“Vương tổng, đến đến.” Trợ lý tiểu Đổng như một làn khói chạy vào văn phòng, kết quả trong phòng không có một bóng người, hắn nóng cả ruột, vội vàng vọt tới cửa phòng vệ sinh: “Vương tổng! Người đến rồi, anh làm xong chưa?”
Vài tiếng “phụt phụt” từ sau cửa truyền ra, tiếp theo là một tiếng gào thét trầm thấp: “Đừng có giục! Mẹ… mẹ nó đây là cái quỷ gì.”
Cô thư ký ngoài cửa một mực nhìn chằm chằm thang máy, chuông vang “keng” một tiếng, đạp giày cao gót cộc cộc đi qua nghênh đón: “Quý tiên sinh, mời sang bên này.”
Quý Văn Cảnh lễ phép gật gật đầu, theo ở phía sau.
Tiểu Đổng thúc giục nửa ngày cũng không kêu nổi ông chủ mình ra, nghe thấy tiếng gõ cửa của thư ký, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, đi tới trước bàn làm việc, dừng lại: “Mời vào.”
Sau khi vào cửa, Quý Văn Cảnh liếc nhìn ghế ông chủ trống rỗng, trong lòng cảm thấy nặng nề: sớm nghe nói cái ông Vương tổng này không dễ chọc, đây là hạ bệ mình hả?
Tiểu Đổng liếc nhìn về hướng phòng vệ sinh hai phát, cười cười với Quý Văn Cảnh: “Vương tổng còn có chút công việc cần xử lý, Quý tiên sinh uống nước chờ một chút.”
Một ngụm nước còn chưa có uống vào, trước mắt đã là cặp giày da sáng bóng như mới, Quý Văn Cảnh thuận theo quần tây màu xám bạc nhìn lên, cằm cương nghị, đường nét cường tráng, đôi mắt thâm thúy có hồn, vừa cao to vừa đẹp mã, chỉ là cái mái tóc… hình như hơi bị kỳ quái.
Vương Hoài Phong nhíu mày nhìn cậu: “Em là Quý Văn Cảnh à?”
Quý Văn Cảnh thả ly nước xuống, đứng lên có chút câu nệ nói: “Vương tổng, chào ngài.”
Vương Hoài Phong làm bộ quan sát cậu trên dưới một phen: “Dung mạo cũng không tệ, nghe nói là minh tinh nhỉ?”
Quý Văn Cảnh có chút không đất dung thân, rũ mắt xuống nhỏ giọng nói: “Coi như thế đi.” Nói nói, mũi thậm chí có chút đỏ lên, Vương Hoài Phong nhìn cái dáng dấp bị oan ức của cậu, căng thẳng trong lòng, lập tức muốn ôm người vào trong lòng an ủi tận tình một phen.
Thế nhưng Vương tổng nhịn được.
Vào giờ phút này hắn là Superman đang đưa tay cứu vớt nam thần của mình, thiết lập tính cách anh hùng không được vỡ.
Hắn khụ một tiếng mở miệng: “Lý Thịnh có nói với tôi một ít chuyện về em.”
“Ừm.”
“Tôi có thể giúp em, có điều…”
Quý Văn Cảnh đỏ mũi, nghèn nghẹn nói: “Vương tổng cứ nói.”
Vương Hoài Phong tùy ý ngồi ở trên sofa, hai chân vắt chéo đốt điếu thuốc: “Có điều không phải bao dưỡng, tôi không phải là người tùy tiện vậy.”
“Nhà họ Vương bọn tôi từ trước đến giờ luôn bảo thủ, nói ra cũng không sợ em cười, tôi đây giữ tấm thân thuần khiết gần ba mươi năm, nhất định phải giao cho nửa kia mà tôi cưới hỏi đàng hoàng, em muốn tôi giúp, còn muốn lên giường của tôi hả? Được, không thành vấn đề, chỉ cần em gả cho tôi, tôi liền giúp em giáo huấn cái đám… người khốn kiếp nhòm ngó em.”
Bấy giờ chóp mũi Quý Văn Cảnh không ngừng đỏ lên, cả bên mặt cũng đỏ theo, cậu nhìn nhìn cái đầu cũng sáng lòe lòe y hệt đôi giày da của Vương Hoài Phong, vừa nhìn về phía điếu thuốc lá ốm dài hắn kẹp giữa hai ngón tay, hệt như mèo “a” một tiếng.
Vương Hoài Phong nghe giọng cậu mang theo tiếng khóc nức nở, vai run run rẩy rẩy, vừa đau lòng lại còn căng thẳng, hắn nghĩ: có phải là nam thần không đồng ý không á? Nhưng mà em ấy đã không thèm đếm xỉa đến việc tìm kim chủ lên giường luôn rồi, hẳn là sẽ không quan tâm việc kết hôn với kim chủ đâu há ta?
Lòng phèo Vương tổng hốt hoảng vài giây, nghĩ lỡ mà nam thần cự tuyệt, mình lại phải làm thế nào bắt em ấy vào tròng.
Quý Văn Cảnh chặt chẽ nhìn chằm chằm Vương Hoài Phong, ánh mắt như là có ngàn vạn loại bất đắc dĩ, trong mắt cậu đầy nước, chân mày nhíu chặt, như là rốt cuộc hạ được quyết tâm, không thể nhịn được nữa hắt xì một cái.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Vương Hoài Phong, đã bị một cây mùi nước hoa trộn với mùi keo xịt tóc của người này làm sặc, sau đó Vương tổng lại đốt điếu thuốc thơm trợ hứng, cái mùi vị lẩu thập cẩm này thực sự khiến mũi cậu ngứa chết, vốn định nhịn tới lúc ra cửa, cơ mà nom cái mặt chờ cậu đáp lời của Vương Hoài Phong, lại khiến cậu cảm thấy không nói một tiếng rất không lễ phép, một cái nhảy mũi xì ra, chấn động cho bên tai chính mình ngứa ngáy, cậu xoa xoa mũi, một lần nữa nhìn về phía Vương Hoài Phong muốn nghiêm túc trả lời, còn chưa há mồm đã bị dọa đến ngu người trong tức khắc.
Vương tổng trắng đen ăn tất, lật tay thành mây che tay thành mưa trong lời đồn, mặt dính đầy nước, ngồi ở trên sofa, không nhúc nhích.
Tiểu Đổng vừa nhìn thấy trận chiến này, tay mắt lanh lẹ cầm qua một hộp khăn giấy đưa cho Quý Văn Cảnh, Quý Văn Cảnh hoàn hồn lại, áy náy nói: “Xin lỗi xin lỗi, em thật sự nhịn không được, thật xin lỗi Vương tổng.”
Vương Hoài Phong nhìn cái dáng vẻ căng thẳng của cậu, vài giây buông xụi tức khắc bổ cứu về lại, hắn gảy gảy tàn thuốc trong tay, trầm thấp nói: “Em phun đầy mặt tôi, nói lời xin lỗi liền xong việc hả?”
Quý Văn Cảnh đưa khăn giấy tới trước mặt hắn: “Nếu không thì ngài… ngài lau lau trước đi.”
Vương tổng gió thổi bất động, nhíu mày hỏi cậu: “Tôi tự lau à?”
Quý Văn Cảnh tự biết đuối lý, cầm lấy khăn giấy có chút lúng túng nói: “Vậy, vậy em giúp ngài lau?”
Vương tổng kệch cỡm hết phần thiên hạ, hừ cười không đáp.
Quý Văn Cảnh xem như hắn ngầm thừa nhận, cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng giúp hắn lau mặt.
Cách tầng khăn giấy thật mỏng có thể rõ ràng cảm nhận được ngón tay nam thần run rẩy lướt trên mặt mình, trong lòng Vương Hoài Phong nở hoa, hận không thể khiến mặt mình tức khắc bự ra vài vòng, lau tới mười năm tám năm.
Ngón tay mới vừa rời đi, Vương tổng lại moi thêm chuyện, hắn hít một hơi thuốc lá, ghét bỏ liếc nhìn khăn giấy trắng toát: “Thứ này có thể lau sạch hả?”
Quý Văn Cảnh cúi đầu nghĩ ngợi, quả thực lau không sạch: “Thế… em tìm khăn ướt giúp ngài lau vậy.”
Vương Hoài Phong nhìn lướt qua tiểu Đổng, hỏi: “Lau?”
Tiểu Đổng nhanh chóng mở miệng: “Bằng không thì rửa đi, cái này lau thôi cũng lau không sạch được.”
Vương tổng tán thưởng liếc mắt nhìn hắn: Không tệ nha, tăng lương.
Dắt Quý Văn Cảnh một đường tiến vào phòng vệ sinh, đẩy cửa ra là cả một bầu trời mùi nước hoa keo xịt tóc nồng nặc khiến Vương tổng sặc đến độ xíu nữa té sấp cả mặt, hắn nhíu nhíu mày: mịa bà đây là cái mùi giá rẻ gì vợi?
Dường như Quý Văn Cảnh đã bị hắn xông mùi cho quen, nghiêng đầu qua một bên cẩn cẩn thận thận nhảy mũi hai cái, đỏ mũi hỏi: “Vương tổng dùng cái khăn lông nào?”
Giọng mũi nồng đậm khiến Vương tổng nghe mà trái tim mềm nhũn cả ra, hai tay hắn đút túi, hất cằm: “Cái trắng kìa.”
Quý Văn Cảnh vặn nước nóng ra, đem khăn mặt thấm ướt vắt đến hơi khô, quay người đối mặt Vương Hoài Phong. Vương tổng thân cao chân dài, chỉ đứng chân trần đo thôi đã 189.8, mang thêm đôi giày độn đế hắn cố ý mua để gặp nam thần, lại càng cao thêm năm centimet.
Quý Văn Cảnh lùn hơn hắn hơn một cái đầu, chỉ có thể ngửa mặt giơ tay, vì phòng ngừa nước nhiễu lên quần áo của hắn mà càng gian nan trắc trở, khăn mặt mới vừa dính vào má phải Vương tổng, lại vô hình cảm thấy hắn cao hơn một chút, Quý Văn Cảnh nhẹ nhàng lau giúp hắn, luôn cảm thấy chiều cao của người này tăng trưởng theo giây, cậu càng chùi càng lao lực, cuối cùng chỉ có thể nhón cả mũi chân lên.
Vương Hoài Phong nhíu mày lại, khóe miệng mang theo một nụ cười không rõ ý nghĩa, hắn dựa lưng vào bồn rửa mặt, mặc sức dựa vào, không gì e ngại.
Lúc thường Quý Văn Cảnh không ít khi lau mặt cho mẹ, nhưng cho tới giờ chưa từng cảm thấy lau cái mặt có thể gian nan như thế, trong lòng cậu hiểu rõ là người nọ cố ý đùa cậu, ai bảo mình nhất thời nhịn không được quên quay đầu đi phun đầy mặt người ta, đổi lại là ai cũng khó mà chịu đựng.
Giữa hai người cách một bước, Quý Văn Cảnh lau lau liền cảm thấy người này càng ngày càng xa, thật giống như đang cố ý tránh né cậu, nhưng cậu ngừng tay, Vương tổng lại mang cái bản mặt có thể nhanh chút không, trong lòng cậu bất đắc dĩ chỉ có thể nhón chân nghiêng về phía trước, nhưng cậu càng đuổi, đối phương lại càng xa, cậu sốt ruột một cái, trọng tâm bất ổn, trực tiếp ngã nhào vào lồng ngực hào phóng mở rộng của Vương tổng.
Vương Hoài Phong thuận thế ôm lấy cậu, lén lút hửi hửi mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái trên người cậu, mới làm bộ nói: “Quý tiên sinh sao lại không cẩn thận vậy.”
Quý Văn Cảnh có khổ khó nói, vội vàng nhảy khỏi ngực hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ áy náy nói: “Xin lỗi Vương tổng, em không phải cố ý.” Nhưng còn tiếp tục như vậy, mặt là lau không xong rồi, suy nghĩ một chút vẫn nói: “Em sẽ giúp ngài lau, thế nhưng… thế nhưng…”
Vương Hoài Phong cười xấu xa nhìn cậu: “Nhưng cái gì?”
“Nhưng ngài có thể đừng nhón chân không? Em… em với không tới.”
Vương Hoài Phong sờ sờ cái đầu lấy cả bình keo xịt tóc cố định lại của mình, cắn chết không thừa nhận: “Ai nhón chân, được rồi nhanh lau đi, lau xong nói chuyện chính.”
Giúp Vương Hoài Phong lau mặt xong, quay về sofa ngồi lại, Vương tổng nghiêm trang tiếp tục đề tài mới nãy: “Điều kiện tôi nói, em có chấp nhận không.”
Quý Văn Cảnh không hề do dự, ngay cả thân cũng sắp bán rồi, còn xoắn xuýt kết hôn không kết hôn gì, cậu gật gật đầu: “Em không ý kiến, chỉ cần Vương tổng cảm thấy em có thể đảm nhiệm được là ổn.”
Vương Hoài Phong không ngờ cậu đáp ứng gọn gàng như thế, khóe môi vểnh cả lên: “Kết hôn sinh sống, có gì mà có thể đảm với chả nhiệm hay không.”
Quý Văn Cảnh nhìn về phía Vương Hoài Phong, giọng không lớn nói: “Tình huống của em Vương tổng cũng biết đó, chỉ cần bọn họ không còn tìm em gây phiền phức, em không có vấn đề gì.”
Vương Hoài Phong cầm lấy bật lửa trên bàn thuần thục làm màu: “Cái này em yên tâm, theo tôi rồi.”
“Còn ai dám gây sự với em?”
Lời nói thì rất ngầu lòi, nhưng phối với kiểu tóc cứ như sơn một lớp hổ phách màu đen kỳ dị của hắn, làm sao cũng khiến người ta tin không nổi.
Trước khi ra cửa, Quý Văn Cảnh do dự mãi, vẫn dè dè dặt dặt mở miệng: “Vương tổng.”
“Làm sao?”
“Tóc ngài…” Cậu vốn muốn nói keo xịt tóc xịt hơi lố có thể xịt ít xíu, nhưng nghĩ nghĩ mình cũng không có lập trường gì, cuối cùng vẫn nuốt lời nói xuống, khẽ mỉm cười bổ sung: “Rất đẹp trai.”
Tiễn Quý Văn Cảnh đi rồi, Vương Hoài Phong liền đốt một điếu thuốc, hắn ngồi ở trong bầu không khí sương khói mờ ảo do chính mình xây dựng nên, không biết đang suy nghĩ gì, tiểu Đổng trở về nhìn thấy hắn nhắm mắt nhếch miệng, nhỏ giọng hỏi: “Vương tổng? Nghĩ gì thế?”
Vương Hoài Phong cười “hừ hừ”, tách lấy từng sợi từng sợi tóc cứng tựa như thép hỏi: “Cậu mua keo xịt tóc gì thế?”
“Ngài cần dùng gấp nên tôi liền đến siêu thị tiện tay mua một chai.”
Vương Hoài Phong thoả mãn gật gật đầu: “Lại mua mấy chai về cho tôi đi, tôi cảm thấy Quý Văn Cảnh rất thích.”
Đổng Minh đặt đôi mắt trên mái đầu lóe ánh sáng lưu ly của hắn, vô cùng đau đớn: Vương tổng!! Ngài chớ có xem lời khách khí là thật mà!!
Rời khỏi công ty Vương Hoài Phong, Quý Văn Cảnh kéo áo lên trên một chút, che đi nửa mặt.
Cậu vẫy một chiếc xe, trên xe phát bản tin giải trí: bộ phim cho kỳ nghỉ hè nhận được sự mong đợi lớn, trải qua một trận phong ba đổi nhân vật rốt cuộc cũng bụi trần lắng đọng, Quý Văn Cảnh bởi vì bê bối bao dưỡng bị Giải trí Thành Hải triệt để đóng băng.
Cậu lại kéo kéo áo lên trên, nhắm mắt không để ý tới.
Xe dừng tại một tiểu khu xa hoa, Quý Văn Cảnh đến chỗ bảo vệ gọi điện thoại, bảo vệ mới để cho cậu đi vào, sau khi lên lầu còn chưa gõ cửa, Lý Thịnh đã trước cậu một bước mở cửa ra: “Vào đi, biết em cũng sắp đến mà.”
Quý Văn Cảnh lễ phép kêu một tiếng “anh Thịnh.” Xong liền cùng hắn vào nhà.
Lý Thịnh rót cho cậu ly nước, hỏi: “Gặp Vương Hoài Phong rồi hả?”
“Ừm.”
Hắn đi tới ngồi xuống bên người Quý Văn Cảnh, thở dài: “Anh cũng chỉ có thể giúp em tới đây, nếu như em muốn thoát khỏi đám người Thành Hải dây dưa, chỉ có thể tìm Vương Hoài Phong, tuy rằng hắn không dễ chịu, thế nhưng chấp nhận bao dưỡng vẫn là lần đầu tiên nghe nói, em biểu hiện tốt một chút, tranh thủ làm cho hắn ưu đãi với em, chờ dì khỏi bệnh rồi, phong ba lần này qua đi, chúng ta lại nghĩ đến việc tái xuất giang hồ.”
Quý Văn Cảnh nghe hắn nói, gật đầu nói cảm ơn: “Cảm ơn anh Thịnh còn có thể giúp em.”
“Này, nói cái gì mà cám ơn với không cám ơn, anh dẫn dắt em nhiều năm như vậy, không thể trơ mắt nhìn bọn họ bán em vào hố lửa.” Nói xong liền thở dài: “Chỉ là năng lực anh có hạn, nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không có biện pháp tốt hơn, cuối cùng vẫn phải để em…”
Quý Văn Cảnh vội vàng lắc đầu: “Anh Thịnh đã giúp em rất nhiều, ngày mai em đã kết hôn với Vương tổng rồi, chỉ là không biết sau này sống chung một chỗ…”
Lý Thịnh mới vừa uống vào một ngụm nước, kẹt ở trong cổ họng suýt nữa mắc nghẹn, hắn vội vàng nện lên ngực mình một cái: “Em nói cái gì?”
Quý Văn Cảnh đưa khăn giấy cho hắn: “Ngày mai em phải kết hôn với Vương tổng rồi.”
“Kết hôn?!”
“Ừm.”
“Không phải muốn bao dưỡng em hả?!”
Quý Văn Cảnh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Vương tổng nói gia đình ảnh bảo thủ, không bao dưỡng người ta.”
“Bảo thủ??”
“Ừm.”
“Mẹ nó vậy em cũng tin hả? Chuyện lớn cả đời vậy em cũng đồng ý?!”
Quý Văn Cảnh chớp mắt một cái, không hiểu tại sao Lý Thịnh khiếp sợ như thế: “Em cũng đã định để ảnh bao dưỡng rồi, kết hôn không kết hôn có vấn đề gì đâu.” Trong lòng lại nghĩ: Huống hồ Vương tổng nom cũng không tệ lắm, tuy rằng có lúc tương đối kỳ quái, nhưng cũng không có đáng sợ như trong lời đồn.
Lý Thịnh nhìn cậu mang cái bộ dạng hiển nhiên, vội la lên: “Em hiểu hắn không? Cứ tùy tiện đáp ứng kết hôn vậy sao?”
Quý Văn Cảnh suy nghĩ một chút: “Sau khi kết hôn sẽ hiểu thôi.”
Hết chương 1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT