Dưới nắng mặt trời gay gắt tháng sáu, khiến cho người ta mồ hôi nhễ nhại, đám người Triệu Thư Ngôn rốt cuộc cũng bắt đầu kỳ thực tập đầu tiên trong bốn năm. Trước khi đến công trường thực tập, bọn họ phải chuẩn bị luận văn mấy ngàn từ, quá trình chiến đấu tương đối gian lao.

Một đám thanh niên trẻ tuổi đội nón bảo hộ nhìn quả thật khó xem. Mới đầu, mấy cô nàng còn có chút oán giận nhưng đến khi trông thấy mấy vụn đá từ trên trời bỗng dưng rơi xuống, va vào nón bảo hộ cốp cốp khiến cả người ớn lạnh, lập tức nghiêm chỉnh đem nón đội lên đầu.

Lần khảo sát công trường này diễn ra tại một khu biệt thự. Thiết kế sư là người nước ngoài, kiến trúc theo phong cách hiện đại mọc lên giữa khu rừng yên tĩnh, có chút đặc biệt.

Đám con trai nhanh tay rút máy ảnh ra chụp, con gái thì vội vàng ghi chép. chỉ có Triệu Thư Ngôn ngồi xổm trước một núi cát, nghiên cứu gì đó.

“Làm gì vậy?” Thôi Ninh Nhạc phát hiện tên kia ngồi chồm hổm hồi lâu không nói tiếng nào, rốt cuộc phải chạy đến bên cạnh hỏi.

“Nhà ở khu này xem cũng không tệ, tôi tính để dành tiền để mua một căn ở đây.” Trên tay cậu là một quyển catalogue nhỏ.

“Cậu muốn mua nhà?”Thôi Ninh Nhạc có chút kinh ngạc.

“Chuẩn bị cho bảy năm sau ấy mà. Tôi xem thử rồi, học xong nghiên cứu sinh, khoảng năm năm sau ra trường, tôi có thể để dành được một khoản để mua nhà…”.“Cậu mua nhà làm gì?”Thôi Ninh Nhạc cắt ngang.

Triệu Thư Ngôn nhếch khóe mặt, nhìn hắn, cười hì hì: “Kim ốc tàng kiều á.”

Thôi Ninh Nhạc không cho đối phương mặt mũi, cả người nổi đầy da gà.

“Này,” Triệu Thư Ngôn đảo mắt, “Cho chút mặt mũi coi.”

“Tôi mới chẳng thèm ở nhà cậu mua, ông đây mới không làm tiểu bạch kiểm.”

“Làm tiểu bạch kiểm có gì không tốt chứ?Kiếm tiền nhiều mệt lắm.”

“…Cậu cảm thấy tôi nuôi không nổi cậu sao?” Nếu sau khi du học về còn chưa đủ khả năng nuôi tên Nữ vương điện hạ kia, hắn đây về làm gì nữa?

“Nếu để cậu nuôi, vậy chẳng phải để cậu mất càng nhiều thời gian bên đó sao?”Triệu Thư Ngôn bĩu môi.

Thôi Ninh Nhạc rốt cuộc cũng đỏ mặt.

Vừa chuyển tầm mắt, bọn họ liền bắt gặp Hứa Tiêu đang chật vật xoay đầu đi, khóe miệng còn nét cười trộm nhàn nhạt. “…Chuyện của cô nàng kia với Lưu Đông xử lý sao giờ?”

Triệu Thư Ngôn cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, nhìn về hướng thân ảnh của mỹ nữ kia, vuốt cằm, đề ra chủ ý: “Nhốt vào hầm tối, cô nam quả nữ ở chung một ngày một đêm?”

“…Cậu làm vậy là phạm pháp,” Thôi Ninh Nhạc trừng tên nào đó, “Cậu rốt cuộc học được ở đâu những thứ loạn thất bát tao này hử?”

“Ở trong mớ truyện của Hứa Tiêu toàn mấy thứ kịch tính này đó thôi. A và B, hai thằng con trai cùng bị nhốt trong hầm tối, sau khi bị A làm suốt một đêm, B liền muốn đi tìm chết. Nhưng A lại càng lúc càng ôn nhu với hắn, tổn thương dần dần được chữa lành, sau đó khổ sở, chua xót nghĩ thầm: Không phải lão tử đã yêu tên A kia mất rồi chứ?” Triệu Thư Ngôn cười hì hì, bào chữa cho chính mình: “Cậu xem, tôi đã đem tình huống phạm tội gì đó cắt bỏ rồi nha.”

Thôi Ninh Nhạc im lặng hồi lâu.

“Lưu Đông thật sự đáng thương.”

Thực tập đồng nghĩa với việc dùng cơm chung với nhau. Đối với một số sinh viên vẫn luôn theo tiêu chí, lên lớp, căn tin, phòng ký túc xá, ba điểm một đường, ăn cơm chung với cả một khoa đông người, thật sự là dịp hiếm thấy.

Ngay trước giờ cơm, Triệu Thư Ngôn may mắn chộp được Lưu Đông và Hứa Tiêu cùng mình chơi đấu địa chủ. Bài còn chưa lấy xong Triệu Thư Ngôn đạ giành phần làm chủ, bộ dáng kiêu ngạo khiến Hứa Tiêu tức đến giậm chân, thề phải lột da cho bằng được tên đáng chết này. Lưu Đông cũng nhanh nhảu ‘tức giận’ phụ thêm, nhưng độ cong khóe miệng lập tức bán đứng tâm tư nịnh nọt của anh chàng với Nữ vương điện hạ.

Cũng ngay trước giờ ăn, Nữ vương điện hạ “oa ha ha” một tràng rồi ném bài, lại thêm một đợt bom nổ, oanh tặc hai tên nông dân đã thua liên tục mười hai ván.

Quần chúng vây xem cùng tỏ vẻ oán giận cảm thông. Hứa Tiêu túm chặt cánh tay Lưu Đông, liều mạng lắc: “Cậu không thể để tôi thua thiệt a, không thể thua được a, lão nương muốn thắng! Phải thắng a!”

Anh chàng đẹp trai bị túm cánh tay, tuy rằng thua rất khó coi, nhưng ***g ngực lại bang bang đập không thôi, vỗ ngực tuyên bố: “Ăn xong nhất định phải gỡ lại!”

Trong lòng lại đang gào rú: Hắc hắc, cậu ấy nắm tay tui nha, nắm tay tui à nha!

Triệu Thư Ngôn liếc mắt một cái, Lưu Đông lập tức thông minh hiểu ý, thời điểm ăn cơm cũng an vi bên cạnh Hứa Tiêu, cùng cô nàng sôi nổi thảo luận phải đông phương tái khởi thế nào. Cô bạn nhỏ trong bụng còn tức tối không thôi, đâu nghĩ đến chính mình đang bị tính kế, ngầm đồng ý ngồi bên cạnh Lưu Đông.

Lưu Đông nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp của cô bạn, vì không phục mà ánh mắt lòe lòe sáng, đáng yêu nhịn không được…

Ai dà dà… Khi nào thì mình đây mới thành công nắm được tay mỹ nhân đây? Anh chàng đẹp trai chói lòa len lén quay sang nhìn người nào đó gần bên.

Ăn cơm xong, Triệu Thư Ngôn thắng thêm hai ván đầu tiên nữa. Nhưng nhờ liên minh với Phó Hiểu Xuân cũng như được Thôi Ninh Nhạc âm thầm chỉ đạo, tính toán chính xác, cặp đôi nông dân kia rốt cuộc cũng chuyển mình thành công.

Ném xuống bài còn lại trong tay, cô bạn nhỏ ôm cổ Lưu Đông kích động cười to. Mà Lưu Đông, đầu tiên là cứng người, sau đó âm thầm quay đầu cầu cứu quân sư quạt mo Phó Hiểu Xuân. Đối phương làm ra tư thế xoa đầu, Lưu Đông liền vội vàng nghe theo. Hứa Tiêu quả nhiên không cự tuyệt, vẫn tiếp tục cười, bộ dáng kích động hệt như dân nghèo vừa phát tài.

A, ôm người trong lòng thật sự thoải mái mà. Nữ hộ pháp hay khủng long gì đó, sao cũng được, miễn là da thịt mềm mại, êm ái, cho dù có bị chà đạp một trăm năm, bản thân cũng cam tâm tình nguyện.

Triệu Thư Ngôn không nghĩ tới, vốn định lợi dụng đấu địa chủ để gia tăng tình cảm của bên nữ, rốt cuộc khiến bên nam càng lún sâu thêm.

Giờ cơm trưa náo nhiệt kết thúc, đám thanh niên tràn đầy nhiệt huyết không thể không tiếp tục trở lại với công trường bụi bay mù trời. Ngay đến đám con trai cũng nghẹn thở, hễ cứ hít vào một cái liền hưởng luôn một mớ bụi đất, nhưng nếu nhịn quá lâu về sau lại thành thở hồng hộc, cố gắng kiểu gì cũng lãnh cùng một kết quả.

Hiểu Xuân ngược lại không hề xa lạ với khung cảnh này, vừa lôi kéo sư phụ của mình chạy vào nhìn thử cấu trúc bên trong căn biệt thự. Triệu Thư Ngôn nhìn nhìn giầy mới mang dưới chân, do dự mất ba giây, sau cùng lại nhận ra chính mình đã bị Thỏ con kéo vào trong rừng.

“Như vậy không phải chịu trọng lực rất nhiều đi?Ở độ cao như vậy lại dùng chống thấp như vậy cũng được sao?” Một tay cầm máy ảnh, Thỏ con thật sự chuyên tâm nghiên cứu. Sau thất bại trong cuộc thi lần trước, ý chí học tập của cậu chàng rõ ràng lại tăng mạnh hơn.

“Cho nên mới dùng kết cấu trọng tâm khác hẳn với những kiến trúc thấp bình thường khác đi?Hiệu quả thị giác cũng rất khác biệt.”Triệu Thư Ngôn ngẩng đầu, chỉ lên trần nhà.

Phó Hiểu Xuân chạy qua, đưa mắt nhìn theo hướng tay chỉ của người bên cạnh, không chú ý thấy mặt mình đang cách rất gần với bờ môi của tên Nữ vương điện hạ nào đó.

“Hự, toàn mùi sữa không.”Triệu Thư Ngôn cố tình nhíu mày.

Cậu trai đang mơ màng chìm đắm trong bể tri thức có chút sửng sốt, sau đó nâng tay áo lên hít hà thử: “Mùi sữa sao?”

“Cậu đến tận bây giờ vẫn nhìn như thằng nhóc chưa cai sửa.Tên Trần Lăng kia cũng quá giữ gìn đi?”

Rốt cuộc hiểu được hàm ý trong lời nói của Triệu Thư Ngôn, Phó Hiểu Xuân đỏ bừng cả mặt: “Cậu đâu có biết giữa tụi này đã phát sinh những gì a!”

“Còn phải hỏi sao?” Triệu Thư Ngôn ghé sát lại bên tai đối phương, thấp giọng nói: “Nếu đã làm rồi, hương vị sẽ đổi khác.”

“Cậu, cậu như thế nào biết được!” Bịt chặt hai tai, cậu chàng thở hổn hển.

“Hắc, là tôi tự nghiệm chứng nha.”Sau khi bị Thôi Ninh Nhạc ‘khai trai’ chỗ nào đó, bộ dạng cậu so với lúc trước rõ ràng càng thêm câu nhân.

“…” Cậu chàng nào đó vốn còn muốn hỏi nghiệm chứng như thế nào.

Triệu Thư Ngôn cười cười, không tiếp tục đùa giỡn nữa, đợi cho Phó Hiểu Xuân bắt đầu kéo lại bầu không khí học tập nghiêm chính, tên kia mới không nhanh không chậm ném ra tiếp một vấn đề khác: “Các cậu rốt cuộc có hợp nhau không vậy?”

Người nào đó bả vai cứng đờ.

Tầm mắt Triệu Thư Ngôn lại rời đi nới khác, giống như lời vừa nói ra chỉ là một câu trò chuyện nhàn tản, vô tâm ngày thường.

Phó Hiểu Xuân trong lòng cuồn cuộn một cỗ khí nghẹn, chẳng rõ là tức giận hay hờn dỗi, chỉ cảm giác giống như chỗ ngực có một ngọn lửa bốc cháy, không cách nào giải thích được nguyên nhân xuất hiện.Trong lòng vì thế lại khó tránh khỏi ủy khuất.

“Tớ không biết, thật sự không biết, tớ đã rất cố gắng. Nhưng mà… Anh ấy ghét bỏ tớ không đủ khí khái con trai.” Nghẹn nửa này, cậu chàng rốt cuộc cũng đành đối mặt với sự thật, “Trần Lăng vẫn thích hình tượng bạn trai mạnh mẽ, sau này lại có cảm tình với sư phụ. Cậu tuy rằng xinh đẹp, nhưng cũng rất có khí phách con trai…”

“Hử?”Triệu Thư Ngôn trợn trừng hai mắt.

“Anh ấy thích cậu đó!” Phó Hiểu Xuân nghiến răng nghiến lợi.

“Không đời nào, anh ta… Anh ta làm gì có liên quan đến tôi? Chúng tôi…”

“Cho dù anh ta chưa từng nói khỏi miệng, nhưng tớ vẫn nhìn ra được. Chỉ là, Trần Lăng cảm thấy thời điểm cậu ở chung với Thôi Ninh Nhạc chính là lúc vui vẻ nhất, cho nên vẫn im lặng không nói ra.” Phó Hiểu Xuân cúi đầu, thanh âm đè xuống thật thấp.

“Nhưng anh ta hiện tại không phải đang thích cậu sao?”Nếu không thích, việc gì phải ép buộc bản thân?Trần Lăng cũng không phải loại não heo thiện lương gì cho cam.

“Ai biết được, tớ lớn lên thật sự giống con gái, cho dù có cố gắng thế nào cũng không đạt tới tiêu chuẩn của anh ấy.Tớ cũng từng nghĩ đến việc học Taekwondo, giống như cậu tham gia trận đấu, quang minh chính đại tự mình báo thù.Nhưng mặc kệ cố gắng thế nào đi nữa, trong thời gian ngắn như vậy, tớ sẽ làm được gì đây?Trước đây luôn được mọi người vây quanh yêu chiều, che chở, tớ hiện tại thật sự hối hận, nhận ra phải thử thách bản thân. Nhưng mà, các cậu cũng càng ngày càng mạnh hơn, tớ chẳng cách nào theo kịp… Tớ…” Nói xong, nước mắt cũng lộp bộp kéo thành hai hàng.

Bộ dáng này cũng không phải do bản thân tình nguyện nhận lấy, thanh âm dịu dàng gì đấy cũng không phải thứ cậu ta thích, nhưng cố tình đây lại là điều Phó Hiểu Xuân có thể thay đổi. Ngay từ đầu, chính mình đã thua.

Mười tám năm trước, không ai buộc cậu ta phải trưởng thành.Ngược lại, mọi người đều hết sức che chở, bảo bọc cậu chàng.Đợi đến khi, cậu trai trẻ này đến lúc phải tự mình đối mặt với cuộc sống, mới phát hiện bản thân quá mức yếu đuối, vô dụng.

Mười tám năm hoang phí khiến cậu trai rối loạn, căn bản không biết bắt đầu lại từ chỗ nào.

Triệu Thư Ngôn nhìn một lượt từ đầu đến chân người trước mắt, sau đó vươn tay để lên đầu cậu ta, cười khẽ: “Đồ ngốc nhà cậu, cậu thích Trần Lăng nhất ở điểm nào? Khí chất đàn ông hử? Hay là tự nhiên thích thế thôi?”

“…Tự nhiên thích.” Cho nên mới nói, chính mình thật sự buồn bực, cư nhiên lại đi thích một tên 0.5.

“Thì đấy, nếu Trần Lăng tự nhiên cũng thích cậu, vậy cho dù cậu có đủ đàn ông hay không, anh ta cũng sẽ chấp nhận được thôi. Tình yêu không phải sẽ khiến một người bất giác thay đổi sao?”Triệu Thư Ngôn chợt nghĩ chính mình không phải là một ví dụ điển hình sao, nhưng thời điểm nghĩ đến đó, mặt lại bất giác đỏ bừng, loay hoay đổi lại một trường hợp khác. Nhưng cái não đáng giận này thế mà chỉ nghĩ được như vậy, cuối cùng bản thân đành phải thẳng thắn: “Trước khi thích Thôi Ninh Nhạc, kẻ nào dám đặt tôi ở dưới, nhất định chết chắc…”

Phó Hiểu Xuân vừa nghe xong lập tức hiểu, vành tai cũng đỏ lên. “…Thôi Ninh Nhạc nói điện hạ là ngu quân, tớ thấy hình như không đúng lắm.”

“Xin cho, tôi đây chính là chuyên gia tình yêu đó.”Hiện tại, ngoại trừ đôi này, còn có cặp của Lưu Đông sắp thành công.Chậc chậc, cậu thật sự có thể mở trung tâm mai mối rồi.

Phó Hiểu Xuân cuối cùng cũng lộ ra nét cười.

Triệu Thư Ngôn xoa xoa đầu đối phương, vẻ mặt tràn ngập yêu thương.

Đang nói chuyện, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai cùng thanh âm vang dội. Một chiếc xe ba gác đang dọc theo sườn dốc trượt xuống, hướng thẳng về phía hai người!

“Cẩn thận!” Triệu Thư Ngôn vừa hét lên, Phó Hiểu Xuân lập tức nhanh tay đẩy người bên cạnh ta. Còn chưa kịp hoàn hồn, Phó Hiểu Xuân vì né xe ba gác mà văng qua một bên.

“Cậu không sao chứ?” Triệu Thư Ngôn vội vàng lao tới kiểm tra, mới đầu phát hiện cậu bạn ngã lên một đống vật liệu xây dựng thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, cậu lại phát hiện mớ vật liệu kia dây đầy máu đó, mặt lập tức đen lại.

Phó Hiểu Xuân đau đến trợn mắt, lại cố cười lên một cái: “Lần này đến lượt tôi cứu cậu rồi.”

Cho dù ngoại hình Triệu Thư Ngôn vốn trái ngược với sức mạnh của cậu, nhưng thời điểm mọi người trông thấy đối phương bế Phó Hiểu Xuân theo kiểu công chúa lao khỏi công trường, cằm vẫn không khỏi há hốc.

“…Cậu muốn tôi càng giống con gái hơn sao?” Thỏ con bày ra vẻ cầu xin.

Mãi đến sau khi Triệu Thư Ngôn nhìn bác sĩ quấn tốt băng vải, mới chớp mắt mấy cái: “Hả? Tôi không nghĩ đến cái này nha.”

Phản xạ hình cung cũng quá dài đi!

Thôi Ninh Nhạc đem cơm chiều vừa mua đặt xuống tủ đầu giường bệnh, an ủi Phó Hiểu Xuân: “Sức mạnh kinh người của tên kia, có thể bế bổng cậu lao đi đánh mạnh vào ấn tượng của mọi người quá rồi, ai còn nhớ tới việc trêu chọc cậu nữa chứ?”

“…Ê này, nhìn thấy người ta thụ thương có thể bình tĩnh được cũng không bình thường lắm đi?”

“Nếu cậu lớn lên không mang theo cái bản mặt đó, thật sự không thành vấn đề.” Thôi Ninh Nhạc khiêu khích đối phương.

Phó Hiểu Xuân vừa mỉm cười vừa cầm lấy cà mèn. Vết thương ở trên cánh tay, sau khi đưa đến bệnh viện lập tức khâu vài mũi, may mắn không gây ra thương tích vĩnh viễn gì đó, bằng không số nếp nhăn trên mặt điện hạ nhất định còn nhiều hơn. Bản thân cũng không muốn thấy Triệu Thư Ngôn như vậy.

Thời điểm cà mèn được mở ra, ngay cả Triệu Thư Ngôn cũng sửng sốt không thôi.Chỉ cần nhìn qua nước miếng đã nhễu dài ba tấc, ngay cả hoa quả tráng miệng cũng được chuẩn bị đầy đủ.

“…Thôi Ninh Nhạc cậu mắc chi mua nhiều vậy chứ?” Triệu Thư Ngôn líu lưỡi, “Cậu mua ở đâu vậy?Sớm biết đãi ngộ tốt như vậy, tôi đã chấp nhận bị thương rồi a.”

“Hối hận không?”Thôi Ninh Nhạc cười tủm tỉm nhìn đối phương.

“Có chút.”

“Nếu người bị thương là cậu, trong cà mèn chỉ có cải trắng mà thôi.”

“…”

Tuy rằng đã được đưa vào viện kịp thời, nhưng chuyện bị thương lần này cũng không phải nhỏ. Nói theo góc độ pháp luật, trách nhiệm chủ yếu thuộc về công trường, mà trường học cũng đồng thời chịu một phần liên can. Nhưng Lưu Đông có chút chán nản, theo như kinh nghiệm từ các chương trình về pháp luật trên truyền hình, cỡ bọn họ nếu trực tiếp dàn xếp với quản lý của đơn vị thi công, ngay cả một đồng tiền cũng không lấy được. Mọi người dần dần có chút lo lắng, bày nhau kéo đến trước công trường đang làm việc, sống chết không chịu đi, vây chặt lấy khu vực ra vào, buộc người có trách nhiệm phải ra mặt.

Vị quản lý ưỡn bụng bia quả nhiên xuất hiện, bắt đầu lôi ra đủ thứ lý lẽ trên trời dưới đất. Đầu tiên, gã ngụy biện rằng trước khi thực tập đã sớm cảnh báo sinh viên, sau cùng còn trực tiếp đổ lỗi lên đầu đám sinh viên bọn họ. Điều này khiến đám người trẻ tuổi tức đến suýt chút nữa quăng nón bảo hộ lao vào đánh nhau. May mắn nhóm con gái đi theo còn giữ được chút lý trí, vội vàng ngăn lại đám bò tót hăng máu. Sau cùng, Hứa Tiêu ra mặt, gọi một cuộc điện thoại cho Phó Hiểu Xuân còn đang ở trong bệnh viên, hỏi cậu chàng định tính toán thế nào.

Thỏ tử ngày thường thoạt nhìn có chút nhu nhược hiện tại lại cười lạnh nói: Không cần đâu, các cậu cứ để đấy, tên kia không quá năm phút sau sẽ sợ đến vãi tè, đến bệnh viện tìm tôi thôi.

Hứa Tiêu cũng không phải ngu ngốc, lập tức nhớ tới chuyện gì đó, nhất thời cười rạng rỡ trở lại, túm cổ tên cầm đầu Lưu Đông đang đòi đánh người lôi đi. Trước khi đi, cô bạn còn quay đầu, cười với vị quản lý bụng bia nào đó: “Đầu năm nay, mắt chó không biết nhìn người sớm muộn cũng hối hận cả đời thôi.”

Lưu Đông cùng ngoái đầu còn muốn nói gì đó, nhưng lập tức bị ánh mắt sắc như dao của Hứa Tiêu dọa rụt lại.

Quả nhiên, giống như Phó Hiểu Xuân nói, ngay khi đám sinh viên Kiến trúc vừa lên xe chuẩn bị trở về trường, vị quản lý bụng bia mặt mày xám trắng, mồ hôi đầm đìa, lao vào trong xe của mình, chạy thẳng một đường.

Sau đó, Triệu Thư Ngôn đang ngồi trong bệnh viện, nhìn gã bụng bia tay vuốt mồ hôi, đầu cúi thấp, lom khom dâng lên một giỏ trái cây, vừa hứa sẽ thanh toán toàn bộ tiền viện phí được trích từ lợi nhuận thắng thầu, vừa bày ra vẻ tội nghiệp nhìn Phó Hiểu Xuân: “Phó thiếu gia, tôi thật sự là mắt cẩu không thấy Thái Sơn… Còn phong bì này xin cậu gởi giúp cho Phó tổng…”

Phó Hiểu Xuân không thèm liếc gã một cái.

Phong thái này thật xự xứng chức thiếu gia nhà giàu. Triệu Thư Ngôn thầm nghĩ.

Bụng bia đi rồi, Phó Hiểu Xuân mới trở lại bộ dáng ngày thường, cẩn thận nhìn về phía Triệu Thư Ngôn: “Cậu sẽ không nghĩ tôi giống với đám thiếu gia nhà giàu hư hỏng chứ?”

Triệu Thư Ngôn lắc đầu: “Đối phó với kẻ xấu phải dùng ác chiêu, không việc gì phải xấu hổ.”

Lúc này, Phó Hiểu Xuân mới ngượng ngùng cười. Triệu Thư Ngôn chợt nghĩ tên nhóc này rất có tiềm năng biến thành thể loại phúc hắc nha.

Tuy rằng ở lại bệnh viện có thể ăn ngon ngủ kỹ, nhưng Phó Hiểu Xuân vẫn kiên trì muốn trở lại ký túc xá, cậu chàng không muốn bạn bè vì mình mà phải chạy tới chạy lui giữa trường học và bệnh viện.

Ngày thứ hai sau khi bệnh nhân trở lại ký túc xá, Triệu Thư Ngôn giành lấy phần chăm sóc Phó Hiểu Xuân, đòi bằng được cùng Lưu Đông đổi phòng. Thôi Ninh Nhạc bắt gặp nét cười gian kín đáo của người nào đó, khẽ cau mày.

Quả nhiên, tới ngày thứ ba, Triệu Thư Ngôn ném cho Lưu Đông một đĩa game, sau đó giựt luôn chìa khóa phòng của anh chàng. Lưu Đông chớp chớp mắt, muốn nói mình không hay chơi game, cho nên không nghĩ đổi phòng. Nhưng vì ánh mắt sắc lẻm tràn ngập uy hiếp của Nữ vương điện hạ, chính mình đành phải ngoan ngoãn rời phòng, dọn qua cái ổ đối diện phòng của Triệu Thư Ngôn.

Chẳng rõ trong hồ lô lần này bán thứ gì, bởi vì sát khí Nữ vương điện hạ quá nặng, không có kẻ nào dám mở miệng hỏi.

Mãi đến thời điểm Thôi Ninh Nhạc trông thấy tên kia mang theo Trần Lăng đã cải trang cẩn thận đi vào trong ký túc xá, mới hiểu ra mọi chuyện.

Trần Lăng bắt gặp bộ dáng của Phó Hiểu Xuân, sắc mặt lập tức thay đổi. Triệu Thư Ngôn một phen thêm mắm thêm muối một đống thứ, rằng cậu chàng kia như thế nào anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó ném hai người ở lại, tự rút về phòng mình.

Thôi Ninh Nhạc kỳ quái nhìn đối phương, đổi lại là bộ dáng mỉm cười dương dương tự đắc về kiệt tác của mình.

“Đợi thêm một chút lại sang đó chuyến nữa.” Lô hoa kê cười gian, từ trong ngăn kéo lục ra một ống giấy bạc. Ngay khi Thôi Ninh Nhạc còn đang thắc mắc đối phương định làm gì, hắn liền thấy tên kia một đầu áp vào trong tường, đầu còn lại ghé sát vào bên tai.

“…”

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng ho hét bên ngoài cửa sổ.

Trần Lăng bỏ mũ xuống, tháo ra cặp kính cận mượn của Triệu Thư Ngôn, ngồi xuống bên giường của Phó Hiểu Xuân, nhìn bộ dáng ngủ không yên vì cánh tay đang đau của tên nhóc kia.

Lông mày dài, màu da trắng, tóc mềm, thứ gì so với con gái cũng đều hơn chứ chẳng kém. Cho dù nhìn thế nào đều sẽ khiến cho người ngoài nghi ngờ giới tính của cậu chàng.

Lần đầu tiên gặp gỡ, Trần Lăng tuyệt đối tin tưởng chính mình sẽ không thích được một ‘cô nhóc’ như vậy. Đến cả nụ hôn đầu tiên giữa hai người, anh ta cũng cảm thấy được chút kích tình nào.

Mà cũng từ đó, đối phương cảm giác được sự do dự của anh ta, vì thế mà càng cố gắng hơn để trở nên một thằng con trai chân chính.

Rốt cuộc, em có thật sự thích anh không? Dõi theo sự biến đổi của cậu ta, Trần Lăng thật sự muốn hỏi, nhưng lại không dám nói ra. Bản thân chỉ sợ tự mình đa tình, càng lo lắng đối phương nghĩ đến việc buông tay. “…Ngu ngốc, nghĩ để cho chính mình bị thương có thể biến thành con trai chân chính sao?” Trần Lăng có chút tức giận, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vết thương bên dưới băng vải.

Bị mắng cho nên cảm giác không thoải mái, Phó Hiểu Xuân rất nhanh đã mở mắt, sau đó ngây ngốc nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt.

“Đau không?” Trần Lăng vươn tay vuốt ve trán của cậu ta.

Phó Hiểu Xuân gật đầu, không chút do dự. Trần Lăng nhìn cậu bạn trai nhỏ của mình rồi bật cười. Hẳn là đang muốn làm nũng đây. “Em có công cứu giá, điện hạ có hay không để em thăng quan tiến chức hử?”

“Không có, cậu ấy chỉ mắng em ngốc, bảo em không biết tự lượng sức mình. Còn bảo em giành mất cơ hội thể hiện khí phách đàn ông trước mặt Thôi Ninh Nhạc.” Cậu chàng vạch trần toàn bộ ý xấu của Triệu Thư Ngôn.

“…Đầu óc của tên nhóc này đúng là không phải thứ người thường như chúng ta có thể hiểu.”

Phó Hiểu Xuân có chút mất hứng: “Anh vì câu nói này mà tức giận sao?”

“Hử?”

“Anh sẽ không vì cậu ấy đối tệ với em mà tức giận sao? Dù này chỉ là lời nói đùa?”

Trần Lăng sửng sốt.

“Nếu đó không phải là Triệu Thư Ngôn, anh có tức giận không?” Phó Hiểu Xuân nhìn thẳng vào mắt đối phương, thanh âm có chút cứng ngắc.

Cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý của đối phương, Trần Lăng lắc đầu. “Lời em thật sự vô lý.”

“Sao lại vô lý được?” Tuy rằng không muốn cãi nhau với đối phương, nhưng cậu chàng vẫn nhịn không được truy đến tận cùng của vấn đề.

“Anh và anh đều biết, Triệu Thư Ngôn áy náy về việc này như thế nào. Nếu đã biết còn đi giận dỗi, chẳng phải sẽ khiến em khó chịu sao? Triệu Thư Ngôn là sư phụ của em, cũng là bạn anh, nhưng anh là gì của em chứ?”

Anh là gì của em chứ?

Cả hai chưa từng chính thức xác định quan hệ của bọn họ, chỉ qua loa rằng đang cùng một chỗ, nhưng rốt cuộc là loại quan hệ gì mới được đây?

Gương mặt Phó Hiểu Xuân dần dần đỏ lên, ánh mắt nhịn không được bắt đầu né tránh. Trần Lăng cũng không ép tên nhóc kia, chỉ khẽ đánh một cái thở dài, tính toán đem chủ đề chuyển đến vết thương của đối phương. Nhưng, cậu ta bất ngờ siết lấy vạt áo của mình, cắn răng, mắt nhìn chằm chằm xuống đất. “Còn quan hệ gì chứ, anh là bạn trai của em… Không, là người yêu của em chứ. Nếu em đã thừa nhận như vậy, bằng quan hệ của chúng ta, bảo anh chạy đi đập Triệu Thư Ngôn một trận, anh đồng ý chứ?”

Nghe được hai chữ ‘người yêu’, Trần Lăng vốn luôn theo hình tượng ổn trọng cũng không nhịn được đỏ mặt, chật vật xoay đầu đi. “Đánh người phải có lý do đó.”

“Cậu ta đối xử tệ với em. Có thể sao?”

“…Em bảo đánh, vậy thì đánh thôi.” Người cùng lúc cũng đứng lên.

Phó Hiểu Xuân đỏ mặt không ngăn lại. Sư phụ đại nhân, ngài từng nói qua, vì chuyện tình cảm của học trò, ngài tình nguyện chịu thiệt thòi. Vậy xin trở thành đối tượng thử sức của Trần Lăng đi ha.

Cửa phòng vừa mở ra lập tức nghe được thanh âm từ bên kia truyền tới, là tiếng của Triệu Thư Ngôn thất thanh kêu lên: “Ai cho anh đánh tôi?” Giọng của đối phương không lớn lắm, Phó Hiểu Xuân nghe chữ được chữ mất.

“Tôi chẳng phải đã trả giá bằng thời gian, giường ngủ, còn cả thân thể rồi sao? Mặc kệ đó!” Triệu Thư Ngôn gào to. “Tôi bị đánh quá oan ức… A này! Thôi Ninh Nhạc, cậu không được trợ Trụ vi ngược! …Thôi Ninh Nhạc kia! Cậu nhẫn tâm nhìn tôi bị đánh sao!”

Kỵ sĩ đại nhân lạnh lùng trả lời: “Cậu là gì của tôi chứ, loại hiểm cảnh này sao có thể nhẫn tâm được chứ, lát nữa sẽ hầu hạ cậu sau chấn thương nhé? Đêm nay tôi liền giúp cậu thổi thổi bớt đau. Vì đồ đệ của cậu, cố lên đi bảo bối.”

“Ai là bảo bối hử! A… Ai cho vẽ lên mặt tôi! Á!”

“Nhìn cái gì chứ, bá quan bên ngoài không được lo việc trong cung cấm, đám hạ nhân các người lập tức tản ra cho tôi.” Kỵ sĩ đại nhân hướng đám trung thần vây xem ra lệnh.

“Này! Không nên đi a!”

Một đám người cười hì hì giải tán: “Ái chà, thời tiết hôm nay thật đẹp! Chúng ta đi bơi thôi!” Xem ra, trong khoa Kiến trúc này không có trung thần rồi.

“A a… Cứu mạng a…”

Phó Hiểu Xuân cười to, đứng trước cửa phòng nói vào: “Dùng sức một chút, cậu ta sợ nhất là chọt lét!”

“Thỏ con đáng chết! Lão tử đêm nay diệt khẩu cậu! …A! Ha ha ha… Không được… A ha ha! Nghịch tặc! Buông trẫm ra… A ha ha ha ha ặc…” Tiếp sau tiếng cười khùng khục là một tràng đứt quãng.

Đợi đến sau khi Trần Lăng trở lại, Thỏ con lập tức truy hỏi nguyên nhân im ắng lúc sau. Mà đối phương làm hành động im lặng, sau đó mới ghé vào bên tai cậu ta, báo cáo rõ ràng chi tiết.

“Ặc, Thôi Ninh Nhạc gian xảo!” Người nào đó nhịn không được kháng nghị. Nào có tên gia hỏa thối tha địch lại Thôi Ninh Nhạc a, nhân lúc cháy nhà còn đi hôi của? Còn nhờ Trần Lăng giữ Triệu Thư Ngôn lại, sau đó chính mình cường hôn điện hạ!

Phòng cách vách còn đang tham chiến, Thôi Ninh Nhạc rốt cuộc cũng tha cho tên nhóc nào đó bị mình làm cho quần áo xộc xệch, sau đó hỏi: “Cậu còn một tiếp một trận nữa không?”

“Tất cả đều chuẩn bị tốt, người nói sao hả?” Tên nào đó chật vật trả lời.

“Tất cả gì?”

“Đi đi đi nào, đừng làm hỏng kế hoạch trăm năm của tôi.” Một phen đẩy Thôi Ninh Nhạc, Triệu Thư Ngôn từ trong tủ đầu giường lấy ra một cái lọ chứa thứ gì đó như thể nước hoa, “Đem cái mũi của cậu né ra, cách tôi xa một chút, đây là thuốc đuổi côn trùng.”

Thôi Ninh Nhạc quỷ dị liếc đối phương một cái, ngồi sang một bên, che mũi lại, nhìn tên nào đó rẩy lên quần áo mình một chút thuốc đuổi côn trùng, sau lại cầm bình xịt kia, chạy qua phòng bên cạnh.

Chỉ nghe Triệu Thư Ngôn tùy tiện chọc hai người kia mấy câu, sau đó thì về lại phòng. Thôi Ninh Nhạc phát hiện trên người cậu lần này thiếu mất cái áo khoác.

“Cậu còn đuổi côn trùng giúp phòng bên cạnh sao?” Hắn còn chưa kịp hỏi hết, đã thấy đối phương vội vàng vượt qua mình, chui tọt vào phòng tắm.

Lỗ mũi đánh hơi được một mùi hương kỳ lạ, có chút ái muội.

Đầu óc Thôi Ninh Nhạc nổ cái đoàng.

Ông trời của tôi ơi.

Hắn vội vàng đứng lên, chạy qua phòng cách vách xem cửa phòng đã khóa kỹ hay chưa. Sau đó nhớ tới thứ gì đó ở bên phòng mình, hắn phát hiện được trong tủ đầu giường của Triệu Thư Ngôn một cái bình bị bịt thật kỹ, nước bên trong đã dùng quá nửa.

Chết tiệt, cái mùi này, có thể là thuốc đuổi côn trùng sao?!

“Triệu Thư Ngôn cậu là phần tử tội phạm!” Hắn mỉm cười, vỗ ván cửa phòng tắm mắng.

“Lão tử không phải vì muốn tốt cho bọn họ sao! Có lửa rồi, phải rèn sát khi nóng chứ!” Cách vách cửa truyền tới thanh âm, nghe ra có chút chột dạ.

“Tôi hỏi cậu này, mấy cái thứ nước thôi tình cùng tráng dương kia từ đâu mà có thế?”

“…Ghé cửa hàng mua chứ sao.”

Một lát sau, nữ vương điện hạ rốt cuộc cũng từ trong phòng tắm ló đầu ra, trái phải nghe ngóng phong thanh, sau quay đầu đối diện với Thôi Ninh Nhạc: “Thế nào hả? Không còn mùi chứ? Lát nữa tôi còn phải đi ra ngoài đó.”

“…Cậu còn muốn ra ngoài?” Thôi Ninh Nhạc tàn nhẫn cười, “Đáng tiếc, tôi là loại người chỉ cần hít phải chút xíu nước hoa kia liền trở thành dã thú phát cuồng, cậu ngoan ngoãn chịu chết đi.”

Lô hoa kê đứng như trời trồng tại chỗ mãi đến khi yết hầu bị cắn một cái, mới phát hiện chính mình đã làm bậy, đáng tiếc hiện tại có giãy dụa chống cự cũng vô ích.

Chân tay chỉ có thể thành thật, để Rắn hổ mang ăn thịt.

Phó Hiểu Xuân chịu đựng cánh tay đau nhức, cùng Trần Lăng vành tai tóc mai quấn quýt, cũng không quên nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: “Ngày mai nhất định phải nhắc em đập cho Triệu Thư Ngôn một trận nên thân.”

Từ một kẻ theo đuôi nho nhỏ của Nữ vương, thế nhưng tính cách cũng dần dần trở nên nữ vương a.

Mà bạn học Triệu Thư Ngôn hôm nay cũng không được tốt số.

Nhờ vào sự tác hợp của mình, hai người nào đó được một phen kích tình, bà mối Triệu vốn cho rằng công lao của mình đáng được tuyên dương. Kết quả Thôi Ninh Nhạc chỉ cười lạnh, đá mắt về phía Lưu Đông đang hết sức ai oán, cùng với Phó Hiểu Xuân dáng đi không được tự nhiên. Người nào đó vốn định khoe khoang công lao của mình một phen, đành phải cười gượng né tránh, nhanh nhanh dời đi đề tài.

Rất nhanh sau đó, bọn họ lại phải đối mặt với cuối kỳ đáng sợ. Bạn học Lưu Đông vì bế tắc không nơi giải tỏa tình cảm của mình, đành chạy ra ngoại ô chơi bời đủ hai ngày hai đêm, đến khi trở lại nhìn thấy đống bài tập nhóm thì khóc không ra nước mắt, nhưng thần sắc thì tươi tắn lên không ít.

Tình cảm trong lúc vô tình dần dần nảy sinh, anh chàng biến mất hai ngày trời, bạn học Hứa Tiêu rốt cuộc cũng nhận ra tầm quan trọng của cậu con trai này. Người nào đó được nâng thêm một cấp từ thành phần ruồi bọ thường ve vãn xung quanh hoa khôi. Đồng thời, gương mặt xinh đẹp sẽ hơi ửng đỏ khi bị những người xung quanh đem ra đùa giỡn cùng với Lưu Đông.

Lưu Đông đương nhiên vô cùng vui vẻ, chủ động mời khách. Nhưng thời điểm Triệu Thư Ngôn phát hiện ra đồ ăn chỉ có gà xào mộc nhĩ cùng trứng luộc, đợi đến sau khi cơm nước xong xuôi, lập tức xông lên đập cho anh chàng đẹp trai nào đó một trận.

Mùa hè năm hai ấy, mọi người nói chung, hay Triệu Thư Ngôn nói riêng, có lẽ chính là quãng thời gian nhẹ nhàng, vui vẻ nhất. Nhìn về phía trước, vẫn cách tương lai hòa nhập xã hội còn xa lắm, mà ngoái về quá khứ, ký ức của kỳ thi vào đại học thảm khốc năm nào đã phai nhạt đi rất nhiều. Gánh nặng đã trút xuống, cuộc sống không có biến động, chỉ xoay quanh học hành, chơi đùa mà thôi.

Cho nên, đối với chuyện yêu đương mà nói, đây chính là mùa tốt nhất để đơm hoa kết trái. Với những kẻ hữu tình, đây chính là lúc để cho tình cảm đơm chồi nảy lộc.

Không hề kiêng nể ai, Triệu Thư Ngôn ngồi trong lớp Thiết kế gấp một đống thứ loạn thất bát tao, ví như khủng long, chim chóc gì đấy. Ban đầu, giáo sư còn khen ngợi cậu có sáng tạo, tư duy vượt trồi. Sau vài lần, bọn họ phát hiện hơn phân nửa nam sinh trong lớp bắt đầu học theo tên nào đó ngồi trong giờ học gấp giấy, liền biến thành tức đến nổ đầu. Cố tình tên nhóc Hỗn thế ma vương nào đó còn bày ra vẻ mặt vô tội, thành thật đứng lên, giao ra bài tập vẫn khiến mọi người đau đầu bấy lâu, biến thành cả nhóm giáo sư kia chỉ biết đánh cái thở dài. Lại thêm tên thư đồng của Ma vương – bạn học Thôi Ninh Nhạc của chúng ta, lời nói thấm thía, vẻ mặt thảm thiết, hứa hẹn sẽ ra sức kiềm chế con ngựa hoang này.

Đương nhiên, nhóm giáo sư không biết rằng, Thôi Ninh Nhạc bị túm lại mắng vốn, chỉ cần lát sau quay lại phòng học, lạnh lùng liếc xéo tên Lô hoa kê vừa kiếm thêm phiền phức cho hắn một cái. Đối phương liền lập tức theo bản năng toàn thân căng cứng, len lén vươn tay sờ sờ mông.

Tiếp theo đó là một đêm nhiệt tình như lửa chào đớn người nào đó.

Triệu Thư Ngôn cũng không phải mất hoàn toàn cơ hội phản kích. Thời điểm Triệu Thư Ngôn đặc biệt cao hứng, đồng thời là lúc Thôi Ninh Nhạc đang trong trạng thái uể oải, quân uy ngẫu nhiên sẽ có cơ hội phát huy, hoặc nhân dịp cháy nhà đi hôi của, Lô hoa kê sẽ vô cùng cao hứng đem Rắn hổ mang dẫm dưới móng gà của mình, đầu tiên là mổ hai phát, sau đó chậm rãi xẻ thịt lột da. Đương nhiên, số lần đắc thủ lại không được nhiều cho lắm.

Yêu đương khiến con người ta vui vẻ, đến cả thằng ngốc cũng nhìn ra sự thay đổi của Triệu Thư Ngôn.

Thôi Ninh Nhạc có đôi khi sẽ đứng trong một góc xa xa dõi theo cậu, nhìn người kia cười lớn khoác vai đồng bạn, giống như một thiếu niên nhiệt huyết bình thường, hoàn toàn không phải là bộ dáng đơn độc của lần đầu gặp mặt đầy gượng gạo năm đó. Vì thời điểm ấy, gia hỏa Triệu Thư Ngôn căn bản còn chưa học được cách ỷ lại vào người khác, rõ ràng sống giữa một quần thể, nhưng tựa như một kẻ độc hành.

Từ một tên gia hỏa đối diện với tình cảm lập tức tìm đường thoát thân, thế nhưng hiện tại sẽ bất tri bất giác mặt dày giảng giải đủ thứ lý thuyết yêu đương.

Rắn hổ mang chửi bậy một câu, rồi cười lạnh.

Triệu Thư Ngôn, cả đời này cậu đừng hòng trốn thoát dễ dàng.

Lô hoa kê ở nơi nào đó đang cười sang sảng chợt hắt xì một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play