Tiếng đập bàn đầy giận giữ cùng phẫn nộ vang lên. Một vị mỹ nam tử thân mặc bạch y đang xoa huyệt thái dương nhằm xoa dịu cơn kích động cùng phẫn nộ trong người.
“hừ! hắn ta lại bỏ trốn ra khỏi cung sao? Thật tức chết người mà, đường đường là vua của một nước suốt ngày chỉ biết đi chơi, việc triều chính thì đẩy hết cho ta….”
Vị mỹ nam tử vừa nói đến lại cảm thấy máu nóng bốc lên khỏi đỉnh đầu, trên khuôn mặt đôi mắt phượng xinh đẹp kia tràn đầy khí thế tức giận làm cho ảnh vệ đứng bên cạnh không khỏi run rẩy đến sợ hãi.
Vị vương gia của bọn họ thân là tam hoàng tử, là đệ đệ của cái tên vua ham chơi kia, tướng mạo xuất chúng, tài năng thì không cần phải bàn cãi, cả văn cả võ đều tinh thông tường tận. Vậy chắc hẳn sẽ có người thắc mắc tại sao một người tài hoa xuất chúng như vậy không làm vua, lại để cho một tên ham chơi kia làm vua, đáp án rất đơn giản, trong cung có tới 7 vị hoàng tử, mà ai cũng may mắn hưởng được gien di truyền của người cha và mẹ đều tinh thông tất cả về văn lẫn võ, chỉ có một lỗi nhỏ trong đó là ai cũng chỉ muốn an nhàn mà sống, không muốn làm vua phải gồng lưng ra mà làm việc.
Lúc cha của họ là tiên hoàng muốn phong thái tử, trao lại ngai vàng, để cùng các vị phi tần đi du sơn ngoạn thủy, ai ngờ được 7 vị hoàng tử trước đó một ngày đã biến mất dạng, không còn bóng người, tiên hoàng tức giận sai ảnh vệ truy bắt họ về, và cái người xấu số ham chơi kia bị các vị huynh đệ còn lại bán đứng mà bị tóm lại, cuối cùng dưới sự thúc ép dần dập mà phải ngồi lên ngai vàng.
Chuyện chỉ có như vậy đấy, tên vua đó tuy làm việc rất giỏi, mà khuyết điểm lớn nhất chính là quá ham chơi, mà khuyết điểm này, trên người hoàng tử nào cũng đều…có.
Phượng mâu của vương gia chúng ta- Lăng Tiêu Hàn chau lại, sau đó phân phó cho ảnh vệ đứng phía sau.
“Chuẩn bị ngựa, chúng ta ngay lập tức lên đường tìm tên kia về, cho người đi trước điều tra xem hắn đang ở đâu, nhớ phải bí mật, không được để hắn biết, nếu không hắn sẽ chạy mất”
“tuân mệnh”
ảnh vệ cung kính cúi đầu, chỉ trong giây lát đã biến mất khỏi phòng.
Nghĩ đến Lăng Tiêu Nghệ, hắn chỉ biết thở dài một cái.
Trong khi đó, tại một sòng bạc lớn trong kinh thành- Vạn Tài.
“Na, tiểu Lâm tử, ngươi chơi cái này thật giỏi đi, có thể chỉ ta hay không?”
Cái người tên tiểu Lâm tử kia là một thiếu niên khoảng chừng chỉ mới 15 hay 16 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt bình thường, vì được khen ngợi, ca tụng của người nam tử bên cạnh mà mặt có chút ửng hồng.
“Ha, ha chuyện này, ngươi không cần khen ngợi ta như vậy, ta và ngươi tuy mới quen nhau, nhưng ta thực thích ngươi, yên tâm Lâm Tử Mặc ta đây sẽ tận tình mà chỉ dạy ngươi.”
Nói xong còn đưa ta vỗ vỗ lên vai người nam tử cao lớn hơn đang đứng cạnh mình.
Người nam tử kia dáng người anh tuấn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hoa đào có thể quyến rũ bao nhiêu là nữ tử.
“Tiểu Lăng tử, chơi xong ván này, ta và ngươi đi ăn cơm, ta mời ngươi.”
Lâm Tử Mặc hào phóng vỗ vào vai Lăng Tiêu Nghệ như bằng hữu lâu năm. Hai người chơi xong một ván cuối cùng lại cùng nhau sát cánh bước ra khỏi sòng bạc. Vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ mà không để ý thấy một đoàn người đang đi theo phía sau. Vừa đi chưa bao lâu hai người đã bị đoàn người kia vây lại.
Một vị mỹ nam tử thân mặc bạch y từ trong đám người bước ra, hắn phe phẩy quạt, nở một nụ cười phong tình vạn chủng nói.
“Đại huynh, chơi vui vẻ quá nhỉ, huynh nên biết huynh có chạy đâu cũng không thể thoát được, vậy hà cớ gì phải chạy trốn vất vả như vậy?”
Lăng Tiêu Nghệ sờ sờ mũi cười trừ, sau lại liếc nhìn sang người thiếu niên bên cạnh cũng đang ngơ ngác nhìn lại mình. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu. Lăng Tiêu Nghệ khẽ nói nhỏ vào tai Lâm Tử Mặc.
Không biết là hắn nói gì chỉ thấy Lâm Tử Mặc khuôn mặt càng ngày càng khó coi.
Lâm Tử Mặc là con của một thương nhân giàu có trong kinh thành, là bảo bối trong nhà, được cưng chiều từ nhỏ nên trong mắt cậu chẳng coi ai ra gì, vậy nên cậu đi gây chuyện suốt ngày, hết đánh nhau, đến chọc ghẹo con gái nhà người khác, không chuyện gì không làm, chỉ trừ giết người, phóng hỏa, cưỡng bức dân nữ nhà lành ra.
Song thân tuy cũng rất đau đầu những chuyện cậu gây ra, nhưng vẫn luôn chạy theo phía sau cậu để giải quyết hậu quả, tuy cũng đã răn dạy nhiều lần, nhưng cậu vẫn chứng nào tật nấy.
Tuy là một tên phá gia chi tử nhưng gặp chuyện quá đáng như lời nói vừa rồi, làm cho máu nóng trong người cậu cũng bốc lên tận đầu, máu chính nghĩa nổi lên.
Cậu nhảy ra đứng chắn trước người Lăng Tiêu Nghệ nói. “nè tên mặt trắng kia, tại sao ngươi lại có thể làm những chuyện đáng kinh tởm như vậy đối với vị huynh trưởng của ngươi chứ, nếu ngươi gặp khó khăn thì tự mình đi mà giải quyết hà cớ gì lại bán huynh trưởng của ngươi để làm lợi cho bản thân, nay huynh ấy trốn được cũng thật may mắn, hôm nay có ta ở đây ngươi đừng hòng đụng đến một sợi lông của huynh ấy”.
“Tên mặt trắng sao?”. Lăng Tiêu Hàn nhướn mày nhìn đến Lâm Tử Mặc đang đứng trước mắt mình, chỉ là một người tầm thường không đáng để vào mắt, không hiểu lời nói vừa rồi là có ý gì. Hắn biết chắc chắn là do Lăng Tiêu Nghệ giở trò quỷ, xui khiến tên ngu ngốc không hiểu chuyện này.
Lăng Tiêu Nghệ hết nhìn Lâm Tử Mặc đến nhìn Lăng Tiêu Hàn sau đó lại nở một nụ cười quỷ dị.
Lăng Tiêu Hàn nhìn nhìn, sau đó quay lưng ra lệnh rút quân, chỉ bỏ lại một câu.
“Huynh nên nhớ địa vị của mình, bây giờ huynh trở về thì ta sẽ giúp huynh làm việc, còn không thì huynh cứ tự mình mà gánh hết đi.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lực uy hiếp thì đủ mạnh, Lăng Tiêu Nghệ rùng mình nhớ đến đống tấu chương đang chất cao như núi.
Đợi Lăng Tiêu Hàn đi khỏi, Lăng Tiêu Nghệ lúc này cũng cảm thấy có chút sợ mà cáo từ Lâm Tử Mặc, tuy Lâm Tử Mặc ngăn cản không cho hắn đi, nhưng vì hạnh phúc tương lai của bản thân hắn vẫn phải đuổi theo Lăng Tiêu hàn.
Thấy vị huynh trưởng kia, Lăng Tiêu Hàn chỉ liếc nhìn một cái, nói: “Lúc nãy huynh nói gì với tên ngốc kia hả?”
Hắn chỉ cười cười, nói: “ta nói ngươi gặp khó khăn trong chuyện làm ăn, nên muốn bán vị huynh trưởng ta đây làm nam sủng cho tên đối thủ của ngươi, ta quá đau khổ nên bỏ trốn, ha ha, mà tên tiểu tử đó cũng thật là thú vị…” còn chưa nói hết thì hắn đành câm miệng, bởi vì hắn cảm nhận thấy sát khí đang tỏa ra từ người Lăng Tiêu Hàn.
Chuyện cứ như vậy mà qua đi…
Một ngày đẹp trời, trời trong mây xanh, Lâm Tử Mặc quyết định hôm nay đến Vạn Hoa Lâu ăn cơm, nghe quyết định của cậu, song thân chỉ biết ôm chân cậu mà khóc lóc cầu xin, bởi vì lần nào đi, lúc về cậu cũng mang theo một đống rắc rồi, 10 lần đều như một.
Mặc kệ sự cầu xin của song thân cậu vẫn dứt áo ra đi.
Chủ của hàng Vạn Hoa Lâu vừa nhìn thấy cậu đằng xa, thì mồ hôi lạnh đã tuôn ra ào ào, chỉ lo khấn cầu sao cho tiểu tổ tông này đừng bước vào đây. Nhưng có vẻ như ông trời hơi phủ phàng với hắn.
Lâm Tử Mặc tiến đến vỗ vai ông chủ, hào sảng cười nói: “ông chủ, đã lâu không gặp, cho ta gian phòng thượng hạng như trước”
Ông chủ nhìn Lâm Tử Mặc cười cười, có chút áy náy nói: “tiểu Lâm à, phòng đó có người đặt rồi, hôm nay cậu chịu ủy khuất một chút được không?”
Lâm Tử Mặc nhíu mày, nói: “hừ! đuổi hắn ra, ta sẽ trả ngươi nhiều hơn hắn là được chứ gì!”
Ông chủ khóc không ra nước mắt nói: “Nhưng vị khách này không thể đắc tội được nha”.
“Hừ! là ai mà không thể đắc tội, để ta đi xem thử mặt mũi thế nào?”. Nói xong còn không kịp để ông chủ ngăn lại đã đi đến trước cửa phòng, giơ chân đá một cái.
Rầm…
Cánh cửa bị người dụng lực đạp mở tung. Bên trong một vị mỹ nam tử đang nhàn nhã uống rượu. Nhìn thấy cánh cửa bị người thô lỗ đạp ra, Lăng Tiêu Hàn nhíu mày nhìn người trước mặt. “Có điểm quen mắt!”
“Hừ! hôm nay ta bao hạ phòng này, mời ngươi đi ra chỗ khác!”. Lâm Tử Mặc cũng không kiêng nể, ngang ngược nói.
Lăng Tiêu Hàn nhấp một ngụm rượu nói: “Ta ngồi trước, hà cớ gì phải nhường lại phòng cho ngươi, ngươi không biết ta đã bao trọn mấy phòng này hay sao?”
Trong thâm tâm Lăng vương gia lại đang đầy lửa giận “Hừ lần trước ngươi dám gọi ta là tên mặt trắng, còn chưa tính sổ qua, hôm nay lại tự dẫn xác tới.”
Nhìn một lát, Lâm Tử Mặc “a” lên một tiếng nói: “A! hóa ra là ngươi, tên mặt trắng không biết xấu hổ bán đứng huynh đệ, lần trước ta thấy ngươi là không ưa nổi rồi, lần này ta phải giáo huấn ngươi thật tốt mới được.”
Lăng Vương gia thật sự nổi giận nha, dám gọi hắn là “tên mặt trắng” không chỉ một lần, xem ra lần này phải giáo huấn tên này mới được.
Không nói hai lời, Lâm Tử Mặc nhào lên, định đánh với Lăng Tiêu Hàn, nhưng cậu lại không ngờ được tên mặt trắng này lại biết võ công.
Chỉ một lát sau, Lâm Tử Mặc bị đánh cho kêu cha gọi mẹ, ôm mông bỏ chạy ra ngoài. Thật ra là Lăng Tiêu Hàn cũng không đánh gì nhiều, chỉ là bắt trói cậu lại, sau đó đánh vào mông cậu mà thôi, nhưng đánh nghiện đến nỗi mông con người ta sưng vù, chỉ sợ mấy ngày nửa vẫn phải nằm sấp.
Thấy người chạy mất, Lăng vương gia nhìn bàn tay của mình một chút, sau đó lại nở một nụ cười mê hoặc chúng nhân. “Cảm giác không tệ nha!”.
Từ lần giáo huấn đó, mấy ngày sau, Lâm Tử Mặc đã thu liễm hơn nhiều, mấy ngày tiếp theo đều ở trong nhà không ra ngoài quậy phá. Song thân thấy mà vui mừng trong lòng, không biết vị quý nhân nào lại cao tay như vậy, còn mang luôn suy nghĩ có cơ hội phải đi thỉnh giáo mới được.
Nhưng chỉ được vài ngày, chứng nào tật nấy, Lâm Tử Mặc lại bắt đầu ra ngoài đi chơi, lần này cậu quyết định đến Diễm Hương lâu- lầu xanh để vui chơi, cũng để xả bớt cái xui xẻo kia.
Vừa vào đến cửa, cậu đã được tú bà tiếp đón nồng hậu, mấy cô nương cũng bắt đầu uốn éo, bám lên người Lâm Tử Mặc.
“Cảm giác thoải mái này thật tốt a!”. Lâm Tử Mặc cảm khái một câu, sau đó cùng mấy cô nương oanh oanh, yến yến mà đi vào phòng.
Trên lầu cao, một nam nhân nhìn hết cảnh tượng vừa rồi lại khẽ nhếch miệng cười, phe phẩy chiếc quạt trên tay, quay đầu hắn bắt đầu phân phó cho thuộc hạ bên cạnh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT