“Ai…… Thật nhàm chán a! Lam Nhi, có cái gì vui không?” Vốn định trước tiên ở hoàng cung thăm thú vài ngày, sau đó chuồn ra ngoài cung, du ngoạn giang hồ, xông pha trời đất! Tốt nhất là vượt qua đại hội võ lâm, nếu gặp được một tuyệt thế cao thủ học được một vài chiêu thức thì càng tốt. Nhưng ở hoàng cung vài ngày mới biết được ta chiêu dung nho nhỏ này căn bản là không thể đi được. Bên này là cung điện của Cảnh quý phi, bên kia là tiểu Hoa viên của Dung phi nương nương, vốn tưởng ngự hoa viên là thoải mái, cư nhiên chạy ra thì một thái giám kỳ quái nói cái gì mà hoàng hậu nương nương đang ở đây ngắm hoa, không được đến quấy rầy! Ta xem như hiểu được, ở hoàng cung mà yếu thế sẽ sống không giống người, không nịnh bợ hoàng đế là không được. Khó trách các phi tử đều tranh giành, đấu đá lẫn nhau để tranh thủ tình cảm…… Bất quá, muốn ta giống mấy nữ nhân không biết gì này, sống cả đời chỉ để hoàng đế kia ngẫu nhiên lâm hạnh (lâm hạnh = thị tẩm), chỉ có bốn chữ — không có khả năng!

“Tiểu thư, tiểu thư……” Lam Nhi nhìn Vũ Tình lại ngẩn người, không khỏi thầm nghĩ: Tiểu thư càng ngày càng cổ quái, mấy ngày nay luôn ngẩn người, còn cả ngày kêu nhàm chán, trước kia một ngày ôm một quyển sách cũng chưa nói cái gì, nhưng hiện tại còn giống như chưa thấy qua nàng cầm sách!

“A? Ngươi vừa nói cái gì?”

“Lam Nhi là nói, tiểu thư cảm thấy nhàm chán, có thể đánh đàn hoặc là xem qua sách, tiểu thư trước kia đều như vậy!”

“Đánh đàn? Đọc sách? Ta thà ngủ còn hơn!” Trước kia Vũ Tình chính là như vậy ư, ta một ngày cũng chịu không nổi!

“Di! Không bằng chúng ta đi chơi diều đi!” Ở thế kỷ 21 muốn tìm nơi để chơi diều cũng thật khó khăn, vừa ra khỏi cửa không thấy phố xá tấp nập thì cũng là nhà cừa chọc trời.

“Chơi diều? Chỉ sợ không được đi! Tiểu thư hiện tại là nương nương, hơn nữa hiện tại là ở trong cung, nếu gây ra sai lầm gì……”

“Đình đình…… Thả cái diều thôi mà hội như thế nào a? Mặc kệ, hiện tại dù là hoàng đế đến đây ta cũng muốn đi thả (Vũ Tình: “Phỏng chừng hắn cũng sẽ không đến!” Phong Thanh: “Ngươi sai lầm rồi, ha ha ha……”), ngươi nhanh đi lấy giúp ta!”

Cách đó không xa, một nam tử thân áo dài màu xanh bước nhanh xuyên qua hành lang dài, phía sau thái giám tổng quản Lý công công gắt gao đi theo, vừa đi vừa cung kính đối nam tử nói: “Hoàng Thượng, ngài đi chậm lại một chút! Hoàng Thượng tự mình cải trang vi hành rất nguy hiểm, hay là phái ngự lâm quân đi theo bảo hộ?”

“Phái ngự lâm quân thì còn gì là cải trang vi hành, ngươi đừng đi theo trẫm nữa!”

“Nhưng là…… Hoàng Thượng!”

“Không có gì nhưng là, đây là thánh chỉ!” Hoàng đế Âu Dương Chính Hiên trầm giọng nói, Lý công công nghe vậy lập tức ngừng lại, mặc dù hắn nhìn hoàng đế lớn lên từ bé, nhưng hắn cũng biết rõ mình chẳng qua chỉ là phận nô tài, chọc giận hoàng đế kết cục tất là đáng buồn! Chỉ có thể nhìn bóng hoàng đế rời đi!

Thoát khỏi Lý công công, Âu Dương Chính Hiên không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lý công công này càng ngày càng dong dài. Cước bộ nhanh hơn tiếp tục đi tới…… Đột nhiên hắn cước bộ thả chậm, đơn giản là cách đó không xa xuất hiện một hình ảnh duy mĩ: Một nữ tử thân bạch y nằm ở trên cỏ, khép hờ ánh mắt, giống như một tiên nữ lạc phàm, nàng trong tay cầm sợi dây nối với một chiếc diều cánh bướm tự do tự tại bay cao ở phía chân trời.

Tựa hồ có một cỗ ma lực hấp dẫn hoàng đế đến gần nàng……

Đang nhàn nhã phơi nắng thái dương, thả diều, nghe chim hót, Vũ Tình rất tự tại, chỉ cảm thấy tự nhiên trên mặt ánh mặt trời bị chặn lại……

Mở to mắt vừa thấy, một bóng người mơ hồ ánh vào mi mắt, lập tức bóng người càng ngày càng rõ ràng…… Tuấn mỹ ngũ quan, thâm thúy đôi mắt, vi kiều cái mũi, khêu gợi bạc thần, đao tước cằm, góc cạnh hình dáng rõ ràng…… Trời ạ! Cho dù là điêu khắc sư giỏi nhất cũng chưa chắc điêu khắc ra người như vậy! Hảo soái nga, ta gặp được thiên sứ sao? Khuynh quốc khuynh thành như thế, thật là một nam tử hại nước hại dân! Khi nào thì ta cũng biến thành mê gái thế này?

Vũ Tình cười cười chính mình, mở miệng nói:“Uy, ngươi có biết ngươi đang ngăn trở ta phơi nắng hay không?”

Hoàng đế sửng sốt một chút, hắn chẳng thể nghĩ tới câu đầu tiên của nàng nói đúng là như vậy, ở trong mắt nàng rõ ràng thấy được kinh diễm!

“Ngươi đang làm cái gì?” Âu Dương Chính Hiên hảo tâm tình hỏi.

“Vô nghĩa! Ngươi có mù hay không, ta không phải đang chơi diều sao?” Người cổ đại thật sự là ngu dốt, rõ ràng như vậy đều nhìn không ra.

“Làm càn!” Cho tới bây giờ không ai dám nói như vậy với hắn! Xem nữ tử này hẳn là một tần phi? Có phi tử nào thấy trẫm không tìm mọi cách lấy lòng (sao ca ca tự tin thế =.=)

“Có ý tứ gì. Rõ ràng là chính mình trợn tròn mắt nói dối, còn dám mắng ta!” Vũ Tình tức giận ngồi xuống trừng mắt nhìn hắn.

Chính Hiên nhìn nàng trừng mắt giận, sao lại cảm giác giống như thật là chính mình sai lầm rồi. Khẩu khí nhuyễn xuống:“Ngươi là ai a?”

“Ta chính là ta!” Lại là một vấn đề ngu ngốc. Bộ dạng đẹp trai như vậy mà chỉ số thông minh lại cực kì thấp, quả nhiên là ông trời công bằng! Giống như ta vậy tài mạo song toàn thật sự là tuyệt vô cận hữu!(Tùy Phong: “Vấn đề này ngu ngốc sao? Ta thấy mọi người hỏi như vậy thực rất bình thường.” Vũ Tình:‘Ta nói ngu ngốc thì là ngu ngốc, nói nữa ta bãi công!.” Tùy Phong: “Được, ngươi là nữ nhân vật chính, ngươi lớn nhất!”)

“Tên ngươi là gì?” Hoàng đế lại hảo tính tình hỏi! Trong đời lần đầu tiên có người dám cùng hắn nói chuyện như vậy, nhưng cũng thật thú vị.

“Nga…Tiêu Vũ tình! Còn ngươi?” Vũ Tình thản nhiên nói.

Hoàng đế lại sửng sốt: “Ngươi không biết?” Nha đầu kia cư nhiên không biết hắn? Khó trách dám nói lớn như vậy, đúng rồi, hắn không có mặc long bào! Cư nhiên có người không biết hắn, có lẽ hắn có thể có một cái bằng hữu chân chính.

“Ai rảnh biết ngươi.” Người ta đi đến cổ đại, làm sao biết được ngươi tên là A Miêu hay A Cẩu (haha…Hiên ca bị so sánh với chó mèo), cho dù hiện tại mẫu thân ta ở cổ đại đứng ngay chỗ này ta cũng không nhận thức.

“Uy, ta ngẩng đầu nhìn ngươi như vậy rất đau a, ta không thích loại cảm giác bị trên cao nhìn xuống này! Cùng nhau nằm đi!” Nói xong quay đầu nằm xuống.

Nữ tử này cũng quá lớn mật đi? Rõ như ban ngày lại mời một nam tử cùng nhau nằm trên cỏ, chẳng lẽ không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Nhưng nàng là tần phi, coi như là trẫm với lão bà nằm cùng nhau vốn cũng không có gì, vấn đề là nàng cũng không biết thân phận của trẫm.

“Uy, ngươi rốt cuộc nằm hay không nằm? Không nằm thì đừng chắn ánh sáng của ta!” Nam tử này thật ngu ngốc a!

Hoàng đế do dự một chút cuối cùng vẫn là quyết định nằm xuống. Hắn không cam lòng rời đi như vậy, trên người nàng tựa hồ có một cỗ ma lực hấp dẫn làm cho người ta nhịn không được muốn hiểu biết về nàng, thân cận nàng. Trước kia sao lại không phát hiện ở hậu cung có nữ tử như vậy?

Thì ra nằm ở trên cỏ, phơi nắng thái dương lại thoải mái như vậy! Nhìn trên trời diều theo gió tung bay, lúc cao lúc thấp, giống như tâm tình cũng theo gió tự do bay bổng, bay ra thâm cung đại viện này…… Nghiêng đầu nhìn qua, hé ra tuyệt mỹ dung nhan như trước khép hờ ánh mắt, lười nhác nằm ở bên người mình, sâu trong tâm khảm có một chút xúc động.

“Ngươi còn chưa nói ngươi là ai? Sẽ không phải là Vương gia chứ?” Quay đầu phát hiện nam tử nhìn chằm chằm vào mình không dời mắt, cảm thấy hắn càng anh tuấn vài phần, mặt có một chút đỏ! Chẳng nhẽ trên mặt ta có cái gì?

Bên tai đột nhiên truyền đến Vũ Tình thanh âm dễ nghe, kéo suy nghĩ Chính Hiên trở về, mới phát hiện Vũ Tình cũng đang nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng càng có vẻ quyến rũ động lòng người……

“Không phải!”

“Là thị vệ a?.”

“Cũng không phải!” Trẫm muốn xem nàng có đoán được hay không.

“Cũng không phải? Chẳng lẽ là……” Vũ Tình vẻ mặt bất khả tư nghị.

“Đoán được?” Đều đoán không ra, trẫm hoài nghi nàng có phải hay không ngu ngốc.

Hoàng đế nghĩ Vũ Tình khiếp sợ, sau đó kinh sợ quỳ xuống, thỉnh cầu mình tha thứ. Nhưng chỉ thấy Vũ Tình vẻ mặt thở dài cộng thêm đồng tình:“Ai…… Đáng tiếc, đáng tiếc ……”

Chính Hiên nghĩ tới trăm ngàn loại của biểu tình nàng, lại không nghĩ tới loại vẻ mặt này, đây là biểu tình gì?

“Đáng tiếc cái gì?”

“Ai…… Bộ dạng anh tuấn như vậy, cư nhiên…… Cư nhiên lại là thái giám.” Thật sự là giậm chân giận dữ a!

“Cái gì? Thái giám?” (haha…thái giám…>o<) Hoàng đế kinh ngạc không thể khép miệng lại. Nàng…… nàng lại đem trẫm tưởng thành thái giám, trẫm có điểm nào giống thái giám? Oa, nữ nhân này rốt cuộc từ đâu tới đây?

“Thực xin lỗi! Ta không nên đề cập tới chuyện thương tâm của ngươi! Tuy rằng ngươi là thái giám, nhưng ta sẽ không xem thường ngươi, về sau chúng ta chính là bạn tốt.” Vũ Tình hào sảng đem tay đặt lên bả vai Chính Hiên.

Hoàng đế cuối cùng phục hồi tinh thần lại, vừa rồi chịu đả kích thực không nhỏ. Nàng cư nhiên đem trẫm trở thành thái giám, nhưng nàng nhưng lại hội đối tốt với một thái giám, ngẫm lại tần phi của hắn đối với đầy tớ, thái giám, cung nữ coi mạng không ra gì, mà nàng còn muốn cùng một cái thái giám làm bằng hữu. Thật sự là một nữ tử thiện lương. Người trong thiên hạ có người nào không đối trẫm vâng vâng dạ dạ, chỉ có nàng dám cùng trẫm nói như vậy, nếu nàng đã biết thân phận trẫm, nàng có thể cùng những người khác giống nhau hay không.

“Nô tài Tiểu Hiên Tử!”

“Cái gì nô tài không nô tài, đều là bạn tốt cả. Về sau, ta gọi là ngươi Tiểu Hiên tử, ngươi bảo ta Vũ Tình được không?” Vũ Tình nháy lóe sáng mắt to. Cặp mắt kia trong suốt như nước, làm cho người ta khó có thể cự tuyệt! Có lẽ nàng thật sự là một tiểu tiên tử lạc xuống phàm trần, là lễ vật tốt nhất ông trời đưa xuống cho trẫm.

“Hảo. Vũ Tình!”

“Tiểu Hiên tử.” Vũ Tình vui vẻ cười rộ lên, đây chính là bằng hữu đầu tiên của nàng ở cổ đại. Đột nhiên dây diều trong tay bị đứt……

“Bay mất rồi. Trẫm…… ta giúp ngươi tìm trở về.”

“Không cần. Cũng không giữ lại được, vẫn là để cho nó tự do tự tại bay đi. Sinh mệnh thành đáng quý, tình yêu giới rất cao. Nếu vì tự do, hai người đều có thể hạnh phúc.” Vũ Tình không phải không có cảm khái nói.

Hoàng đế trong lòng run lên, lẩm bẩm nói:“Sinh mệnh thành đáng quý, tình yêu giới rất cao. Nếu vì tự do, hai người đều có thể hạnh phúc.” Thân là đế vương hắn há có thể bỏ xuống hết thảy chỉ vì tự do, tự do đối hắn rất xa vời. Đồng thời nữ tử trước mắt lại làm cho hắn khiếp sợ, như thế không giống tư tưởng người thường, hắn thân là đế vương cũng không dám mơ tưởng, nhưng nàng  lại tự nhiên như vậy nói ra.

“Đúng vậy. Thật muốn ra cung a, cả ngày bị nhốt ở trong này thật nhàm chán.”

“Ngươi muốn ra cung?”

“Đúng vậy, đang……” Vũ Tình như là nhớ tới cái gì, cười gian nhìn Chính Hiên.

Chính Hiên có loại dự cảm bất hảo: “Ngươi nhìn gì?”

“Ngươi ở trong cung hẳn là lâu rồi, đến lúc đó khả năng sẽ mời ngươi tới hỗ trợ a.”

“Tốt! Ngươi đến lúc đó nhớ nói rõ cho ta biết.” Trẫm điên rồi, giúp đỡ phi tử chính mình rời cung trốn đi. Nói sau, ngươi muốn xuất cung còn không phải chuyện của trẫm. Bất quá, trẫm mới không cho ngươi ra cung dễ dàng như vậy.

“Nằm nhìn bầu trời cảm giác như thế nào? Thực thích đi?”

“Thích?”

“Chính là thực thoải mái.” Cùng người cổ đại nói chuyện thật khó khăn.

“Ân. Là thực thoải mái.” Cho tới bây giờ chưa từng xem qua thiên không, thì ra trời có thể đẹp như vậy……

Một ngày này trong cung có một cảnh sắc thực xinh đẹp: Một đôi nam nữ nhàn nhã nằm trên cỏ xanh tươi, ngắm nhìn mây bay trên bầu trời. Thiên địa vạn vật lâm vào thất sắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play