Thành Bái nhìn thiếu niên chăm chú, hơi giật mình.
“Ly huynh, việc này, phải chăng có chút không tiện…… Tiểu đệ muốn vào kinh gấp….. Hả hắt xì….”
“Huynh bị cảm mạo.” Thiếu niên thu dọn sách Thành Bái phơi nắng, “Huynh không có lộ phí. Động phủ () của ta ở gần đây, yên tâm đi, bên trong khá tốt. Mỗi ngày ta mời huynh ăn gà.”
() động phủ hay còn gọi là động tiên của hồ ly.
Nhưng mà……
Thành Bái lại tuôn ra một tràng hắt xì, xoa xoa mũi. Đúng lúc này, nền đất dưới chân hắn đột nhiên nghiêng ngả.
Thành Bái chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên bay lên trời, hồn phách như rời khỏi thân xác, sau đó thình lình rơi xuống, hai lỗ tai ong ong, hắn miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện trời đất đều đang rung chuyển, cách đó không xa, ngôi miếu đổ nát ầm ầm sập xuống, vậy mà hắn vừa nãy vẫn còn ở bên trong.
Sau một lúc, xóc nảy dần dần ngừng lại, một khối lông xù đụng đụng thân thể hắn hóa thành bạch y thiếu niên, trong ngực ôm túi vải của hắn, ngồi chồm hổm bên cạnh hắn.
“Huynh có khỏe không, vừa nãy hình như là địa long xoay người.”
Thành Bái chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh ngôi miếu nát sụp, mặt đất rạn nứt, cây cối ngả nghiêng,…. Một lát sâu hít sâu một hơi, chắp tay với thiếu niên:” Đa tạ ý tốt của Ly huynh, xin thứ cho đệ không thể đến thăm quý phủ. Ơn một bữa cơm, thực sự cảm kích. Đành tạm biệt tại đây.” Từ trong lòng thiếu niên lấy bao y phục, xoay người rời đi.
Thiếu niên không lên tiếng, cũng không ngăn cản, Thành Bái đi nhanh về phía trước, trên cỏ vẫn còn sót lại nước mưa hôm qua, chưa bị địa chấn () vừa rồi rung sạch. Nhiễm ướt giày tất vạt áo, chờ cho hai chân mỏi nhừ, bùn dính trên giày sắp đem hai chân lún xuống, bước chân Thành Bái mới chậm lại, không nghe phía sau có động tĩnh gì, bèn ở trên cỏ cọ cọ đế giày, lại lặng lẽ quay đầu lại, phía sau là vùng hoang vu trống rỗng.
() địa chấn: động đất.
Hắn thở dài một hơi, đột nhiên bên tai vang lên một thanh âm.
“Ta ở đây.”
Thành Bái lại càng hoảng sợ, vừa quay đầu, đã đối diện đôi mắt của thiếu niên.
“Huynh đói bụng chưa, ta bắt gà cho huynh ăn.”
Thành Bái lui về sau một bước: “Ly huynh, xin đừng đi theo ta.”
Ánh mắt thiếu niên ngập tràn khó hiểu:” Huynh không muốn ta và huynh đồng hành, cớ gì còn quay đầu lại? Ta đi theo huynh không có phát ra âm thanh, huynh quay đầu lại, không phải nghĩ ta thật sự không theo huynh nên mới cảm thấy mất mát sao?”
Thành Bái nhất thời không đáp lời, chờ khoảng một lát mới lại nói: “Có thể kết bạn cùng Ly huynh là may mắn của ta. Nhưng ta trời sanh là một điềm xấu, phàm là ai tiếp xúc với ta đều bị ta liên lụy. Ly huynh vừa rồi thấy miếu hoang đổ nát, cũng bởi vì ta ở bên trong nên nó mới sụp.”
Thiếu niên nói: “Đó là địa chấn, trước đây ta đã từng gặp, đó là hiện tượng tự nhiên.”
Thành Bái cười khổ: “Nhưng đúng lúc này lại phát sinh. Không phải ta nói ngoa, thật sự ta từ nhỏ đến lớn, từng xảy ra nhiều chuyện như vậy, muốn nói tỉ mỉ ba ngày ba đêm cũng nói không hết. Tóm lại, ta gặp được người nào, người đó đều bị khắc. Tuy rằng Ly huynh là hồ tiên, nhưng sợ rằng vẫn không tránh được suy khí (), vẫn là nên tránh ta càng xa càng tốt.”
() suy khí: khí xui xẻo, khí khắc.
Thiếu niên vẻ mặt thành thật: “Không ai dám tiếp cận huynh, có lẽ là vì con người không thể làm bằng hữu với huynh. Yêu quái chúng ta, chính là muốn nghịch thiên mà sống. Nếu như huynh có thể khắc ta, thì ta không phải là hảo yêu quái. Cho nên chúng ta làm bằng hữu, huynh không cần lo lắng khắc đến người, vì ta là yêu quái lợi hại.”
Này…… Thành Bái lại vô pháp cãi lại.
Thiếu niên lại nói:”Tóm lại, ta và huynh là bằng hữu. Nếu huynh vẫn không muốn ta cùng đồng hành thì huynh tiếp tục đi, ta theo huynh, không lên tiếng.”
Thành Bái nghẹn một chút: “Vì sao Ly huynh muốn theo ta?”
Thiếu niên tự nhiên nói: “Bởi vì ta nguyện ý. Ta và người là bằng hữu.”
Thành Bái lại trầm mặc, hắn bịt mũi, bỗng nhiên có chút cay cay.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ tổ phụ, Thường phu tử và Nhiễm ca, tất cả mọi người đối với hắn tránh còn không kịp, hảo ý thế này là lần đầu tiên hắn gặp được.
Thiếu niên nói: “Huynh bị cảm mạo, ta có thể chữa trị giúp huynh.”
Thiếu niên lại nói: “Trên người huynh không có tiền. Phàm nhân muốn sống phải dùng đến tiền. Ta có thể dùng lá cây tảng đá biến thành tiền để sử dụng, tuy rằng hiện ra không được bao lâu.”
Thiếu niên tiếp tục nói:” Huynh muốn đi kinh thành, phương hướng này không đúng, huynh phải đi ngược lại.”
Thành Bái ngạc nhiên.
Thiếu niên nói tiếp:” Huynh không thích số mệnh của mình, trưởng lão trong tộc chúng ta hình như có phương pháp cải mệnh.”
Thành Bái mạnh mẽ mở to mắt: “Có thật không?”
Y gật đầu: “Thật, chúng ta là yêu quái, nên muốn nghịch thiên.”
Thành Bái cảm thấy mặt đất dưới chân lại rung chuyển: “Trưởng lão của huynh……”
Thiếu niên hỏi: “Nơi này cách động phủ của ta rất gần. Muốn tới không?”
Thành Bái lại im lặng một lúc, cắn răng một cái, tâm quyết định: “Đa tạ Ly huynh.”
Thiếu niên lập tức nở nụ cười, hai mắt sáng rực như phá vỡ tầng mây che ánh nắng mặt trời: “Đợi đến động phủ của ta, ta nấu gà cho huynh ăn. Huynh gọi ta A Khinh có được không?”
Thành Bái chưa bao giờ nghĩ đến, động tiên của hồ ly sẽ có hình dạng thế này.
A Khinh dẫn hắn đi rất lâu, vòng qua mấy sườn núi dốc nhỏ, rồi dừng lại ở một khe núi. Thành Bái trừng mắt nhìn A Khinh đi đến dưới một gốc cây đại thụ, gõ gõ vài cái, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một quang bích(), A Khinh ở trên đó vẽ vài ký tự, quang bích lộ ra một khe hở, đợi sau khi Thành Bái và A Khinh đi qua liền khép lại rồi biến mất ở phía sau bọn họ.
() quang bích: bức tường sáng nhàn nhạt. Bạn nào xem phim hồ ly thì sẽ biết mật đạo của hồ ly, như trong phim Tây du kí, hồ ly chạy ba vòng quanh đại thụ thì xuất hiện một cánh cổng vào nhà.
Thành Bái mục trừng khẩu ngốc () nhìn cảnh trước mặt, cỏ xanh trải dài, cây cối rợp trời, đình đài lầu các đẹp đẽ kéo dài đến giữa núi, cùng với khe núi vừa rồi đúng là một cảnh tượng hoàn toàn bất đồng, dường như lạc vào một thế giới khác.
() mục trừng khẩu ngốc: trợn mắt há mồm
Hóa ra động phủ của hồ ly, không phải là đào hang ở trên núi sao?
Ngón tay của A Khinh chỉ vào nơi nào đó trên đồi núi: “Động phủ của ta, ở chỗ này. Bên trong có rất nhiều gà. Nếu huynh không thích ăn gà, ta làm cá cho huynh ăn, còn có chân giò hun khói.”
Thành Bái ngốc lăng gật đầu, trên sườn núi, một đám lông hoàng bạch hôi hồng () đang đuổi theo hồ điệp (), hai bên cắn chạy loạn thành một đoàn, cách đó không xa, còn có mấy người nam nữ thanh tú mặc hoa phục, đi tới đây….. Ách, đi tới…..?
() hoàng bạch hôi hồng: vàng, trắng, xám, đỏ.
() hồ điệp: bươm bướm.
“A Trọc, ngươi là tên đần, tại sao phàm nhân lại ở đây!?”
“Dám chống lại lệnh tộc?”
“Bắt! Áp giải đi gặp trưởng lão!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT