực kêu đau cũng không có.

Triệu Thư Ngôn a, cậu không tốn chút sức lực nào lại khiến tôi thương tích đầy mình thế này.

Thôi Ninh Nhạc cắn chặt môi dưới, không cẩn thận bóp nát mẩu bánh bích quy dùng kèm với cà phê.

Chết tiệt! Nếu không phải vô cùng để tâm, bản thân sẽ không như vậy liều lĩnh, tại thời điểm không thích hợp vẫn nói ra những lời không thích hợp ấy?Triệu Thư Ngôn a, cậu khiến tôi trở thành một kẻ không thức thời, chẳng lẽ chỉ vì bản thân tôi không đúng sao?

Thôi Ninh Nhạc bỗng phát giác hốc mắt mình nóng đến lợi hại.Hắn không dám tiếp tục ở lại những nơi đông người.Vì thế, mặc kệ mồ hôi còn chưa khô, người nào đó lại đứng lên, đi tới quầy thanh toán, chuẩn bị thanh toán. Bất ngờ, một bàn tay vươn tới, nhanh chóng đặt tiền cà phê lên trước quầy.

Thiếu niên xinh đẹp còn đang thở hổn hển, cả người cũng ướt đẫm mồ hôi.

Thôi Ninh Nhạc thầm nghĩ hai mắt mình nhất định có vấn đề rồi, bằng không sao có thể dễ dàng ngập trong hơi nước, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.

“Cậu muốn đi đâu hả?Khu này cậu không quen đường, vạn nhất đi lạc thì sao? …Này!” Triệu Thư Ngôn căm tức gọi với theo người nào đó sắp quay đầu bước đi.

“Thôi Ninh Nhạc!”

“Thôi Ninh Nhạc!”

Gọi hai tiếng vẫn chưa được đáp lại, Triệu Thư Ngôn trực tiếp xông lên, một phen túm lấy cổ áo đối phương, kéo đầu hắn quay lại phía mình: “Cậu điên rồi hả! Ngay cả tôi cũng không thèm để ý sao!”

“Cậu không phải thấy tôi rất điên à!Tôi điên lần thứ nhất, rồi sẽ có lần thứ hai!”Thôi Ninh Nhạc một thân mồ hôi đầm đìa.

“Tôi khi nào lại…” Nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, Triệu Thư Ngôn chợt ngẩn người.

Do dự gì đây? Này chẳng phải đang muốn tha thứ sao?Thôi Ninh Nhạc thật muốn cười, nhưng khóe môi chỉ có thể kéo lên hơi cao một chút. Sau đó, hắn lùi một bước, rồi nói: “Không có gì để nói, vậy tôi đi. Tôi đúng là phát điên mới nói những thứ này.”

“Chỉ là, cậu không nên ở trước mặt ông già nhà tôi nhắc đến những chuyện đó… Đây không phải là ép tôi đi du học sao!” Triệu Thư Ngôn nhíu mày, tay vẫn nắm chặt đối phương.

“Triệu Thư Ngôn, cậu nghĩ tôi ti bỉ như vậy là vì sao?” Thôi Ninh Nhạc nhìn thẳng vào mắt người đối diện, “Cậu cho rằng tôi nguyện ý lợi dụng người khác để buộc cậu ra nước ngoài đi? Thật sự tôi không muốn buông tay! Tôi không nghĩ đến a! Hiện tại xem ra, chỉ có tôi không muốn tách khỏi cậu, mà cậu thì sao?Tự tin của cậu dựa vào đâu hả?Cậu biết chắc được sau này sẽ phát sinh chuyện gì sao?Tôi thì đoán không ra, nhưng bản thân vốn nghĩ chỉ cần cậu cùng đi nước ngoài liền thêm một chút hy vọng. Vậy mà cậu lại không muốn theo tôi, tận năm năm a!”

“Tôi dám cam đoan, nhất định sẽ không có vấn đề gì!”Nếu đã cho nhau hứa hẹn, vì cái gì cứ xoắn xuýt không rõ vậy chứ?

“Tôi không cần cam đoan!”Bóc trần tất thảy tâm tư, người nào đó trở nên vô cùng chật vật, “Cậu rốt cuộc thích tôi nhiều cỡ nào? Còn khinh địch nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ, cậu chưa từng trải qua cơn đau tim đến mức không thở nổi sao?”

“Tôi đương nhiên cũng rất khổ sở, nhưng mà…” Triệu Thư Ngôn dừng lại một chút, bỗng nhiên không nói thêm được nữa.

Bất chấp tất cả sao?

Cậu vốn không thể nói thật với hắn, tâm tư mách bảo chính mình không muốn sớm phải đối diện với vấn đề này.

Không muốn để ông lão kia cô độc một mình, cho nên bản thân chưa từng thành thật đối diện với vấn đề chia cách, chỉ luôn luôn bị động cho rằng cuối cùng sẽ ra được một cách nào đó. Sau cùng, bọn họ hẳn sẽ có một ngày gặp lại, cho nên bản thân không muốn tự hỏi cái cảnh tượng ‘không thể’ kia sẽ ra như thế nào. Kết quả, toàn bộ áp lực lại trút hết xuống đầu đối phương.Không nghĩ tới, mọi thứ lại khiến cho Thôi Ninh Nhạc sầu lo đến vậy?

Thôi Ninh Nhạc hít một hơi thật sâu, nhịn xuống những giọt nước chực trào nơi khóe mặt, sau đó lùi lại ba bước, bất ngờ xoay người bỏ đi.

Chết tiệt, chết tiệt a.

Vì cái gì thích một người lại phải chật vật đến vậy?

Vì cái gì để ý một người quá mức liền không thể nhịn được mà rơi nước mắt?

Thôi Ninh Nhạc một tay che miệng, cố gắng nuốt xuống cơn chua xót trong yết hầu, cùng những cái run rẩy bắt đầu sản sinh. Hắn chưa từng nghĩ đến, thời điểm bi thương đem cõi lòng khoét thành một cái hố thật to, liền khiến tuyến lệ người ta không cách nào khống chế được.

Cước bộ mỗi lúc một nhanh, ý đồ không muốn cho người phía sau đuổi kịp. Nhưng Triệu Thư Ngôn là ai chứ, mặc kệ đối phương không buồn đáp lại, cậu tiếp tục hai ba bước đuổi tới, một tay vươn ra túm lấy người kia, sau đó kéo vào một góc vắng ven đường.

“Buông ra…”

“Thôi Ninh Nhạc, ở trước mặt tôi còn vờ vịt kiên cường cái gì hả?” Triệu Thư Ngôn ngắt lời hắn, lợi dụng địa phương hẻo lánh ôm lấy người kia, siết thật chặt. “…Thực xin lỗi.”

Thôi Ninh Nhạc chôn đầu trong vai cậu, cả người còn đang không ngừng run rẩy.

“Ai bảo tôi không khó chịu?Cứ nghĩ đến cậu sẽ đứng núi này trông núi nọ, tôi chỉ hận không thể đem toàn bộ những kẻ có ý đồ câu dẫn cậu đập cho một trận tả tơi.Tôi thật sự thích cậu, nếu những lời này vỗn dĩ không có chút giá trị nào, tôi việc gì phải thiên tân vạn khổ mới nói ra khỏi miệng làm chi?”

Nước mắt kiềm nén đã lâu cuối cùng cũng rớt xuống, Thôi Ninh Nhạc nghẹn ngào không nói được gì.

“Thực xin lỗi a!” Lô hoa kê tay chân luống cuống, “Tôi đã nói xin lỗi rồi… Xưa nay đều phải đặt chữ hiếu lên đầu… Ai dà, Thôi Ninh Nhạc… Cậu, cậu đừng khóc nữa mà…”

“Làm không được thì đừng quay sang an ủi người ta!” Hắn mới không thèm nhìn tên kia.

“Cậu cũng đừng ép tôi đi du học mà… Tôi, tôi… Này, nếu cậu không tin tôi, tôi liền khóc cho cậu xem! Tôi lập tức đi mua mù tạc, thêm một đống ớt, thi coi cậu hay tôi ai khóc nhiều hơn!” Cứng rắn không chịu, Triệu Thư Ngôn đành phải chuyển sang biện pháp mềm nhẹ: “Cùng lắm đêm nay trả nợ cho cậu liền được đi?”

Thôi Ninh Nhạc vẫn còn rơm rớm nước mắt.

“…Một tuần tùy cậu sai bảo?” Tiếp tục nhượng bộ.

Thôi Ninh Nhạc hít hà cái mũi.

“Hự… Tôi không nghĩ ra điều kiện gì để trao đổi với cậu nữa đâu!”

Chôn mặt trên vai đối phương, người nào đó rốt cuộc cũng đáp lại: “Đêm nay rửa mông nằm trên giường, phải chủ động!” Hung tợn vạch ra kế hoạch trả thù sắc bén.

Cảm giác thân thể trong lòng cuối cùng đã không còn run rẩy nữa, Triệu Thư Ngôn vừa thở phào nhẹ nhõm thì suýt chút nữa nghẹn chết, “Này!”

“Xin lỗi phải tỏ rõ thành ý chứ.Cuối tuần này phải biểu hiện tốt một chút, bằng không tôi liền không tha thứ cho cậu.”

“Không có khả năng!Cậu nhất định nằm mơ rồi!”

“…” Vươn tay đẩy tên nào đó ra, chuẩn bị bỏ đi.

“Này này, cậu đừng xúc động, để tôi nghĩ chút đã chứ! …Cái tên háo sắc này, cũng không nghĩ được phương pháp nào khác!”

“Hứ, đây là phương pháp duy nhất để khiến tên thẳng nam nhà cậu thích tôi a, lẽ nào lại sai?”Ánh mắt trừng người có chút ươn ướt lại phảng phất vô hạn phong tình.

Lô hoa kê cứng người ôm Rắn hổ mang, quên luôn tự hỏi chính mình có phải hay không đã tự dâng mình vào miệng rắn.

Rắn hổ mang vốn mang theo túi tiền rủng rỉnh rời nhà, đương nhiên không thể lãng phí cơ hội hiếm có được ở riêng cùng nhau. Hắn lập tức túm Lô hoa kê còn đang ngẩn người, bước vào trong khách sạn nhỏ cách đó năm mươi bước, thuê một căn phòng, sau đó bắt đầu thực thi hình phạt.

Không được, trăm nghìn lần không thể để tên này lại dùng biểu tình kia đòi hỏi mình bất cứ thứ gì.

Lột da, đè xuống, gặm gặm, cắn nuốt.Tình cảm mãnh liệt châm bùng lên dục vọng chiếm hữu.

Thôi Ninh Nhạc siết chặt tay đối phương, nhìn xuống người yêu quần áo hỗn loạn nằm dưới thân mình, cố gắng cảm thụ toàn bộ hô hấp cùng nhịp tim dồn dập của cả hai.

“Triệu Thư Ngôn, đây là cậu chọn.” Hắn hơi dừng lại một chút, cố gắng áp chế chua xót trực dâng trào nơi đáy lòng, “Lựa chọn ở lại trong nước, lựa chọn tuyệt đối không phản bội tôi.”

“Nếu tôi không làm được thì sao?”Triệu Thư Ngôn thở hổn hển, khiêu khích mỉm cười.

“Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ không buông tha cậu, tuyệt đối không.”Thôi Ninh Nhạc cũng cười đến thê lương.

“Thôi Ninh Nhạc, đêm nay lão tử mở chân cho cậu làm, qua hôm sau không cho phép đối với tôi tiếp tục thiếu tín nhiệm mà nói linh tinh nữa, nghe hay không hả?” Người nào đó đe dọa.

Thôi Ninh Nhạc ngẩn người, có chút tức giận: “Này tính là bồi thường sao?”

“Cậu không tin tưởng tôi, đúng chứ?Nhưng trong tình yêu nếu thiếu đi lòng tin sẽ còn lại gì đây?” Triệu Thư Ngôn ngước cao cằm nhìn người đối diện, biểu tình lại không giống như cố ý gây sự: “Cậu không tin tôi thật tình thích cậu, không tin tôi sẽ chờ cậu, không tin chúng ta mãi mãi có thể ở cùng nhau. Hiện tại tôi nguyện ý chủ động cho cậu làm, cậu cũng không tin lời tôi, kia là sao hả? Vậy tôi cứ như thế rời đi, cậu liền cảm thấy như vậy cũng không có vấn đề gì sao?”

Thôi Ninh Nhạc im lặng không nói gì, hai tay bất giác đỏ ửng.

Hắn chưa từng nghe Triệu Thư Ngôn tuyên cáo những lời nghiêm túc như vậy. Không chỉ đơn thuần là thích, mà còn ký thác cả hứa hẹn cùng quyết tâm. Không xong, thật không xong rồi… Hắn mới vừa lùi một bước, không nghĩ tới lại để bại lộ hoàn toàn kích động cùng ngượng ngùng của bản thân với tên kia.

Triệu Thư Ngôn từ trước đến nay vẫn luôn bị khi dễ, hiện tại thật vất vả mới bắt được thời điểm yếu thế của đối phương, lập tức nở nụ cười đắc chí, một cước đá văng tên kia: “Trước cứ tắm rửa cho bình tĩnh lại đi.” Cậu mới không để bản thân dễ dàng bị người ta ăn sạch sẽ vậy nha.

Thôi Ninh Nhạc trong nháy mắt lấy lại tinh thần, gần như theo bản năng phản đòn, vô cùng nhẹ nhàng mà đem kỹ thuật chiến đấu cao siêu của mình, chộp lấy Lô hoa kê kéo vào phòng tắm. Hắn tựa như đang giữa cơn mơ, ghé sát vào bên tai đối phương mà nói: “Từng nghe qua tắm uyên ương dục chưa? Phòng tắm ký túc xá thật sự nhỏ, cách âm lại không tốt, chúng ta vẫn chưa có cơ hội thử qua ha…”

“…” Thôi Ninh Nhạc vậy mà còn dám dung chiêu này!

Mặc kệ ánh mắt soi mói của người khác mà thẳng tay thuê một căn phòng dành cho các đôi trong tuần trăng mật thật sự là một quyết định đúng đắn. Thời điểm đem tên nào đó ép lên vách tường phòng tắm mà hôn môi, Thôi Ninh Nhạc chợt phát hiện ra chính mình thật sự trúng mánh. Len lén mở van, xả nước vào bồn, hắn không chút kiêng nể bắt đầu ăn sạch sẽ đối phương.

Dòng nước ấm áp trực tiếp thấm qua lớp vải quần áo chạm đến da thịt, Triệu Thư Ngôn chỉ có thể tận dụng một khắc tách ra sau cơn triền miên dài dằng dặc, mơ mơ màng màng phun ra vài từ rời rạc không rõ. Rốt cuộc, đợi đến khi đối phương cuối cùng cũng buông tha thôi không tàn phá vùng miệng của mình nữa, mà chuyển xuống tấn công phần xương quai xanh, cậu mới vừa tức vừa buồn cười mà mắng: “Tôi thấy tụi mình đều điên hết rồi…”

“Cậu không thích sao?”Thôi Ninh Nhạc còn không buồn ngẩng đầu lên.

“Thích, nếu được ở trên cậu, tôi lại càng thích hơn.” Cậu cúi đầu liếc qua cái áo của chính mình bị coi như đồ thừa thãi mà bị ném vào một xó, khẽ nhíu mày: “Lúc về tụi mình lấy gì mặc đây?”

“Cùng ở trần luôn.Dù sao điên cả rồi mà.” Thôi Ninh Nhạc rốt cuộc cũng ngước đầu lên nhìn đối phương, ánh mắt sáng lấp lánh.

Cho dù bị bao phủ trong hơi nước mù mịt của phòng tắm, người nào đó vẫn mê người khiến kẻ khác chẳng thể không động tâm.

Triệu Thư Ngôn cuối cùng cũng chịu đầu hang. Dù sao thì cái thứ Triệu tiểu huynh đệ kia cũng hoàn toàn bán đứng cậu, vậy thì còn giả vờ như xử nam làm chi nữa? Thẳng tay xé luôn áo sơ mi của đối phương, đồng thời cậu cũng không nể tình móc thứ kia của hắn ra khỏi quần con.

“Phải hầu hạ tôi thoải mái đó.”Cậu cao giọng ra lệnh.

Thôi Ninh Nhạc cười nhẹ, thanh âm khó nén vài phần khàn khàn: “Tuân lệnh, Nữ vương điện hạ cao quý của tôi.”

Một trận ‘tắm rửa’ này không rõ kéo dài bao lâu, chỉ đến khi cả hai đều trong tình trạng kiệt sức nghiêm trọng mới chịu dừng lại.Người nào đó vừa mò được lên giường lập tức ôm chăn ngủ khò.Thôi Ninh Nhạc chỉ có thể cười khổ, đem chăn lật lên, chui vào nằm xuống bên cạnh đối phương.

Triệu Thư Ngôn, tôi đây sao có thể dễ dàng tha thứ cho cậu vậy chứ?

Trong lòng tự hỏi lần này phần lỗi thuộc về đối phương hay ở chính mình, Thôi Ninh Nhạc cũng chầm chậm nhắm mắt lại.

Nếu không phải cảm giác rối loạn quá mức to tát, hắn cũng sẽ không mở to mắt đi.

Triệu Thư Ngôn chống nửa người dậy, nhìn hắn mỉm cười sáng lạn, một chân còn gác lên người hắn, áo choàng tắm nửa mở, trên người đầy dấu hôn, như ẩn như hiện: “Phung phí mấy trăm tệ thuê phòng thế này, cậu không xót tiền sao?”

Thôi Ninh Nhạc quét mắt nhìn về phía tủ đầu giường, bọn họ vậy mà ngủ quên tận năm tiếng đồng hồ.

“Đương nhiên xót tiền.Nhưng nếu buống tha cơ hội lần này, tôi càng đau lòng hơn.”Nói xong, hắn lập tức xoay người, đem Lô hoa kê chủ động nộp mạng chuẩn bị lột sạch lần nữa, lại đến một đại tiệc mới.

Chết tiệt, ngay cả một tuyên cáo vĩnh viễn gì đó cũng không được tự nhiên như vậy. Triệu Thư Ngôn kia, nếu cứ hy vọng cậu có chút tế bào lãng mạn phun ra một câu yêu đương tình tứ nào đó, còn không bằng đợi xem con trống đẻ trứng.

Vừa thầm oán giận trong lòng, vừa tận lực thưởng thức bữa tối thượng hạng, Thôi Ninh Nhạc nhắm chừng đã tra tấn Triệu Thư Ngôn hơn mười hai tiếng đồng hồ, mới chịu buông tha cho cái tên vua trì độn không ngừng rống giận “mưu sát chồng” nào đó.

Nếu để cậu quá dễ dàng nhận được sự tha thứ của tôi, về sau bản thân sao đủ sức trói cậu lại bên mình đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play