Cảnh khởi động máy đầu tiên của «Mai phục», đến đây, thuận lợi chấm dứt!
Làm đoàn phim cuốn chiếu, mọi người không có thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh, bởi vì một tháng sau đã công chiếu, bọn họ nhất định phải gia tăng thời gian quay phim, sản xuất được bốn năm tập.
Trịnh đạo hơi chút khen ngợi Trương Đồng Đồng và Dung Hủ, ánh mắt ông dừng lại trên người Dung Hủ thêm chốc lát, tiếp đó cười nói: “Cố lên, một tháng kế tiếp sẽ càng thêm vất vả.”
Xế chiều hôm đó, toàn bộ là Dung Hủ và Trương Đồng Đồng, Dịch Lan đối diễn, chỉ riêng không có nhìn thấy Hàn Dương Hạo.
Nghe nói Hàn Dương Hạo lúc chiều ba bốn giờ đã trang điểm xong, nhưng mà gã lâm thời quyết định đi chụp poster trước, vì thế cảnh diễn của gã vào ngày đầu tiên khởi động máy ngay dưới sự lề mề như vậy mà kết thúc. Lúc Trịnh đạo nghe được tin tức này, cũng tức đến mặt xanh mét, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm, nhưng lại khiến không khí đoàn phim thấp hơn một chút.
Tuy rằng Trương Đồng Đồng và Dịch Lan cũng chỉ là nghệ nhân hạng hai, nhưng diễn xuất của các cô vẫn qua cửa, toàn bộ buổi chiều, chỉ có Dịch Lan NG hai lần, biểu hiện của Dung Hủ và Trương Đồng Đồng đều khiến Trịnh đạo mừng rỡ không thôi.
Đêm khuya mười một giờ, cảnh diễn hôm nay tạm thời chấm dứt. Sau khi Dung Hủ tẩy trang, một bên vươn tay ấn huyệt thái dương của mình giảm bớt mệt nhọc, một bên cùng La Chấn Đào đi ra ngoài.
Trên con đường trống rỗng, gió mát đêm hè thổi phất lại đây, thổi tán loạn sợi tóc của thiếu niên, lộ ra vầng trán đầy đặn trắng nõn.
La Chấn Đào thấp giọng nói: “Bảy phần đầu tư của bộ «Mai phục» này, đến từ Hàn Dương Hạo.”
Mày Dung Hủ nhíu lại, rốt cuộc buông ngón tay xuống, quay đầu hỏi: “Đến từ hắn?”
La Chấn Đào nặng nề gật gật đầu: “Năm nay hình như hắn bám được một nữ phú thương, nữ phú thương kia rất thích hắn, cố ý vì hắn mà đầu tư bộ phim này, khâm định hắn là nam chính. Loại chuyện này trong giới tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn phải có, tiểu Hủ, cậu cũng không cần quá để ý chuyện của hắn, chỉ cần hắn không nổi lên xung đột với chúng ta, thì cứ tùy hắn đi. Có điều tôi ngược lại không nghĩ tới, Hàn Dương Hạo thế mà cũng sẽ đi tìm kim chủ, loại chuyện này trong giới tuy rằng bề ngoài sẽ không khiển trách, nhưng mọi người ở sau lưng vẫn có chút…”
Âm thanh im bặt ngừng lại, La Chấn Đào đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Giống như đoán được tâm tư đối phương, Dung Hủ thản nhiên nói: “Tôi và Chung Dịch không có gì.”
La Chấn Đào cười gượng hai tiếng.
Đúng vậy, minh tinh trong giới muốn leo lên trên, thực lực tất nhiên quan trọng, nhưng nếu có kim chủ, vậy thực lực kém một chút cũng không quan hệ.
Lúc trước nguyên chủ đã từng bị tiểu minh tinh hạng ba Chung Dịch này lừa đến xoay quanh, vì hắn ta mà tìm tài nguyên. Nếu Chung Dịch cũng là nghệ nhân hạng một như Hàn Dương Hạo, vậy khẳng định sẽ không để ý nguyên chủ, làm thế nào cũng phải đi tìm đương gia của Dung gia hiện tại là Dung Hằng.
Nghe nói Chung Dịch cũng sắp xuất viện ha…
Trong đầu phút chốc hiện lên suy nghĩ này, rất nhanh Dung Hủ liền đem chuyện này bỏ qua một bên, tiếp tục tự hỏi cảnh diễn ngày mai của mình.
Hàn Dương Hạo làm như thế nào cậu cũng không hề gì, chỉ cần không chọc tới trên người mình, vậy dù Hàn Dương Hạo khiến Trịnh đạo tức giận đến trên đầu bốc hỏa, Dung Hủ cũng không có ý tứ nhúng tay.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới duy trì một ngày, liền không bệnh mà chết.
Lý phó đạo vẻ mặt áy náy tìm Dung Hủ, đưa cho cậu một phần kịch bản mới, giận dữ nói: “Đoàn phim lâm thời quyết định hơi sửa kịch bản một chút, Dung Hủ, cảnh diễn trong bốn tập trước của cậu phải giảm một ít, nhưng mà cũng cho cậu thêm một ít đất diễn. Cậu nhanh làm quen một chút đi, buổi chiều liền phải quay nội dung mới.”
Thiếu niên tuấn tú nhã trí hơi ngẩn ra, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia dị sắc, Dung Hủ tiếp nhận kịch bản, cười gật đầu: “Được, anh Lý, em xem trước một chút.”
Lý phó đạo lúc này mới thở phào một hơi.
Lật kịch bản mới, trong con ngươi trong suốt của thiếu niên dần dần nhiễm một tầng tối tăm. Độ cong ở khóe môi chậm rãi mím lại, Dung Hủ nghiêm túc lật xem nội dung, chờ xem xong toàn bộ, cậu nhẹ nhàng hít một hơi, nâng mắt nhìn về phía Hàn Dương Hạo được trợ lý hầu hạ ở cách đó không xa, môi khẽ nhếch, ánh mắt thâm trầm.
Phim cuốn chiếu sửa kịch bản, nói chung là vì nghênh hợp người xem. Nhưng trong bất luận một bộ phim truyền hình nào, bên đầu tư muốn sửa kịch bản, chỉ cần đạo diễn cảm thấy không thành vấn đề, vậy vẫn luôn là muốn sửa liền sửa.
Càng là đạo diễn đại bài, càng sẽ mặc kệ cái nhìn của bên đầu tư. Nhưng mà Trịnh đạo dù sao cũng là một đạo diễn mới, hiện giờ trong kịch bản mới này tăng thêm rất nhiều cảnh tình cảm gặp nhau quen biết của nam nữ chính, giảm bớt bộ phận mưu lược gián điệp. Cứ như vậy, đối với nữ chính và nữ số hai đều không có ảnh hưởng gì, bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Dung Hủ.
Trong hơn phân nửa kịch bản «Mai phục» trước, Hoắc Hi đều lấy thân phận thiếu soái xuất hiện, không có cảnh tình cảm gì. Mãi đến phần sau, tình cảm của hắn với nữ chính mới chậm rãi lộ ra: kỳ thật lúc hắn còn rất nhỏ đã thích Lương Linh Tuệ, nhưng mà vẫn dằn xuống đáy lòng.
Nếu không thích, vì sao lại kết hôn với cô?
Nếu không thích, sao lại bác bỏ hết ý kiến của mọi người, thật sự muốn kết hôn với một giáo viên trung học bình thường?
Loại người ngạo mạn lãnh huyết, tâm tư thâm trầm này, chưa bao giờ đem yêu thích và suy nghĩ của mình triển lộ với người khác. Cho dù đến cuối cùng, Lương Linh Tuệ cũng không biết Hoắc Hi thế mà lại thích cô, chỉ có bản thân Hoắc Hi và người xem biết.
Phương hướng của kịch bản mới với kịch bản trước đó không có khác biệt, đây là nguyên nhân Trịnh đạo đồng ý sửa kịch bản. Nhưng mà cảnh diễn của Hàn Dương Hạo lại nhiều hơn năm trăm cảnh, cảnh của Dung Hủ lại ít đi ba trăm cảnh, bởi vậy mới có việc vừa rồi Lý phó đạo áy náy.
Khi La Chấn Đào nhìn đến kịch bản mới, cũng hết sức tức giận: “Sao có thể tùy tùy tiện tiện sửa kịch bản như vậy? Lúc trước khi ký hợp đồng, chúng ta đã đem toàn bộ cảnh diễn, thù lao đều thương lượng tốt. Giảm bớt mấy chục cảnh, một trăm cảnh không vấn đề, đây chính là hơn ba trăm cảnh!”
Nói xong, La Chấn Đào liền gọi điện thoại liên hệ bộ phận PR của công ty, chuẩn bị nói bọn họ phái người, đến xử lý chuyện này.
Chế độ của Hoa Hạ Entertainment vô cùng hoàn thiện, bộ phận PR của nó lại càng là đứng đầu trong nước. Nhưng mà đối với minh tinh khác nhau, phương thức xử lý của bộ phận PR cũng không giống nhau. Khi Phó tổng giám nghe được La Chấn Đào khiếu nại, ông ta suy tư một khắc, nói với người trong điện thoại: “Tăng thêm một trăm cảnh diễn là được, loại chuyện này là thái độ bình thường trong giới, người mới phải làm quen.”
Vì thế, Dung Hủ lại thêm một trăm cảnh diễn.
Chuyện này không biết sao lại rơi vào trong tai Hàn Dương Hạo, sáng sớm ngày hôm sau, Dung Hủ và Hàn Dương Hạo rốt cuộc chuẩn bị bắt đầu lần đối diễn đầu tiên.
Ngồi trong phòng trang điểm, thợ trang điểm cẩn thận trang điểm cho Dung Hủ, đem phấn tạo khối đậm màu đánh lên, khiến khuôn mặt quá mức xinh đẹp này trở nên càng khắc sâu sắc bén thêm một ít.
Ngay lúc này, Hàn Dương Hạo đã trang điểm xong không biết sao đi qua từ cửa phòng trang điểm. Gã thuận miệng nói với trợ lý của mình: “Không nghĩ tới chỉ cho tôi thêm năm trăm cảnh diễn, cứ như là đuổi ăn mày vậy. Năm trăm cảnh diễn tính là cái gì, vài ngày liền quay xong, thật không có ý tứ.”
Trợ lý kia lấy lòng cười nói: “A Hạo, năm trăm cảnh không tồi, chung quy vẫn tốt hơn một trăm cảnh.”
Hàn Dương Hạo khinh thường cười một tiếng: “Cũng đúng, một trăm cảnh ngay cả đuổi ăn mày cũng không được tính.”
Những lời này quanh quẩn thật lâu trong phòng trang điểm, thiếu niên tinh xảo tuấn mỹ hơi hơi nâng mắt, dưới đường kẻ nhạt màu làm nổi bật, mắt phượng càng thêm hẹp dài, vừa nhấc mắt liền có loại uy áp khí thế nói không nên lời. Hàn Dương Hạo đang châm chọc trừng Dung Hủ trong gương, đột nhiên nhìn thấy Dung Hủ đối diện gương đang nhìn mình, gã mãnh liệt sửng sốt, không biết sao trong lòng liền run lên.
Cái loại ánh mắt lạnh lùng lạnh nhạt này tựa như một cây kim, không ngừng đâm vào trái tim Hàn Dương Hạo.
Hàn Dương Hạo nhéo ngón tay, che giấu khẩn trương khó hiểu trong lòng, cười lạnh một tiếng: “So với tôi hả? Không biết tự lượng sức mình.”
Vừa mới dứt lời, Hàn Dương Hạo xoay người bước đi. Câu nói kia gã không có nói với ai, nhưng mà tất cả mọi người trong phòng trang điểm tinh tường hiểu rõ, đây chính là nói với Dung Hủ “thêm một trăm cảnh diễn”.
Tuy rằng nhóm thợ trang điểm đều không muốn đắc tội Hàn Dương Hạo, nhưng nhìn bộ dáng thiếu niên cụp mắt xuống, các cô nhịn không được trong lòng tê rần. Hàng mi nhẹ nhàng như cây quạt nhỏ dày rậm, hạ xuống một cái bóng trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, che khuất màu sắc trong mắt cậu.
Dung Hủ im lặng không rên một tiếng, nhưng cái nhếch môi kia, lại giống như đang kể ra cậu uất ức và bất lực.
… Đứa bé này còn nhỏ, còn chưa thành niên nữa!
Chị Lưu thợ trang điểm rốt cuộc nhịn không được: “Đừng để ý đến hắn, hắn cũng chỉ là càn rỡ lúc này một chút thôi. Ai mà không biết, hai năm nay hắn đã sắp hết thời, Dung Hủ, em cứ diễn cho tốt, chị cảm thấy em diễn xuất tốt hơn hắn nhiều, em nhất định có thể biểu hiện tốt hơn hắn!”
Những lời này vừa ra, vài thợ trang điểm khác cũng nhanh chóng phụ họa.
“Hắn cũng quá đáng, thật sự cho rằng mình là đại minh tinh à.”
“Trước kia tôi đã từng ở chung một đoàn phim với Lưu Kỳ, Lưu Kỳ người ta hiện tại chính là tiểu sinh đang hot, danh tiếng lớn hơn Hàn Dương Hạo không biết bao nhiêu, cũng không có cái dạng này.”
“Đúng vậy, tôi cũng từng chung đoàn phim với Hạ Mộ Nhan. Người ta chính là ảnh hậu, mà đặc biệt thân thiết, lúc hơ khô thẻ tre còn đưa bánh ngọt với món quà nhỏ cho mỗi người chúng tôi. Thật sự là bình đầy không kêu bình rỗng kêu to!”
…
Trong phòng trang điểm lòng đầy căm phẫn lên án công khai khiến Dung Hủ chậm rãi cong khóe môi, tầm mắt lại xuyên thấu qua gương, như có như không nhìn về phía phim trường, bóng dáng Hàn Dương Hạo nghênh ngang nghỉ ngơi.
Lấy tính tình như vậy, cho dù có người nâng, cũng có năng lực hot đi nơi nào?
Dung Hủ nhẹ nhàng hít một hơi, đột nhiên cảm thấy mình có chút ức hiếp bạn nhỏ.
Mà cùng lúc đó, ở thành phố B xa xôi, đoàn phim «Môn đồ» chính thức hơ khô thẻ tre!
Bộ phim điện ảnh này quay tròn sáu tháng, hiện giờ vừa hơ khô thẻ tre, cả đoàn phim đều điên cuồng chúc mừng.
Nữ chính Hạ Mộ Nhan không hổ là người hiền lành nổi danh trong giới, trợ lý của cô mua rất nhiều bánh ngọt và điểm tâm, chia cho mỗi thành viên trong đoàn phim, ngay cả tài xế cũng có một phần. Hạ Mộ Nhan cười xoay người, dịu dàng nói: “Cám ơn mọi người, sáu tháng này đa tạ mọi người quan tâm.”
Mọi người lập tức cảm động.
Cách đó không xa, một người đàn ông cao ngất tự phụ ôm một cái điện thoại di động, đi vào phim trường. Từ đầu tới đuôi, hắn đều nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình, căn bản không có chú ý tới người trong phim trường. Không bao lâu, người đại diện bên cạnh hắn chọt chọt cánh tay hắn, hắn mới ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Mộ Nhan đứng ở trước mặt mình.
Hạ Mộ Nhan cười nói: “Tần Trình, trong khoảng thời gian này tôi học được rất nhiều thứ, về sau có cơ hội hợp tác thêm.”
Tần Trình hơi giật mình, nhìn quét một vòng quanh bốn phía, nhìn thấy mấy nhân viên công tác tụ tập ở trong này, hắn dường như đột nhiên ý thức được hóa ra là hơ khô thẻ tre. Nhìn nhìn, người đàn ông tuấn mỹ cất di động, âm thanh bình tĩnh nói với tất cả mọi người: “Đa tạ quan tâm, chúc mừng mọi người, hơ khô thẻ tre.”
Những lời này nói vô cùng đơn giản, thậm chí không có chuẩn bị lễ vật như Hạ Mộ Nhan người ta, nhưng nhóm nhân viên công tác đoàn phim đều hai mắt nóng lên, thậm chí thế mà lại rưng rưng nước mắt.
“Tần… Tần Trình thế mà lại nói cám ơn với chúng ta?”
“Đột nhiên cảm thấy đi qua mấy tháng này đáng giá mà!”
“Tôi cho rằng Tần thần chỉ biết cúi đầu nhìn di động chứ, hắn thế mà lại còn biết nói cám ơn!”
Tần Trình: “…”
Sau khi ăn xong một bữa cơm hơ khô thẻ tre, đoàn phim «Môn đồ» coi như là thật sự giải tán. Ngoại trừ tuyên truyền trước khi chiếu phim, mọi người thực khó có cơ hội tụ tập cùng một chỗ nữa. Hạ Mộ Nhan mẫn cảm cồn, là một người duy nhất toàn trường không uống rượu, ngay cả Tần Trình cũng uống nửa ly.
Chờ đến khi mọi người thật sự tản ra, Hạ Mộ Nhan ôm hai tay nhìn chăm chú vào bóng dáng một người đàn ông rời đi, ánh mắt dần dần tối sầm xuống. Nhưng mà chỉ là nhìn một giây, cô liền dời đi tầm mắt, giống như đùa giỡn nói với trợ lý bên cạnh: “Người ta lạnh sáu tháng, chỉ nói một câu lời hay như vậy, mọi người liền cảm động đến rơi nước mắt. Làm người nha, thật sự là chênh lệch quá lớn. Làm minh tinh, càng là không thể so.”
Tiểu trợ lý lập tức sửng sốt: “Chị Hạ, không phải chị rất thích hắn sao?”
Hạ Mộ Nhan hơi giật mình, thật lâu sau, cô lắc đầu: “Thích lại có ích lợi gì, đó cũng là chuyện đã từng thôi. Người như Tần Trình đã định trước cả đời độc thân, em xem hắn như vậy, căn bản không có khả năng thích bất cứ ai. Em cũng đừng nói chuyện chị thích hắn nữa, về sau lại nói chị sẽ nổi giận đó… cái đó đều đã qua.”
Tiểu trợ lý ngây thơ gật gật đầu.
Nhưng Hạ Mộ Nhan không biết chính là, ngay ở sau lưng cô, người đàn ông nào đó nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình, ngay cả mắt cũng không chớp một chút.
Chờ sau khi ngồi lên xe, Từ Tấn ngồi ở ghế phó lái chỉnh lý tư liệu trong khoảng thời gian này, Tần Trình chậm rãi nhấp môi, âm thanh lạnh lùng nói: “Có phải ảnh anh chụp cho tôi không dễ nhìn hay không?”
“Khụ khụ khụ khụ…”
Từ Tấn thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết cả giận nói: “Còn chưa đủ đẹp? Mỗi lần tôi đều chụp ít nhất một trăm tấm cho cậu, đại thiếu gia ngài mới có thể chọn được một tấm. Vầy còn chưa đủ, tôi còn phải trăm phương nghìn kế mà nghĩ status! Cái tiền lương một năm bảy số của tôi, chính là tới giúp cậu chụp ảnh sao!”
Tần Trình hạ mắt, thản nhiên nói: “Vậy tại sao không ai bình luận, chia sẻ và like.”
Từ Tấn: “…”
Mẹ! Hơn một trăm vạn chia sẻ, hơn một trăm vạn bình luận, hơn ba trăm vạn like!
Ngài xem chúng nó là không khí sao!!!
Mấy ngày qua, Tần Trình cứ cách ba ngày là selfie weibo, mỗi ngày đều đổi avatar weibo, đã gây ra oanh động trên mạng. Cái tag #Tần Trình# 24 giờ đều được đính ở mục hot tìm kiếm top 3, tất cả fan đều đang suy đoán nam thần nhà mình rốt cuộc lên cơn gì, nhưng bọn họ càng trăm miệng một lời mà tỏ vẻ: [ xin nam thần tiếp tục động kinh đi, băng thiên tuyết địa trần truồng 360 độ xoay tròn quỳ cầu!!! ]
Ngăn chặn dục vọng muốn từ chức, Từ Tấn lãnh tĩnh phân tích: “Rốt cuộc mỗi ngày cậu đang nhìn cái gì?”
Trầm mặc hồi lâu, Tần Trình nói: “Có người, vẫn luôn không chia sẻ, bình luận, like cho tôi.”
Từ Tấn: “… Hắn có follow cậu không?”
Tần Trình: “…”
Từ Tấn: “Tôi cảm thấy nếu có follow cậu, khẳng định đã sớm phát hiện hành vi thần kinh trong khoảng thời gian này của cậu rồi.”
Tần Trình: “…”
Từ Tấn: “Này, Tần Trình, cậu nghe được không? Này? Cậu làm gì hả?”
Tần Trình: “…”
Làm gì? Trong đầu vẫn luôn vang vọng lặp lại câu nói kia ——
Hắn có follow cậu không?
Follow cậu không?
Cậu không?
Không?
…
Hết chương 13
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT