Đều nói ngày tết sống dễ chịu ngày thường khó sống, đảo mắt đã đến tết âm lịch. Đến gần tết âm lịch, Tây Viễn ngừng lại  lớp học chữ của mấy đứa trẻ con, mỗi đứa bé đều dựa theo tiến độ học tập mà cho bài tập.

tết âm lịch Năm nay Tây Viễn không nhàn hạ ở nhà giống năm trước, mà là theo chân Tây Vi Vệ Thành ra ngoài cùng  chơi đùa, hắn sợ vạn nhất phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó sẽ không kịp. đây cũng là quan tâm thành chứng, trong lòng Tây Viễn  thầm  nghĩ vậy.

“Anh Tiểu Viễn, anh cũng đi ra chơi đấy à?” Một bé trái  khờ   chào hỏi Tây Viễn, Tây Viễn biết nó là con trai cả Nhà Trương lão lục  thôn đầu phía đông, tên gọi là Tiểu Thụ.

“Tiểu Thụ, ngươi cũng  đến chơi sao?” Tây Viễn cười  chào hỏi Tiểu Thụ. bên cạnh Tiểu Thụ là một bé trai hơi có chút ngại ngùng, gọi Vương Thu Dương, cha của nó là Vương lão ngũ, nhà cũng ở  phía đông thôn. Nghe bà nội kể, Thu Dương không phải con trai ruột Vương lão ngũ, hai nhà đó bọn họ  không thể sinh, sau lại không biết lấy từ đâu  ra một đứa bé, bởi vì là mùa thu ôm tới cho nên gọi là  Thu Dương.

Vương Thu Dương rất dễ nhìn, mặt đen lúng liếng, tóc xù   mắt to, khóe miệng cười còn có hai   má lúm đồng tiền nhỏ. Bà nội đã nói qua với Tây Viễn, hắn trước kia rất thân với Tiểu Thụ, Thu Dương, ba người thường xuyên chơi đùa cùng nhau.

Tây Viễn  đoán  đó là Tây Viễn trước kia, hắn đối với hai đứa con trai cũng không có trí nhớ đặc thù gì, cho nên sau khi  hết bệnh, hai đứa nó từng tìm hắn chơi đùa, bất quá linh hồn  thành niên khiến Tây Viễn  cự tuyệt. bảo  hắn cùng nhóc con  chạy khắp núi   chơi ấy à? đó là một việc rất kinh khủng đó, được không.

Vương Thu Dương  lớn hơn Tây Viễn một tuổi, ăn tết năm nay là tuổi mụ mười ba, Tiểu Thụ  nhỏ hơn Tây Viễn hai tuổi, năm nay  tuổi mụ mười tuổi.

“Ừ, bọn ta ở bên kia chơi, ta nghe nói tiểu Vi và  Thành Tử  mua  đèn lồng mới nên đến xem.” Tiểu Thụ cười nói.

“Tiểu Viễn, tiểu Vi, mắt con thỏ kia sao   có thể động đậy vậy?” Thu Dương  tò mò nhìn  đèn lồng con thỏ c Tây Vi.

“Ừ, cũng không biết làm như thế nào!” Tây Viễn đáp, thuận tay lấy ra một nắm hạt dưa từ trong túi quần phân cho Tiểu Thụ và Thu Dương.

“Không cần đâu, ta đât cũng có.” Thu Dương xấu hổ, ngại ăn đồ của người khác.  trong thôn nhà nào cũng  nghèo khó, đồ ăn gì đều rất quý trọng, cho nên đều dạy trẻ con nhà mình đến nhà người ta chơi đừng không biết sâu cạn cho cái gì  ăn cũng lấy, như vậy sẽ bị người con thường, cho nên cho dù là trẻ nhỏ ở mặt này  đều rất chú ý.

“Cho em với, nghe nói hạt dưa nhà anh có ngũ vị hương.” Tiểu Thụ lại vui vẻ nắm mấy hạt dưa bỏ vào trong miệng, “Thật là ngon, anh Viễn, anh làm thế nào vậy?” Tiểu Thụ hỏi.

“Muốn học à? Ngày nào đó ta sẽ dạy cho các ngươi.” Tây Viễn ứng phó nói, một đứa nhóc còn muốn học sao hạt dưa ư? Không đợi qua hết năm hạt dưa mọi nhà  đều đã vào bụng, dùng cái gì sao đây, chờ năm sau đi.

“Được ạ, chờ ngày nào đó ta tìm ngươi  chơi.” Tiểu Thụ nhận lời.

“Ôi, tiểu Vi, hai đứa  chậm một chút, ngã rồi thì đừng khóc đấy!” Tây Viễn miệng cùng Tiểu Thụ, Thu Dương nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Tây Vi và Vệ Thành.

Mấy tiểu tử  nhảy nhót điên cuồng, cầm  đèn lồng đi đứng không ổn định. Tây Viễn thực sợ hai đứa nó không cẩn thận ngã sấp  xuống đất.

“Anh ới, không sao đâu ạ.” Tây Vi lớn tiếng hô, sau đó không biết sao lại cạc cạc  cười.

“Ôi, nghe giống như nhà ai gọi, có phải nên trở về  ăn bánh chẻo  không?” Tây Viễn thấy  hai đứa bé  mệt mỏi, hận không thể trở về  ăn  bánh chẻo rồi đi ngủ  ngay lập tức

“Ừ, hình như là vậy, vậy anh Tiểu Viễn, hai ta quay về phía đông đây.” Tiểu Thụ  chào Tây Viễn.

“Tiểu Viễn, chúng ta đi đây.” Thu Dương cũng nói với Tây Viễn.

“Được, có việc tới nhà  ta chơi nhé.” Tây Viễn vừa nói vừa khoát tay với hai đứa, sau đó chạy tới bắt hai đứa nhóc Tây Vi và Vệ Thành, thuận tiện  cũng xách theo Trụ Tử tới.

“Đi, về nhà đốt pháo nào.”

“A, đốt pháo.” Nhắc tới phóng tiên Tây Vi liền sờ sờ đầu mình. Lúc Mua sắm hàng tết, Tây Văn Minh ngoài  mua đồ tết còn mua  pháo, là vì nghĩ tới bóng dáng Tây Viễn dẫn Tây Vi Vệ Thành đốt pháo năm trước nên nhất thời tình thương của cha tràn ra, mua một dây pháo cho hai đứa nhóc chơi đùa, trở về Tây Vi để lại hai dây pháo, nhưng tiếng vang không lớn, dùng lời c  ông nội là bị xịt.

“Có thể là bị ẩm, hong một chút là được.” Tây Viễn thuận miệng nói một câu. Người nói Vô Tâm, nghe cố ý. Tây Vi  nhớ kỹ, sau đó đợi hai ngày, nơi nóng nhất  trong nhà chính là  đầu giường đặt gần lò sưởi c ông nội bà nội, nó xốc chiếu  nhà chính đầu giường đặt gần lò sưởi lên,  bỏ pháo vào dưới mặt chiếu.

Người lớn trong nhà đều không biết, ăn tết mấy ngày hôm trước, trong nhà vừa chưng vừa nấu vừa xào, dưới giường đốt lửa nhiều hơn, đầu giường đặt gần lò sưởi nóng phỏng tay, bận việc xong  người trong nhà đang ngồi ở cuối kháng   ăn cơm chiều, kết quả đầu giường đặt gần lò sưởi liền vang lên “Bùm bùm”, lúc này lại rất  vang chứ ko hề như bị xịt.

Người trong nhà đều lắp bắp kinh hãi, Tây Vi “…”! một dây pháo của một tép cũng không  còn !

Tây Vi sụt sịt một cái, cuối cùng vẫn là Vệ Thành đưa dây pháo của bị hủy của nó cho Tây Vi một nửa, mới  dỗ được tiểu tử kia. Người lớn trong nhà thấy Tây Vi như thế thì vừa bực vừa buồn cười, vốn đang muốn quở trách nó hai câu nhưng vừa nhìn lại không muốn lên tiếng.

Về đến nhà, Tây Viễn dẫn hai  em trai đi đốt pháo, nhà hắn năm nay không keo kiệt, ăn tết đốt tròn một trăm tiếng pháo vang, làm Trụ Tử ham đến không vội về nhà đốt pháo, mà là ở lại nhà họ Tây xem người ta đốt hết pháo mới trở về.

đốt hết pháo ăn hết bánh chẻo, bắt đầu gác đêm, cha Tây Viễn mẹ đều đến nhà người ta tản bộ, trong nhà hai đứa bé mệt mỏi, bà nội đã  đắp chăn đặt ở đầu giường  gần lò sưởi  để bọn nó ngủ.

Ở đây ăn tết tuy không phải đón giao thừa cả đêm, nhưng đêm cuối năm ngủ phải mặc quần áo. Tây Viễn cũng không hiểu vì sao lại có tập tục như vậy, đoán chừng là sợ có tình huống nào sảy ra có thể chạy  nhanh chút chăng? A, phi! Năm mới tết nhất nếu để  bà nội biết hắn suy nghĩ miên man như vậy sẽ mắng hắn hai câu cho xem.

Ông nội nếm qua bánh chẻo rồi cũng đi tìm các cụ trong thôn  tán chuyện, trong nhà chỉ còn lại  bà nội, Tây Viễn cùng hai đứa bé, hai đứa bé bởi vì trời chiều rồi nên không cho ra ngoài.

Tây Viễn ngồi ở trên giường chơi bài cùng bà nội, bà nội có một bộ bài, Tây Viễn  thấy mặt bài  cũng tương tự mạt trượt đời sau, xem ra lịch sử mạt trượt ở Trung Hoa thật đúng là bắt nguồn từ rất lâu. bộ bài này của Bà nội cũng không biết đã có từ bao nhiêu năm, bà bình thường không chơi, chỉ có năm ngày đầu tết không bận bịu việc gì   mới lấy ra. Bà nội cũng sẽ không chơi gì khác mà chỉ chơi đối hồ, chính là hai lá giống nhau gom thành một đôi, ai gom hết bài trước thì thắng.

Một già một trẻ ở   dưới ánh nến nhỏ như hạt đậu chậm rãi đánh bài, trong thôn ngẫu nhiên sẽ có vài tiếng   pháo vang, một năm mới  cứ như vậy từng chút mà đến.

mồng sáu Tháng giêng, Tây Minh Võ dẫn hai đứa bé trong nhà cùng Nhị thẩm về nhà thăm ông bà cụ. chú từ năm ngoái chưa  trở về, cho nên tháng giêng trở về. Nhị thẩm năm ngoái không trở về, năm nay cũng cùng đi theo.

Tây Dương hiện tại đã  không con sợ, đứa bé này có bệnh hay quên, lúc này mới vài ngày đã không sợ ở nhà bà nội.

thím hai cùng mẹ và bà nội ở trong bếp nấu cơm, còn ông nội cha và chú hai thì đang nói chuyện trong phòng chính. Tây Viễn muốn thừa dịp chú hai ở nhà nói với chuyện năm sau với chú hai, cũng để trong lòng chú hai có cái để đong đếm.

“chú hai, chú cùng thím hai sang năm có thể chuyển về không?” Tây Viễn hỏi.

“bên chú thật ra không có việc gì, chú và thím hai cháu đã nói rồi, nhà cũ bên này còn cách sống  thì phải chuyển về, thím cháu không  có  ý khác.” Tây Minh Võ là người  làm việc ổn thoả, việc gì cũng đều tìm cách giải quyết  trước. nhà không thể nói dọn sạch liền dọn sạch,  lúc trước anh vợ thấy chú ngoài vài mẫu ruộng không có nghề nào để sống mới chủ động bảo chú  qua làm đậu hũ bán cùng mình. làm người không thể không biết tốt xấu, chú không thể bên nhà mình  vừa có cách kiếm tiền liền buông việc  bên chỗ anh vợ, cho nên trước đó đã đánh tiếng bên phía anh vợ, trưng cầu  ý kiến của anh vợ đôi chút.

anh vợ của Tây Minh Võ là người hiểu chuyện, cũng không mất hứng, dù sao  Tây Minh Võ như vậy nói là ở rể  cũng không phải, mà ở nhà cha vợ  kiếm ăn cũng không quá tốt, cho nên xuất phát từ góc độ  lo lắng cho em chồng, cảm thấy vẫn là chuyển về thì tốt hơn. Hắn còn nửa đùa nửa thật với Tây Minh Võ, nếu Tây Minh Võ trở về kiếm tiền cũng kéo hắn theo.

Tây Minh Võ nói lại lời c anh vợ trong với mọi người trong nhà, Tây Viễn  thấy  thế cũng lấy làm lo lắng. Hắn bảo chú hai trở về, thì nhất định phải nghĩ cho chú hai một cách kiếm tiền,  chú hai thêm người giúp đỡ cũng có thể thoải mái hơn.

“Bất quá chú hai sang năm, à không, chắc là năm nay,  vừa qua  năm nên còn có chút không  quen.” Tây Viễn bập bập  miệng, “Năm nay chú trở về có thể vào ở nhà cũ, bằng không…”

Tây Viễn chần chờ không biết nên nói  thế nào. nhà hắn năm nay nếu xây phòng mới, chú hai trở về chắc cũng có thể vào ở. mấu chốt là chú ba bên kia, nếu chú hai  vào ở còn không làm cho nhà chú ba không vào ở được đỏ mắt sao?

“Biết rồi, thằng nhóc này, nhóc con chưa lớn mà đã như ông cụ non!” Tây Minh Võ lay  đầu Tây Viễn. chú đang cố gắng thích ứng với đứa cháu này, hơn nữa chú cũng không muốn dây dưa không rõ với nhà anh cả bởi  như vậy thì nhà chú ba sẽ  khó chịu. Chỉ cần Tiểu Viễn  nghĩ cho chú cách kiếm tiền,  Tây Minh Võ chú hoàn toàn có thể dựa vào hai cánh tay  của mình sống qua ngày.

“Trong nhà hiện tại có hơn hai mươi lượng bạc, đắp cái nhà gạch liệu đủ không đây?” Ông nội nghe có chút chần chờ.

” không phải  trong hầm ngầm còn  cải thảo sao? năm nay cũng có thể bán  cải thìa như mùa xuân năm ngoái.” Tây Văn Minh nói.

“Ừ, còn có ba mươi lượng bạc ông chủ Tôn vay chúng ta nữa.” Ông nội cộng lại, tổng cộng cũng có sáu bảy mươi lượng, ở trấn Vạn Đức đủ mua một căn tiểu viện, ở trong thôn đắp ngôi nhà ngói chắc là đủ.

Tây Viễn nghe được thì thật bất đắc dĩ, đây căn bản không phải kế hoạch ban đầu c hắn, được không.

“chú hai, chú năm nay qua hết năm nếu không có việc gì thì có thể về giúp nhà mình chất củi trước nhé.” Ở đây đất đai hoang vắng, thiên nhiên to lớn mà con người thì nhỏ nhoi chứ không giống ở hiện đại con người là tai hoạ c thiên nhiên. Cây cối trong đất hoang còn nhiều, chỉ thiếu nhân công và tiền tài mà thôi.

“điều này chú hai cháu đã nghĩ đến cả rồi, trong tháng giêng khởi công không tốt, chờ ra giêng chú sẽ trở lại giúp việc.”

“Vậy thì tốt quá, chúng ta trước tiên cứ chuẩn bị tốt nguyên liệu có thể đi ạ, còn chân chính khởi công phỏng chừng phải đợi đến sau khi gặt lúa mạch.” Tây Viễn nói.

“Vì sao thế? làm trước khi trồng ruộng đầu xuân không được sao?” chú hai ngờ ngợ.

“Ôi cha, mọi người chờ chút, cháu lấy bản vẽ ra cho mọi người xem.” Tây Viễn không có cách nào, lấy bản vẽ ra từ trong tủ quần áo c bà nội.

” Viễn à, nói vậy là không đủ tiền xây nhà ư.” Ông nội giật mình nói.

“vâng ạ, ” Tây Văn Minh cũng tiếp lời, muốn nói gì nữa lại nuốt trở vào.

“Cho nên cháu mới nói phải đợi đến vụ gặt lúa mạch.” Tây Viễn thật sự là không có cách nào.

“Đúng đấy, mùa hè cũng không có món tiền thu vào nào, lúa mạch đi nộp thuế rồi mới có thể bán lấy tiền.” Ông nội vẫn còn không tin.

“ông à, ông cứ đợi đi. nếu đến vụ gặt lúa mạch mà vẫn không đủ thì cứ dựa theo ý của mọi người.” Tây Viễn thỏa hiệp.

Tây Minh Võ không lên tiếng, ánh mắt xem xét đứa cháu này thật kĩ. Tiểu Viễn đúng không phải đứa trẻ đơn giản.

” mọi người đây là đang ngồi thương lượng chuyện gì vậy?” Chú út chen ngang đi đến. Hắn và vợ đã tính toán rồi, hiện tại nhà anh cả chắc đã làm xong cơm, hai người dẫn con đúng giờ mà đến.

“Không thương lượng gì cả, nhàn rỗi tán gẫu thôi.” Tây Minh Võ giọng điệu không tốt lắm. Chú nhìn ngứa mắt em ba và người nhà hắn diễn trò. cho dù bản thân mình có việc không qua được thì cũng nên bảo vợ tới sớm giúp chị dâu làm việc. Hay ghê, cứ đúng chóc giờ ăn thì đến.

Tây Viễn mới vừa nghe được tiếng cửa sân vang lên thì đã cất kỹ bản vẽ, giờ thấy chú út vào nhà, hàn huyên hai câu thì đi ra nhà chính.

“Đứa nhỏ này, mỗi khi gặp người đều nói nói cười cười, sao gặp ta thì không nói được hai câu đã đi.” Tây Minh Toàn bất mãn.

” chuyện gì xảy ra trong lòng em còn không biết đấy chắc?” Tây Minh Võ ngáng lời.

Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra Tây Minh Toàn biết, chẳng qua là giả bộ hồ đồ. Nghe anh hai nói vậy thì vội vàng vòng vo chuyển đề tài.

ở gian giữa, thím ba ngồi ở mép bàn cùng hai đứa bé trong nhà uống nước ấm cắn hạt dưa. Ăn tết, mọi nhà đều sao chút hạt dưa đãi khách, nhà Tây Viễn đặt ở trên bàn gian giữa. thím ba xin một ít cắn chơi, không lâu sau trước mặt nàng liền có một đống vỏ hạt dưa.

“Chị dâu, sao chị không có ý kiến gì vậy?” vợ Tây Minh Võ nhìn khó chịu nên nhắc nhở mẹ Tây Viễn.

“để nàng ta cắn đi. có thứ này chiếm miệng rồi thì sẽ không tìm cái khác.” mẹ Tây Viễn bất đắc dĩ nói.

“Cũng là chị và anh cả tốt tính, chứ nếu là nhà em như vậy em sẽ tống cổ nàng ta đi.” vợ chú hai nói.

“em tưởng chị không muốn làm thế chắc? đây là vì ông bà cụ thôi.”

“vậy cũng phải, nếu cả nhà náo lên thì rất nhục mặt, nhà người khác cũng sẽ chế giễu theo.” thím hai tiếp lời.

Người một nhà tụ tập ăn bữa cơm đoàn viên, trên bàn cơm bởi vì có Tây Minh Võ nên cả nhà Tây Minh Toàn hơi khiêm tốn hơn một chút, chẳng qua vẫn chọn món ngon mà gắp cho mình. Tây Minh Võ nhìn hai ông bà cụ lại nhìn vợ mình.vợ  chú hai ở nhà chồng không lâu liền dọn về nhà mẹ đẻ, khi đó Tây Minh Toàn còn chưa thành thân cho nên không quá quen thuộc hiện trạng nhà họ Tây, dù thế, nàng cũng từ trong lời nói cử chỉ c trượng phu nhận ra chú và anh cả thân cận, quan hệ em ba không được tốt. hôm nay xem chú ba và vợ hắn diễn trò xong thì trong lòng liền hiểu rõ trượng phu vì sao có thể như vậy.

Ngày hôm sau, Tây Minh Võ liền dẫn vợ về nhà. nhà anh cả không chỗ ở, nhà chính đàn bà ngủ, nhà tây đàn ông ngủ. chú cũng ngóng trông nhà anh cả nhanh xây phòng mới, tối thiểu hắn về nhà sẽ có một nơi để ở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play