Thích Phong thấp giọng “Ừ” một tiếng. Cao Tuấn Phi kỳ quái hỏi: “Tỉnh lẻ chúng tôi đẻ nhiều thì không tính, nhưng ở những thành phố lớn như chỗ cậu, tôi nhớ đều đẻ một con mà? Sao nhà cậu lại sinh hai?”
Thích Phong cười, nói: “Tôi và anh trai tôi là sinh đôi.”
“Sinh đôi!?” Lăng Khả vô cùng kinh hãi. Cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, Thích Phong và anh trai hắn lại là sinh đôi!
“Ố?” Cao Tuấn Phi cũng cực kỳ kinh ngạc, hỏi: “Thật không? Thế anh cậu cũng đẹp trai y như cậu hả?”
Thích Phong cười cười: “Tôi cảm thấy mình đẹp hơn.”
Lăng Khả: “…”
“Cậu cũng tự kỷ thật,” Cao Tuấn Phi cười nhạo một tiếng, lại hỏi: “Anh cậu học trường nào?”
Thích Phong trả lời: “Anh ấy sống ở nước ngoài, từ nhỏ đã xuất ngoại rồi.”
Lăng Khả nghĩ những tin vịt nghe được lúc trước, hỏi: “Cậu không học cùng trường với anh của cậu à?”
Thích Phong: “Ừ, tôi vẫn luôn ở trong nước mà.”
Cao Tuấn Phi cũng cảm thấy kỳ lạ: “Vì sao? Không phải sinh đôi thường lớn lên cùng nhau à? Ba mẹ cậu lại nhẫn tâm chia rẽ các cậu?”
Thích Phong im lặng hai giây, vừa nhìn di động, vừa thấp giọng đáp lời: “Ba mẹ tôi ly hôn, anh tôi theo ba, tôi theo mẹ.”
Cao Tuấn Phi & Lăng Khả: “…”
Nghe đến đây, Lăng Khả mới hiểu, thì ra đó chính là nguyên nhân không ai biết mặt anh trai của Thích Phong, cũng rất ít thấy bạn bè trên mạng của Thích Phong nhắc tới vấn đề này.
Mà khi nói ra những lời ấy, không hiểu vì sao Thích Phong lại khiến người khác có cảm giác buồn buồn. Giống như một người may mắn sinh ra trong gia đình giàu có, luôn vô ưu vô lo, bỗng chốc biến thành một cậu bé đáng thương muộn phiền vì ba mẹ ly dị. Vì thế cho nên, Lăng Khả và Cao Tuấn Phi không hỏi tiếp nữa.
Tuy nhiên, đối với anh trai của Thích Phong, Lăng Khả vẫn tương đối tò mò. Mấy phút đồng hồ sau, cậu lại lên tiếng hỏi: “Cậu có ảnh chụp của anh trai không?”
Thích Phong ngẩn người, đáp: “Không có.”
Ảnh chụp thì chắc chắn là có. Nhưng nếu Thích Phong đã không muốn nhắc tới anh trai mình, vậy thì Lăng Khả cũng lập tức hiểu ý mà không hỏi thêm gì nữa.
Mặt khác, theo như Thích Phong vừa nói, hẳn là hắn và anh trai mình không quá giống nhau. Người nọ lại sống ở nước ngoài đã nhiều năm, cho nên chắc chắn không có khả năng xuất hiện trong cuộc sống của hai người bọn họ.
Nghĩ nghĩ một chút, Lăng Khả mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng bản thân cậu cũng nói không rõ, vì sao khi nghe Thích Phong nói hắn có anh trai song sinh, cậu lại cảm thấy kích động đến như vậy.
Có lẽ vì cậu là fan nhan sắc của Thích Phong, nên vừa nghĩ tới chuyện trên đời còn có một người giống hắn như đúc thì liền hoang mang choáng váng. Thậm chí, cậu còn suy nghĩ miên man rằng, nếu gặp được anh trai của Thích Phong, có khi nào cậu cũng thấy trái tim đập dồn, nội tâm xôn xao kích động hay không…
Nếu vậy, mình có khác gì súc vật?
Tuy nhiên, nếu cẩn thận ngẫm lại, giá trị của Thích Phong ở trong lòng Lăng Khả không chỉ dừng lại ở một từ “nhan sắc”.
Dù Lăng Khả ý thức được mình là gay từ hồi cấp hai, nhưng nói chính xác thì mãi đến hôm đi thi ở đài truyền hình, cậu mới phát hiện mình có cảm giác với Thích Phong. Sự kiện đó là một bước ngoặt mang tính lịch sử, khiến cậu thông suốt chỉ trong nháy mắt. Kế tiếp, Lăng Khả hoàn toàn không giãy dụa đấu tranh gì mà thẳng thắn đón nhận sự thật ngay lập tức.
Sau đó, cậu lại càng không thể quay đầu, triệt để biến thành một fan cuồng si mê liếm màn hình.
Vì thế cho nên, Thích Phong không giống người thường. Hắn làm bạn với cậu, cùng cậu vượt qua thời kỳ trưởng thành lâu dài mà bình thản, cổ vũ cậu không ngừng nỗ lực vươn lên, cũng liên tục an ủi linh hồn đang xốn xang của cậu.
Lăng Khả có thể có được ngày hôm nay, có được thành tích ưu tú và ý chí mạnh mẽ này, không thể không kể đến công lao của Thích Phong.
Do đó, chỉ có Thích Phong mới có khả năng tác động vào tâm hồn cậu.
Lăng Khả vừa phân tích tình cảm mình dành cho Thích Phong, vừa đờ đẫn mà thu dọn rác rưởi bỏ vào túi plastic.
Lúc này, Cao Tuấn Phi bỗng lên tiếng cắt đứt dòng suy tư của cậu: “Này, các cậu định vứt mấy bộ đồng phục quân sự này à?”
“Chẳng lẽ không?” Lăng Khả vươn tay chọt chọt vào góc áo, ghét bỏ nói: “Giữ lại làm gì? Muốn để làm kỷ niệm sao?”
Đợt huấn luyện quân sự lúc trước, mỗi người được phát hai bộ quần áo để thay đổi khi tắm rửa. Mấy ngày đầu, vì vã mồ hôi, Lăng Khả còn kiên trì mỗi ngày mặc một bộ. Sau đó, thật sự là mệt đến không giặt nổi, lại thấy Thích Phong với Cao Tuấn Phi cũng ở trạng thái bình vỡ ném tiếp, nên cậu liền từ bỏ theo.
Vài ngày qua đi, gần như quần áo của mọi người đều không được giặt. Có những chiếc áo vì liên tục hút mồ hôi rồi bị đem phơi nắng mà xuất hiện một lớp muối trắng lấm tấm. Loại áo đó, cũng chỉ có người ở trạng thái kia mới chịu được.
Nhìn bộ đồng phục quân sự như đống dưa muối phơi khô trước mắt, Lăng Khả không muốn giữ nó lại trong ký túc xá thêm một ngày nào.
Cao Tuấn Phi đùa đùa: “Cậu không cần thì cho tôi đi!”
Thích Phong nghe vậy lại thò đầu ra khỏi thành giường, nói bằng giọng điệu không thể tin được: “Cái gì? Cậu còn mua lại cả đồng phục quân sự?”
Cao Tuấn Phi ngẩng đầu lên, đáp: “Đúng vậy, ha ha, của cậu nữa, có vứt không? Cho tôi luôn cũng được!”
“Quần áo này chất lượng kém như vậy, mặc mười bốn ngày cũng có dấu hiệu hỏng rồi, có còn bán được sao?” Thích Phong cau mày, nói: “Hơn nữa tôi cũng chưa giặt.”
Hiển nhiên hắn đã hiểu lầm ý tưởng của Cao Tuấn Phi, chỉ thấy Cao Tuấn Phi bảo: “Không cần giặt, không cần giặt, nguyên chất nguyên vị là tốt nhất.”
Lăng Khả nghe thấy cái cụm “nguyên chất nguyên vị” kia thì lập tức cảnh giác, hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Cao Tuấn Phi: “Bán cho đám fangirl.”
Thích Phong và Lăng Khả giống như bị quét sạch tam quan. Bởi vì bọn họ không thể nào chấp nhận quá trình phi tang bệnh hoạn và vặn vẹo của Cao Tuấn Phi.
Ngay sau đó, Cao Tuấn Phi bật cười như điên: “Ha ha ha ha ha ha ha…”
“Đậu má…” Thích Phong vùi mặt vào gối đầu, vừa cảm thấy ghê tởm, vừa bị tiếng cười của đối phương lôi kéo mà cười theo: “Cao Tuấn Phi, cậu là đồ biến thái!”
Lăng Khả thì nhanh chóng ghim miệng túi rác lại, trực tiếp xuống lầu vứt, sợ chậm một bước sẽ bị Cao Tuấn Phi cầm đi hủy hoại hết phẩm giá.
Đến khi Lăng Khả trở về, Cao Tuấn Phi mới nói cho cậu và Thích Phong biết về cái topic đùa dai trên diễn đàn, còn bảo: “Các cậu xem đi, rất có sức hút, nhiều người muốn mua lắm kia kìa!”
Thích Phong & Lăng Khả: “…”
Thích Phong xem một chút, không thể tin mà nhướng mày, nói: “Cậu còn đếm số chai nước khoáng đã uống hết của tôi à?”
Thích Phong: “Tôi nói mà… Mười bốn ngày, một ngày ít cũng uống hết bảy tám chai, nhất định không chỉ có sáu mươi tám cái.”
Cao Tuấn Phi: “…” Trọng điểm ở đây là cái méo gì thế?
Lăng Khả cũng chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên đảo mắt nhìn quanh một vòng, hỏi: “Hai cái chiếu kia đâu?”
Cao Tuấn Phi gãi đầu, lúc này mới chột dạ cười cười: “Hê, quên nói với các cậu, đã bán rồi.”
Lăng Khả dựng thẳng lông mày: “Bán cho ai?”
Cao Tuấn Phi: “Hai nữ sinh… lớp chúng ta.”
Thích Phong và Lăng Khả cười ngất!
Mãi đến khi Cao Tuấn Phi liên tục đảm bảo sẽ không có lần sau, hai người bọn họ mới không truy cứu nữa.
Thích Phong lại lướt diễn đàn một lượt, phát hiện có vài tin đồn về mình đã lòi ra.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, hỏi Lăng Khả: “À, lần trước cậu bảo có đàn chị đồng ý giới thiệu tôi với người ở tổ Quản trị hệ thống, giờ có thể giúp tôi liên hệ với chị ấy được không?”
“Hả? À…” Lăng Khả đang lên mạng đọc tin, hơi bất an mà cầm điện thoại gửi thông tin liên lạc của Tề Thu Nhị cho Thích Phong, bảo: “Cậu trực tiếp liên hệ với chị ấy đi, tôi đã đánh tiếng trước rồi.”
***
Chủ nhật, mấy nữ sinh trong lớp lại lên box chat rủ nhau đi xem phim một lần nữa. Sau khi @ tất cả các thành viên, lại có người @ riêng Thích Phong và Lăng Khả, nói: “Hai hotboy cũng cùng đi nha!”
Lần này, Lăng Khả và Thích Phong không có lý do để từ chối. Đúng là bọn họ đang rất rảnh rang.
Cán bộ lớp Cao Tuấn Phi không biết bận việc gì nên không đi. Tạ Kỳ Bảo làm ổ trong ký túc xá chơi game, không muốn ra khỏi cửa. Một nhóm bạn học ở ký túc xá đối diện nói một tháng nữa trên mạng sẽ có phim lậu, không muốn tốn tiền đi rạp chiếu phim. Lại có vài người không thích bộ phim các nữ sinh chọn… Cuối cùng, quanh đi quẩn lại chỉ có bốn nam sinh đi cùng.
Mọi người tập hợp ở trước cổng trường. Nữ sinh kéo đến nguyên một đám.
Sau nửa tháng tập quân sự, bạn học cùng lớp đã quen mặt lẫn nhau. Nhưng trước đó, mọi người đều mặc đồng phục, nếu không phải người có ngoại hình nổi bật thì nhìn ai cũng na ná như ai.
Mãi đến hôm nay, bọn họ mới có cơ hội mặc trang phục thể hiện trọn vẹn cá tính của mình. Nhất là nữ sinh, một đám đang ở cái tuổi đẹp nhất, sao có thể chấp nhận ăn mặc qua loa mờ nhạt trước mắt các hotboy.
Có mấy nữ sinh không thu hút lắm trong lúc tập quân sự, song khi mặc váy, đi giày cao gót lại trang điểm thêm vào liền bắt mắt hẳn lên.
Hai nam sinh đi cùng Thích Phong và Lăng Khả cũng được một đám nữ sinh vây quanh, không khỏi cảm thấy lâng lâng trong lòng.
Bọn họ đi bộ đến rạp chiếu phim ở gần trường học. Vé là do một nữ sinh đặt trên mạng từ trước, mọi người thống nhất lúc về sẽ trả tiền. Khi ấy, bỗng có người đề nghị mua đồ uống, nói là lát nữa tính cùng một thể luôn.
Gần đó có quán trà sữa, nhưng bọn họ đông người quá, cùng vào sẽ rất là bất tiện. Vì thế, cả đám cử một người đi mua. Và cuối cùng, Thích Phong – người mới được vinh danh hotboy vườn trường – bị đẩy ra mặt trận.
“Thích Phong đi đi!”
“Đúng đúng, hotboy trường đi đi! Dùng nụ cười của cậu hạ gục người bán trà sữa trong nháy mắt đi!”
Một nam sinh liếc vào trong quán, nói: “Bên trong là một anh đẹp trai đấy, làm sao Thích Phong hạ gục được? Chẳng lẽ không nên cử một bạn gái xinh đẹp đi mua à?”
Mọi người lập tức cười ha hả. Có người còn bảo: “Không sao hết, Thích Phong lớp chúng ta nam nữ đều hạ gục được!”
Thích Phong nhướng một bên lông mày, nói đùa: “Dù tôi hạ gục được cả nam lẫn nữ thì thế nào? Chẳng lẽ anh giai bán trà sữa sẽ giảm giá vì thấy tôi đẹp sao?”
Mấy nữ sinh cười đến không đứng thẳng được, mà cũng chẳng biết họ đang cười cái chuyện quái quỷ gì.
Thích Phong nhận thấy phim sắp chiếu rồi, vội lên tiếng hỏi: “Được rồi, tôi đi mua, các cậu muốn uống gì?”
“Tôi muốn trà chanh quất! Lạnh!”
“Tôi uống trà sữa pudding!”
“Trà sữa ba huynh đệ cốc lớn!”
“Trà sữa uyên ương!”
…
“Từ từ… Nhiều như vậy tôi không nhớ hết được!” Thích Phong cảm thấy não bộ căng trướng ra, quay đầu nói với Lăng Khả: “Cậu nhớ hộ tôi đi, lát nữa đi cùng với tôi!”
Lăng Khả lộ ra vẻ mặt “chuyện đơn giản như thế mà cũng cần hỗ trợ”. Cuối cùng, cậu thở dài đầy bất đắc dĩ, lấy điện thoại di động ra, mở chức năng ghi âm, nói với các nữ sinh: “Nào tới đây, nghĩ kỹ rồi hãy nói, nói sai không có cơ hội sửa lại, nếu không sẽ loạn, bắt đầu đi.”
Mọi người: “…”
Thích Phong bỗng nhiên có cảm giác bị học sinh xuất sắc khinh bỉ vì thiểu năng trí tuệ.
Lăng Khả ghi âm xong nhưng vẫn đi cùng Thích Phong. Dù sao thì hắn cũng không thể cầm hết mười mấy cốc trà sữa trong một lượt được.
Mua trà sữa trở về, các nữ sinh đưa tiền cho Thích Phong. Thích Phong hào phóng nói: “Thôi, coi như tôi mời.” Nếu từng người tự đi mua, đương nhiên là phải “campuchia”. Nhưng nếu đã cử hắn đi, sao hắn lại đòi nữ sinh trả tiền lại được.
Mọi người vừa hưng phấn lại vừa xấu hổ. Thích Phong sợ bọn họ để lòng, nháy mắt mấy cái, nói: “Coi như trao đổi, tôi không trả tiền vé xem phim cho các cậu nữa.”
Ngay sau đó, có nữ sinh khoa trương mà ôm ngực, còn nói: “Thích Phong, xin cậu rủ lòng thương, đừng phóng điện với chúng tôi! Chúng tôi không chịu nổi!”
Thích Phong: “…”
Làm bạn học của hotboy trường, thật sự là một chuyện vừa sung sướng lại vừa đau khổ.
***
Các nữ sinh chọn một bộ phim tâm lý trong nước thuộc đề tài “bắt cóc trẻ em”. Có lẽ vì theo học ngành Báo chí, nên dù vẫn chưa được dạy bất cứ kiến thức chuyên ngành nào, bọn họ vẫn muốn xem những bộ phim mang tính lý luận cao, hoặc có thể kích thích khả năng suy luận.
Bộ phim nói về hàng loạt các gia đình bị mất con và mầm mống mâu thuẫn trong các gia đình đó. Nội dung phim đề cập đến rất nhiều vấn đề xã hội, nhưng xung đột giữa luật pháp và luân lý còn được lột tả rõ ràng hơn. Nói chung là vừa chân thực lại vừa tuyệt vọng.
Phim này có đội ngũ diễn viên vàng. Bất kể lớn, bé, trẻ, già đều nhập vai cực kỳ tốt, khiến người xem như lạc hẳn vào thế giới trong phim.
Xem đến đoạn xúc động, Lăng Khả phát hiện mấy nữ sinh ngồi trước đều lén lau nước mắt.
Cậu ngồi cạnh Thích Phong, cảm thấy đối phương cũng rất tập trung xem.
Trong phim có một tình tiết, một đôi vợ chồng để lạc mất con, sau này vì thế mà không ngừng tranh cãi, chỉ trích lẫn nhau. Mãi đến một lần có cơ hội giúp đỡ nhau, nữ diễn viên đóng vai cô vợ mới im lặng một lúc lâu, rồi đau khổ như hoàn toàn sụp đổ, ngồi xổm xuống mà khóc lóc: “Xin lỗi, là em làm lạc mất con.”
Cảnh này vừa mới bắt đầu, Lăng Khả liền để ý thấy Thích Phong vươn tay nắm lấy cốc trà sữa ở bên cạnh. Nhưng hắn không cầm lên uống, mà cứ nắm chặt như thế, trong khi hai mắt vẫn luôn dán chặt vào màn hình.
Bộ phim kết thúc. Trong khoảnh khắc phòng chiếu sáng đèn, Lăng Khả kinh ngạc phát hiện vành mắt Thích Phong hơi đỏ.
Bởi vì rất nhiều người rơi nước mắt, cho nên không ai còn quan tâm người khác thế nào. Bọn họ vẫn đắm chìm trong cảm giác mất mát phiền muộn do bộ phim mang lại. Đám người chậm rãi đi ra ngoài, vừa đi vừa thảo luận về nội dung phim trong nuối tiếc.
Chỉ có Lăng Khả vẫn luôn chú ý tới Thích Phong mới nghe thấy hắn nhỏ giọng nói: “Tôi đi toilet chút.”
Không chỉ có một người đi toilet, nhưng Thích Phong cũng không chui vào cái toilet đông đúc kia, mà xoay người bước xuống dưới lầu.
Rạp chiếu phim này có tất cả năm phòng chiếu, bố trí ở hai tầng trên dưới. Nếu bố cục các tầng giống nhau, có lẽ dưới lầu cũng có WC.
Lăng Khả dừng một chút, quyết định đi theo.
Quả nhiên, Thích Phong vào toilet tầng một. So với cảnh tượng đông đúc và nhốn nháo khi mọi người ùa ra khỏi phòng chiếu ở tầng trên, dưới này vắng vẻ hơn rất nhiều.
Lúc đẩy cửa bước vào, Lăng Khả thấy một mình Thích Phong đang gập người dùng nước lạnh rửa mắt ở bồn rửa mặt.
Nghe được động tĩnh, Thích Phong mang theo đôi mắt đỏ hoe nghiêng đầu nhìn sang: “…”
Lăng Khả: “…”
Thích Phong nhanh chóng cúi đầu, vừa tiếp tục rửa mặt, vừa cố tỏ ra bình tĩnh: “Sao cậu cũng xuống đây?”
Lăng Khả: “Trên lầu đông quá.”
Thích Phong: “… À.”
Lăng Khả làm bộ đi vệ sinh. Cậu biết, phần lớn đàn ông con trai đều xấu hổ, không muốn người khác thấy phương diện yếu đuối của mình. Nhưng vừa rồi, không hiểu sao bộ dạng trốn người của Thích Phong lại khiến cậu cảm thấy tương đối đáng yêu.
Đi tiểu xong xoay người lại, Lăng Khả đã thấy Thích Phong đang chống hai tay lên mặt bệ đá, ảo não nhìn vành mắt vẫn đỏ hoe như cũ của mình ở trong gương.
Đã bị thấy rồi, có trốn nữa cũng vô ích. Thích Phong không biết nói gì, đành phải che giấu sự lúng túng mà tự bắc thang cho mình bước xuống: “Bộ phim này… cảm động quá.”
Nhưng nghe được âm thanh hơi biến dạng của hắn, Lăng Khả chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Xem như cậu đã hiểu được những nữ sinh dạt dào tình mẹ, thấy Thích Phong thế này, ngay cả cậu cũng thật muốn bước tới ôm lấy đối phương.
“… Cậu không cảm động à?” Thích Phong thấp giọng hỏi. Hắn muốn trò chuyện với Lăng Khả để xua bớt cảm xúc bi thương trong lòng mình.
“Cảm động chứ.” Lăng Khả vừa rửa tay, vừa đáp.
Nhưng cảm động thì cảm động, Lăng Khả vẫn bình tĩnh cực kỳ. Nói thật, cậu không hiểu nổi vì sao lại có vài người mau nước mắt đến như vậy… Tuy nhiêu, điều ấy cũng không ảnh hưởng tới chuyện cậu hưởng thụ việc ngắm nhìn bộ dáng mong manh hiếm thấy của Thích Phong.
Thích Phong liếc nhìn vẻ mặt tỉnh bơ của Lăng Khả, phẫn nộ: “Trông cậu chẳng giống cảm động một chút nào cả.”
Vừa phun hết câu này, trước mắt hắn liền hiện ra một cái khăn giấy.
Lăng Khả vừa cảm thấy may mắn vì khăn giấy mình mua cuối cùng cũng có thể cho Thích Phong dùng, vừa châm chước hỏi: “Là cảnh Lỗ Hiểu Quyên nhận lỗi vì để mất đứa nhỏ khiến cậu xúc động hả?”
Thích Phong nhận lấy cái khăn, cảm xúc vất vả lắm mới đè xuống được lại bị một câu nhắc nhở của Lăng Khả làm cho dâng trào. Trong giây phút không kìm nén được, hắn lập tức lệ nóng doanh tròng.
Lăng Khả: “…”
Có… cảm động đến vậy không?
Thích Phong cũng rất muốn chửi một tiếng “đệt” vì sự yếu đuối của mình. Hắn nhanh chóng dùng khăn giấy che mắt, để tránh nước mắt ào ra như đê vỡ mà mất hết cả mặt mũi.
Không ngờ, ngay trong khoảnh khắc hắn ngửa đầu, thân thể đột nhiên căng thẳng…
Có người ôm hắn.
Nơi này chỉ có Lăng Khả, cho nên người ôm hắn, chỉ có thể là Lăng Khả mà thôi.
Vừa nhận ra điểm ấy, nước mắt của Thích Phong đều bị kinh ngạc đánh trở về!
Song, hắn còn chưa cảm nhận hạnh phúc bất ngờ được mấy tí, đã cảm thấy mông mình bị vỗ nhẹ mấy cái.
…!
… … Hả???
Sau đó, hắn nghe Lăng Khả dùng chất giọng lành lạnh để nói vào lỗ tai mình: “Có gì mà khóc, chỉ là phim thôi.”
Thích Phong: “… … … …”
***
Xem phim xong, các nữ sinh lại rủ mọi người đi ăn.
Không ai biết Thích Phong và Lăng Khả trở về đội ngũ lúc nào, kể cả là chính chủ.
Thích Phong bị cái ôm kia làm cho chấn động. Hắn còn tưởng một cậu trai thẳng đuốt đuồn đuột như Lăng Khả sẽ rất ghét tiếp xúc da thịt với người cùng giới. Nhưng hiện tại, xem ra cũng không hẳn thế đâu.
Hơn nữa, mấy ngày nay hắn cảm thấy Lăng Khả đang dần gỡ xuống lớp mặt nạ lạnh lùng. Trước kia, có vẻ cậu không thích đùa lắm, song gần đây, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ nói giỡn vài lời.
Thích Phong đoán, có lẽ không phải Lăng Khả thực sự cool ngầu, mà là một người tương đối chậm nhiệt, quen thân thì sẽ tốt thôi.
Thế nhưng, điều ấy không thể khiến Thích Phong gạt bỏ cảm giác quái dị dâng lên từ lúc cái chỗ nào đó ở phía sau bị vỗ nhẹ…
Bình thường, trai thẳng động viên an ủi lẫn nhau, cùng lắm là vỗ vai hoặc vỗ lưng chứ nhỉ?
… Có cái thao tác vỗ mông an ủi thế này sao?
Lúc ăn cơm, Thích Phong không ngồi gần Lăng Khả. Ở giữa bọn họ còn có một nam sinh khác. Thích Phong cố không nhìn Lăng Khả bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng vẫn không khống chế được mà liếc trộm đối phương.
Có điều, Lăng Khả vẫn tỉnh bơ như trước, có thể nói là bình tĩnh cực kỳ.
Thích Phong bỗng nhớ đến câu nói đùa của Lăng Khả sau khi cậu xuống sân khấu vào buổi lễ chào mừng tân sinh viên.
— “Dù sao thì cậu cũng chẳng nhận ra.”
Dù sao thì… mình cũng… chẳng nhận ra…
A ha ha ha…
Thích Phong đột nhiên cảm thấy buồn bực. Hắn thật muốn tóm chặt bờ vai Lăng Khả rồi liều mạng lắc lắc lắc, hỏi xem rốt cuộc vừa rồi cậu ta, cmn, có ý gì!
—
N hạc dạo:
(Một)
Thích Phong: “Tôi cảm thấy tôi đẹp trai hơn.”
Thích Dự: “Anh có một câu, cmn, không biết có nên nói ra hay không.”
—-
(Hai)
Lăng Khả: “Cậu có ảnh chụp của anh trai không?”
Thích Phong: “… Không có.” (← Ngộ nhỡ Khả Khả thích anh của mình thì phải làm sao? Trước khi chinh phục được Khả Khả, mình sẽ không tự tìm đối thủ cạnh tranh về. Dù sao, người nào đó cũng đã từng cướp đoạt tất cả những người vốn đang thích mình, mẹ kiếp! (*  ̄ ︿ ̄))
—-
(Ba)
Thích Phong: “Trông cậu chẳng giống cảm động một chút nào cả.”
Lăng Khả đưa khăn giấy qua.
Thích Phong: “…” Má ơi! Thế mà Lăng Khả lại đưa khăn cho mình! Cảm động quá! Muốn khóc quá! (Q_Q)
——
【 Lời giác giả 】 Bộ phim được nhắc tới trong truyện là “ Con yêu quý”. Đọc thêm về bộ phim ở
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT