Tôi vừa mới nhận được thiệp mời đến bữa tiệc rượu của khách sạn Huyền Vũ mừng kỉ niệm 5 năm thành lập. Đây chắc chắn là một điều rất may mắn đối với tôi vì tôi từng nghe nói phải là những người có tiếng tăm trong lĩnh vực kinh doanh và những đại minh tinh, ảnh đế mới có tư cách nhận thiệp mời đến dự những buổi tiệc do Huyền Vũ mở ra. Cảm giác vô cùng sung sướng, thích thú và hồi hộp khi cầm trên tay tấm thiệp mời sang trọng có khắc hình bông hồng vàng chói mắt.
Hoàng Như đại nhân thấy tôi ôm khư khư tấm thiệp thì liền nhăn mặt lại nói:
"Có mỗi tấm thiệp mời mà mày cứ làm như là bắt được vàng ý. Mau vào xem nồi canh chín chưa đi."
Tôi bĩu môi sau đó xỏ chân vào đôi dép bông lết cái người vào phòng bếp kiểm tra nồi canh. Nhưng mà buổi tiệc rượu này chắc có rất nhiều khách quý, nhất là những đại minh tinh. Nhỡ đâu tôi lại bị bọn họ dìm chết dưới ánh hào quang chói lóa của họ thì sao. Do quá lo lắng mà tôi mặc kệ nồi canh chạy nhân lên phòng mình mở máy tính đặt chỗ sapa rồi chọn nơi làm tóc và trang điểm. Tôi không tin đêm hôm nay tôi không nổi bật hơn họ.
Đang chạy xuống nhà chuẩn bị lấy xe đi làm đẹp thì bị Hoàng Như đại nhân cầm một con dao chặt xương sắc lẻm, lưỡi dao sáng loáng khiến tôi cũng có thể thấy mình ở trong đó. Tôi vội lui người lại, tay huơ huơ phía trước để ngăn chặn sự việc nguy hiểm đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
"Mẹ à bình tĩnh...bình tĩnh...có gì để từ từ nói nha!"
Hoàng Như đại nhân trừng mắt khiến hai con mắt như muốn rớt ra.
"Bảo mày trông nồi canh mà mày lại chạy đi đâu hả? Mày xem cái tác phẩm của mày kia kìa." Hoàng Như đại nhân chỉ về chiếc nồi đang nằm trổng trơ dưới đất, đáy nồi đen kít. Tôi cười hì hì vội quay người chạy thật nhanh phi như tên lửa ra ngoài cổng. Giọng của Hoàng Như đại nhân khỏe thật, đứng ở ngaoif cổng rồi mà vẫn nghe thấy.
"Hôm nay mày mà về nhà thì mày chết với mẹ...!!!"
Tôi chỉnh lại quần áo, rồi thở dài một hơi."Đúng là mất hình tượng mà."
Bữa tiệc do Huyền Vũ mở đúng là lớn thật. Khách sạn cũng mở được 5 năm nhưng mà không ai biết Tổng giám đốc của khách sạn là ai, chỉ biết vị này họ Chúc, có tướng mạo khôi ngô, tuấn tú. Nhắc đến họ Chúc tôi lại liên tưởng tới tới Chúc Vũ Huyền. Chắc không phải là anh ta đúng chứ?
Nhìn xung quanh ai ai cũng mặc trên mình những bộ lễ phục đắt tiền. Nhưng mà đêm nay tôi cũng ăn mặc không hề kém họ, chẳng qua là đồ rẻ tiền hơn tôi. Để làm nổi bật mình tôi đã chọn cho mình một chiếc đầm dạ hội đuôi cá màu đỏ với chất liệu vải mỏng, xuyên thấu. (Xuyên thấu ở đây không phải là xuyên thấu thấy cả bên trong nha, đừng có suy nghĩ tầm bạ đấy!" Mái tóc được búi gọn lên làm lộ ra cái cổ cao trắng ngần, hai bên mang tai rủ xuống những lọn tóc xoăn trông vô cùng quyến rũ. Đôi môi đỏ mọng cùng với lướt da mịn màng không tì vết. Haizz, chọn những chỗ đắt tiền đúng là không hề uổng tiền mà.
Mấy lão già nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm như của mấy tên đăng đồ tử(1). Tôi chẳng thèm quan tâm nhìn đống đồ ăn cùng với những ly rượu song sánh là tôi đã thấy vui rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT