“Ồ, Từ đại tẩu, ngày đó nhà tẩu không nghe được động tĩnh gì ư?” thím Lý hiếu kỳ hỏi.
“Chỉ nghe được chó nhà đó sủa vài tiếng, ai có thể nghĩ đến là râu chớ. Chó nhà ai nửa đêm có chút động tĩnh không gâu gâu vài tiếng, ai mà ngờ được là râu đây.” Thím Từ vội vàng phủi sạch nhà mình. Bà cũng không thể thừa nhận người nhà mình nghe được động tĩnh không ra ngoài, bằng không cái này thuộc loại biết mà không báo, vạn nhất bị trị tội danh gì đó thì sao.
“Đúng là như vậy.”…
Không nói mấy người kia mồm năm miệng mười nói chuyện mấy ngày hôm trước, một nhà Tây Viễn và mấy người Vương Tam bà rất nhanh đã tới trấn trên. Tây Vi và Vệ Thành còn có Trụ Tử hưng phấn đến nguy, dọc đường đi cứ như mười con vịt cạc cạc náo động. Bọn nó đều chưa từng đến trấn Vạn Đức, cũng là lần đầu tiên đi chợ. Tây Viễn bị bọn nó huyên nào đến bịt lỗ tai, mấy nhãi con này nói chuyện không thể nói nhỏ chút à, thế nào cũng phải kêu lớn vậy làm chi, Tây Viễn cũng cảm thấy mệt thay bọn nó.
Tây Vi và Vệ Thành đội mũ da thỏ bà nội may cho, trên người trên cổ áo và cổ tay áo ba-đờ-xuy bà nội cũng may cho một vòng lông thỏ, hai đứa nhóc vừa mặc vào giống như hai Thát tử nhỏ.
Tây Viễn mới vừa nói hai chữ Thát tử đã bị bà nội tát một cái, đứa nhỏ này còn dám nói, “Thát tử Thát tử, muốn gọi râu tới nữa à”. Tây Viễn thè lưỡi, nơi này vừa gọi tộc người du mục phương bắc là người hồ vừa gọi là Thát tử, hắn nhắc tới Thát tử bà nội liền nghĩ tới người hồ, cũng nghĩ tới râu, đây không phải tự vạch áo cho người xem lưng ư.
Tới chợ phiên, ba đứa nhóc nắm tay nhau, như được gắn ngựa non, chạy đông trốn tây ở trong chợ, thấy cái gì cũng tò mò, ở sạp hàng nào cũng dừng chân nhìn cả buổi. Tây Viễn bất đắc dĩ đi theo phía sau, người lớn đi xem hàng tết, mấy đứa trẻ con liền đương nhiên do hắn quản.
Nhìn Vệ Thành mặt hưng phấn mà chỉ trỏ đồ chơi mới mẻ phía trước, Tây Viễn có thể rõ ràng cảm giác được biến hóa của hắn. Kể từ sau khi biết mình và nhà Vệ lão nhị hoàn toàn thoát ly quan hệ, danh chính ngôn thuận vào tộc phổ nhà họ Tây, lên hộ tịch nhà họ Tây, trở thành con nuôi của Tây Văn Minh, cả người Vệ Thành đều trở nên không giống với lúc trước.
Trước kia Vệ Thành tựa như một gốc cây bạch dương nhỏ mọc lên ở chỗ cằn cỗi, tuy sinh mệnh lực ương ngạnh, nỗ lực sinh trưởng, có điều luôn gian nan, tốn sức; hiện giờ được nhổ trồng đến trên mặt đất đen phì nhiêu, cắm rễ xuống lập tức liền mở rộng thân điều, toả ra sinh cơ bừng bừng, bộc phát sinh mệnh lực thịnh vượng
Ngắn ngủi không đến thời gian một tháng, Tây Viễn đã cảm thấy Vệ Thành cao lớn hơn. Tây Viễn ở trên khung cửa nhà chính đo cho hắn, sau đó cứ cách một đoạn thời gian lại đo một lần, đương nhiên một bên cũng khác có một vạch ngang, đó là đo cho tiểu tử Tây Vi kia, hơn nữa Tây Vi mãnh liệt nhắc đi nhắc lại, sau này đo cho anh hai một lần phải đo cho hắn một lần, Tây Viễn cười đồng ý.
Từ khi Vệ Thành trở thành con nuôi c Tây Văn Minh, Tây Vi không còn gọi là anh Thành Tử mà trực tiếp gọi anh hai, đây là trực tiếp khẳng định đối với thân phận c Vệ Thành.
Tây Viễn có đôi khi ngẫm lại, mấy đứa trẻ con trong nhà, biết nhìn ánh mắt người nhất chính là Vệ Thành. trong thời gian hắn đến nhà họ Tây một năm, chưa từng cùng người lớn trong nhà đề cập qua yêu cầu gì, cũng chưa từng hỏi xin đồ vật gì, cái gì chia cho hắn và Tây Vi, hắn đều sẽ để Tây Vi chọn xong, còn lại hắn mới cầm. Nếu có thứ gì thật sự rất muốn thì cũng chỉ trộm nói với anh trai, anh trai có thể làm cho thì hắn sẽ thật cao hứng, anh trai không thể làm hoặc quên mất thì hắn cũng sẽ không tức giận.
Có thể hắn cũng cảm thấy địa vị c mình ở nhà họ Tây xấu hổ, thở mạnh cũng không dám. Có điều sau khi trở thành Con nuôi của Tây Văn Minh, biết mình ở trong nhà này danh chính ngôn thuận, Vệ Thành không còn tiếp tục cẩn thận như dĩ vãng thật. Hiện tại hắn cũng sẽ hỏi xin anh trai và người trong nhà gì đó, cũng sẽ tranh đoạt này nọ với Tây Vi, ngẫu nhiên còn có thể học bộ dạng c anh trai trêu chọc Tây Vi, khi ở bên ngoài chơi, cũng sẽ giống một người anh trai chăm nom Tây Vi.
Mà người rộng lượng nhất trong nhà, Tây Viễn nghĩ thì chính là Tây Vi. Tiểu tử kia ngoài lúc Vệ Thành vừa tới, muốn hắn đến nhà tây ngủ cùng cha mẹ khóc một trận, bình thường chưa bao giờ bởi vì Vệ Thành đến phân ra một phận yêu thương c anh trai và chú ý c người lớn trong nhà mà khó chịu; cũng chưa bao giờ bởi vì nhà chú hai hai đứa bé và hai đứa bé nhà chú út chia sẻ cái ăn trong nhà mà náo loạn. Hắn mỗi ngày vui vui tươi phấn chấn, vô ưu vô lo chơi đùa, giống như chú hổ con một khắc cũng không chịu yên.
Bất quá, Tây Vi mặc dù rộng lượng, nhưng cũng không yếu đuối. Hổ Tử nhà chú ba đừng nhìn bình thường đòi hỏi Tây Viễn mà Tây Viễn không để ý tới còn có thể bực bội với anh cả, tuy nhiên nó chưa bao giờ dám đoạt thứ gì của Tây Vi.
Hóa ra năm ngoái sau khi Tây Viễn sinh bệnh, Tây Vi khóc một trận, sau đó cảm thấy đều là Hổ Tử đẩy anh cả mới có thể như vậy, tuy anh trai không cho nó kẻ với người trong nhà, có điều cũng không thể cứ vậy quên đi.
Vì thế có một ngày, trong lúc Tây Viễn nguyên bản phát sốt đến bất tỉnh nhân sự, Tây Vi trong cơn giận dữ chạy vào thôn tìm được Hổ Tử đang ở chỗ đất trống chơi đùa, đi lên một phát đẩy Hổ Tử ngã bốn chân chỏng vó, sau đó hai móng vuốt nhỏ đi lên xoẹt xoẹt cào ra trên mặt Hổ Tử hai đường.
Hổ Tử cùng người lớn và trẻ con chung quanh đều bị một loạt hành động c Tây Vi làm cho sợ ngây người, qua nửa buổi Hổ Tử mới òa một tiếng khóc lên. người lớn bên cạnh cũng mới tách hai đứa nhỏ ra. Bọn họ cũng không hiểu đứa nhỏ nhà cả nhà họ Tây này làm sao, sao không nói hai lời đã đi lên cào rách mặt anh họ. chẳng qua đây là chuyện c nhà họ Tây người ta, bọn họ cũng không dễ chộn rộn, huống hồ vợ chồng Tây Minh Toàn cái dạng kia, bọn họ cũng không muốn kiếm chuyện vào thân.
Sau đó, chú ba dẫn Tây Hổ đôi co ông cụ bà cụ, chẳng qua ông bà nội nào có rảnh rỗi để ý chuyện này, cháu đích tôn đang nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, thằng ba không chịu giúp đỡ, ngược lại lấy việc nhỏ như trẻ con đánh nhau đến phiền lòng hai ông bà già họ. bà cụ trong lòng nghẹn một hồi lâu, mãi cho đến khi Tây Viễn tốt hơn mới thuận khí. Chẳng qua bà không biết, bên trong cháu đích tôn c mình đã thay đổi một linh hồn mới.
Có lẽ là sự tích anh hùng năm ngoái c Tây Vi để lại ám ảnh trong lòng Tây Hổ, có lẽ là bản thân lớn hơn Tây Vi, bắt nạt em trai nhất định sẽ bị người lớn mắng, tóm lại mặc kệ là nguyên nhân gì, Tây Hổ thật đúng là không dám dễ dàng trêu chọc Tây Vi.
“Anh ơi, anh ơi, anh nhìn cái đèn lồng kia kìa.” Vệ Thành chạy tới dắt tay Tây Viễn, hắn nhìn trúng cái đèn lồng kia, muốn anh trai mua cho.
“Anh ơi, anh ơi, em thích cái này.” Tây Vi so ra càng trực tiếp.
Tây Viễn đến gần xem, hóa ra là một lão hán đang bán đèn lồng, Tây Vi nhìn trúng là một cái đèn lồng con thỏ, dùng sợi nhỏ tết thành thân thỏ, hai lổ tai thỏ hồng hồng, còn có cái miệng tam giác màu đỏ. hấp dẫn tên tiểu tử Tây Vi này không đâu khác chính là hai viên mắt thỏ, cũng không biết người làm đèn lồng làm thế nào mà được, dùng ngón tay khẽ đụng, mắt thỏ liền hạ xuống, điều này làm cho Tây Vi rất ngạc nhiên.
Vệ Thành nhìn trúng chính là một chiếc đèn lồng con hổ, con hổ toàn thân là hoa văn hai màu đen vàng, trên ót còn có một chữ “Vương”, sau khi nhấc đèn lồng lên cái đuôi còn có thể động. Tây Viễn không thể không bội phục cổ đại cũng có người giỏi tay nghề, chỉ bằng tay nghề này ở hiện đại cũng có thể dựa vào tay nghề để kiếm cơm.
Hỏi thăm giá, so với đèn lồng khác đắt hơn rất nhiều, Tây Viễn lại mua hai cái đèn lồng to màu đỏ, phía dưới mang theo bông hoa màu vàng, tổng cộng đưa cho lão hán năm trăm văn tiền. đồng thời cũng cùng lão Hán nói giá nửa buổi, để lão Hán đưa đèn lồng cá chép đỏ thẫm Trụ Tử nhìn trúng cho nó. Trụ Tử rất khẩn trương ôm cái đèn lồng cá chép. Nó biết nếu lão hán tặng cái này cho bọn nó, nó có thể cầm về nhà, nếu lão hán không tặng mà anh Tiểu Viễn cần thêm tiền mua, ông bà nội nhất định sẽ không cho, nhất định phải đưa tiền cho anh Viễn. đến lúc đó người lớn trong nhà xót tiến, nó sẽ bị mắng.
Tây Viễn kì kèo nửa ngày, lão hán bất đắc dĩ muốn Tây Viễn thêm 10 văn tiền nữa, nói là tiền vốn, Tây Viễn cho lão hai mươi văn, mặt khác lại thêm 10 văn tiền mua 2 bao nến nhỏ cho mấy đứa trẻ con.
ba đứa bé vui vẻ cầm đèn lồng, không chạy loạn, sợ vạn nhất đem đèn lồng và chạm làm hỏng mất. Tây Viễn sờ sờ cái ví teo tóp c mình, tiền riêng c hắn lại thêm tiền lẻ làm nũng xin được từ chỗ bà nội đều cho bọn nhỏ mua đèn lồng, bất quá còn thừa lại mấy văn, Tây Viễn cũng không giữ, cho mấy tiểu tử kia mỗi đứa mua một chuỗi đường hồ lô. Sau đó dẫn mấy đứa trẻ con đi tìm người lớn trong nhà.
mấy người bà nội đang ở cửa hàng vải nghiên cứu mua vải gì làm quần áo, bà nội nhìn trúng một mảnh vải hoa lẻ màu lam, nhìn vào vừa đẹp lại trắng trong thuần khiết. có điều bà nội chê có hơi đắt. Bà cụ nhiều năm chưa từng tới trấn Vạn Đức, bình thường ở nhà tiêu tiền đều là mấy văn tiền, tiêu trên mấy chục văn, trăm văn bà không quen cũng tiếc của. Vương Tam bà cũng vậy, hai bà lão lớn tuổi thì thầm nửa buổi, mẹ Tây Viễn và Vương đại nương bên cạnh cũng thế, nhìn trúng đồ nhưng lại tiếc tiền. tiểu nhị tiệm vải không kiên nhẫn, nhìn mấy người thẳng bĩu môi.
Tây Viễn vừa tiến đến lập tức xoay chuyển tình thế, Tây Viễn biết mặc cả mà. Đồ hai nhà muốn mua để chung vào một chỗ nói, ta mua nhiều như vậy ngươi cũng không cho chút tiện nghi à. Cuối cùng tiểu nhị cửa hàng đã sắp bị Tây Viễn làm cho phát khóc, ý vị nói giá ngươi nói ta mà bán thì chưởng quầy sẽ mắng chết ta.
Tây Viễn vừa thấy thật sự đến giá, lại chịu cho tiểu nhị tăng lên một chút, tiểu nhị mới đồng ý bán.
Bà nội và Vương Tam bà cũng không ngần ngại nữa. trong mắt bọn họ, đồ người ta là bán đúng giá, Tiểu Viễn nói suông một trận liền bớt nhiều như vậy, đây là trắng trợn kiếm tiện nghi đó. Mọi người đều có tâm lý trục lợi, cảm thấy đây là giá thích hợp, có tiện nghi không chiếm là đứa ngốc, cho nên rất sung sướng mà mua vải.
Bên kia Tây Văn Minh và Vương Thuận bá bá cũng mua đồ cần ăn quá năm không sai biệt lắm, một gia đình nông hộ, ăn tết bất quá cũng chỉ là mấy cân thịt, mua cho trẻ con chút kẹo mà thôi. Lúc này Tây Viễn thấy cách đó không xa có một sạp hàng vỉa hè bán cá đông lạnh. huyện Ngạn Tuy bên này không có sông lớn cho nên không sinh cá, mùa hè căn bản không có cá bán, con cá này đoán chừng là trong mùa đông phá băng trên mặt sông đánh lên, vừa lên liền đông cứng, cũng sẽ không hỏng.
“Cha, cho con ít tiền, con đi mua một ít cá.” tiền trong nhà trước khi ra khỏi cửa bà nội đã đưa phần lớn tiền lớn cho Tây Văn Minh, chính bà lớn tuổi sợ làm mất.
“Mua cá làm gì, làm cũng bất dê ăn, cá kia còn rất tanh.” Trong nhà rất ít ăn cá, cũng không biết làm. trước kia từng mua cá đông lạnh một lần, chẳng qua làm xong mùi cá chết, tuyệt đối không ngon.
“Không sao, chờ con làm sẽ không tanh nữa đâu ạ.” Tây Viễn mặt dày mày dạn xin một trăm văn tiền, đi tới sạp cá. cá cũng không đắt, Tây Viễn tiêu một trăm văn mua liền năm con cá lớn, người bán cá dùng thừng cỏ buộc cá lại, đặt vào giỏ sau lưng Tây Văn Minh.
“Viễn à, cá kia có thật làm không tanh được không vậy?” Vương Thuận bá bá hỏi, bác thấy cá này không đắt cũng có chút động tâm. trẻ con trong nhà đều chưa từng ăn cá, bất quá bác nghe người khác nói, cá làm xong ăn rất ngon, có điều người trong thôn không nhiều người biết làm.
“bác Vương, bác cứ yên tâm mua đi, trở về cháu hướng dẫn bác gái làm, đến tết ăn vào một năm dư dả.” Tây Viễn cười nói.
“Hê, cháu tiểu hài này thế mà còn giúp ta chào hàng, chư vị có nghe chưa, đến tết ăn cá chính là cả năm dư dả đó.” người bán cá mượn lời của Tây Viễn thét to lên.
(cá và dư đồng âm nên theo truyền thống đến tết ăn cá thì cả năm sẽ dư dả)
“vậy cũng cho ta một trăm văn.” Vương bá bá không con do dự, bác biết đứa nhỏ Tây Viễn này không nói suông.
“Ôi, Vương lão đại, ông đây là mua cá à? ấy, Tây lão đại.” Tây Viễn vừa quay đầu lại, thấy Trình Nghĩa cùng cha Triệu Lâm Triệu lão bát, cha Giải Minh Lý Giải Học Chính đang đứng ở phía sau bọn họ, phỏng chừng mấy người cũng là trước năm cùng đi chợ phiên. Ba người bọn họ bởi vì con cái đều học chữ ở chỗ Tây Viễn, chủ đề chung nhiều hơn nên đây rất hay lui tới.
“chú Trình, chú và chú Triệu Bát chú Giải cũng đều mua chút đi, trở về kêu thím tới nhà cháu, cháu nói mẹ cháu dạy bọn họ làm cá.” Tây Viễn cố ý kéo gần hơn quan hệ mấy nhà. Ở đây chú ý đàn ông xa nhà bếp, tuy đàn ông nhà nông không thể tay không đụng tới, nhưng thật không có nam nhân nấu cơm. Tây Viễn cũng không muốn riêng một ngọn cờ, hắn tuy vẫn không thể xưng là đàn ông, ờ, nhưng cũng là một gã đàn ông nhỏ, cho nên Tây Viễn quyết định trở về dạy cách làm cá cho mẹ mình, tiếp tục để mẹ dạy cho người khác.
“được, chú cũng sẽ tới một chốc.” Trình Nghĩa nhưng lại sảng khoái, cũng mua mấy con cá, mặt khác hai ngừoi Triệu lão bát và Gi ải Học Chính thấy Trình Nghĩa mua cũng mỗi người mua mấy con.
điều này làm người bán cá hớn ha hớn hở. gã bắt cá đông lạnh từ chỗ sông Tân Lan ngoài năm mươi dặm, người khác đều nói cá bên này không dễ bán, hắn còn không tin lời truyền này. nhưng hôm nay ở chợ phiên đứng cho tới trưa, chỉ bán được một phần rất ít, gã còn đang lo.Tây Viễn đến đây giải cứu cho gã, thấy còn lại hai con ròng ròng, gã cũng không keo kiệt đều cho vào trong giỏ trên lưng Tây Văn Minh.
Mua xong đồ, người mấy nhà vô cùng náo nhiệt trở về. Khi đi chỉ có hai nhà, lúc về đội ngũ liền lớn hơn. đám đàn ông cùng đi, đám phụ nữ vẫn thay phiên ngồi xe, trên xe chất đồ mua được, giỏ đeo trên lưng đám đàn ông cũng vác theo một ít.
Mấy người đàn ông đi cùng một chỗ trò chuyện, đám đàn bà cũng kể lại cho nhau mình mua cái gì, định dùng thứ mua về làm cái gì.
“Ấy, mẹ Tây Viễn, mọi người cũng trở về đấy à?” Ở giữa đường gặp mấy người thím Lý, bọn họ trong túi ít tiền, đến chợ phiên không mua được là bao nên trở về sớm hơn người nhà họ Tây.
“A, đã trở lại.” mẹ Tây Viễn cười cười đáp.
“Ôi, Tây Viễn à, đợi thím một cái được không, thím cũng muốn ngồi chút.” thím Lý muốn lợi dụng, đi mệt muốn ngồi xe lừa.
“Thím à, không được rồi. Xe nhà cháu để nhiều đồ, thêm nữa thì không đi được.” Tây Viễn không muốn để ý đến bà ta.
phản ứng nàng. Hắn dù không nguyện quan tâm người và chuyện trong thôn, cũng biết thím Lý này nhàn thoại không ít về nhà hắn.
“Đúng đây, thím nó à, thím không thấy chúng ta đều đi bộ sao?” bác gái Vương tiếp lời, lời này mẹ Tây Viễn khó mà nói, bà lại có thể nói.
“Lúc này mới thấy đường xa mệt mỏi à?” Bên kia Trình Nghĩa thấy tình hình bên này thì giỡn hỏi.
“À, có hơi chút, bất quá cũng không sao, từ đây đưa mắt là nhìn thấy nhà rồi.” Vừa thấy Trình Nghĩa tiếp lời, thím Lý lập tức lặng lẽ không lên tiếng. người trong thôn cũng không mấy ai dám trêu vào Trình Nghĩa, cũng không biết nhà họ Tây kéo quan hệ với Trình Nghĩa thế nào.
Trình Nghĩa như cười như không liếc mắt nhìn bà ta một cái, xoay người sang chỗ khác cùng mấy người đàn ông khác tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện.
Về đến nhà, ông nội đang ở cổng lớn trông mong, ông một là lo lắng cho người trong nhà, một là nghĩ cho con lừa yêu quý, sợ đám con cả không biết nặng nhẹ làm lừa mệt chết. thấy người một nhà đều bình bình an an trở lại, con lừa cũng phấn chấn, ông cụ liền vui vẻ nở nụ cười.
mấy người Trình Nghĩa tiến thôn trở về nhà mình, hẹn với Tây Viễn ngày mai để người trong nhà lại đây học làm cá. Tây Viễn nghĩ, hắn hôm nay nhất định phải dạy mẹ làm cá rồi.
“Tiểu Viễn à, đèn lồng này mất bao nhiêu tiền vậy?” Vương Tam bà hỏi Tây Viễn. Trên đường có những người khác, bà chịu đựng không hỏi, nhưng khi nhìn kĩ xảo khéo léo, dùng là sợi nhỏ chứ không phải giấy, là biết đèn lồng này giá không thấp.
” bà ba, bà an tâm thoải mái cho Trụ Tử chơi đi ạ. đây là khi cháu mua đèn lồng cho tiểu Vi, Thành Tử và nhà cháu thì được tặng, cháu mua nhiều, người ta cho thêm cháu một cái, cháu liền cho Trụ Tử.”
Trụ Tử bên cạnh nghe bà nội hỏi Tây Viễn chuyện đèn lồng, khẩn trương đến mặt mũi trắng bệch, hai tay gắt gao cầm lấy đèn lồng trong tay. năm ngoái nó nhìn đèn lồng c Tây Vi và Vệ Thành mà thèm, năm nay so với năm ngoái tốt hớn, nếu bà nội trả lại cho anh Tiểu Viễn… Trụ Tử cảm thấy việc này còn lớn hơn trời sập, làm cho nó khó chịu.
“Thật ư? Viễn à, cháu đừng gạt bác và bà ba cháu đấy?” bác gái Vương cũng hỏi.
“Ôi cha, cháu lừa mọi người làm gì, chỗ vải kia của mọi người mua thế nào thì đèn lồng c cháu chính là mua thế ấy, chút chuyện ấy còn không tin được ư?” Tây Viễn cười hì hì nói.
“Thằng Viễn nói vậy thì chính là vậy đấy. Mọi người cũng đừng cảm thấy không yên lòng. mau dẫn cháu nó về đi.” Bà nội nói.
“Phải đó, một cái đèn lồng mà thôi, thằng Viễn nói bà còn có gì không tin!” Vương Thuận bá bá nói. Vương đại nương trắng mắt Vương bá bá liếc một cái, đàn ông mà, thường hay đại khái, đèn lồng nhiều tiền như vậy sao có thể không nói với người ta. Chẳng qua nghe Tây Viễn nói vậy thì bọn họ cũng an lòng, dắt Trụ Tử, cầm đồ đi về nhà.
Trụ Tử cầm cái đèn lồng cá chép đỏ của mình thở phào nhẹ nhõm. Đúng là đã dọa nó nhảy dựng lên! Bất quá trở về cũng phải phân cho em gái chơi cùng, nó là anh trai, không thể chỉ lo mình mình chơi.
Về đến nhà nghỉ ngơi một hồi, Tây Viễn lười lếch thếch đứng dậy đi làm cá. Đầu tiên là cho cá vào trong chậu ngâm nước lạnh cho rã đông, sau đó trừ sạch nội tạng và vẩy cá. Làm món cá gì đây? dân cư phía bắc phong vị đều nặng, bằng không thì làm một đĩa cá kho tương vậy, trong nhà vừa lúc có tương đậu.
Tây Viễn rạch bốn năm dao lên hai mặt cá đã rửa sạch, sau đó bôi rượu và bột hồ tiêu lên để ướp. hành gừng tỏi băm nhỏ. cá ướp xong thì lăn một tầng bột mỏng, làm vậy để ngừa khi chiên cá bị rách da, dính nồi. rót mỡ vào nồi, đun nóng thì cho cá vào, trước khi cho cá cáo nồi thì lắc lắc cho rụng bớt bột thừa. Đợi đến khi hai mặt cá chiên đến màu vàng kim thì bắc nồi. Mỡ cá chiên ra múc lấy một ít, giảm nhỏ lửa cho tương đậu vào số mỡ còn lại rồi dùng lửa vừa xào tương đậu cho tời khi ra mỡ đỏ thơm nồng. sau đó cho hành gừng tỏi băm vào, lửa nhỏ phi thơm, tiếp tục cho thêm nước tương vàrượu rồi dùng lửa lớn phi thơm. sau đó rót thêm lượng nước ấm vừa phải, chút ít đường trắng, chờ sau khi sôi nhẹ nhàng để cá vào. sau khi đun lửa nhỏ trong chốc lát thì lại trở mặt cá tiếp tục đun thêm chút nữa. Múc cá đã nấu xong vào đĩa, trong nước canh còn lại trong nồi cho vào một chút tinh bột, nấu tới khi ra bọt khí thì cho thêm một chút dấm chua, hành thái, sau đó tưới nước canh lên mình cá.
Tây Viễn làm cá xong, đem cá làm tốt, vốn làm cá kho tương tốt nhất là cá trích, chẳng qua cá trích bình thường đều rất nhỏ, Tây Viễn đành phải dùng cá chép đông lạnh thay vào. Khi chiên cá, mùi cá đã lan ra, Tây Vi và Vệ Thành vốn ở trong nhà đùa nghịch đèn lồng nhỏ của mình, nghe mũi cũng chạy ra, ghé vào bếp lò nhìn anh trai làm cá. Tây Viễn sợ mỡ bắn lên người bọn nó, vội vàng bảo hai đứa đứng lui ra sau, ai đứa nhóc liền vừa chảy nước miếng vừa nhìn anh trai làm cá. ngoài ròng ròng khô lần trước Tây Viễn mua cho hai đứa tụi nó còn chưa từng nếm qua cá chân chính.
mẹ Tây Viễn cũng đứng ở bên tỉ mỉ xem Tây Viễn làm thế nào, bà còn gánh vác nhiệm vụ ngày mai dạy người khác làm cá. Ông bà nội cũng dừng việc trong tay để xem Tây Viễn làm cá, bọn họ trước kia đâu biết làm cá, xem Tây Viễn làm một con cá phí nhiều công sức vậy thì đều chắc chắc lưỡi.
Bọn họ trước kia làm cá chính là làm sạch cá xong thì cho mỡ, muối, tương, dấm chua, nước vào, để cá vào trong đun lên, chín lấy ra ăn, chẳng trách không thể ăn. biết chữ đúng là tốt, thằng Viễn từ sách học được rất nhiều thứ. trên sách này cái gì cũng có, ngay cả làm vịt quay, làm móng gà, nấu cá thế nào đều có!
Tây Viễn từ sau khi học chữ với thầy thuốc Lý, toàn bộ những thứ mới lạ hắn qua tay đều đổ lên trên sách, dù sao người trong nhà cũng không biết chữ.
Cá đã làm xong, người một nhà ngồi cạnh bàn trên kháng, Tây Viễn trước gắp cho ông nội và bà nội mỗi người một khối thịt cá, tỉ mỉ lóc xương cá tránh để ông bà cụ bị hóc.
Tây Vi và Vệ Thành bên cạnh không chờ nổi anh trai gắp cho, tự mình mỗi đứa gắp một khối, cũng cẩn thận lóc xương cá. anh trai đã dặn, phải lóc xương cá sạch sẽ, bằng không sẽ cào rách yết hầu.
“Ừ, ngon lắm, thảng nào mọi người đều nói cá ăn ngon.” Ông nội ăn một ngụm cá, uống một ngụm rượu cao lương lớn con trai hôm nay mua về, cười ha ha.
” Đúng vậy đó, những người này nói rất đúng. chúng ta trước kia cảm thấy không ngon là bởi vì không biết làm thôi.” Bà nội cảm thán.
“Anh, ăn ngon thật, ta ngày mai còn làm nữa nhé.” Tây Vi ánh mắt sáng tỏ như sao.
“Đúng, ăn ngon.” Vệ Thành cũng phụ hoạ.
“được, ngày mai ta lại ăn cá. vừa lúc ngày mai mẹ cần dạy mấy người bác gái Vương làm cá thế nào.” Tây Viễn đáp.
“Viễn à, con nói mẹ có thể làm được không đây?” mẹ Tây Viễn có chút không yên, bà còn chưa từng cá bao giờ.
“Không sao đâu mẹ ạ. sáng mai khi mẹ làm, con ở bên cạnh nhìn.” Tây Viễn an ủi mẹ mình.
“Ôi, con ở bên cạnh mẹ cũng có lòng tin hơn.” Vừa nghe Tây Viễn nói sẽ ở bên cạnh, mẹ Tây Viễn liền thôi không tụt chí nữa.
Ngày hôm sau, bác gái Vương cùng mấy người thím Trình đúng giờ đi tới nhà họ Tây. mẹ Tây Viễn dựa theo cách Tây Viễn làm cá ngày hôm qua bước từng bước một day cho các bác các thím, thấy mấy người tấm ta tấm tắc. nhà nông nấu ăn nào có chú ý nhiều như vậy, trách không được trẻ con nhà mình đều nói anh trai nhà họ Tây làm đồ ăn vặt rất ngon. Cách làm như vậy thì ngay cả cải thảo cũng có thể làm ra hương vị làm người ham muốn!
Mấy người vợ ở gian giữa vừa học vừa trò chuyện, tất cả mọi người đều muốn cải thiện gắn kết quan hệ, cho nên lời nói ra đều rất có lựa chọn, thỉnh thoảng lại truyền đến từng trận từng trận tiếng cười. bóng ma mà chuyện râu mang đến trong nhà chậm rãi tiêu tán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT