*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi



*****

Trai xinh gái đẹp gần ngay trước mắt. Tổ Biên tập với Tề Thu Nhị cầm đầu bắt đầu điền cuồng suy diễn ra đủ loại kịch bản máu chó. Thậm chí, còn có một tổ viên mới nhanh chóng rút điện thoại ra, vừa lén lút chụp ảnh, vừa note lại thời gian địa điểm và mô tả chi tiết hiện trường. Đến tiêu đề tin hắn cũng đã nghĩ ra rồi — “Phu nhân của chủ tịch hội Sinh viên lén hẹn hò với người tình quốc dân: là sức quyến rũ của Thích công tử quá lớn hay Tiêu mỹ nhân thủy tính dương hoa(1)?”

(1) Thủy tính dương hoa ( 水性 杨 花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.

Tề Thu Nhị liếc hắn một cái, không nhịn được mà giật giật khóe mắt. Cô vỗ lên vai tổ viên mới, nói: “Viết không tồi, tôi cảm thấy cậu rất có năng khiếu làm phóng viên giải trí…”

Người mới: “???”

Sau đó, hắn nhanh chóng cúi đầu bổ sung thêm một câu: “Tổ trưởng Tề bật mí — các người đều quá ngây thơ rồi!”

Tề Thu Nhị: “…”

Nói thật, dù Thích Phong và Tiêu Chỉ cùng xuất hiện dưới lầu quán ăn Tây thì cũng chẳng đủ để nói lên cái gì.

Ai quy định chỉ có tình nhân mới có thể tới đây? Lại có người nào bảo hotboy độc thân không được hẹn nữ sinh đã có bạn trai đến nơi này dùng bữa?

Mặt khác, Thích Phong gia nhập tổ Quản trị hệ thống là chuyện mọi người đều biết, ai quy định Tiêu Chỉ không thể hẹn cấp dưới đi ăn một mình?

— Tất cả đều không có!

Nhưng mà, rốt cuộc chân tướng là gì? Chuyện đó chẳng một ai để ý cả. Ai bảo hai người bọn họ lại bị một đám biên tập viên giỏi bắt bóng vợt gió gặp phải chứ.

“A, Thu Nhị?” Vẫn là Tiêu Chỉ nhìn thấy người quen ở bên này trước, cười cười, vẫy tay với bọn họ.

Kế tiếp, Thích Phong cũng nhìn thấy Lăng Khả. Trên mặt hắn lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Hai người cùng đi về phía đám người của tổ Biên tập.

Nhìn vào dáng vẻ tự nhiên của bọn họ, xem ra cũng chẳng có gì để giấu diếm mọi người. Song, Lăng Khả vẫn cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.

Lăng Khả biết Thích Phong rất hấp dẫn. Lúc trước cũng có vô số nữ sinh chạy đến đưa thư tình cho hắn ta, nhưng cậu chẳng để tâm nhiều.

Chỉ là, không biết vì sao, hôm nay thấy Thích Phong đi cùng Tiêu Chỉ, cậu lại không vui trong lòng.

Có thể vì bọn họ đứng bên nhau nhìn rất xứng đôi, cũng có thể là bởi thái độ của Thích Phong đối với Tiêu Chỉ tương đối đặc biệt.

Nhất là khi bọn họ vui vẻ bước xuống khỏi cầu thang của quán cơm Tây, Tiêu Chỉ còn ghé sát vào tai Thích Phong nói thầm vài câu gì đó. Thích Phong nghe xong thì không nhịn được mà bật cười, còn giơ nắm tay lên che miệng, vẻ mặt tựa như xấu hổ.

Cảnh tượng mờ ám này khiến người ta không nghĩ lệch đi cũng không được.

Lăng Khả vốn định lừa mình dối người, rằng cậu chỉ yêu thích ngoại hình của Thích Phong thôi, bất kể tên kia hẹn hò với ai, cũng đều không liên quan tới cậu.

Hơn nữa, sau một thời gian ở chung, Lăng Khả cũng đã nhìn ra, cái gọi là “trêu hoa ghẹo nguyệt” của Thích Phong, trên thực tế chính là sự thân thiện và hiểu lòng người của hắn. Vì lẽ đó, Lăng Khả không để ý nhiều thêm nữa.

Nhưng bây giờ, khi tận mắt nhìn thấy Thích Phong dịu dàng đáp lại một nữ sinh có vẻ như yêu thích hắn, Lăng Khả mới biết, mình đã quá sai rồi.

— Cậu không thể thật sự lơ đi được.

Chẳng những thế, cậu còn vô cùng ghen tị.

Vào giờ phút này, lý trí và sự kìm nén đều vô dụng. Đại não Lăng Khả chỉ một mực kêu gào, bảo cậu phải giành lấy Thích Phong, phải có khát vọng độc chiếm đối với hắn…

Bởi lẽ đó, hiện tại Lăng Khả đã hiểu rõ một điều: chỉ làm bạn với Thích Phong là không bao giờ đủ được.

Thích một người sẽ khiến con người ta được một bước lại muốn nhích lên một thước.

Nhưng may thay, dù trong lòng Lăng Khả rất không vui, song Thích Phong cũng chẳng thể nào nhìn ra được.

Đối phương không có lý do gì để chịu trách nhiệm cho tình yêu đơn phương và sự ích kỷ của riêng cậu.

“Ồ, cậu cũng ở đây à?” Lăng Khả thản nhiên chào hỏi.

“Đúng vậy, trùng hợp quá, các cậu đi liên hoan sao?” Thích Phong nói chuyện cũng hết sức tự nhiên.

“Ừ, vừa xong.” Hôm nay Lăng Khả đeo kính, tầm nhìn tương đối rõ ràng. Cậu nhanh chóng điều tiết lại tâm tình, nói: “Tôi về trước.”

Thích Phong ngẩn ra, vội vươn tay tóm lấy cánh tay Lăng Khả: “Làm sao vậy?”

Lăng Khả đã xoay người, vừa bị Thích Phong tóm lại, toàn thân chợt cứng đờ đến không dám động đậy. Dù thế, giọng điệu của cậu cũng không chút phập phồng: “Làm sao cái gì?”

“… Về chung đi.” Thích Phong không thể nào hiểu nổi, rõ ràng đã đụng mặt nhau, cả hai lại ở cùng một phòng ký túc, chẳng lẽ không nên cùng nhau trở về? Thái độ của Lăng Khả khiến hắn nhớ tới cái lần đối phương lạnh lùng định bỏ hắn lại đi ăn một mình vào lần gặp gỡ đầu tiên. Vì thế cho nên hắn mới thốt ra câu hỏi “làm sao vậy” theo bản năng.

Lăng Khả nhìn Thích Phong hai giây. Ánh mắt xuyên qua thấu kính lạnh lẽo như băng, lại như mang theo một tia dò xét khiến Thích Phong căng thẳng cực kỳ.

“Cậu không cần đưa chị ấy về sao?” Rốt cuộc, Lăng Khả cũng lên tiếng hỏi.

Thích Phong ngẩn người, bất chợt buông lỏng ngón tay. Đúng vậy, đã trễ thế này, nếu hắn và Tiêu Chỉ đi riêng, với tính cách cùng tác phong của hắn, chắc chắn sẽ ga lăng mà đưa đối phương về tận dưới lầu ký túc.

Nhưng kể cả như vậy, khu ký túc xá nam và nữ dù cách xa nhau song vẫn cùng đường, lẽ nào không thể đi chung?

Chẳng lẽ… Lăng Khả hiểu lầm hắn đang hẹn hò với con gái nhà người ta? Cho nên không muốn quấy rầy?

Thích Phong nhanh chóng giải thích: “Chị ấy là Tiêu Chỉ, là tổ trưởng tổ Quản trị hệ thống của bọn tôi.”

Lăng Khả trầm ngâm nhìn hắn: “Tôi biết.”

Thích Phong cảm thấy da đầu căng ra, lại nói: “Chị ấy có bạn trai rồi.”

Nói xong câu đó, bản thân Thích Phong cũng muốn tát cho mình một cái — hắn bị ngu sao, giải thích chuyện này với một thằng con trai thẳng đuột để làm gì?

Quả nhiên, Lăng Khả nghe xong lời này thì sắc mặt hơi hơi thay đổi. Cậu dừng một giây, mới hỏi: “Vậy cậu muốn đưa chị ấy trở về, hay muốn gọi điện thoại cho bạn trai chị ấy, bảo anh ta tới đón người?”

Có thể phản ứng vừa rồi của Thích Phong đã làm Lăng Khả hài lòng, nên bầu không khí không còn căng thẳng như ban đầu nữa. Dù Thích Phong cũng không hiểu cái loại căng thẳng này từ đâu mà có, song hắn lại cảm thấy được, thái độ của Lăng Khả đã mềm hơn một chút rồi.

Hơn nữa, lúc hỏi câu kia, vẻ mặt Lăng Khả như cười mà lại như không, có vẻ giống trêu chọc hắn buổi tối còn ra ngoài hẹn hò vụng trộm với “phụ nữ đã có chồng”.

Một chuyện vốn rất bình thường, song hiện giờ, đến bản thân Thích Phong cũng thấy chột dạ một cách kỳ lạ.

Lúc ấy, Tiêu Chỉ đã chào hỏi Tề Thu Nhị xong. Cô quay sang nói với Thích Phong: “Thích Phong, chị sẽ về cùng Thu Nhị!”

Thích Phong thở phào một hơi như vừa được đại xá, vẻ mặt thoải mái như thể mình “vô tội” rồi.

Tuy nhiên, hắn mừng hơi sớm. Bởi vì ngay giây tiếp theo, Tiêu Chỉ liền nhìn thấy Lăng Khả đang đứng bên cạnh hắn. Cô kinh ngạc kêu lên: “Ô, đây là Lăng Khả à?”

Thích Phong: “Vâng…”

Lăng Khả gật đầu thay lời chào hỏi với cô.

Tiêu Chỉ cũng không nói gì với Lăng Khả, ngược lại, cô nháy mắt với Thích Phong, dùng giọng điệu thân thiết nói: “Vậy, lát về chúng ta lên WeChat trò chuyện nha ~ Thích Phong ~”

Nghe được lời này, trên đầu mọi người gần như đều bắn ra một cái bong bóng đối thoại (2): 【Có gian tình】.

(2) Bong bóng đối thoại thường thấy trong truyện tranh đó, hình minh họa:



Thích Phong: “…”

A ha ha, lần này thì dù hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được…

Đối với vài lời giải thích của Thích Phong trước đó, Lăng Khả tự nhiên mà lý giải là hắn không muốn mọi người hiểu lầm hắn đang cố đào góc tường nhà người khác.

Nhưng bây giờ, nói thế hình như cũng không ích lợi gì. Dù sao thì thái độ của Tiêu Chỉ đối với Thích Phong cũng rất là mờ ám. Mặc kệ bản thân Thích Phong biểu hiện tự nhiên đến mức nào, cơ bản là hắn không thể thoát khỏi nghi án “kẻ thứ ba”.

Nhưng kỳ quái chính là, rõ ràng đêm đó mọi người suy diễn rất nhiều, song vụ việc này lại hệt như đá chìm đáy biển, một cái bọt nước cũng chẳng sủi lên.

Về sau, khi thành viên tổ Biên tập họp mặt nói chuyện, Tề Thu Nhị mới giải thích rằng: “Các cậu có bị ngốc không, Tiêu Chỉ là tổ trưởng tổ Quản trị hệ thống, một tay có thể che cả cái diễn đàn trường, loại tin vịt này làm sao có thể bị đưa ra ngoài ánh sáng được?”

Lúc ấy, tổ viên tiến hành tốc ký tại hiện trường hôm nào mới bừng tỉnh: “Chẳng trách em post bài lên diễn đàn rồi mà vẫn không thể nào tìm được!”

Tề Thu Nhị giật mình: “Cậu post lên thật à?”

Tổ viên mới sờ sờ cằm, cười đầy gian xảo: “Không phải rất thú vị hay sao?”

Mọi người: “…”

Dứt lời, hắn lại thở dài, cảm khái: “Từ đó có thể thấy được một điều, người có quyền khống chế giới truyền thông trâu bò tới mức nào!”

Hiện giờ, mọi người chỉ có duy nhất một suy nghĩ — người này đúng là một nhân tài.

Vài ngày sau, Cao Tuấn Phi đụng mặt Thích Phong ở trong toilet. Hắn thần bí ôm vai Thích Phong, nói: “Ôi chao, thằng nhãi cậu cũng lợi hại nhỉ.”

Thích Phong: “???”

Cao Tuấn Phi nháy mắt với hắn: “Tôi lên diễn đàn, thấy những scandal liên quan đến cậu đều bị xóa sạch. Nói thật đi, có phải có người đứng sau giúp đỡ cậu hay không?”

Thích Phong mở to đôi mắt. Cao Tuấn Phi đúng là rất giỏi, loại chuyện tôm tép ẩn hiện như vậy mà cũng không thoát khỏi tầm mắt hắn!

“Cũng không phải người đặc biệt nào cả, mới quen, mời ăn cơm, tiện nhờ vả một chút ấy mà…”

Nhưng chuyện này, ngược lại đã khiến Thích Phong phải trả giá rất đắt. Nghĩ tới mấy ngày nay Lăng Khả cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Thích Phong không nhịn được mà hoài nghi, có phải đối phương đang cố ý tránh né mình hay không.

Hơn nữa, Lăng Khả đáng sợ ở chỗ — người khác căn bản không cảm giác được cậu ta tức giận vì cái gì. Thậm chí, cậu ta có thể tỉnh bơ mà giận dỗi, khiến người khác đắm chìm trong khủng hoảng bị bỏ rơi, song lại không tìm được cơ hội để hỏi “vì sao”.

“Quả nhiên đã động tay động chân! Tôi bảo mà, bây giờ cậu nổi tiếng khắp trường như vậy, chắc chắn scandal sẽ không thể biến mất vô cớ được…” Cao Tuấn Phi như có điều suy nghĩ mà sờ sờ cằm, lại dùng ánh mắt “nhìn thấu tất cả” để liếc Thích Phong. Sau cùng, hắn càng thêm xác định hotboy trường có ý đồ với bạn học Lăng Khả.

Tất cả scandal với nữ sinh đều xóa sạch, chỉ để lại cái topic liên quan tới hắn và Lăng Khả ở hồ vịt trời – Người này còn có thể biểu hiện lộ liễu hơn nữa được không?

***

Tuy nhiên, Thích Phong cũng không bị dày vò lâu lắm. Bởi vì rất nhanh, nữ thần may mắn đã tạo cho hắn và Lăng Khả một cơ hội cận kề.

Hôm nay, trưởng ban văn nghệ của hội sinh viên trường tới tìm bọn họ, hy vọng hai người có thể diễn chung trong buổi văn nghệ chào đón sinh viên mới vào tháng mười.

Lăng Khả sửng sốt: “Vì sao lại muốn chúng tôi hợp diễn?”

“Chẳng phải các cậu biết chơi dương cầm sao? Tôi nghe được chuyện này từ chỗ giáo viên hướng dẫn của các cậu đó. Hồ sơ viết rõ mà: năng khiếu là dương cầm nghiệp dư cấp mười.” Trưởng ban văn nghệ nhìn hai người bọn họ, cười nói: “Vốn tôi còn đang nghĩ không biết hai người có thể biểu diễn cái gì, thế mà thật may, các cậu đều chơi dương cầm. Vậy hợp diễn một khúc hẳn là không có vấn đề gì chứ?”

Lăng Khả: “…”

Căn cứ vào câu nói sau cùng của trưởng ban văn nghệ, mục tiêu chính của hội sinh viên không phải là Thích Phong và Lăng Khả hợp tấu dương cầm, mà là, cho dù cả hai không biết đánh đàn, những người kia cũng sẽ bố trí tiết mục hợp diễn thích hợp cho bọn họ… Lăng Khả buồn bực, vì sao chứ?

Có điều, khi nghe được tin này, Thích Phong có vẻ vô cùng mừng rỡ. Hắn lập tức nhận lời: “Tôi không có vấn đề.” Sau đó, hắn quay đầu nhìn Lăng Khả, chớp chớp đôi mắt có thể phóng điện chết người, tự chủ trương nói: “Nhân dịp này hợp tấu bốn tay luôn, trước đó chúng ta đã hẹn rồi.”

Lăng Khả: “???” Ai hẹn với cậu? Đúng là Lăng Khả đã đồng ý sẽ đàn cùng hắn cho vui, nhưng cậu không nói sẽ lên sân khấu biểu diễn!

Trưởng ban văn nghệ không nghe thấy gào thét trong lòng Lăng Khả. Vừa được Thích Phong nhận lời, cô liền hưng phấn nói: “Tốt quá! Quyết định vậy đi. Còn nửa tháng để chuẩn bị, tôi sẽ liên hệ với trường để bố trí một phòng nhạc cho các cậu luyện tập bất cứ lúc nào sau khi tan học.”



N hạc dạo:

Thích Phong: “Khả Khả, tôi và Tiêu Chỉ vô cùng trong sạch!”

Lăng Khả: “Tránh ra, thẳng nam chết tiệt, cậu có tẩy cũng không trắng được đâu. Tôi cần yên lặng một chút! Tôi phải làm nguội phần tình cảm dành cho cậu.”

Thích Phong: “Đừng mà Khả Khả!” (Tay Nhĩ Khang (3))

(3) Hình minh họa:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play