Liễu Nghi nhìn thấy tình huống khó hiểu quay đầu hỏi Vân Long.
“Ta cũng không biết chuyện này là sao?”.
Vân Long khẽ lắc đầu nói.
Hắn nhìn hướng chỗ ngồi của 4 thế lực lớn này, 4 đại diện của 4 thế lực này đang ngồi chung một chỗ còn ẩn hiện khẽ cười nói giao tiếp cái gì.
“Xem ra phải phái người tìm hiểu nguyên nhân”.
Vân Long suy nghĩ.
…
“4 đại thế lực sao bỗng dưng lại bạo tay như thế? Lần trước sinh nhật của hoàng muội họ chỉ tặng vài món cho có lệ mà thôi”.
Vân Phong nghi hoặc.
“Đúng vậy, gần đây bọn họ cũng yêu cầu một số hợp tác với Dương gia ta”.
Dương Phượng Vũ nói.
“Có khi nào là vì Thượng Vân lâu hay không?”.
Trương Hổ hỏi.
Lập tức mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Thiên.
“Không thể nào, Thượng Vân lâu cho dù tiền lời nhiều hơn nữa cũng không thể để họ làm như vậy vì họ chắc chắn nắm được tình báo bên ta bất lợi trước Lý gia, nếu Lý gia thắng thì Thượng Vân lâu không phải cũng thuộc Lý gia sao? Họ cần gì phải làm vậy”.
Thấy mọi người nhìn mình, Diệp Thiên nói ra phân tích của bản thân.
“Ừm… có lý”.
Đám người lần nữa rời vào nghi hoặc.
…
Thế lực, gia tộc trong vương thành khá nhiều nên việc tặng quà cũng tốn một ít thời gian.
Lý gia cùng Thạch gia mặc dù đến tham gia nhưng lại tặng mấy món tầm thường không tệ cũng không tốt.
Sau khi thấy người cuối cùng lên tặng quà, Diệp Thiên chuẩn bị đứng lên thì một âm thanh vang lên.
“Tiểu tử, ngươi là người của gia tộc nào đến dự tiệc còn không mang quà, hay là không có?”.
Lý Hạo từ lúc nãy đã ngứa mặt bọn người Vân Phong nên thấy Diệp Thiên từ đầu đến cuối đều ngồi một chỗ nói chuyện thì lập tức chớp thơi cơ làm xấu mặt hắn.
Lời của hắn vừa vang lên thì lập tức mọi ánh nhìn đều tập trung trên người Diệp Thiên.
“Mắt người mù mới không thấy ta đang đứng lên tặng quà”.
Diệp Thiên lập tức đáp.
“Ừm… tên này lúc nãy gặp hoàng thượng cũng không quỳ rõ ràng có ý đồ bất chính”.
Người của Thạch gia bên cạnh Lý Hạo cũng thêm một câu hỗ trợ Lý Hạo.
“Ta là sư phụ của công chúa, theo vai về ta cần quỳ sao?”.
Diệp Thiên bình thản nói.
“Hả?”.
Cả một mảnh người bất ngờ trước câu nói của Diệp Thiên.
“Hahaha… một tiểu tử như ngươi còn muốn làm sư phụ công chúa?”.
Không ít người bắt đầu khẽ cười nhìn Diệp Thiên, nhưng những người ở thế lực lớn thì không cười mà nhìn Vân Long vẫn đang bình tĩnh ngồi trên kim tọa không nói một lời nào.
Chỉ biểu hiện này thôi đã đủ để bọn họ nửa tin Diệp Thiên rồi, ngoài bọn họ cũng có một ít người tin mắt nhìn ra điều này.
“Haiz… Đồ nhi ngoan, đến đây”.
Diệp Thiên thở dài không muốn giải thích, hắn quay đầu hướng Vân Ngọc vẩy tay gọi.
“Hahaha…Hả?”.
Thấy hắn làm thế một đám người cười to một cái thì im phặc vị bọn họ nhìn thấy Vân Ngọc công chúa ngoan ngoãn từ trên ghế cao bước xuống từ từ đi đến trước mặt Diệp Thiên.
“Sư phụ”.
Vân Ngọc cuối đầu cung kính nói.
“Ừm…”.
“Cái gì? Tên nhóc đó thật là sư phụ của công chúa sao?”.
“Không phải công chúa từ nhỏ đã không thể tu luyện sao?”.
Người ở xung quanh đều ngạc nhiên, Lý Hạo cùng người của Thạch gia thì giật mình không thể tin được nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên không quan tâm xung quanh bàn tán phản ứng ra sao mà lấy tay xoa đầu Vân Ngọc.
“Hôm nay là sinh nhật của ngươi, sư phụ cũng có quà tặng ngươi”.
“Người tặng con cái gì?”.
Vân Ngọc hai mặt chớp chớp mong chờ hỏi.
Mỗi lần Diệp Thiên tặng quà đều là những thứ kì lạ khiến nàng thích thú nên lần này nàng rất tò mò Diệp Thiên sẽ tặng gì cho nàng.
“Ta sẽ tặng con một đôi mắt”.
Diệp Thiên cười nói.
“Đôi mắt???”.
Vân Ngọc nghiêng đầu nghi hoặc.
Không chỉ nàng mà tất cả người ở đây đều nghi hoặc điều hắn vừa nói.
“Nhắm mắt lại”.
Diệp Thiên nói.
“Vâng”.
Vân Ngọc ngoan ngoãn làm theo.
Diệp Thiên để tay lên đầu nàng, ý thức mở ra Thương Thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT