Hơ hơ, 1 chương hơi dài nên ta tách ra vậy. Mà ta tách tuỳ hứng a ~
“Tiểu thư, ngươi cẩn thận một chút, tại sao thả diều lại phải leo núi a?” Lam Nhi lo lắng nhìn bóng người phía trên. Tiểu thư là bị làm sao vậy? Trở nên rất hiếu động. Bất quá, nàng thích tiểu thư như vậy. Đương nhiên, tiểu thư trước kia cũng tốt lắm. Một động một tĩnh, rất khó tưởng tượng các nàng là cùng một người. Nhưng tiểu thư lại không có tỷ muội sinh đôi, nên đây đúng là tiểu thư thật a. Nhưng không hiểu sao lại có cảm giác là lạ?
“Yên tâm, tiểu thư ta thân thủ thật sự rất mạnh mẽ, sẽ không xảy ra chuyện gì…” Lời còn chưa nói hết, chân liền giẫm vào khoảng không lao thẳng xuống.
Thảm rồi, lúc này mà rơi nhất định sẽ rất khó xem. Không biết mặt sẽ trở thành cái gì? Ở cổ đại lại không có bệnh viện chỉnh dung. Thật sự là thiên đố hồng nhan a!
Vũ Tình hơi sợ hãi, nhắm mắt lại chuẩn bị nhận một khắc thống khổ này, nhưng đau đớn như trong dự đoán cũng không có truyền đến.
Di? Như thế nào lại mềm mềm, chẳng lẽ có người làm đệm miễn phí cho ta! Là ai bất hạnh như vậy. Vũ Tình mở to mắt vừa thấy, oa, lại là một đại soái ca ở trước mặt. Nếu nói tiểu Hiên Tử là tác phẩm đắc ý nhất của điêu khắc sư, thì hắn chính là nhân đẹp nhất từ trong tranh bước ra a. Hôm nay thật là đào hoa, liên tục gặp được hai nam nhân dễ nhìn, nhưng lại là cái loại đẹp trai rối tinh rối mù này. Cổ đại đẹp trai chính là quá nhiều, nếu có thể mang vài người đến hiện đại, khẳng định sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nghe nói ở công ty đang tìm người phát ngôn, ta xem hắn cũng rất thích hợp.
“Cô nương, cô nương. Ngươi không sao chứ?” Thanh âm trầm thấp, dễ nghe vang lên.
Hảo hảo thanh âm nga. Người đẹp trai thanh âm cũng rất dễ nghe, đủ thập toàn thập mỹ. Nếu là ở hiện đại khẳng định sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng.
“A? Không có việc gì!” Lúc này mới phát hiện chính mình đang bị nam nhân dễ nhìn kia ôm ấp, lập tức nhảy ra. Lần đầu tiên bị người khác phái ngoài cha nàng ôm, hai đám mây đỏ nhanh chóng nhảy lên mặt, lại còn có chút nóng nóng.
Hắn, sắc mặt bất biến, nhìn nữ tử trước mắt này có chút chân tay luống cuống thì không khỏi giơ lên một tia mỉm cười, vừa rồi ở xa xa hắn nhìn thấy một thân ảnh màu trắng ở hòn giả sơn nhảy lên nhảy xuống, thì không ly khai tầm mắt ra được…… Lúc nàng chuẩn bị ngã xuống, tâm không hiểu sao co thắt lại.
“Ngươi có người ký hẹn rồi sao?” “Mặt hàng tốt” như hắn hẳn là đã sớm có người ký rồi.
“……” Cô nương này vừa rồi không phải là bị đập đầu vào đâu chứ, sao lại nói toàn những lời lạ lùng.
“Không nói lời nào là đúng rồi sao?” Vũ Tình có chút thất vọng, nhưng nàng cũng không tính bỏ cuộc: “Không bằng ngươi theo ta được không? Tập đoàn Lăng thị chúng ta tiền lương cao, phúc lợi tốt, cam đoan ra giá không thấp hơn công ty của ngươi.” Vốn công tác này là không cần đại tiểu thư nàng xuất mã, bất quá thỉnh tướng không bằng ngẫu ngộ, nếu để nàng gặp, liền thay công ty làm sự kiện này đi. Tuy rằng nàng không quan tâm chuyện nội bộ công ty, nhưng tốt xấu gì cũng là của cha nàng.
“Cô nương, ngươi xác định ngươi không có việc gì?” Có muốn tìm thái y xem qua một chút không?
“Cô nương?” Tiêu Vũ Tình lúc này mới phản ứng lại, chính mình hiện tại không phải ở hiện đại, sao lại gặp được nam nhân dễ nhìn đầu óc liền choáng váng. Công lực nhiều năm nàng tu luyện đi đâu hết rồi? Xem ra nàng cần phải tu luyện thêm vài năm nữa. Ngượng ngùng cười:“Ta không sao, vừa rồi chỉ là nói giỡn với ngươi thôi.”
Lam Nhi lo lắng đã chạy tới, vội vàng hỏi:“Tiểu thư người không sao chứ? Hù chết Lam Nhi a.”
“Ta không sao, ta……” Vũ Tình nói chưa xong, Lam nhi đã phát hiện nam tử bên người tiểu thư, hoảng hốt nói:“Nô tỳ tham kiến Cẩn Vương gia.”
“Bình thân!” Âu Dương Cẩn Hiên thản nhiên nói.
“Vương gia? Ngươi là Vương gia sao?” Vũ Tình ngây ngốc hỏi. Cư nhiên muốn cùng một Vương gia ký ước, nàng tưởng tượng lấy bá đao bổ đầu mình ra, nhìn xem bên trong có phải toàn hồ dán hay không? Sao lại mất mặt như vậy? Nàng lớn như thế này cũng chưa từng mất mặt vậy a.
“Đúng vậy!” Cẩn Hiên lại giơ lên mỉm cười, làm cho người ta cảm giác như có gió xuân thổi qua.
Vũ Tình cảm khái: Nam tử này tươi cười thật xinh đẹp mà không biết thị vệ Y Thiên phía sau Âu Dương Cẩn Hiên há mồm to đến nỗi đủ để đút vô mấy quả trứng chim. Hắn theo Vương gia mười mấy năm, Vương gia vốn là bất cẩu ngôn tiếu, hôm nay cư nhiên đối với nữ tử này nở nụ cười, hơn nữa còn tận hai lần. Không thể nói đây không phải là một kỳ tích, lập tức hắn quyết định nhất định phải đem tin tức tốt lành hôm nay nói cho hạ nhân toàn quý phủ, lãnh khốc Vương gia mà bọn họ tối tôn kính nở nụ cười.
“Nga, vậy đa tạ ân cứu mạng.” Người cổ đại hẳn là tỏ vẻ cảm tạ giống như vậy.
“Nhấc tay chi lao, cô nương không cần phải cảm tạ.” Nếu có thể, hắn hy vọng cơ hội như vậy có thể nhiều đến vài lần, hắn cũng sẽ không ngại. Tuy rằng nghĩ như vậy là có điểm tà ác, nhưng hắn tin tưởng mình có năng lực cứu nàng, hơn nữa cam đoan không bị thương một sợi tóc nào.
“Đối với ngươi là nhấc tay chi lao, đối ta là siêu nghiêm trọng, nếu rơi xuống không gãy xương, vẫn là chấn động não, hoặc là hủy dung, ta đây khi còn sống không muốn bị hủy a.” Tiêu Vũ Tình khoa trương nói.
Nàng có phải đem vấn đề nghĩ đến rất nghiêm trọng hay không? Xem nàng khoa chân múa tay vui sướng, làm bộ dáng như thật, Cẩn Hiên đã muốn cười ra. Cô gái này thật sự rất thú vị!
“Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Vũ Tình không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi. Cùng hắn hàn huyên lâu như vậy còn không biết tên người ta.
“Âu Dương Cẩn Hiên!”
“Âu Dương Cẩn Hiên? Tên rất hay!” Ít nhất so với cái hoàng đế Âu Dương Chính Hiên kia dễ nghe hơn nhiều. Không biết như thế nào, nàng đối với tên hoàng đế kia rất phản cảm. Trên TV, hoàng đế bình thường đều là loại người chỉ có thể cùng hoạn nạn, không thể cùng phú quý. Vừa mắc bệnh nghi ngờ nghiêm trọng, vừa bạc tình quả hạnh, thay đổi thất thường, tóm lại hoàng đế không phải là người tốt. Vương gia sẽ không như vậy, lại nhiều vàng bạc châu báu, vương gia trước mắt này còn có hảo dung mạo. Quả thực là hoàn mỹ không sứt mẻ! Nếu thật sự ở đây tìm một chân mệnh thiên tử, hắn chính là người tốt nhất để chọn. Nghĩ đến đây, Vũ Tình đột nhiên như là bị cái gì đánh trúng, chính mình đang miên man suy nghĩ cái gì vậy?
Cẩn Hiên bởi vì một câu ca ngợi đơn giản của nàng, giơ lên lần thứ ba mỉm cười hôm nay của hắn. Không biết như thế nào, hắn nhìn nàng vui vẻ cũng thấy thực vui vẻ.
“Không biết phương danh cô nương…”
“Gọi ta Vũ Tình, Tiêu Vũ Tình.”
Nữ tử trước mắt không giống nữ nhi bình thường câu thúc, tùy tính tự nhiên càng làm cho nàng có vẻ siêu phàm thoát tục. Rốt cuộc người nào mới chân chính là nàng, là nàng ling động hoạt bát, là nàng ngại ngùng thẹn thùng, hay là nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoặc cũng là nàng hiện tại dũng cảm, không kiềm chế.
“Uy, ngươi ngây ngốc gì vậy? Chi bằng chúng ta làm bằng hữu đi.” Nói xong nàng vươn tay ra. Cùng Vương gia này làm bằng hữu cũng không sai, về sau nếu gây họa gì có thể nhờ hắn hỗ trợ. Ha ha ha…..(Tùy Phong: “Hảo gian tiểu hài tử.”) (Bjno: đúng đúng >o< tỷ gian quá…tội nghiệp Cẩn Hiên ca)
“Này……” Cẩn Hiên kinh ngạc nhìn tay nàng vươn đến. Nàng đây là có ý gì??
“Bắt tay a!” Cổ nhân thật sự là rất ngốc (ko bít tỷ nói câu này lần thứ mấy a ~), ngay cả bắt tay cũng đều không hiểu.
Bắt tay? Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy có được không? Nhưng là nhìn đôi tay ngọc thon dài của nàng, thật muốn cả đời nắm lấy, vĩnh viễn không buông. ( hơ hơ, chưa gì ca đã gục ngã trước VT tỷ roài)
Âu Dương Cẩn Hiên kìm lòng không đậu vươn tay cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, nháy mắt một cỗ nước ấm thẳng hướng trái tim, làm cho tâm hắn lạnh như băng nhiều năm trở nên ôn nhu lạ thường, lòng phủ đầy bụi nhiều năm giờ khắc này cũng đang dần mở ra ……
Bàn tay thật ấm áp, tại thời không khác thường này ta lần đầu tiên cảm thấy ấm áp. Đôi tay hắn làm cho người ta có cảm giác thật an toàn, tựa hồ chỉ cần được hai bàn tay này nắm lấy, cái gì cũng sẽ không sợ. Tuỳ Phong nói chân mệnh thiên tử của ta là ở nơi này, chẳng lẽ là hắn sao?
“Tiểu thư, tiểu thư……” Tiểu thư cùng Vương gia là làm sao vậy? Vì cái gì đều không nhúc nhích nhìn chằm chằm đối phương?
“A? Như thế nào?” Vũ Tình như mới tỉnh mộng, phát hiện tay mình còn đang bị hắn nắm, bèn lập tức rút ra.
“Tiểu thư, sắc trời đã tối muộn, chúng ta nên trở về đi.”
“Nga, là nên trở về rồi. Cái kia…… Cẩn Hiên a, ngươi là Vương gia, hẳn là huynh đệ của hoàng thưọng?” Trước tiên thám thính thân thế bối cảnh hắn một chút rồi nói sau. Nói không chừng về sau khi chạy trốn cũng cần hắn hỗ trợ.
“Ân, ta là huynh đệ của hoàng thượng, hàng năm trấn thủ biên cương, gần nhất vừa mới hồi kinh.” Khi nào thì chính mình cũng trở nên dong dài như vậy? Nghe nàng kêu chính mình Cẩn Hiên, không biết như thế nào lại hội vui sướng dị thường như thế?
“Oa, trấn thủ biên cương da, võ công hẳn là rất cao cường.” Văn võ song toàn da, thần tượng!
“Cô nương quá khen.”
“Gọi ta Vũ Tình.”
“Hảo, Vũ Tình!” Tên này hắn hội nhớ kỹ cả đời.
“Tiểu thư, thật sự đã khuya.” Xem hai người trò chuyện với nhau thật vui, thật sự không đành lòng quấy rầy, nhưng quả thật đã quá muộn. Huống hồ trong cung nhiều tai mắt, nếu bị người nhìn thấy đối với thanh danh tiểu thư cũng không tốt.
“Đã biết. Kia…… Ta đi trước. Cẩn Hiên, nếu rảnh nhớ tìm ta a.” Có điểm lưu luyến, Lam nhi này để làm chi luôn làm bóng đèn a.
“Ta sẽ tìm ngươi.” Chúng ta nhất định hội gặp lại.
Vũ Tình đi vài bước rồi, lại quay đầu lại, hướng hắn cười sáng lạn, phất tay nói:“Cúi chào!” Sau đó mới đi tíêp.
Cẩn Hiên nhìn thân ảnh nàng dần dần đi xa cho đến khi khuất mắt. Tuy rằng không biết câu cuối cùng của nàng là có ý tứ gì, nhưng vừa rồi hình ảnh nàng ngoái đầu lại cười cũng đã thật sâu khắc vào trong lòng….( ca ca rơi vào lưới tình nhanh thế ^^)
“Vương gia, chúng ta cần phải đi. Hoàng Thượng còn đang chờ!” Nhìn Vương gia vẫn đứng yên không nhúc nhích, Y Thiên nhắc nhở.
Hoàng Thượng? Xem Vũ Tình chắc không phải cung nữ, hẳn là tần phi, đúng rồi…… Quay người lại, Cẩn Hiên thi triển khinh công hướng ngự thư phòng bay đi……
“Vương……” Y Thiên còn không chưa kịp phản ứng lại, đã không thấy Cẩn Hiên thân ảnh. Vương gia hôm nay thật sự rất khác thường, kia thật sự là Vương gia hàng ngày vẫn thành thục ổn trọng, xử sự không sợ hãi, Thái Sơn băng cho tiền mà sắc không thay đổi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT