“Tiểu thư, tên tiểu tử đằng kia hẳn là Tiểu ma đầu rồi”.
Mộ lão bà đi bên cạnh một thiếu nữ che mặt chỉ Diệp Thiên nói.
“Oh… quả nhiên chỉ là một tiểu tử nhưng không biết thực lực có giống như lời đồn”.
Thiếu nữ hai mắt tỏa sáng nhìn Diệp Thiên như tìm thấy đồ chơi mới.
Nàng, các chủ của Thiên Nguyệt các luôn là một bí ẩn vì từ lúc phân bộ của Thiên Nguyệt các thành lập tại Vân Lam vương quốc thì chưa từng có ai thấy qua nên hôm nay đi ra xem trò vui cũng không ai nhận ra chỉ biết nàng chắc chắn là một mỹ nhân.
Ngoài nàng thì các đại nhân vật của vương thành cũng đến xem, Vân Lam học viện là lò đào tạo thiên tài chỉ cần câu kéo được vài tên cũng đủ để thế lực bọn hắn tăng cường, Học viện tranh tài là dịp may hiếm có để các bên tìm kiếm thiên tài thuận mắt bắt đầu kế hoạch lôi kéo.
Đây cũng là cơ hội để các tiểu gia tộc có con cháu là người tham gia học viện tranh tài kéo lên quan hệ với các thế lực lớn.
Chính vì những điều này mà xung quanh cổng học viện toàn là người với người, bao vây đám người tham gia tranh tài bằng ánh mắt.
“Không phải chỉ là một cuộc tranh tài thôi sao? Có cần nhiều người như vậy không?”.
Diệp Thiên bị nhiều ánh mắt nhìn chắm chắm khó chịu nói.
Cũng hết cách ai bảo hắn lại khác người như vậy chứ lại đứng trong hàng ngũ người tham gia tranh tài, người khác không nhìn hắn một hai cái mới là lạ.
“Haha… Ngươi đừng quên sau khi tranh tài kết thúc, gia tộc lớn nhất vương thành này sẽ tranh quyền quản lý, bọn họ đến là xem kết quả thế nào để đầu nhập vào bên có lợi cho mình”.
Vân Phong đi đến cười cợt nói.
Nếu là lúc trước hắn sẽ không thông dong cười nói như vậy nhưng hiện tại thì khác, hắn hoàn toàn tự tin vào chiến lực của mình hơn nữa còn 2 người Phượng Vũ và Trương Hổ nữa.
Quan trọng nhất là Diệp Thiên cũng tham gia tranh tài có thể bảo đảm hơn rất nhiều, bọn hắn cũng đã bàn bạc chiến thuật kĩ càng rồi nếu không có biến cố gì xảy ra thì lần bọn hắn chiến thắng đã chắc như định đóng cột.
“Ừm…”.
Diệp Thiên nghĩ cũng đúng gật đầu.
“Vèo…vèo…”.
Đang lúc mọi người còn đang hăn say bàn chuyện thì trước cổng học viện vang lên tiếng xé gió theo sau là 4 đạo thân ảnh xuất hiện, một trong số đó có là Liễu Mộc.
“Bên trái Liễu viện trưởng là Dương Thiên viện trưởng Bắc viện là em của tộc trưởng Dương gia, bên phải hắn là Lý Hải viện trưởng Tây viện, cuối cùng là Thạch Sơn viện trưởng Nam viện”.
Theo lời Vân Phong, Diệp Thiên quan sát 3 người còn lại.
Dương Thiên là một trung niên cỡ Trương Hùng, trên mặt luôn nở nụ cười.
- Tên: Dương Thiên
- Cấp: 69 (Huyền Ấn cảnh tầng 9)
Lý Hải là một lão nhân với hai mắt sắc bén, tỏa ra khí tức nguy hiểm.
- Tên: Lý Hải
- Cấp: 70 (Huyền Ấn cảnh tầng 10)
Thạch Sơn là một trung niên, cơ thể khôi ngô dũng mãnh như tướng lĩnh.
- Tên: Thạch Sơn
- Cấp: 69 (Huyền Ấn cảnh tầng 9)
“Quả nhiên toàn là đại nhân vật”.
Diệp Thiên gật gù nói.
Tiếp đó 4 người lần lượt giảng thuật quy tắc tranh tài lần này.
Nghe xong quy tắc bọn người xung quanh lập tức bàn tán, mọi lần đều là 4 viện cùng tranh tài lần này rõ ràng chia 2 phe, có thể thấy Lý gia cùng Thạch gia đã kết liên mình chống lại 2 gia tộc Vân cùng Dương.
“Được rồi, không nói nhiều nữa thời gian tranh tài là 3 ngày, hạch tâm viện vào sau 1 ngày so với nội viện để cân bằng, cuối cùng lấy tổng số lệnh bài định thắng thua”.
“Học viện tranh tài hiện tại, Bắt đầu”.
Theo tiếng thông báo vang lên đám người nội viện của hai bên lập tức kết bè kết phái lao vào Vạn thú sơn mạch.
Diệp Thiên không giống họ, hắn chỉ thong dong chầm chậm bước đi.
“Hửm…?”.
Đi được vài bước hắn cảm giác có người theo sau thì quay đầu lại.
Phía sau hắn có 3 người thiếu nữ mạc dù không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là nét đẹp khó tìm.
“Các ngươi là?”.
Diệp Thiên nghi hoặc hỏi.
“Ta là Dương Trầm, hai nàng là Dương Lạc Lạc cùng Dương Thúy Thúy, Phượng Vũ tỷ dặn bọn ta đi theo ngươi”.
Dương Trầm nói.
- Tên: Dương Trầm
- Cấp: 37 (Huyền Đan cảnh tầng 7)
- Tên: Dương Lạc Lạc
- Cấp: 36 (Huyền Đan cảnh tầng 6)
- Tên: Dương Thúy Thúy
- Cấp: 36 (Huyền Đan cảnh tầng 6)
“Oh… ra nàng nói là các ngươi, vậy thì đi thôi”.
Diệp Thiên nhớ ra lúc nãy Dương Phượng Vũ có khẽ nhờ hắn bảo đảm vài người tỷ muội của nàng, 3 cô nương này cũng Dương gia hẳn là không sai.
Diệp Thiên dẫn theo 3 người đi vào Vạn thú sơn mạch biến mất thân hình.
…
“Trúc lão ngươi bí mật theo dõi tiểu tử kia, nếu hắn làm gì thú vị thì nhớ báo cho ta”.
Thiếu nữ che mặt nói.
“Được, nhưng không có ta bên cạnh tiểu thư đừng làm loạn”.
Lão bà nhắc nhở rồi rời đi.
“Liệu ngươi có thể làm ta vui hay không đây?”.
Thiếu nữ khẽ cười nhìn hướng Diệp Thiên biến mất.
Nhìn một lát nàng cũng rời đi chờ đợi tin tức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT