Ở thế giới này, phim truyền hình tổng cộng chia làm hai loại, một loại là phim chiếu ngày, một loại là phim chiếu tuần.

Cái thứ nhất bình thường đều là phim chế tác lớn, trước tiên là rất nhiều diễn viên nổi danh và đạo diễn quay xong hết tất cả các tập, trước khi quay đã được đài vệ tinh mua bản quyền, chờ sau khi chế tác xong thì chiếu mỗi ngày.

Còn có một loại chính là phim chiếu tuần.

Phim chiếu tuần có thể chiếu trên TV, có bộ chỉ có thể mượn internet mà chiếu.

Bộ phim truyền hình «Mai phục» này tuy nói là phim chiếu tuần, đạo diễn cũng là người mới, nhưng tóm lại vẫn là bán cho một đài truyền hình không tồi, định ra mỗi tuần chiếu vào mười một giờ khuya tối chủ nhật, còn chiếu đồng bộ trên mạng.

Loại phim chiếu tuần này có một đặc sắc, nó thường không quay xong toàn tập lúc công chiếu, bình thường là trước hết quay bốn năm tập, về sau mỗi tuần đều quay một đến hai tập, căn cứ phản hồi của người xem, có thể sửa chữa nội dung tương ứng.

Trước kia đã từng có một bộ phim chiếu tuần cực kỳ hot, bởi vì người xem phản hồi sửa kịch bản, nữ số hai Dung Hủ còn quen biết, chính là Đường Mộng Lam.

Đường Mộng Lam khi đó còn là một người mới, cô biểu diễn tương đối xuất sắc, nhân vật cũng rất làm người ta thích, khán giả ở trên mạng vẫn luôn yêu cầu thêm diễn cho nữ số hai, vì thế nữ số hai vốn dĩ kết cục thê thảm cuối cùng chiếm được kết cục hoàn mỹ, hạnh phúc kết hôn với nam số hai.

Dung Hủ lựa chọn «Mai phục», chính là vì nó có thể chiếu vào một tháng sau!

Nếu nhiệm vụ khẩn cấp như vậy, vậy hiệu suất đoàn phim tự nhiên phải cao. Dung Hủ vừa đến đoàn phim, tiểu Lý tiếp đãi cậu đã rời đi trước, người của tổ trang điểm và tổ đạo cụ đến trang điểm cho cậu, giúp cậu mặc trang phục diễn. Poster thì vẫn phải chụp, nhưng lần này chụp không nghiêm túc bằng «Tranh giành», dù sao thì đó là phim lớn trong năm, còn «Mai phục» chỉ là một bộ phim cuốn chiếu của đoàn phim mới.

Chờ đến khi vài diễn viên chính chụp xong poster, đã là nửa đêm mười giờ.

Dung Hủ gặp được nữ chính Trương Đồng Đồng, gặp được nữ số hai Dịch Lan, còn gặp được nam số ba và nữ số ba, chỉ riêng không có nhìn thấy chính là nam nhân vật chính Hàn Dương Hạo.

Đối với việc này, Dung Hủ thoáng lưu ý một phen. Vốn dĩ cậu cho rằng Hàn Dương Hạo đã chụp xong poster, nhưng mà chờ đến khi tất cả mọi người chụp xong, Lý phó đạo tức giận tận trời nói rằng: “Ngày mai đã khởi động máy, hắn thế mà lại còn không đến. Hắn tính để lúc làm nghi thức khởi động máy lại đến hả? Hay là nói, hắn dứt khoát không muốn đến?”

Lý phó đạo chuyên phụ trách phương diện vấn đề diễn viên và hậu cần, Dung Hủ chỉ bắt chuyện với ông một cái, không có giao lưu gì khác. Đối phương bận đến sứt đầu mẻ trán, nghe nói ngắn ngủn bốn giờ đã gọi hơn một trăm cuộc điện thoại cho người đại diện của Hàn Dương Hạo. Sau đó lại không gọi không phải là bởi vì đã gọi được, mà là bởi vì đối phương trực tiếp tắt điện thoại!

Dung Hủ hạ mắt, an an tĩnh tĩnh ngồi ở trước gương trang điểm chờ đợi tảy trang.

Ngồi ở bên trái cậu chính là nữ chính Trương Đồng Đồng, phía bên phải chính là nữ số hai Dịch Lan. Ưu tiên nữ sĩ, nhóm thợ trang điểm tẩy trang cho hai ngôi sao nữ này trước, Dung Hủ liền bình tĩnh mà cúi đầu nhìn di động, ôn tập kịch bản —— nếu ngày mai cảnh diễn đầu đã NG, vậy thì sẽ không tốt.

Không bao lâu, Dịch Lan liền tẩy trang xong, cô quay đầu nhìn thấy Lý phó đạo còn đang liên hệ Hàn Dương Hạo, liền nhỏ giọng nói thầm: “Cứ yên tâm, nghi thức khởi động máy hắn khẳng định sẽ đến, có điều loại việc nhỏ như chụp poster này có khả năng liền phải chờ tới lúc hắn có thời gian lại đi chụp.”

Lời này âm thanh không lớn không nhỏ, vững vàng rơi vào trong tai Dung Hủ, Trương Đồng Đồng và vài thợ trang điểm.

Ánh mắt Trương Đồng Đồng chợt lóe, bỗng nhiên cười nói: “Tôi nhớ rồi, Dịch Lan, năm rồi hình như cô với Hàn Dương Hạo từng hợp tác một bộ phim nhỉ?” Dừng một chút, Trương Đồng Đồng bất đắc dĩ thở dài: “Đàn ông mà, thường xuyên sẽ như vậy, tùy tùy tiện tiện, không giống chúng ta, đặc biệt để ý mỗi chi tiết quay.”

Thợ trang điểm nhất thời cười: “Tôi cảm thấy Dung Hủ rất tốt, rất cẩn thận.”

Bông trang điểm thấm nước tẩy trang nhẹ nhàng chà lau qua đuôi mắt thon dài của thiếu niên, làn da bị chà lau qua gần như không có gì khác biệt với trước, thậm chí càng nhiều hơn một tầng ánh nước trắng nõn, có vẻ không hề cứng nhắc. Bởi vì đang tẩy trang, Dung Hủ liền không hề nhúc nhích, chỉ cong môi cười, nói: “Em có cẩn thận sao? Chị Vương, chị còn khen em, em liền đỏ mặt đó.”

Mọi người lập tức bật cười.

Trò chuyện trò chuyện, mấy người phụ nữ cũng liền tán gẫu ngất trời.

Trên thế giới có một loại đồng minh, tên là “địch của địch chính là bạn”. Sau khi Trương Đồng Đồng và Dịch Lan phát hiện tất cả mọi người trong phòng trang điểm đều không có cảm tình gì với Hàn Dương Hạo (Dung Hủ không có tỏ thái độ), các cô bắt đầu lặng lẽ nghị luận.

“Năm rồi lúc tôi quay chung với hắn, hắn còn hot hơn hiện tại, mỗi ngày buổi sáng trước mười giờ sẽ không nhìn thấy hắn, giữa trưa hắn còn muốn đi ra ngoài ăn cơm, không chịu ăn cơm hộp trong đoàn phim.”

“Mới vừa rồi tôi còn nghe Lý phó đạo mắng hắn ra vẻ ngôi sao nữa, ngoại trừ bộ dạng đẹp trai, cũng không biết có chỗ nào tốt.”

“Tôi lén nói cho mấy người biết, mấy người đừng nói khắp nơi. Năm trước phim hắn đóng có một cảnh, NG ba mươi hai lần! Lần đó khiến Phùng đạo tức quá trời, may mắn tôi chỉ là một nữ số bốn, không có đối diễn với hắn, cũng không có cùng xuất hiện. Khi đó nữ chính là Dương Tranh, Dương Tranh người ta cũng không phải là người tốt tính, chỉ quay vài ngày liền không để ý tới Hàn Dương Hạo. Danh tiếng của Hàn Dương Hạo với Dương Tranh không phân cao thấp, hắn không dám đắc tội Dương Tranh thế nào, cũng ăn một vài cơn tức.”



Chờ sau khi tẩy trang hoàn tất, La Chấn Đào ở cửa phòng trang điểm chờ Dung Hủ, vừa nhấc đầu, nhìn thấy chính là một thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái tuấn mỹ. Cho dù nhìn qua rất nhiều lần, nhưng mà khi nhìn đến đối phương, La Chấn Đào cũng không khỏi ở trong lòng cảm khái một câu “Thật sự là một người có tiềm lực”, tiếp đó hai người mới đi đến khách sạn.

Những lời nói trong phòng trang điểm, Dung Hủ toàn bộ nghe vào trong tai, nhưng không có tham dự.

Loại người nói chuyện sau lưng thế này ở trong giới giải trí thật sự nhiều lắm, có điều cậu phỏng chừng những lời này hẳn là không truyền được đến tai Hàn Dương Hạo. Trương Đồng Đồng và Dịch Lan đều tham dự đề tài, ngay cả vài thợ trang điểm cũng nhịn không được nói vài câu, nhân duyên kém đến loại tình trạng này, hoàn toàn không có khả năng xoay người.

Nghĩ nghĩ, Dung Hủ thuận miệng hỏi: “Hàn Dương Hạo hot như thế nào?”

La Chấn Đào sửng sốt, tuy rằng không hiểu rõ ý tứ khi đối phương hỏi lời này, nhưng vẫn thành thành thật thật đáp: “Năm năm trước hắn mới tốt nghiệp chính quy, vừa lúc có một bộ phim tuyển nhân vật trên toàn cầu, vận khí hắn rất tốt, diện mạo và khí chất tương đối phù hợp với yêu cầu của một vai phối hợp nhỏ, liền có được nhân vật. Chờ sau khi bộ điện ảnh kia công chiếu, bởi vì điện ảnh rất hot, phối hợp diễn chỉ có thể xem như nam thứ N là hắn cũng đỏ lên. Sau đó hắn lại quay mấy bộ phim thần tượng, liền biến thành tiểu sinh hạng một.”

Một bộ phim thế mà lại có thể làm cho nam số N hot thành tiểu sinh hạng một ư?

Điều này cũng thật sự rất kỳ quái.

Dung Hủ nhíu mày nói: “Phim gì?”

La Chấn Đào cười nói: “Còn có thể có phim điện ảnh nào có uy lực lớn như vậy? Đương nhiên là «Mộ thanh» rồi, không nghĩ tới tiểu Hủ cậu thế mà lại không xem qua bộ phim điện ảnh này. Bộ điện ảnh này bây giờ còn có một ít rạp chiếu phim đang chiếu, nghe nói mỗi tuần đều có thể có phòng bán vé hơn mười, hai mươi vạn.” Nói đến đây, La Chấn Đào nhịn không được mà nhớ lại: “Bộ điện ảnh kia nâng hot bao nhiêu người, năm đó Tần Trình quả thực là, phái nữ mê điện ảnh toàn thế giới đều vì hắn mà điên cuồng, mỗi ngày đều có mấy trăm fan chờ ở dưới lầu công ty, muốn gặp hắn một lần…”

Bước chân phút chốc khựng lại, thiếu niên mở to hai mắt, đồng tử trong suốt hơi hơi rung động.

Không đợi La Chấn Đào phát hiện, Dung Hủ liền khôi phục bình thường, hai người đồng thời vào khách sạn bên cạnh thành điện ảnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dung Hủ liền đến đoàn phim, bắt đầu đổi trang phục diễn, trang điểm. Ngoại trừ Hàn Dương Hạo, vài nhân vật chính đều đổi thành ăn diện trong «Mai phục». Cách nghi thức khởi động máy càng ngày càng gần, Lý phó đạo gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Trịnh đạo cũng tức đến sắc mặt xanh mét.

Rốt cuộc, giờ lành đến.

Ngay khi đoàn phim thật sự không thể chờ nữa, nhất định phải đi ra ngoài gặp truyền thông, liền thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ tiêu sái hoa lệ đột nhiên từ cuối phố xuất hiện, ở trên mặt đất trượt một đường, thiếu chút nữa đụng vào người khác!

Chờ khi một chàng trai anh tuấn suất khí từ trên xe bước xuống, Lý phó đạo nhìn, giận đến thấp giọng mắng một câu: “Có chút mặt mũi được không!”

Những lời này nói cực thấp, chỉ có Dung Hủ đứng ở bên cạnh ông nghe được.

Dung Hủ ngẩng đầu nhìn Lý phó đạo, đã thấy người kia cười đi ra phía trước, dẫn Hàn Dương Hạo đến hiện trường nghi thức khởi động máy.

Thấy thế, Dung Hủ chậm rãi nhíu mày, vài minh tinh ở một bên cũng mãnh liệt sửng sốt. Chờ sau khi tất cả mọi người lên đài, Dung Hủ quay đầu nhìn La Chấn Đào, người kia gật gật đầu với cậu, tiếp đó Dung Hủ mới yên tâm mà lên đài, tham gia nghi thức khởi động máy.

Toàn bộ nghi thức khởi động máy, ánh mắt truyền thông đều tập trung trên người Hàn Dương Hạo.

Trương Đồng Đồng chính là một ngôi sao nữ hạng hai mới ra mắt hai năm, Dịch Lan ở trong giới tám năm cũng chỉ miễn cưỡng là hạng hai. Dung Hủ thì lại càng không cần nói, tuy rằng bề ngoài thì cậu phát triển nhất trong bốn người, nhưng hiện tại có ai biết cậu? Chỉ có vài truyền thông hỏi Dung Hủ một ít vấn đề về «Tranh giành», tiếp đó liền không ai để ý đến cậu nữa.

Giữa đông đảo truyền thông, chỉ có một nữ phóng viên đeo kính mắt vẫn luôn đem ánh mắt gắt gao đặt trên người Dung Hủ. Cô không ngừng chụp ảnh Dung Hủ, dưới màn ảnh của cô, thiếu niên mỉm cười gật đầu, thiếu niên dưới ánh nắng xán lạn, mặt mày như họa, thiếu niên một thân nhung trang phẳng phiu… Toàn bộ đều được trân quý cất giữ trong cameras.

Chờ đến khi nghi thức khởi động máy chấm dứt, nữ phóng viên này quay đầu nói với trợ lý bên cạnh: “Mọi người đều đi đoạt tin tức về Hàn Dương Hạo, như vậy ai cũng không thể cướp được độc nhất. Nếu em muốn tiến lên trên, phải có khứu giác sắc bén, tìm điểm sáng mà người khác tìm không thấy. Chị cảm thấy minh tinh này có thể hot.”

Phóng viên truyền thông rất nhanh rời đi, khi đến ngọ hai giờ, «Mai phục» khởi động máy.

Cảnh diễn đầu vốn dĩ là định Hàn Dương Hạo và Trương Đồng Đồng đối diễn, nhưng bởi vì Hàn Dương Hạo tới quá muộn, còn đang trang điểm, Trịnh đạo trầm tư, liền để Trương Đồng Đồng và Dung Hủ lên trước.

Giữa phim trường rộng mở sáng ngời, bố trí cảnh tượng một tiệc rượu thanh lịch đường hoàng.

Vô cùng nhiều quần chúng mặc lễ phục dạ hội hoa lệ, bưng cốc chân dài, các cô giống như đóa hoa xinh đẹp nhất thời đại này, rong chơi giữa một đám quan quân trẻ tuổi mặc quân trang. Tiếng ca múa tấu vang trong sảnh yến hội xanh vàng rực rỡ, tiếng cười khoái trá và điệu vũ tao nhã làm nổi bật cùng một chỗ, quả nhiên là đẹp đẽ quý giá xa xỉ, ngợp trong vàng son.

«Mai phục» kể lại câu chuyện gián điệp thời kì nội đấu Hoa Hạ thế kỷ 19.

Nam nhân vật chính Bạch Minh Đức là cơ sở ngầm của quân ta, thân phận hắn trong quân địch là một quan quân cấp hai. Khi đó quân phiệt Hoa Hạ phân cách, tứ đại quân phiệt chiếm cứ tám phần đất đai Hoa Hạ. Trong đó Hoắc gia ở Bình thành là cường thịnh nhất, là đứng đầu tứ đại quân phiệt, đủ để nghiền áp ba nhà còn lại.

Bạch Minh Đức chính là một quan quân dưới cờ quân đội Hoắc gia, để đoạt được càng nhiều tin tức, hắn đem chủ ý đánh tới trên người thiếu soái Hoắc gia.

Hoắc đại soái chỉ có một đứa con trai, tên là Hoắc Hi, là người lãnh huyết thô bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, nghe nói đã từng tự tay lột da róc thịt gián điệp bắt được, căn bản không có bất cứ ai có thể lấy được tín nhiệm của hắn.

Bạch Minh Đức trái lo phải nghĩ, nghĩ tới một người phụ nữ.

Từ nhỏ Hoắc Hi có một người đính hôn từ trong bụng mẹ, là con gái của lão chiến hữu Hoắc đại soái, cũng chính là nữ chính Lương Linh Tuệ.

Quan hệ của Hoắc Hi và Lương Linh Tuệ hết sức kỳ quái, hai người dường như đều không thích đối phương, nhưng mà lại đều thừa nhận hôn ước, mà tháng sau còn cử hành hôn lễ. Lương Linh Tuệ dạy học ở một trường trung học tại Bình thành, đây là cơ hội duy nhất Bạch Minh Đức có thể tiếp cận Hoắc Hi, vì thế tổ chức liền an bài một người nằm vùng trở thành cháu của Bạch Minh Đức, đưa nằm vùng đó vào trường trung học kia học.

Thường xuyên qua lại, Bạch Minh Đức trải qua mấy cửa ải khó khăn suýt nữa bại lộ, rốt cuộc thông qua Lương Linh Tuệ, gặp Hoắc Hi một lần.

Thời gian ngắn ngủn hai mươi ngày, hắn đã tâm ý tương thông với người phụ nữ xinh đẹp thông tuệ này, nhưng mà nếu Lương Linh Tuệ không kết hôn, cô liền không phải là phu nhân Hoắc Hi, Bạch Minh Đức cũng không có khả năng tiếp cận Hoắc Hi nữa. Cho nên khi Lương Linh Tuệ ôm một phần tình yêu ngây thơ bảo Bạch Minh Đức dẫn mình bỏ trốn, Bạch Minh Đức cự tuyệt.

Từ đó, Hoắc Hi và Lương Linh Tuệ đại hôn, Bạch Minh Đức dần dần lấy được tín nhiệm của Hoắc Hi.

Mà cảnh diễn đầu tiên này, Trịnh đạo lựa chọn chính là cảnh Hoắc Hi và Lương Linh Tuệ giao lưu trên tiệc rượu.

Trong lúc ăn uống linh đình, cảm xúc của các tân khách đều đạt tới đỉnh điểm, ngay tại lúc này, mọi người nghe được hai tiếng bước chân từ chỗ cầu thang xoay tròn vang lên. Tất cả mọi người xoay người nhìn lại, chỉ nghe tiếng bước chân “cộp cộp”, “cộp cộp” từng chút vang lên từ nền đất, giống như giẫm trong tim mỗi người, khiến không khí vui vẻ giữa sảnh dần dần nghiêm túc lên.

Các quân quan chậm rãi đứng thẳng thân thể, nhóm nữ sĩ cũng đều giấu đi chờ mong trong mắt.

Khi một bàn tay thon dài như ngọc xuất hiện trên cầu thang gỗ lim, có nữ sĩ kinh hỉ mở to hai mắt, nhưng mà ngay sau đó, người nọ lại duỗi ra một tay khác, đỡ một người phụ nữ ôn nhu dịu dàng, cùng đi xuống cầu thang.

Thắt lưng da trâu bản rộng đem vòng eo thon gầy của thiếu niên bao lại, buộc vòng quanh đường cong hoàn mỹ. Quân trang màu đen gắt gao bó lấy chân dài thẳng tắp, sống lưng hắn thẳng tắp, như thanh tùng ngạo tuyết, lọn tóc màu đen mỏng kẹp ở sau vành tai phải, chỉ có một phần rơi xuống trước trán, che đi ánh mắt sắc bén lãnh khốc kia.

Đứng ở phía trên cầu thang xoay tròn, dưới cầu thang, là quan quân và nữ quyến ngửa đầu chú mục.

Dáng vẻ thiếu niên này nhìn qua bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng mà ánh mắt lãnh liệt lại khiến tất cả quan quân dưới lầu đều không kìm lòng nổi mà rùng mình một cái, trong lòng lạnh thấu, run run rẩy rẩy không dám nói lời nào. Cái nhìn này chỉ nhìn một chớp mắt liền dời đi, nhưng luồng khí tràng cường đại áp bách kia cũng đã tràn ngập trong toàn sảnh yến hội.

Lúc này, thiếu niên hơi hơi cười: “Tiếp tục, không cần quan tâm ta.”

Tất cả quan quân nhất trí khép chân, giày quân chạm vào nhau, phát ra tiếng vang đều nhịp thật lớn. Bọn họ đồng loạt làm cái chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói: “Vâng! Thiếu soái!”

Trong đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia ánh sáng lạnh nhạt, Hoắc Hi nhẹ nhàng gật đầu.

Âm nhạc lần thứ hai vang lên, nhưng chung quy có vài thứ dường như không đúng.

Ánh mắt của nhóm nữ sĩ luôn không kìm lòng nổi mà ngắm tới trên người hắn, còn quan quân thì lại không thoải mái tùy ý như trước. Nhưng mà từ đầu tới đuôi, Hoắc Hi chỉ đỡ tay một người phụ nữ, hai người trấn định thong dong xuyên qua mọi người, đi đến ban công.

Trong nháy mắt khi bọn họ bước vào ban công, người phụ nữ trực tiếp đẩy tay Hoắc Hi ra, tự mình nâng bước đi về phía trước.

“Đã không có ai, anh không cần giả bộ, trường hợp này tôi căn bản không muốn đến, về sau anh không cần kêu tôi.”

Thiếu soái trẻ tuổi thanh quý hơi hơi nâng mắt, ánh trăng trong trẻo như nước từ không trung chiếu rọi xuống, hàng mi hắn mấp máy, ánh trăng giống như ở trên đó ngưng tụ thành một lớp sương trắng. Đôi môi mỏng manh cong lên, tầm mắt tựa như tử thần ngưng tụ trên người Lương Linh Tuệ, thật lâu sau, Hoắc Hi bỗng nhiên cười, âm thanh khêu gợi chậm rãi vang lên: “Em là của tôi… vị hôn thê của tôi.”

Năm chữ sau, hắn nói rất chậm, nói đến mức giống như tràn ngập thâm tình.

Bên cạnh phim trường, có rất nhiều người chú ý cảnh diễn đầu tiên này, khi bọn họ nghe thấy giọng nói trầm thấp nhu hòa đó, ngay cả đàn ông cũng nhịn không được mà run rẩy thân thể, phụ nữ thì càng là trong lòng run lên, nói không nên lời vì sao lại đỏ mặt.

Nguy hiểm, gợi cảm, lãnh lệ, mê người.

Bốn từ này luôn liên hệ cùng một chỗ, mà giờ khắc này toàn bộ đều hội tụ trên người thiếu niên này.

Người ngoài cuộc cũng đã cảm nhận được một loại mị lực khắc cốt minh tâm, vậy đối với Trương Đồng Đồng trực diện đối phương mà nói, cô lại càng là vành tai đỏ rực, dựa vào diễn xuất mới thật vất vả áp chế mình thất thố. Cô dứt khoát trực tiếp xoay người, không nhìn tới Dung Hủ, lạnh lùng nói: “Tôi không để ý anh đi đề nghị với đại soái, giải trừ hôn ước.”

Xoẹt!

Trong đêm đông rét lạnh đến xương, một tiếng xé gió rất nhanh xẹt qua bên tai Lương Linh Tuệ. Một luồng tóc đen bị tiếng gió này cắt qua, ánh sáng lạnh màu bạc từ trước mắt cô chợt lóe mà qua, Lương Linh Tuệ sợ tới mức ngã về sau một bước, đột nhiên liền ngã vào một lồng ngực lạnh như băng.

Tay thiếu niên chậm rãi nâng lên, che lại ánh mắt cô, chỉ là một tay khác, lại cầm một thanh dao găm xinh đẹp. Lương Linh Tuệ gắt gao trừng lớn mắt, xuyên thấu qua khe hở ngón tay đối phương, nhìn thấy người nọ nhẹ nhàng dùng dao găm vẽ ra một đường đao hoa hoàn mỹ đến cực điểm trên không trung, sau đó đột nhiên cắm xuống phía dưới!

Dao găm chém sắt như chém bùn xuyên thấu đá cẩm thạch, lưỡi dao cũng cắm vào trong đó!

Lúc này, Trương Đồng Đồng đã cảm thấy mình không phải là Lương Linh Tuệ, cô chỉ là Trương Đồng Đồng. Tim cô từng chút từng chút run rẩy, bàn tay ở trên mắt lạnh giống như khối băng, rõ ràng cô bị đối phương ôm vào trong ngực, lại cảm thấy giây tiếp theo người này có thể giết mình.

Khí tràng đáng sợ ép tới Trương Đồng Đồng thở không nổi, bộ ngực cô kịch liệt phập phồng. Thậm chí cô không chú ý tới giờ phút này mình bị đối phương dẫn dắt nhập diễn, chỉ biết là hiện tại cô quả thật vô cùng sợ hãi, sợ hãi đến ngón tay cũng đang run rẩy, sắc mặt cũng lập tức tuyết trắng.

Lúc này, cô chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ. Người nọ giống như cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ thở hơi nóng, Trương Đồng Đồng nhìn không tới vẻ mặt đối phương, nhưng mà âm thanh cười như không cười kia so với gió cấp chín trong trời đông giá rét này càng làm lòng người kinh sợ.

“Suỵt…”

“Em phải nhớ kỹ… em là vị hôn thê của tôi.”

“Sống, là người của Hoắc Hi tôi; chết, cũng vào mộ phần Hoắc gia tôi!”

Hết chương 12

Dung Dung: tôi chỉ là một diễn viên nhỏ hạng mười tám không có tiếng tăm ~

Tần Tranh Tranh: avatar hôm nay em ấy có thấy không, đẹp trai không, đẹp trai không, đẹp trai không _(:з” ∠)_ hừm, vẫn là không có like bình luận và share, trong lòng bảo bảo đau khổ, nhưng bảo bảo không nói đâu… (Tranh đồng âm với Trình)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play