Đường Vũ tỏ vẻ đang nghe.

Lục Viễn Phương nói: “Một là, mọi người đều nói anh có ‘người trong lòng’, hai là Châu Lộ Lộ quyến rũ anh bất thành đang bị tầng tầng lớp lớp trong công ty hợp lực tẩy chay.” Lục Viễn Phương cười thầm trong lòng, cô gái của anh bị người ta ức hiếp kìa...

“Chuyện này sảy ra bao lâu rồi?”

“Một tuần, tôi nghĩ một tuần này, cô ấy chắc cũng không dễ dàng gì.”

Mắt Đường Vũ thoáng lạnh đi.

“Tôi biết rồi, cậu báo cáo đi.”

Lục Viễn Phương hơi ngạc nhiên, chỉ thế thôi à? Anh còn đang chờ xem vị này sẽ làm gì mà, như thế là xong rồi?

Đường Vũ nhướng mày, ý hỏi làm sao, Lục Viễn Phương mới vội vàng báo cáo.

Đúng giờ Châu Lộ Lộ ôm lấy hộp cơm ‘quý giá’ của mình lên tầng trên cùng. Trên mặt đầy vẻ không tình nguyện.

Bản chất của tư bản chính là bóc lột sức lao động của công nhân, bác Lê-nin nói chẳng sai tí nào. Đến miếng ăn vào bụng mà cũng muốn cướp. Vô nhân tính!

Lúc Châu Lộ Lộ đến, Đường Vũ đang ngồi trên sofa xem gì đó, thấy cô đến liền gấp laptop lại, cười cười.

“Cô ngồi đi.”

“Không cần đâu, tôi đem cơm đến rồi đi luôn.”

Đường Vũ nghiêm mặt: “Tôi nói cô có thể đi sao? Ngồi xuống đây!” thấy nghe Châu Lộ Lộ không nghe lời, Đường Vũ bổ sung: “Đây là lệnh của cấp trên.” Cô không nghe muốn bị trừ lương sao?

Châu Lộ Lộ run lên, ngồi xuống vị trí cách xa Đường Vũ nhất.

Đường Vũ không vui: “Ngồi xa thế làm gì? Lại đây.” Đường Vũ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.. 

Châu Lộ Lộ không tình nguyện xích lại nhưng vẫn cách Đường Vũ đủ để một người ngồi. Đường Vũ tạm cháp nhận.

Lúc này thư kí của Đường Vũ đẩy cửa vào: “Cơm trưa của ngài đây ạ.”

Đường Vũ gật đầu, ra hiệu cô ấy để xuống rồi ra ngoài.

Châu Lộ Lộ nhìn cô thư kí bằng ánh mắt nóng bỏng, nếu là nam thư kí nhất định sẽ khiến người nhìn vào nghĩ rằng cô ‘có ý’ với người ta, ngược lại lại có chút kì quái.

Đường Vũ chính là nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, xu hướng giới tính của cô chắc là... không bị ‘lệch’ chứ?

Trong lòng Châu Lộ Lộ lại đang gào thét, cô gái có thể vào phòng tổng tài, lại có thể mang theo hộp cơm người đó chỉ có thể là... thư kí tổng tài.

Thư kí đó, ánh mắt của cô có thể không nóng bỏng được sao!!!

Thứ nhất, Đường Vũ có thư kí rồi, chắc chắn sẽ không bắt cô tăng ca nữa đâu, thư kí xinh đẹp thế kia cơ mà.

Thứ hai, Cái mà cô thư kí mang đến chính là cơm hộp đó nha, có lẽ là tổng tài giữa đường đổi ý, không muốn ăn cơm của cô nữa cho nên cô bảo vệ được hộp cơm rồi. 

Đường Vũ chỉ thấy ánh mắt của cô thay đổi liên tục, nóng bỏng, vui mừng, áy náy, cảm kích, không nhịn được hỏi: “Cô sao vậy?”

Châu Lộ Lộ xua tay: “Không sao ạ.”

“Vậy chúng ta ăn cơm thôi.” Đường Vũ nói rồi tự nhiên đặt hộp cơm của mình trước mặt cô còn bản thân thì cầm lấy hộp cơm của cô ăn ngon lành.

Châu Lộ Lộ sững người: “A, tổng tài, đó là cơm của tôi.”

“Tôi biết, không phải đã nói từ trước rồi sao. Tôi nghĩ để cô nhìn tôi ăn thì không hay nên cố tình gọi một suất cơm khác cho cô này. Mau ăn đi cho nóng.”

“Tổng tài, anh thật là tốt.” Châu Lộ Lộ cảm động rớt nước mắt, mặc dù chẳng biết tại sao anh ta phải làm vậy. 

“Ừ, đã bảo tôi là ông chủ tốt bụng mà.”

Châu Lộ Lộ: “...” Tổng tài, anh không biết hai chữ khách sáo viết thế nào sao?!

Đường Vũ được ăn no nê, hài lòng ôm bụng no căng của mình, không keo kiệt lời khen: “Cô nấu ăn ngon lắm.”

“Cảm ơn tổng tài.” Người này rõ ràng đang khen mà sao cô lại cảm thấy có dự cảm xấu nhỉ?

Quả nhiên, sau đó Đường Vũ lại nói: “Đã vậy, từ ngày mai, bữa trưa của tôi đành giao cho phụ trách vậy.”

Châu Lộ Lộ bất ngờ: “Sao cơ?”

“Không phải ngày nào cô cũng làm cơm sao, nhân tiện làm thêm một phần là được. Đây là mệnh lệnh!”

“Nhưng...” Châu Lộ Lộ không hiểu, cơm của anh ta được ship tới từ nhà nổi tiếng, lúc này cô ăn rất ngon, cơm của cô sao có thể so sánh được.

Đường Vũ nhìn ra nghi hoặc của cô, híp mắt cười: “Ăn cơm ngoài lâu chán rồi, muốn nếm chút hương vị gia đình.”

Châu Lộ Lộ trợn mắt.

Hương vị gia đình? Đó là cái gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play