Trở lại với công việc, không ai nhìn thấy Châu Lộ Lộ mà tỏ chút thái độ, hoặc hừ lạnh, hoặc hất mặt một cái. Biểu cảm đa dạng phong phú khiến cô thán phục không thôi.

Và công việc chất đầy trên bàn.

Cả buổi Châu Lộ Lộ cắm cúi làm việc, bận rộn đến mức có người đứng trước bàn mà cũng không hề hay biết. Cho đến khi người đó lên tiếng:

“Châu Lộ Lộ, cậu giỏi nhỉ!”

Nghe giọng nói quen thuộc của nữ vương, cô giật mình.

“Lai Lai, sao cậu lại tới đây.”

Trương Ngọc Lai hừ lạnh.

“Không lẽ đợi đến khi cậu bị bắt nạt đến nhận không ra thì mới tới à.” Nói rồi cô ấy lừ mắt nhìn một xung quanh, ai nấy đều im bặt, cúi đầu chẳng dám ho he.

Châu Lộ Lộ ngạc nhiên há hốc mồm, vẫn biết khí chất Trương Ngọc Lai vốn thuộc loại ‘cường hãn’ tùy tiện nhìn một cái cũng có thể hù dọa người ta, nhưng thế này thì quá dọa người rồi.

Trương Ngọc Lai kéo tay Châu Lộ Lộ: “Nói, ai bắt nạt cậu?”

Châu Lộ Lộ lắc đầu. Đùa à, cô còn phải lăn lộn ở cái phòng này thêm mấy năm nữa đấy. Lúc không có ai ở đây chẳng phải cô sẽ bị hành đến chết à?

“Cậu mà không nói, mình liền nói Tiêu Hằng đuổi hết bọn họ.”

Thấy Trương Ngọc Lai ra sức đòi lại ‘công đạo’ cho mình như thế, Châu Lộ Lộ cũng cảm động lắm những vẫn ra sức kéo Trương Ngọc Lai ra ngoài.

Trương Ngọc Lai bực bội: “Cậu kéo mình làm gì! Con heo ngốc cậu khi nào thì đến phiên bọn học bắt nạt hả?”

Cánh tay đang lôi kéo Trương Ngọc Lai cừng đờ. Trong đầu văng vẳng hai tiếng heo ngốc...

Châu Lộ Lộ phải dùng sức chính trâu hai hổ mới đưa được Trương Ngọc Lai ra khỏi công ty.

Trương Ngọc Lai vẫn chưa hết tức giận, ngồi trong quán cà phê mà cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, hùng hùng hổ hổ giáo huấn:

“Cậu thật là, bị ức hiếp cũng không biết đường phản kháng hả? Phán kháng không được thì không biết đường nhờ A Hằng à, còn sợ anh ấy không trị nổi mấy người đó hay sao?”

Châu Lộ Lộ chờ cho Trương Ngọc Lai phát tiết xong mới nhỏ giọng nói: “Mình biết, nhưng như thế thì sao, trong mắt người khác vẫn là kẻ bất tài chỉ biết dựa vào người khác mà thôi.”

Trương Ngọc Lai liền như quả bóng xì hơi.

“Lộ Lộ, hay là mình tìm cho cậu công việc khác nhé!”

Châu Lộ Lộ vẫn lắc đầu: “Không sao, mình quen rồi.” Hơn nữa, so với vị sếp tổng nào đó thì bọn họ cũng chẳng thấm vào đâu. Cô đúng là bị người kia ức hiếp đến quen rồi.

Nhận thức được điều đó, Châu Lộ Lộ bỗng giật mình, cô sao có để người ta ức hiếp đến quen hả trời!

Lúc này, cửa quán bị đẩy ra một lần nữa, Tiêu Hằng tươi cười đi về phía hai người. Vừa ngồi xuống liền thân mật ôm eo Trương Ngọc Lai tiện thể hôn lên má cô một cái, sau đó mới hướng cô cười hối lỗi.

“Lộ Lộ, ngại quá, chuyện này gần đây anh mới biết, chi bằng tối nay cùng bọn anh ăn bữa cơm coi như tạ lỗi nhé!”

Châu Lộ Lộ vội vàng xua tay liên tục: “Không cần đâu, anh có lỗi gì đâu chứ, anh giúp em rất nhiều mà.”

Trương Ngọc Lai lườm cô một cái: “Dạo này muốn gặp cậu cũng thật khó đó, đến mời cơm cũng không được luôn phải không?”

“Hôm khác mình nhất định sẽ mời cậu nhưng hôm nay thì không được, mình có hẹn rồi.”

“Cậu có hẹn? Với ai? Sao mình lại không biết?”

Châu Lộ Lộ cười trừ không nói.

Trương Ngọc Lai còn muốn vặn hỏi thì bị Tiêu Hằng ngăn lại.

“Đã vậy thì để bữa khác vậy, Lộ Lộ lên làm việc đi, anh muốn ngồi đây với Lai Lai thêm một lát nữa.”

Châu Lộ Lộ gật đầu, như được đại xá vội vàng chạy biến.

Có đánh chết cô cũng không nói người đó là sếp tổng đại nhân, cái người mà chẳng quan ngày đêm ức hiếp cô, thủ phạm kéo thù hận lên đầu cô nha.

Nữ vương mà biết không phải sẽ bắt cô nghỉ việc sao!

Nghĩ đến đây Châu Lộ Lộ lại tự thấy khó hiểu, sao cô lại không muốn nghỉ việc nhỉ, nghỉ rồi thì sẽ không phải gặp tên sếp biến thái khó ưa kia nữa sao???

Sau đó Châu Lộ Lộ lại nghĩ, chắc là vì lương cao, thời buổi kinh tế khó khăn đi đâu tìm được công việc như thế chứ. Tiền là thượng đế, những thứ khác chỉ là mây bay...

Châu Lộ Lộ hài lòng với suy nghĩ của mình, nhanh chóng trở về công ty.

Trương Ngọc Lai nhìn Châu Lộ Lộ đi rồi, không vui nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn ôm eo mình không buông.

“Anh biết người đó là ai đúng không?”

Tiêu Hằng vui vẻ gật đầu: “Là Đường Vũ.”

Trương Ngọc Lai ngạc nhiên: “Đó chẳng phải em họ anh sao? Tên đó hình như đối xử với Lộ Lộ rất tệ, sao anh còn để bọn họ gặp nhau. Không được, em phải bảo Lộ Lộ nghỉ việc, sau này tìm cho cô ấy vài anh chàng ưu tú là được.”

Trương Ngọc Lai vừa đứng lên liền bị Tiêu Hằng ngăn lại: “Em nghe anh nói hết đã, thằng nhóc Đường Vũ đó nhìn trúng Lộ Lộ, muốn theo đuổi người ta, em đừng có nháo, cũng đừng giới thiệu đàn ông cho Lộ Lộ nữa.

“Nếu là tên đó thì em càng phải nháo, đâu thể để hắn dễ dàng như thế được.”

Tiêu Hằng cười nhẹ, hôn nhẹ lên mũi người yêu một cái: “Được rồi, đều tùy em, Dù sao thì nhìn tên nhóc kia ghen cũng thú vị lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play