Chuyện Thích Phong và Lăng Khả cùng bấm lỗ tai, đeo khuyên tai cặp nhanh chóng bị phát hiện. Thậm chí ảnh chụp minh chứng cho tin tức này còn bị tung lên diễn đàn trường. Trong phút chốc, sự kiện ấy đã trở thành đề tài được bàn tán vô cùng sôi nổi.
Bình luận 1: “Không biết có ai phát hiện hotboy trường cùng hotboy khoa Báo chí đều bấm lỗ tai, còn đeo hai cái khuyên giống hệt nhau không?”
Bình luận 2: “Có. Đệt mợ, ngày đó tôi thấy họ sóng vai đứng mua cơm ở canteen, còn quay sang mỉm cười với nhau. Con mẹ nó, mắt tôi muốn mù luôn!”
Bình luận 3: “Ặc, thật ra mấy ngày nghỉ đầu tiên của học kỳ trước, tôi còn thấy hai người bọn họ đi cửa Tây thuê phòng…”
Bình luận 4: “Mic đâu! Máy quay đâu! Thím bên trên! Mời thím kể rõ đầu đuôi sự việc!”
Bình luận 5: “Mờ ám như vậy, tôi thật sự hoài nghi không biết bọn họ có phải một đôi không…”
Bình luận 6: “Một ngày nào đó, nếu bọn họ công khai come out, có lẽ tôi cũng chẳng hề ngạc nhiên.”
Bình luận 7: “Từ từ, các bác bên trên cho em hỏi, chẳng lẽ bọn họ không phải một đôi à? Em vẫn luôn cho rằng bọn họ thật sự là một đôi đó!”
…
Về sự việc này, cũng có nhiều người quen giáp mặt hỏi thăm bọn họ, ví dụ như trưởng ban Biên tập của diễn đàn trường Tề Thu Nhị và các bạn bè trong hội Sinh viên của Thích Phong. Song, phản ứng của bọn họ cũng chẳng khác gì hồi còn bị trêu chọc, dù có thừa nhận “Đúng vậy, chúng tôi là một đôi”, có lẽ một số người vẫn nghĩ là họ đang nói đùa.
Mãi cho đến một ngày tháng tư, nữ sinh tên Tô Di Huyên, người từng tặng hoa và gấu bông cho Lăng Khả bỗng xuất hiện một lần nữa.
Lăng Khả vốn tưởng đối phương đã biết khó mà lui, nhưng không ngờ cô lại càng đánh càng hăng hái.
Lần này, Tô Di Huyên như đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng. Cô không trốn tránh hoặc là bỏ chạy nữa, ngược lại còn một mình vọt tới ngay trước mặt của Lăng Khả.
Lúc ấy, Lăng Khả vừa tan lớp. Hàng trăm sinh viên vừa ra khỏi phòng học đã thấy một màn như vậy liền tự động quây thành một vòng tròn, vây xem trong hứng khởi.
Tô Di Huyên ôm hoa trong tay, run rẩy nói lời yêu với Lăng Khả.
Tâm tình của Lăng Khả vô cùng phức tạp. Vì ngại đến mặt mũi của đối phương, cậu định kéo Tô Di Huyên ra một chỗ vắng người để nói chuyện rõ ràng. Không ngờ, đúng lúc ấy Thích Phong lại bất chấp quần chúng vây xem, ghì chặt gáy cậu mà hôn tới!
Khán giả xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, che miệng hút khí không thôi. Đến Lăng Khả cũng có thể cảm thấy được bọn họ đang vô cùng choáng váng!
Hôn xong, Thích Phong liền cầm lấy bàn tay của người yêu đang đờ đẫn ở bên cạnh, nói với Tô Di Huyên rằng: “Cảm ơn cậu đã yêu thích Lăng Khả, nhưng cậu ấy có bạn trai rồi.”
Kế tiếp, hắn dắt tay người của mình, ung dung rời khỏi đám đông. Trong nháy mắt, phía sau vang lên một trận “ồ”, tiếng huýt sáo cùng tiếng hoan hô cũng kéo dài mãi không thấy dứt.
Vào giây phút đó, Tạ Kỳ Bảo thần kinh thô mới hiểu cái câu “tiêu thụ nội bộ” của Cao Tuấn Phi có ý nghĩa gì!
Không đến nửa ngày, chuyện Thích Phong hôn Lăng Khả trước mặt mọi người nhằm khẳng định thân phận bạn trai của bản thân đã truyền ra khắp trường, thậm chí còn thành chủ đề hot của diễn đàn trường nữa.
Lăng Khả vô cùng bực bội: “Sao cậu có thể làm ra loại chuyện này!”
Thích Phong đáp rất đúng lý hợp tình: “Tôi làm gì? Tôi không thể hôn cậu à? Chẳng phải khi nhìn thấy Hứa Quân Trúc, cậu không thèm nói hai lời đã lập tức hôn tôi đó sao?”
Lăng Khả cứng lưỡi: “Cậu…!”
Thích Phong nổi cơn ghen: “Chẳng lẽ cậu còn xót xa nữ sinh kia?”
Lăng Khả đè nén lửa giận trong lòng, nói vòng về chuyện lúc trước: “Khi đó tôi làm như vậy là vì xung quanh chỉ có ba người chúng ta. Nhưng hôm nay, trước mặt nhiều người như vậy… cậu nghĩ tôi không cần mặt mũi nữa à? Tôi đã trưởng thành rồi, loại chuyện thế này tôi tự có khả năng xử lý.”
Thích Phong buồn bực: “Được rồi! Là tôi sai, là tôi nhất thời kích động!”
Thấy mặt người kia như phải chịu ấm ức bằng trời, Lăng Khả lại mềm lòng. Cậu cũng hiểu, Thích Phong để ý đến mình cho nên mới nóng nảy.
Thở dài một tiếng, Lăng Khả nói: “Tôi không trách cậu… Chỉ là tôi cảm thấy nữ sinh kia tương đối cố chấp, cậu làm như vậy có phải kích thích quá lớn đến cô ấy hay không?”
Thích Phong dựng thẳng lông mày, ghen tuông nói: “Quả nhiên là cậu xót cô ta!”
Lăng Khả run run khóe miệng: “Làm gì có…”
Thích Phong: “Đối phó với loại nữ sinh như vậy, tôi cảm thấy hôn cậu một cái còn hiệu quả hơn việc cậu giải thích ngàn lời, cậu có tin không? Cậu nói đi, cô ta đẹp à? Cô ta nổi tiếng à? Cô ta hiểu cậu à? Tôi là hotboy trường đấy! Thua dưới tay tôi vẫn vô cùng vinh dự, cậu hiểu chưa? Hơn nữa, tôi hôn cậu không phải để kích thích cô ta, mà là để mọi người chuyển lực chú ý lên người chúng ta. Tôi cho cô ta đủ thể diện rồi, còn chưa đủ chu đáo à?”
Lăng Khả bị một chuỗi ngụy biện của Thích Phong làm cho á khẩu. Lần đầu cậu gặp được một người tự kỷ đến đường đường chính chính thế này.
Thích Phong phun hết một hồi, lại căng thẳng nhìn Lăng Khả: “Sao cậu không nói gì?”
Lăng Khả còn có thể nói cái gì, chỉ đành dở khóc dở cười mà bảo: “Cậu thật là trẻ con.”
Nghe được lời này, Thích Phong liền biết người kia đã không còn giận nữa. Vì được yêu thương mà sinh kiêu ngạo, hắn vênh mặt nói: “Tôi trẻ con đấy, làm sao, cậu không thích tôi à?”
Lăng Khả: “…”
Từ khi biết Lăng Khả thích mình sáu năm, Thích Phong cứ như nắm chắc được cậu, dần dần bộc lộ bản tính, càng ngày càng bá đạo. Biết Lăng Khả ăn mềm không ăn cứng, nên mỗi lần người kia tức giận hắn đều làm nũng, giả vờ đáng yêu, còn ỷ vào vóc người mình đẹp, giá trị nhan sắc của mình cao mà quyến rũ đối phương nữa. Tóm lại, tất cả các kỹ năng thay nhau ra trận, nếu vẫn không được thì trực tiếp vật ngã đối phương xuống giường, kiểu gì hắn cũng có cách khiến cho Lăng Khả phải tước vũ khí đầu hàng triệt để.
Lăng Khả cũng chẳng biết phải làm sao, ai bảo cậu tự giơ tóc cho người ta nắm. Một tháng trước, Thích Phong mở album trên điện thoại di động của cậu ra, không may là trong đó có lẫn bốn, năm tấm ảnh của Thích Dự. Chỉ vì sự kiện này mà ngày hôm sau, Lăng Khả không thể xuống giường. Hơn nữa, Thích Phong cũng không hết giận, còn mượn cái cớ ấy để bắt nạt cậu thêm ít lâu.
***
Vài ngày nữa là tới tháng năm, hai lễ tình nhân đặc biệt của giới trẻ Trung Quốc – 520, 521 – sắp đến rồi.
Đây là lễ tình nhân thứ hai kể từ khi Thích Phong và Lăng Khả chính thức hẹn hò. Lần đầu chính là 14 tháng 2, cũng là ngày Thích Phong lái xe tới nhà Lăng Khả vào dịp nghỉ đông lúc trước. Hôm ấy hai người vào quán cà phê, gọi hai cốc nước và một cái bánh ngọt nho nhỏ, ăn mừng đơn giản vô cùng.
Lần này không thể qua loa như vậy nữa. Thích Phong đã bắt tay vào chuẩn bị từ rất sớm, hưng phấn như chờ cải cách kinh tế bùng nổ vậy.
Thấy đối phương coi trọng lễ tình nhân đến thế, Lăng Khả cũng vắt óc suy nghĩ xem nên tặng cái gì cho hắn.
Ngày 20 tháng 5, sau khi kết thúc giờ học, hai người liền về “tổ ấm” của mình. Thích Phong đã trang hoàng lại nơi đây một lần nữa. Buổi tối, hắn còn tự mình xuống bếp nấu cho Lăng Khả một bàn đồ ăn.
Bởi vì không có nhiều cơ hội luyện tập, bàn đồ ăn này trông qua không khác bữa sáng là bao nhiêu. Thế nhưng có thể khiến đại thiếu gia Thích Phong xắn tay áo nấu cơm cho mình, Lăng Khả đã rất cảm động rồi.
Lúc ăn cơm, Thích Phong nhân cơ hội tặng hoa, tặng quà cho Lăng Khả. Quà của hắn là một khuyên tai tình nhân, được đặt làm riêng theo yêu cầu.
Ăn uống xong xuôi, Thích Phong ôm hôn Lăng Khả, nói không ít lời ngon tiếng ngọt. Bọn họ còn cùng tắm rửa, đồng thời giúp đối phương xoa bóp mát xa… Nói chung qua quy trình tình nhân tiêu chuẩn, một bước cũng không hề thiếu!
Đến khi lên giường, Thích Phong mới phát hiện Lăng Khả vẫn không ý kiến ý cò gì. Bỗng nhiên hắn nảy sinh tâm lý chênh lệch như mực nước của lòng sông và mặt biển, mất tự nhiên nói: “Tốt xấu gì cũng là lễ tình nhân, cậu không tặng tôi cái gì à?”
Lăng Khả không nói lời nào, chỉ đưa tay lên, bắt đầu cởi cúc áo sơmi của mình.
Thích Phong còn tưởng Lăng Khả định dùng bản thân để làm quà tặng, nhất thời cảm thấy không có gì mới mẻ cả. Nhưng hắn ngẫm lại, bình thường Lăng Khả vô cùng nguyên tắc, dù bọn họ đã tỏ lòng nhau, song đối phương cũng rất hiếm khi chủ động cầu hoan. Cho nên Thích Phong liền đón nhận. Hắn là người dễ thỏa mãn, chỉ cần được ở bên cạnh người yêu thì hắn đã vui vẻ rồi.
Thế nhưng, theo động tác cởi áo của Lăng Khả, Thích Phong mới chầm chậm phát hiện ra, bên dưới xương quai xanh của đối phương có một phiến lá phong màu đỏ. Ở giữa chiếc lá còn có một chữ “Phong”.
“Cậu… đi xăm mình?” Thích Phong khiếp sợ.
“Ừ.” Ánh mắt Lăng Khả hơi lập lòe, dường như cậu đang rất là xấu hổ.
Xăm tên người yêu lên ngực — Đây có lẽ là hành động “phi truyền thống” nhất mà cậu từng làm trong cuộc đời này.
Thích Phong vươn tay sờ sờ hình xăm trên thân người nọ, run giọng hỏi: “Xăm khi nào? Có đau không?”
Lăng Khả cúi đầu, đáp: “Tuần trước, không đau, đã bong vảy rồi…”
Giọng điệu của cậu hết sức tự nhiên, giống như đang nói một chuyện rất đỗi nhẹ nhàng. Nhưng càng như vậy, hiệu quả đối với Thích Phong lại càng trí mạng.
Thích Phong ôm cổ Lăng Khả, tình yêu ngập tràn nhanh chóng tuôn trào: “Khả Khả, chúng ta ở bên nhau cả đời đi!”
Lăng Khả giật mình, cười ra thành tiếng, nói: “Đừng hứa hẹn lâu như vậy, vui vẻ trước mắt là tốt rồi…”
Thích Phong buông cổ cậu ra, nắm chặt hai vai cậu, vội vã la lên: “Cậu là kẻ ngốc sao? Trên ngực cậu có tên tôi, vậy mà còn muốn ở bên người khác?”
Lăng Khả ngẩn người: “Đâu ra…”
Thích Phong: “Vậy cậu nói “vui vẻ trước mắt” là có ý gì, chỉ muốn tạm bợ qua ngày thôi sao?”
Lăng Khả cạn lời, đưa tay xoa xoa đầu hắn, nói: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ không muốn cậu có gánh nặng tâm lý vì hình xăm này… Chúng ta vui vẻ thì cứ ở bên nhau, nếu ngày nào đó không vui…”
“Stop!” Thích Phong cắt lời: “Tôi sẽ không để cậu không vui!”
Lăng Khả cười cười, không tranh luận cùng Thích Phong nữa.
“Vĩnh viễn ở bên nhau” là suy nghĩ của trẻ con. Chẳng trách Thích Dự lại bảo em trai mình ngây thơ, ấu trĩ. Nhưng có thể có được một phần tình cảm dại khờ như vậy, chẳng phải là hạnh phúc lắm sao? Chỉ mong quan hệ của bọn họ được như Thích Phong hứa hẹn, kéo dài đến hết cả cuộc đời.
Hai người tình nồng ý mật một đêm, còn thử nghiệm một vài tư thế mới.
Chưa đến chín giờ sáng ngày hôm sau, bên ngoài bỗng vang lên một trận tiếng đập cửa. Thích Phong đang nằm vật trên giường không khỏi bực mình: “Ai vậy…”
Ngoài người nhà của hắn, không một ai biết địa chỉ căn hộ này. Chắc không phải mẹ hắn tới kiểm tra phòng đấy chứ?
Thích Phong lười biếng mà đứng dậy đi ra mở cửa. Vậy mà lại là người giao hàng chuyển phát nhanh.
“Xin hỏi cậu Lăng, Lăng Khả có ở đây không?”
“Ặc, có, chuyện gì?”
“Có một kiện hàng từ nước ngoài gửi tới cho cậu Lăng, yêu cầu giao đến địa chỉ này vào sáng sớm hôm nay, cậu Lăng phải ký nhận.”
Thích Phong tự ý nhận hàng. Sau đó hắn hỏi Lăng Khả có thể mở ra xem không. Tối qua Lăng Khả bị giày vò suốt một đêm, mí mắt cũng chẳng nâng lên được, đáp trong mơ màng: “Cậu mở đi.”
Kết quả, sau khi mở hàng, Thích Phong liền đen mặt!
“Khả Khả! Vì sao anh tôi lại gửi socola cho cậu! Sao anh ấy biết hôm nay chúng ta ở chỗ này!!”
“Hả?” Lăng Khả bừng tỉnh từ trong cơn mơ: “Cái gì? Tôi không biết…”
Thực ra trên hộp socola còn dán một tờ giấy, viết “Chúc em trai ngốc và em dâu có một lễ tình nhân vui vẻ”. Đây vốn là một món quà hết sức bình thường, nhưng trong cơn ghen, Thích Phong đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
“Cậu… cậu làm gì…” Còn chưa kịp phản ứng, Lăng Khả đã bị Thích Phong đè xuống giường mà chụp ảnh xương quai xanh của cậu.
“Gửi ảnh cho anh tôi xem, a a a, tức chết tôi mà, rốt cuộc anh ta muốn làm gì!” Người nào đó hệt như con mèo xù lông, hùng hùng hổ hổ gửi ảnh đi, xong lại xoay người đè Lăng Khả xuống.
Lăng Khả bị hôn đến đầu váng mắt hoa. Không biết vì sao cậu lại như hiểu được việc làm của Thích Dự. Có lẽ đối phương muốn để Thích Phong ý thức được nguy cơ mà càng thêm trân trọng mình? Lại có lẽ, hắn muốn cho mình nhiều cơ hội vỗ về Thích Phong vốn thiếu thốn tình thương hơn?
Cậu cười thầm một tiếng, vươn tay ôm lấy đầu Thích Phong, mơ mơ màng màng mà hôn đáp lại.
Ánh nắng tháng năm xuyên qua tấm rèm lụa mỏng, chiếu tới chăn gối mềm mại ở trên giường.
Những ngày tháng giả làm bạn trai hotboy trường của Lăng Khả đã kết thúc. Nhưng cuộc sống đại học ngọt ngào của cậu, dường như chỉ vừa mới bắt đầu.
【Kết thúc chính văn】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT