“Nếu như có chuyện thì ngươi hãy nói nhanh lên, hiện tại ta rất mệt, không có thời gian cùng ngươi nói chuyện được”. Lăng Tiêu Hàn khó chịu nói.
Lưu Tương nhìn Lăng Tiêu Hàn vì chuyện tìm kiếm người mà trông có vẻ nhợt nhạt, người cũng ốm đi rất nhiều, không còn hình dạng phong lưu tiêu sái như ngày thường.
Hắn chứng kiến Lăng Tiêu Hàn vì tìm kiếm người kia mà đã mấy ngày không ngủ, tâm trạng lúc nào cũng buồn bã, đau lòng, không màng đến chính mình. Suốt ngày đều đi ra ngoài để tìm kiếm người. Nhìn đến hình ảnh đó trong lòng hắn có chút khó chịu cùng đau lòng. Lúc này hắn có chút hối hận vì chuyện giết Tử Mặc, nhưng chuyện đã làm thì không thể vãn hồi lại, hắn lúc này cũng đành phó thác tất cả cho tự nhiên.
“Ngươi không nên tự hành hạ bản thân mình như vậy, dù sao người đã không quay về thì ngươi cũng nên từ bỏ đi”.
“Ngươi câm mồm, cái gì mà người không quay về nữa, gì mà từ bỏ, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, cho dù có bất cứ chuyện gì, thì cậu ấy là người của ta, tất cả đều là của ta, cho dù có chết ta nhất quyết phải đem xác về.”
Nhìn sự chiếm hữu điên cuồng của Lăng Tiêu Hàn đối với Lâm Tử Mặc, Lưu Tương lại càng cảm thấy có chút vô vọng cùng đau khổ.
Tại sao sự điên cuồng chiếm hữu này không phải là đối với hắn…
Nếu như Lăng Tiêu Hàn biết được Tử Mặc đã chết thì sẽ như thế nào? Nếu như hắn biết người giết chết người mà hắn yêu nhất là mình thì sẽ như thế nào?
Lưu Tương thật sự không dám nghĩ đến những điều như vậy…hắn cũng không có can đảm mà nghĩ đến những điều đó. Bởi vì hắn biết rõ. Đối với Lăng Tiêu Hàn thì chỉ có một chữ.
Chết.
Cả hai lại lâm vào trầm mặc. Lưu Tương không thể nói gì còn Lăng Tiêu Hàn là không muốn nói.
“Nếu như ngươi đến đây chỉ để nói như vậy thì mời về cho, ta đây hiện giờ rất bận.”
Lời đuổi khách trực tiếp như vậy Lưu Tương cũng không thể mặt dày mà ở lại cho được. Vậy nên hắn cũng đành phải nói lời từ biệt mà ra về.
“Nếu Hàn đệ đã nói như vậy thì ta đành phải cáo từ.” Nói xong Lưu Tương lưu luyến quay người rời đi.
Lăng Tiêu Hàn cũng không đứng dậy tiễn khách mà xoay người bước vào trong phòng.
Chưa được bao lâu, một ám vệ xuất hiện trước Lăng Tiêu Hàn.
“Vương gia đã có tin tức của Lâm công tử.”
Lưu Tương vừa bước chân ra khỏi Vương phủ đã có người bước tới trước mặt.
Nói rồi hai người khuất bóng sau một con hẻm nhỏ. Vừa đến nơi, đã có một nam nhân thân mặc hắc y đứng nơi đó chờ sẵn.
“Hừ! ta đã nói có chuyện gì thì về phủ của ta, tại sao lại có thể gặp nhau ở bên ngoài như thế này, không sợ bị lộ hay sao?”. Lưu Tương vừa gặp người đã tỏ ra khó chịu nói.
Dật Phong không hề để ý đến chuyện Lưu Tương đang khó chịu, vẫn lạnh lùng nói: “Ta có việc gấp phải rời khỏi kinh thành ngay, bởi vậy mong ngươi nhanh chóng hoàn thành giao dịch.”
Nhìn người nam nhâm một thân hắc y, khuôn mặt thanh tú nhưng lại lạnh lùng đến đáng sợ, khí thế tỏa ra lại tràn đầy sát ý.
Lưu Tương thở dài một cái tiếc nuối, đưa tay nâng cằm Dật Phong lên nói: “Ai, thật đáng tiếc, nếu không phải vì ngươi là sát thủ, khuôn mặt lạnh lùng như vậy thì có lẽ ngươi sẽ là một mỹ nhân đó a.”
Gạt lấy bàn tay đang đặt tại cằm mình xuống, Dật Phong mặt vẫn không chút thay đổi nói: “Nếu ngươi muốn chết không toàn thây thì cứ việc nói ra những lời ngu xuẩn như thế.”
“Hảo! hảo! ta không nói nữa là được chứ gì?”. Lưu Tương rất thức thời mà buông tay ra. Sau đó từ trong người lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Dật Phong.
“Đây là thù lao của ngươi, mà ngươi cũng nên nhớ rõ, chuyện ta cho ngươi giết Tử Mặc phải được giữ hoàn toàn bí mật, không được để lộ cho bất kỳ ai”.
Cầm lấy xấp ngân phiếu kia, Dật Phong liếc nhìn Lưu Tương một cái, sau đó đạm mạc nói: “Chuyện đó, ngươi không cần phải nhắc.”
Đang định xoay người rời đi thì từ trong khoảng không một đạo ngân quang lóe lên đâm thẳng vào Dật Phong cùng Lưu Tương. Cả hai thân thủ nhanh chóng tránh né, mỗi người đều nhảy về một hướng, tầm mắt nhanh chóng phát hiện ra kẻ vừa rồi tấn công hai người.
Đứng trước mặt Lưu Tương cùng Dật Phong lúc này chính là Lăng Tiêu Hàn cùng hai ám vệ.
Nhìn đến biểu tình hung ác, muốn giết người của Lăng Tiêu Hàn, trong lòng Lưu Tương thầm kêu lên “Không ổn”. Dù sao sự việc muốn giấu đã không dấu được, hắn cũng không muốn vòng vo mà thẳng thắng đối diện cùng Lăng Tiêu Hàn.
Nhìn Lưu Tương, người đã giết đi người mà mình yêu quý nhất, lại ngang nhiên đứng đối diện với mình mà không hề cảm thấy có chút áy náy cùng hối hận. Chính điều đó càng làm lửa giận trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, ý niệm giết người trong đầu Lăng Tiêu Hàn cũng không ngừng trỗi dậy.
Lúc ám vệ báo tin cho hắn nói đã có tin tức của Tử Mặc, trong lòng hắn vui sướng như điên, nhanh chóng cùng vài người ra khỏi vương phủ, vừa ra khỏi cửa lớn lại thấy Lưu Tương thần bí đi cùng vài người, vốn hắn cũng chẳng để tâm lắm, nhưng ám vệ bên người lại nói: “Vương gia, vụ bắt cóc Lâm công tử lần này có liên quan đến người của Dật Phong, mà người vừa rồi đi cùng Lưu đại nhân chính là người dưới trướng Dật Phong”.
Nghe đến đây, trong đầu Lăng Tiêu Hàn như có sấm nổ bên tai, hắn không mong muốn cái đáp án hắn muốn biết kia giống như những gì hắn đang suy đoán lúc này…
Lẳng lặng đi theo phía sau, đến lúc chính tai hắn nghe được những lời đối thoại kia, lúc biết được người hắn vẫn luôn tâm niệm, tiểu Mặc của hắn đã bị giết chết, trời đất lúc này đối với hắn dường như sụp đổ, không còn nghĩ đến huynh đệ kết giao, không còn nghĩ đến bản thân đau lòng đến mức nào, lúc này trong lòng hắn chỉ có duy nhất một ý niệm là tiến ra giết chết cái con người nhẫn tâm, độc ác kia…
Tiểu Mặc của hắn thì làm nên tội gì, cậu ấy ngây thơ, vô tội, không biết gì hết, từ đầu đến cuối đều bị chính hắn lừa trói buộc chặt lấy bên người, cũng chính hắn cho dù chết cũng không chịu buông người ra, hà cớ gì, người chịu đựng những đau đớn này lại là cậu.
Một lần nhìn cậu nằm trong vũng máu, đau đớn như muốn chết đi, hắn cũng không thoải mái gì, cậu đau đến đâu, tâm hắn cũng muốn chết đến đó, chỉ mong sao cho cậu không phải chịu bất kì thương tổn nào, cũng chính điều đó, hắn tự lập một lời thề với bản thân, không bao giờ để cho cậu chịu bất kỳ thương tổn hay đau đớn nào…
Vậy mà cuối cùng thì sao? Cậu lại bị giết bởi người mà mình xem như huynh đệ kia, đến ngay cả việc cứu cậu hắn cũng không làm được…
Mà để xảy ra cớ sự ngày hôm nay, hắn cũng tự trách bản thân mình vô năng, nhiều lần trong đêm tối, hắn tự hận chính bản thân mình, tại sao lúc đó hắn không ở lại cùng cậu, tại sao lúc đó hắn lại ra ngoài gặp Lưu Tương, để cho cậu bị bắt đi, bây giờ ngay cả tính mạng cũng không còn…
Siết chặt lấy thanh kiếm trong tay, dùng ánh mắt tràn đầy thù địch mà nhìn Lưu Tương. Lăng Tiêu Hàn phẫn nộ hét ra từng chữ: “Lưu Tương, ngươi tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy, tiểu Mặc có làm gì tổn hại đến ngươi sao? Tại sao ngươi có thể tàn độc mà ra tay với một người không hề có năng lực tự bảo vệ bản thân.”
Nhìn ánh mắt tràn ngập lức giận cùng ý muốn băm thây hắn ra của Lăng Tiêu Hàn, Lưu Tương biết bắt đầu giờ phút này đối với Lăng Tiêu Hàn hắn không khác nào kẻ thù. Mà cũng chính là giờ phút này, tình cảm của hắn đối với Lăng Tiêu Hàn cũng không còn chút hy vọng nào.
Lưu Tương không còn giữ được thái độ nhàn nhã như lúc trước, mà chật vật nói: “Hàn đệ, ta xin lỗi, cũng tại bởi vì ta quá yêu ngươi, nên ta không còn nghĩ nhiều được như vậy, giết Lâm Tử Mặc xong, ta cũng cảm tháy có chút áy náy cùng hối hận, ta…thật sự xin lỗi, lúc này việc cũng đã rồi, ta cũng không biết làm cách nào để vãn hồi lại được…”
“Một câu xin lỗi của ngươi thì sẽ xong sao, còn tiểu Mặc của ta, một câu xin lỗi của ngươi thì có thể sống lại được sao, Lưu Tương ngươi nói ngươi yêu ta vậy mà ngươi lại có thể nhẫn tâm giết chết đi niềm hạnh phúc khó khăn ta mới có được, những lời ngươi nói, tất cả chỉ là sự dối trá của ngươi mà thôi.” Lăng Tiêu Hàn phẫn nộ hét lên, vung thanh kiếm nhanh chóng đâm tới người Lưu Tương.
Một đường kiếm sắc bén đâm tới, còn chưa chạm được tới người, đã bị một đường kiếm ngăn lại.
Dật Phong vẫn tiêu sái đứng tại chỗ mà thu hồi kiếm, lạnh lùng nói: “Chuyện này là chuyện riêng của các ngươi, ta cũng không quan tâm đến, giao dịch giữa ta và Lưu đại nhân đây cũng đã chấm dứt, vậy nên đừng vì chuyện này đừng tới làm phiền ta, những chuyện còn lại các ngươi cứ tự giải quyết lấy, ta chỉ muốn lấy ngân lượng của mình mà thôi.” Nói xong Dật Phong không hề e sợ lấy sấp ngân phiếu bỏ vào trong người sau đó lại tiêu sái xoay người rời đi.
Lăng Tiêu Hàn không cam tâm để cho kẻ đã giết chết Tử Mặc có thể thoát, ra hiệu cho hai ám vệ ngay lập tức đuổi theo.
Lưu Tương nhìn thân ảnh đã mất dạng của Dật Phong, sau đó chỉ đành thở dài một cái: “Ai, ngươi thật đúng là không có chút khí phách nào a, Dật Phong, sao lại có thể thấy chết mà không cứu chứ!”.
Than thở xong lại nhìn sang Lăng Tiêu Hàn đang giương kiếm trước mặt mình. Lưu Tương lại nở nụ cười đau khổ nói: “Hàn đệ, ngươi nếu muốn giết thì cứ một kiếm đâm tới đi, không cần ngần ngại, dù sao, có ta bồi tên nhóc Tử Mặc kia trên đường xuống hoàng tuyền cũng không tệ a.”
Lăng Tiêu Hàn vẫn không tiến cũng không lùi, hỏi một câu: “Ta hỏi ngươi, chuyện lần trước tiểu Mặc bị ả thê thiếp của ta hại, có phải hay không do ngươi xui khiến…”
Lưu Tương không hề tránh né, dứt khoát trả lời: “Là ta sai khiến đó!”.
Một kiếm đâm tới, cắt đứt mái tóc dài đang búi trên đỉnh đầu của Lưu Tương, trên mặt cũng là một vết thương dài do kiếm xuyên qua, máu cũng bắt đầu tuôn ra, thấm ướt cả vạt áo ngay cổ.
Lăng Tiêu Hàn hạ kiếm, xoay người đi, nói: “Ta và ngươi, xem như không còn tình cảm huynh đệ nào nữa, kể từ lúc này, chúng ta là kẻ thù, hôm nay nể tình cảm bấy lâu của chúng ta, ta tha ngươi một mạng, nhưng ngươi tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của ta nữa, nếu không thì không phải chỉ mái tóc của ngươi rơi đâu, mà là đầu ngươi đấy!”.
Lăng Tiêu Hàn rời đi, chỉ còn lại một mình Lưu Tương thân thể chật vật đứng lại nơi đó, cười khổ nói: “Cái này cũng là do ngươi tự tạo nghiệt a, Lưu Tương, bây giờ có hối hận thì đã không còn kịp…”
Dật Phong trên đường quay về, biết rõ phía sau mình có người theo dõi, nhanh chóng cắt đuôi. Sau đó thân ảnh nhanh chóng biến mất trong Di xuân viện.
Nhanh chóng vào phòng phân phó cho thuộc hạ chuẩn bị ngựa cùng xe, mau chóng rời khỏi kinh thành.
Nhìn chiếc rương gỗ to lớn kia, thuộc hạ của Dật Phong do dự nói: “Cung chủ, thùng gỗ này to như vậy, sợ sẽ làm người chú ý, chúng ta phải mang nó theo sao? Hay là chúng ta tìm cách khác”.
Dật Phong không nói gì, tiến đến vuốt ve lấy rương gỗ kia, nói: “Không sao đâu, đã ngụy trang rất tốt, bây giờ cửa thành cũng chưa có đóng, lệnh bắt người cũng không thể tới nhanh như vậy, chúng ta nếu đi nhanh thì vẫn kịp, nhớ cho người cột chặt chiếc rương gỗ này lại, không được để có chút sức mẻ nào, nếu không thì hãy coi chừng hậu quả đó.”
Thuộc hạ theo phân phó của Dật Phong nhanh chóng thu dọn, cả nhóm người nhanh chóng lên ngựa rời khỏi kinh thành.
Nhóm người Dật Phong đi chưa được bao lâu, một đám quân lính đã tràn vào Di xuân viện.
Tú bà nhìn đến đám quân lính khí thế hừng hực tiến vào kia có chút hoảng sợ, run rẩy tiến lên nói: “Ai da, các đại nhân hôm nay có chuyện gì mà lại hạ cố đến nơi này a…”.
Lăng Tiêu Hàn liếc một ánh mắt hung ác dành cho tú bà, lạnh giọng nói: “Tên Dật Phong kia, đang trốn ở đây có phải hay không?”
Tú bà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đảo mắt vài cái, bắt đầu nói dối: “Ai nha, vương gia nói gì vậy a, ở đây là Di xuân viện, là lầu xanh, ở đây chỉ có kỹ nữ a, làm gì có ai tên Dật Phong như ngài nói kia.”
“Rầm…”
Một chưởng đánh xuống làm nát cả cái bàn bên cạnh, Lăng Tiêu Hàn lạnh lùng, ánh mắt như muốn giết người nhìn tú bà, bị biểu tình hung ác kia dọa cho sợ đến đứng không vững, tú bà run rẩy nói: “Hồi vương gia, ta nói thật a, ở đây không có người nào tên Dật Phong cả.”
Lăng Tiêu Hàn không thèm nhìn đến tú bà một cái nào, xoay người ra lệnh: “Người đâu, đem niêm phong di xuân viện lại, bắt tất cả những người ở đây về thẩm tra, với tội danh bao che cho tội phạm giết người.”
Nghe đến bị tịch thu tài sản cùng bị bắt vào ngục tối, lại còn là tòng phạm của kẻ giết người, những kỹ nữ trong Di xuân viện bắt đầu nhao nhao lên sợ hãi, tú bà run đến lợi hại, quỳ xuống khẩn cầu nói: “Mong vương gia tha tội a, ta thật sự không biết ai tên Dật Phong, chỉ biết có một nhóm người áo đen vừa rời khỏi đây cũng vài canh giờ a, mong vương gia tha tội, ta thật sự cũng biết từng đó a, vì người ta trả ngân lượng nên ta cũng không dám hỏi nhiều a.”
Lăng Tiêu Hàn tức giận đạp đổ chiếc bàn bên cạnh, giờ phút này hắn không còn giữ được hình tượng vương gia nổi tiếng âm trầm thường ngày, tức giận nói: “Khốn kiếp! lại đến trễ một bước.”
Lại quay sang túm lấy áo tú bà, nghiến răng nói: “Nói, ngươi có thấy lúc hắn ở đây có nhốt một thiếu niên nào hay không?”
“Không, ta không biết a, lúc đầu mới đến thuê, họ có mang theo một thiếu niên dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tầm thường đang bất tỉnh, bọn họ từ lúc đó cũng chỉ toàn ở trong phòng mà thôi, cũng không cho ai tiến tới gần, chỉ thấy tới giờ là có người đưa cơm lên phòng, hôm nay lúc rời đi cũng không thấy người thiếu niên kia, chỉ thấy bọn họ mang theo một rương gỗ rất lớn.”
Lăng Tiêu Hàn vừa nghe tú bà nói xong, thuận tay mà ném tú bà sang một bên, cho người nhanh chóng rời khỏi Di xuân viện, nhanh chóng tiến đến cửa thành.
Không hiểu sao trong lòng Lăng Tiêu Hàn lúc này lại dấy lên một chút hy vọng khó hiểu, hắn chỉ mong sao hy vọng này, không bị dập tắt đi…
Phi ngựa như bay đến chỗ cửa thành, vừa thấy lính gác, Lăng Tiêu Hàn đã nhanh chóng nhảy xuống ngựa, túm lấy lính gác mà tra hỏi: “Nói, từ lúc nãy tới giờ có đám người khả nghi mặc trang phục đen nào mang theo một rương gỗ lớn rời khỏi đây hay không?”
Lính gác bị Lăng Tiêu Hàn nắm chặt đến có chút khó thở nói: “Nô…nô tài không biết a, lúc nãy có một đám người mặc đồ đen, chở theo một rương gỗ lớn rời khỏi đây, họ nói họ là thương nhân vào kinh thành buôn bán, thấy khả nghi, nô tài cho người lục soát, nhưng trong rương gỗ đó chỉ toàn vàng bạc cùng tơ lụa mà thôi.”
Lại đến trễ một bước, Lăng Tiêu Hàn dường như hóa điên mà gào thét: “Dật Phong ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi a…”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT