“Được rồi”.

Diệp Thiên lấy tay xuống nói.

Vân Ngọc mở mắt ra nhưng không có gì khác biệt chỉ là biểu hiện như đang suy nghĩ cái gì.

“Con biết cách dùng cùng công dụng của nó rồi chứ?”.

Diệp Thiên hỏi.

“Vâng”.

Vân Ngọc trở lại bình thường, nàng cười đáp.

“Ừm, được rồi con nên trở về chỗ đi”.

Diệp Thiên nhắc nhở.

“Hahaha… giả thần giả quỷ, rõ ràng ngươi không có làm gì còn ở đó bày đặt làm màu”.

Lý Hải thấy Vân Ngọc không có gì thay đổi thì cười lớn trêu ghẹo, muốn làm xấu mặt Diệp Thiên lẫn Vân gia.

“Im miệng, ngươi không có tư cách vô lễ với sư phụ ta”.

Vân Ngọc tức giận nói.

“Công chúa à, người không cần cùng hắn giả vờ, ở đây rất nhiều người đều thấy, rõ ràng hắn không có tặng quà gì cho người cả”.

Lý Hạo nhún vai cười.

“Hừ… mở mắt chó ngươi nhìn cho kỹ”.

“Sharingan”.

Vân Ngọc mở to mắt khẽ quát.

Lập tức đôi mắt nàng chuyển sang màu đỏ máu quỷ dị, trên tròng mắt còn lần lượt xuất hiện hai cái hoa văn hình câu ngọc màu đen song song nhau.

“Cái gì vậy?”.

“Đôi mắt nàng bỗng nhiên biến đổi? hình dáng thật kì lạ”.

Đám người nhìn thấy mắt nàng thì lập tức tò mò hiếu kì.

“Mắt của Ngọc nhi?”.

Liễu Nghi phía trên nhìn thấy như thế cũng ngạc nhiên.

“Diệp Thiên sẽ không hại Ngọc nhi nàng yên tâm, nhưng chuyện này thật kì lạ”.

Vân Long an ủi nàng rồi hiếu kì nhìn con gái.

“Hừ… chỉ là thay đổi một chút mà thôi, dùng huyền kĩ cũng có thể làm được”.

Lý Hạo biết mình thất thố nên tìm cách giải vây.

“Hừ… vậy ngươi dám đánh với ta một trận”.

Vân Ngọc hừ lạnh nói, nàng tỏa ra huyền lực xung quanh thân thể.

“Oh…”.

Nàng vừa nói ra tất cả người ở đây đều bị gây lên hứng thú, đồng thời ngạc nhiên vì công chúa lại có tu vi thế này.

Cả vương thành ai cũng biết nàng từ nhỏ không thể tu luyện, hiện tại nhìn một cái liền phát hiện nàng đã là Dung Linh cảnh gần đột phá Huyền đan cảnh, ở cái tuổi này mà có tu vi như thể đã vượt qua tất cả thiên tài ở vương thành rồi.

Vân Long ở trên lo lắng nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên hiểu ý nhìn qua gật đầu với hắn ra hiều không sao.

Lý Hạo chỉ là Huyền Vân cảnh tầng 3, mặc dù Vân Ngọc chỉ là Dung Linh cảnh tầng 10 nhưng hắn đã kiểm tra qua nàng, mặc dù thể chất chưa ổn định nhưng đã tiếp cận khoảng đó nên chiến đấu cũng không có gì lớn chuyện.

Huyền khí uy lực mặc dù không bằng hắn nhưng cũng bá đạo hơn người thường gấp 3 lần, đây là thể chất nàng chưa ổn định nếu ổn định sợ là sẽ gấp 4, mặc dù vẫn còn chêch lệch rất nhiều với Lý Hạo nhưng không đáng ngại.

Ở đây cương giả không ít nếu có chuyện gì thì ngăn cản rất dễ dàng, dù sao tu vi hai người cũng không cao.

“Được”.

Lý Hạo lập tức đồng ý.

Hắn hiểu được tình hình hiện tại, công chúa có thể tu luyện, thiên phú còn cao kinh khủng nên nhiệm vụ hiện tại của hắn là phế đi nàng dù có vạch mặt với Vân gia đi nữa.

Vân gia không lâu trước đã chiêu mộ được Diệp Thiên khiến Lý gia hắn ăn không ngon ngủ không yên, hiện tại lại thêm Vân Ngọc công chúa thì tương lại không lâu sau Lý gia hắn sợ là khó tồn tại tiếp.

“Ohhoo…”.

Tất cả mọi người đều hô hào hứng thú.

Vân Ngọc cùng Lý Hạo bước lên giữa sân, mọi người ở đó cũng lùi ra sau tạo khoàng trống lớn cho hai người.

“Ngươi nói sẽ không sao chứ?”.

Vân Phong hỏi Diệp Thiên.

“Không có gì, sau khi xem xong ngươi nên chăm chỉ tu luyện thì hơn nếu không muốn nàng vượt qua”.

Diệp Thiên cười nhắc nhở hắn.



“Đến đây”.

Vân Ngọc đứng thẳng người vẩy tay khiêu khích.

“Là ngươi khiêu khích ta đấy”.

Lý Hạo cười gằn không khạch khí lao lên vung quyền hướng Vân Ngọc.

“Hừ…”.

Vân Ngọc lập tức đảo người né tránh, đồng thơi ra chưởng công kích.

Nàng vẫn chưa có kinh nghiệm chiến đấu nên Lý Hạo rất dễ dàng né tránh công kích trở lại.

Hại người liên tục so chiêu tốc độ ngày càng nhanh, nhưng cho dù Lý Hạo ra chiêu hiểm thế nào Vân Ngọc vẫn có thể né tránh công kích trở lại.

“Chết tiệt, làm sao nàng có thể né được?”.

Lý Hạo buồn phiền nói.

“Nếu cứ như vậy người không thể chạm vào người ta đâu”.

Vân Ngọc cười khiêu khích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play