Năm 16 tuổi Quý Văn Cảnh và Phương nữ sĩ cùng rời khỏi nhà họ Quý, cha cậu bởi không quen kinh doanh, áp lực quá nặng mà lựa chọn kết thúc bản thân.
Phương nữ sĩ bị đả kích bệnh không dậy nổi, bạn bè trước đây của Quý lão gia tử giúp họ tìm nơi ở, lại cho chút tiền qua cơn khẩn cấp. Từ nhỏ Quý Văn Cảnh lớn lên trong bình mật, gia cảnh ưu việt không hề chịu khổ, biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho cậu không biết làm sao, nhưng đối mặt người mẹ từ từ tiều tụy, cũng chỉ có thể lảo đảo học cách mưu sinh, nhờ cậu vẫn chưa thành niên, thời hạn trả nợ được bạn của cha hỗ trợ trì hoãn đến hai năm sau.
Để duy trì chi tiêu hằng ngày, cậu tìm vài công việc lặt vặt để làm, xế chiều ngày ấy cậu đang ở cửa hàng tiện lợi sửa soạn hàng hóa mới nhập, đột nhiên có một nam sinh cao to sưng mặt sưng mũi, máu me đầy mặt xông tới.
Cậu sợ hết hồn, vừa định tìm đồ phòng thân, đã thấy người kia thở hổn hển ngồi ở cửa, Quý Văn Cảnh chớp mắt hai cái, cẩn thận đi tới hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Vương Hoài Phong liếc mắt nhìn cậu, tiện tay lấy điện thoại di động ra xuyên qua màn hình soi gương: Mẹ nó đây là tên thổ phỉ nào vậy?
“A, không có gì, chỗ cậu có băng cá nhân không.”
Quý Văn Cảnh nhìn thấy trán hắn rách một vết to còn đang chảy máu, vội vàng gật đầu, nhưng miệng vết thương như vậy, băng cá nhân căn bản không chặn được, cậu suy nghĩ một chút tìm ra hộp thuốc mà chủ quán đặt ở trong tủ: “Tôi giúp anh xử lý một chút vậy.”
Vương Hoài Phong tận lực để cho mình thoạt nhìn đẹp trai hơn xíu, hắn nhướn mày nói: “Cậu không sợ tôi là người xấu sao?”
Quý Văn Cảnh ngơ ngác nhìn hắn: “Anh là sinh viên đại học tư nhân phía trước đúng không.”
“Làm sao cậu biết?”
“Tôi từng đến trường các anh đưa đồ, còn bị một đàn chị kéo đi hỗ trợ phát nước, cho nên biết huy hiệu trường các anh.”
Vương Hoài Phong liếc mắt nhìn đồng phục vận động trên người, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hôm nay hắn ăn mặc nhàn nhã tỏa nắng, nếu như không phải nửa đường hành hiệp trượng nghĩa, thì lúc này Quý Văn Cảnh đã bị hắn mê đắm đến thần hồn điên đảo rồi.
Hắn không ngờ lần thứ ba nhìn thấy Quý Văn Cảnh là ở trong trường mình, ngày mùa hè chói chang, mới vừa đá bóng với Mạnh Thịnh Duệ xong, liền thấy có người đứng ở cạnh sân bóng phát nước, bên cạnh cậu có không ít bình bình chai chai người khác đưa tới, nhưng Vương tổng vì giữ vững hình tượng lãnh khốc của mình mà dứt khoát kiên quyết đi lướt qua.
Không biết là vì khí trời quá nóng, hay là ánh mặt trời quá mức chói mắt, Vương Hoài Phong nhìn khuôn mặt tươi cười trải qua biến cố lớn, vẫn không hề thay đổi ấy, tim thình thịch nhảy loạn, hắn từng gặp Quý Văn Cảnh ba lần, mỗi lần đều cảm thấy khuôn mặt tươi cười của cậu thuần túy lại đẹp đẽ.
Hắn nghĩ, xong rồi, hắn mới có mười chín tuổi đã rơi vào bể tình rồi.
Quý Văn Cảnh lấy ra một cái khăn tay từ trong áo của mình, giúp hắn lau vết máu trên mặt, ngày hôm nay Vương Hoài Phong làm đủ chuẩn bị muốn đi qua thổ lộ, đột nhiên biến thành bộ dạng này, đánh chết hắn cũng sẽ không mở miệng.
Hắn mượn cơ hội thăm dò hỏi: “Cậu có cái nhìn thế nào về chuyện yêu đương.”
Tay Quý Văn Cảnh khựng lại: “Cái gì?”
“Yêu đương đó.”
“Tôi không nghĩ tới vấn đề này.” Quý Văn Cảnh để khăn tay ở một bên, lại cầm lấy một cái ngoáy tai giúp hắn sát trùng: “Huống hồ hiện tại tôi gánh một thân nợ nần, có lẽ mười năm cũng trả không hết.”
Vương Hoài Phong ưỡn ngực: “Tôi có thể giúp cậu trả, tôi có tiền.”
Quý Văn Cảnh không hiểu lắm: “Tại sao anh phải giúp tôi trả.”
Vương Hoài Phong nhớ tới cái mặt bầm dập của mình, vội vàng xì tốp: “Bởi vì tôi nhiều tiền.”
“Ha ha, nhiều tiền cũng không phải cho người xa lạ xài mà.”
Vương Hoài Phong liền xoay chuyển đề tài trở về: “Vậy cậu có muốn yêu đương hay không?”
Quý Văn Cảnh không hề nghĩ ngợi quyết đoán trả lời: “Không muốn.”
“Vậy nếu như có người thích cậu thì sao, người đó thổ lộ với cậu thì cậu có chấp nhận không?”
“Ừm… Không biết.”
Nội tâm Vương tổng rỉ máu: “Tại sao?”
“Tôi còn rất nhiều nợ nần, còn có một người mẹ bị bệnh, nếu như yêu đương, có lẽ tôi sẽ không có hơi sức quan tâm người đó, vậy người đó ở cùng với tôi không phải quá đáng thương rồi sao? Nếu như người đó đến thổ lộ với tôi, tôi sẽ nói cho người đó biết, hiện tại tôi không có một chút ưu tú nào, có rất nhiều chuyện phải bận tâm phải bôn ba, tuy rằng rất cảm ơn người đó có thể thích tôi, thế nhưng tôi lại không có cách nào dùng tâm tình giống vậy để đáp lại.”
“Nếu như người đó không để ý thì sao? Hơn nữa người đó cũng rất có tiền, có thể giúp cậu trả nợ.”
Quý Văn Cảnh cảm thấy người này rất thú vị, cong cong vành mắt cười: “Tôi là nam mà, tại sao phải cần người đó hỗ trợ trả tiền? Huống hồ người đó không để ý, thì tôi cũng sẽ để ý, nếu như trở thành người yêu, làm sao tôi có thể không kiêng kỵ đến cảm nhận của người đó chứ, mặc dù bây giờ không thể đáp ứng người đó, nhưng nếu mười năm sau, nói không chừng sẽ có thể, tôi nghĩ lúc ấy tôi cũng đã trả nợ xong rồi, nếu như người đó còn thích tôi, tôi sẽ chấp nhận người đó.”
“Mười năm hả?”
“Ừm! Băng bó xong rồi, đúng rồi anh tên gì?”
“A…”
“Tôi tên Quý Văn Cảnh, anh thì sao?”
“Tôi tên… Vương… thôi, tôi đi trước.” Nói xong liền đứng lên vội vã đi ra bên ngoài mấy bước, suy nghĩ một chút lại đột nhiên ngừng lại, hắn xoay người nhếch miệng với Quý Văn Cảnh: “Quý Văn Cảnh, mười năm rất nhanh, tôi sẽ chờ cậu.”
Vương tổng đợi tròn mười năm, rốt cuộc đợi được đến ngày mây tan, hắn ôm Quý Văn Cảnh nói về chuyện trong những năm này: “Sau đó em đến Thành Hải, anh liền biến thành fan của em, kỳ thực có từng lén lút đưa tài nguyên cho em, thế nhưng bị em cự tuyệt.”
Quý Văn Cảnh nằm trong ngực hắn vành mắt đỏ chót, cậu nghẹn ngào nói: “Em, em không biết gì cả…”
Vương Hoài Phong xoa tóc cậu, cười nói: “Anh chờ em không phải là vì để em biết, mà là vì muốn ở bên em.”
Sau khi triệt để nói rõ, Vương Hoài Phong nói với Quý Văn Cảnh, mình vẫn luôn lén lút chuẩn bị một lễ cưới, hắn vốn định lấy khăn tay ra vào lễ cưới, sau đó hệt như sứ giả thời gian mở nắp cống ký ức của cậu ra, nhưng mà chuyện đời hay thay đổi, nếu giữa đường bị Quý Văn Cảnh phát hiện, vậy lễ cưới liền do hai người đồng thời chuẩn bị.
Lái xe một đường tìm được tiệm đồ ngọt mà Quý Văn Cảnh chỉ định, ông chủ như là chờ họ đã lâu, thấy người tiến vào, cười nói: “Quý tiền bối!”
Quý Văn Cảnh ngại ngùng chào hỏi cậu ta: “Thư Thư.”
Thẩm Thư Kiệt vui mừng đi tới bên cạnh cậu ôm cậu: “Đã lâu không gặp.”
“Ừm, tôi cũng rất nhớ cậu.” Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy hình như có ai đó đang túm quần áo cậu, cậu vừa định buông Thẩm Thư Kiệt ra, lại cảm thấy Thẩm Thư Kiệt giành trước một bước lui về phía sau, cậu có chút mờ mịt ngẩng đầu, thấy được một người có chiều cao không chênh lệch Vương Hoài Phong cho lắm.
Cậu ngu ngơ hỏi: “Vị này chính là… băng sơn mỹ nhân của cậu đó hả?”
Thẩm Thư Kiệt cong cong mắt giới thiệu: “Là anh ấy, Giang Hạo Phong.”
*Giang Hạo Phong và Thẩm Thư Kiệt là cp trong truyện “Đá xay sữa bò đậu đỏ”, truyện đó cực đáng yêu, bạn nào chưa xem có thể qua nhà Mr.Downer đọc thử nhé.
Giang thiếu gia thả dây đeo tạp dề của Thẩm Thư Kiệt ra, đưa tay ra bắt tay với Vương Hoài Phong: “Vương tổng, đã lâu không gặp.”
Vương Hoài Phong gật gật đầu: “Không ngờ có thể nhìn thấy Giang tổng.”
Sau khi trò chuyện đơn giản, Thẩm Thư Kiệt dắt Quý Văn Cảnh đi nghiên cứu bánh gato trong lễ cưới, Vương tổng và Giang thiếu gia ngồi ở một bên mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người họ mặc dù không có qua lại làm ăn, nhưng rất nhiều trường hợp cũng sẽ chạm mặt, chuyện Giang Hạo Phong kết hôn rất sớm, hắn cũng biết đến, nhưng mà vô cùng khiêm tốn không có làm lễ cưới, hắn suy nghĩ một chút: “Mấy ngày trước phái người đưa thiệp mời cho Giang tổng, nhận được chứ.”
Giang thiếu gia mặt không đổi sắc gật đầu: “Ừm, tôi sẽ dẫn bà xã tôi đến.”
Vương Hoài Phong cười: “Cảm ơn Giang tổng nể nang mặt mũi.”
“Vương tổng nói chi vậy, được Vương tổng để mắt rồi.” Nói xong giơ tay bưng tách cà phê trước mặt lên uống một hớp, tiếp đó cố ý vô tình dùng tay xoay tách.
Mặt trời ngoài cửa sổ rất chói lòa, Vương tổng bị nhẫn trên tay hắn ta lóe hai phát, Vương tổng có kinh nghiệm thương trường lâu năm, bản lĩnh nghe lời đoán ý tôi luyện thuần thục, khóe miệng co giật mấy cái, xoay đầu sang một bên: Khoe khoang cái gì? Bắt nạt tôi không có à?
Giang Hạo Phong thấy hắn xoay đầu đi, cau mày nói: “Vương tổng chuẩn bị lễ cưới xong hết chưa.”
“Xêm xêm rồi.”
“Nhẫn chọn xong chưa?”
“Cái này đương nhiên.”
“Không biết đặt làm ở nơi nào?”
“Nước ngoài.”
“Của tôi chính là bà xã tôi mua.”
Vương Hoài Phong nhìn hắn ta cười lạnh: mau câm mồm đi.
Rời khỏi tiệm bánh gato của Thẩm Thư Kiệt, Vương tổng tâm sự nặng nề, hắn đột nhiên đỗ xe ở ven đường, quay đầu nhìn về phía Quý Văn Cảnh, Quý Văn Cảnh nghi hoặc hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Vương tổng nghẹn hồi lâu, đột nhiên mở miệng kêu một tiếng: “Bà xã.”
Quý Văn Cảnh choáng váng vài giây: “Hả?”
“Bà xã.”
Quý Văn Cảnh chớp mắt nhìn hắn: “Ông xã?”
“Bà xã.”
“Ông xã!”
“Bà xã.”
“Ha ha làm sao vậy ông xã?”
Vương Hoài Phong nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, hôn một cái trên khóe miệng cậu, sau đó trầm thấp nói: “Hiện tại liền đeo nhẫn luôn đi.”
“Hả? Không chờ hôn lễ sao?”
“Không đợi, hiện tại liền đeo.”
Lễ cưới long trọng đúng hạn cử hành, Vương tổng đợi mười năm, rốt cuộc đã đợi được tiểu nam thần hắn yêu nhất, bất luận thời gian là dài hay ngắn, quá trình có gian nan hay không, khổ cực dày vò, tương tư nghi hoặc trong ấy, đều không phải là để làm em ấy cảm động đau lòng, mà chỉ đơn thuần, vì muốn ở bên em ấy.
Sau khi Quý Văn Cảnh khôi phục công việc, từ chối rất nhiều công tác Lý Thịnh an bài, chỉ nhận một ít kịch bản không tính là vai chính, Lý Thịnh thúc giục cậu đăng một cái weibo tương tác với fan, Quý Văn Cảnh nhìn khung ảnh trên bàn đọc sách, chụp một tấm hình.
Quý Văn Cảnh: cảm ơn mọi người ủng hộ cho tới bây giờ. Tôi kết hôn rồi, cùng với Vương Hoài Phong tôi yêu nhất.
[ HOÀN ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT