Thành Bái hoảng sợ, người nọ cũng là thiếu niên, một thân trường bào bạch sắc chói mắt, cả người y ướt đẫm, da và áo ngoài dường như hòa thành một màu, trong ngực ôm một con gà ướt nước, y cười với Thành Bái, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp loan loan ánh cười, đuôi mắt hơi hơi cong lên:” Tại hạ đi đường gặp lúc trời đổ mưa to, có thể ở đây trú mưa cùng huynh đài được không?”
Thành Bái nói:” Tại hạ cũng là đụt mưa tạm thời tại đây, giống như huynh đài, sao dám nhận câu hỏi này? Mau vào đi.”
Thiếu niên mới vừa rảo bước tiến vào cửa, liền lau sạch nước mưa trên mặt: “Cơn mưa này thực sự rất lớn.” Y đứng cách cửa khoảng một thước, một cánh tay ôm con gà, một tay vươn ra, vắt nước trên tóc mình, lắc lắc vài cái rất nhanh, rồi đem con gà đổi lại với tay bên kia, cánh tay lại đưa lên, lần thứ hai lắc mạnh đầu vài cái, xong xuôi mới đi tới trước mặt Thành Bái.
Thành Bái nhìn thấy lạ, nhịn không được hỏi:”Huynh đài đây là……”
Thiếu niên nói:” Đẩu vũ (). Huynh chưa từng làm thế sao?”
() giũ nước mưa.
Thành Bái nói: “Chưa từng.”
Ánh mắt thiếu niên lóe lên vài cái, lại nói: “Ta vừa mới giũ sạch nước, không có dính lên người huynh chứ.” Ngữ khí thận trọng, tựa như đang thăm dò.
Thành Bái vội vàng nói:”Không có.”
Thiếu niên lại cười, y kẹp con gà dưới cánh tay, nó liền kêu lên vài tiếng “cục cục”, Thành Bái nói:” Đây là tiểu sủng vật của huynh đài sao, thật là khả ái đáng yêu.”
Thiếu niên nói:” Không phải, vừa lúc đói bụng liền sẵn tiện săn nó để làm cơm tối.” Cầm con gà quơ quơ, “Chỉ là hơi gầy. Đợi ta xử lý nó xong sẽ cùng huynh thưởng thức.”
Thành Bái đang muốn từ chối nhưng thiếu niên đã vụt đến sau đài thần, Thành Bái chỉ nghe thấy con gà kia kêu vang mãnh liệt khổ sở, tiếp theo vỗ cánh phành phạch giãy giụa vài cái, sau đó không còn nghe được động tĩnh gì nữa.
Qua một lát, thiếu niên cầm con gà chết đã mất sạch lông đi ra:” Huynh giúp ta cầm, chờ ta tìm bó củi, nướng nó.”
Thành Bái ngửi được mùi máu tanh thì chăm chú nhìn người nọ, đúng lúc thấy bên khóe môi thiếu niên có vết máu, còn có một vài sợi lông tơ, trong lòng cả kinh, thiếu niên đã đem con gà chết nhét vào ***g ngực hắn, lại đi ra đài thần phía sau.
Thành Bái ôm con gà chết âm thầm nghĩ, người này đến đây có chút cổ quái, rõ ràng trước đó hắn không phát hiện có người nhưng đột nhiên y lại xuất hiện ở cửa. Theo như lời trong bút kí tiểu thuyết, sơn mị quỷ quái, sợ rằng không phải là bịa đặt….
Hắn rùng mình một cái, lại lần nữa cúi đầu nhìn con gà, trên cổ có một lỗ hổng không giống đao cắt, ngược lại giống như bị thứ gì cắn xé…..
Thành Bái không dám nghĩ tiếp, thiếu niên lại đi ra từ đài thần, đem theo một bó củi vứt trên mặt đất, lại từ trong đống củi rút ra một cây sắt mảnh dài xuyên qua con gà chết, lấy hai cái giá đặt trên lửa.
Thành Bái thầm nghĩ, củi đã đành, cây sắt và hai giá gỗ, chỉ có thể trong nhà mới có, làm sao có thể tùy tiện tìm được?
Thiếu niên lại nói: “Dưới đất dơ bẩn như thế, huynh đài muốn trực tiếp ngồi xuống sao?” Y đi vào sau đài thần xách ra hai cái bồ đoàn () sạch sẽ, đưa cho Thành Bái một cái.
() bồ đoàn: là cái nệm tròn đan bằng cỏ bồ, dùng để lót ngồi hay quỳ lạy.
Thành Bái lại nghĩ, người này tốt vô cùng, cho đến lúc này cũng không có ý hại mình, hà tất quản hắn là thứ gì? Mặc dù hắn là yêu, nhưng bản thân mình cũng không tính là người bình thường thì dựa vào cái gì ngại người ta là yêu quái? Liền nói cảm ơn tiếp nhận bồ đoàn, đồng thời cùng thiếu niên ngồi đối diện sưởi ấm, đem sách mở ra hong khô.
Thiếu niên nhìn chằm chằm sách đang phơi của Thành Bái, hai mắt không chớp: “Huynh đài là người đọc sách?”
Thành Bái nói: “Xem qua một ít mà thôi, không dám nhận ba chữ này.”
Thiếu niên lại nói: “Vậy huynh học gia nào? Đạo? Pháp? Mặc? Tung hoành? ()”
() Đạo giáo: Tôn giáo thờ ông Lão Tử.
Pháp gia: Đạo Phật.
Mặc gia (tiếng Hán: 墨家, bính âm: Mòjiā) là một trường phái triết học Trung Quốc cổ đại do các đệ tử của Mặc Tử phát triển. Nó phát triển cùng thời với Nho giáo, Đạo giáo, Pháp gia và là một trong bốn trường phái triết học chính trong thời Xuân Thu và Chiến Quốc.(Wiki)
Tung hoành: Nội dung của học phái là luyện cho con người khả năng ngoại giao, sử dụng ngôn ngữ làm phương tiện sinh sống và lập thân. Ngoài khả năng ngoại giao những người theo phái Tung Hoành gia còn phải có mưu mẹo hơn người mới có thể khiến vua chúa áp dụng thuyết của họ vào thực tiễn.
Trong thời kì Chiến Quốc, thuyết Hợp tung cũng như Liên hoành đã từng làm thay đổi cục diện giữa 7 nước mạnh nhất thời Chiến quốc là Triệu, Hàn, Ngụy, Tề, Sở, Yên và mạnh nhất là Tần. Việc nhà Tần thống nhất được trung nguyên rõ ràng có công sức của Trương Nghi trong việc Liên hoành. (Wiki)
Thành Bái nói:” Môn hạ của Khổng Thánh Phu tử, tập nho.”
Thiếu niên lại cười, hai mắt phản chiếu ánh lửa sáng long lanh:” Ta cũng đọc qua một ít sách, bất quá đều là Đạo gia…..” Y xê dịch tới bên người Thành Bái, “Hóa ra hiện giờ, người học nho đều mặc quần áo thế này.” Nâng tay sờ sờ ống tay áo của Thành Bái, trên người chợt lóe vầng sáng, áo bào trắng bỗng nhiên biến thành kiểu trường sam giống như trên người Thành Bái, viền hoa văn trên tay áo đều giống nhau, chỉ có điều vẫn là bạch sắc.
Thành Bái cả kinh, miễn cưỡng cười nói:”Pháp thuật của huynh đài quả thật tốt. Nếu ta cũng có, đi ra ngoài sẽ không cần mang theo nhiều hành lý.”
Thiếu niên nói:” Các huynh trên người không có da lông nên cần phải mặc quần áo. Ta thấy đẹp liền biến ra. Kỳ thực chỉ là da lông trên người ta sinh ra ảo giác, không giống các người, có thể thay giặt.”
Thành Bái nghĩ thầm, hắn thản nhiên nói ra việc mình có lông, mình há có thể lại hàm hàm hồ hồ? Bèn chắp tay lại nói:”Đường đột thỉnh giáo, chân thân của huynh đài là….?”
Thiếu niên nói: “Đệ là một con hồ.”
Thành Bái kinh ngạc, thiếu niên nhìn vẻ mặt của hắn, lại nói:”Xin huynh yên tâm, hồ tộc chúng ta cũng phân các cấp các loài, đệ và hồ ly dung tục tầm thường không giống nhau, trên người không có mùi dơ bẩn. Không tin mời huynh lại gần đây ngửi một cái.”
Thành Bái vội vàng nói:” Hồ huynh hiểu lầm rồi, đệ kiến thức kém, trước đây chỉ đọc qua chuyện của hồ tộc trong sách, cho nên khi nghe được chân thân của hồ huynh liền có chút đặc biệt cảm thán. Mong huynh đừng trách.”
Trên người thiếu niên lại lóe lên ánh sáng, biến thành một thân lông trắng mượt.
“Chân thân của ta, trưởng thành là thế này.”
Thành Bái càng thêm sửng sốt, trong bút kí tiểu thuyết có hồ tiên cố sự, nhưng hồ ly trước mắt ưỡn ngực ngồi ngay ngắn, so với đại hồ trong sách, thân thể dài mảnh mắt nhỏ mỏ nhọn không giống nhau. Mà là da lông ẩm ướt như tuyết bao quanh thân thể nở nang, đuôi dài vờn quanh móng vuốt, hai lỗ tai run run, như cào vào lòng của Thành Bái. Hắn cố nén ý nghĩ trong đầu mình muốn đưa tay sờ thử, trên người hồ ly lại lóe lên tia sáng, biến trở về thiếu niên lúc nãy:” Khiến huynh chê cười.”
Thành Bái nói: ” Không không, chân thân của Hồ huynh quả thực khả ái. Ý của đệ muốn nói là, rất đẹp.”
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên híp lại:” Mặc dù đệ là hồ, nhưng không phải họ hồ. Đệ tên là Ly Khinh.”
Thành Bái chắp tay nói: ” Đệ họ Thành, tên gọi là Bái, bởi vì chưa cập quan (), nên còn chưa có tự. Lại mạo muội hỏi, Ly huynh vì sao lại lấy họ Ly?”
() Lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là “nhược quán” 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là “vị quán” 未冠.
Thiếu niên lắc đầu:” Không phải, trước đây ta có một vị bằng hữu họ Ly, khi đó da và lông của ta không được tốt thường bị bệnh nấm ngoài da, những hồ ly khác hay gọi ta là A Trọc. Sau đó, ta gặp hắn, hắn mời ta vào nhà hắn ở, còn giúp ta trị bệnh, lúc đó ta còn rất nhỏ.” Đưa tay lên so một chút, “Mới lớn thế này. Hắn gọi ta là A Khinh, còn muốn ta cùng họ với hắn.”
Thành Bái từng gặp qua vài tiểu miêu tiểu cẩu nhỏ tuổi, liền tưởng tượng ra bộ dáng của tiểu hồ lúc nhỏ, chắc chắn sẽ rất đáng yêu, không khỏi lộ ra nụ cười.
Thiếu niên cũng cười rộ theo:” Được rồi, huynh nói huynh không có tự, nhưng ta có. Sau khi ta trưởng thành một chút, hắn nói ta không nhẹ, nên nghĩ ra cho ta tự là Tiểu Trọng. Hắn còn nói, từ Trọng phát âm là “Chúng” không êm tai bằng ‘Sùng’, nếu nhìn thì hai chữ này cùng một ý nghĩa, đọc ra cùng một kiểu, nên càng thú vị. Vì vậy đọc thành âm ‘Sùng’.”
Thành Bái tán dương: “Giống như Khinh Vân trùng điệp điệp, ý cảnh tốt đẹp.”
Thiếu niên cười càng hoan hỉ.
Thành Bái nghe y nói vị bằng hữu họ Ly, câu câu chữ chữ tình nghĩa thâm hậu, trách không được y đối với mọi người tốt như vậy, thì ra là do có con người sống với hồ ly, không khỏi càng thả lỏng, nói:” Vị bằng hữu kia của Ly huynh có phải ở gần đây?”
Thiếu niên thần sắc buồn bã: “Hắn đã chết. Phụ thân hắn là thừa tướng, chọc hoàng đế mất hứng, cả nhà của hắn đều chết hết. Ta không có bản lĩnh, khi đó còn chưa biến hóa được nên không cứu được hắn.”
Thành Bái ngẩn ngơ, một lát sau mới ôn hòa nói:” Thế gian có nhiều chuyện vô thường, Ly huynh xin đừng bi thương.”
Trước khi hắn đi, từng xem một ít sách liên quan đến chính sự, triều đại lập quốc tới nay không có thừa tướng nào họ Ly. Chẳng lẽ là tiền triều? Hồ ly trước mặt quả thật tuổi tác không nhỏ, nhưng thoạt nhìn vẫn còn non nớt, tiên yêu tinh linh, thật thần kì rồi, bèn lại nói:” Huống hồ tuổi thọ của phàm nhân cũng chỉ vỏn vẹn mười mấy năm, so với hồ tiên, tựa như thuấn tiêu triêu lộ () mà thôi.”
() tan biến trong chớp mắt như sương mai buổi sớm.
Thiếu niên nhìn hắn, hai mắt phát sáng, lát sau ừ một tiếng, đem con gà nướng bóng nhẫy từ trên lửa lấy xuống, xé ra nửa con đưa cho Thành Bái: “Đùi gà ăn ngon nhất.”
Thành Bái nói lời cảm tạ tiếp nhận, thiếu niên tự cầm lấy nửa con gà cắn xé, tiếng nhai xương rộp rộp thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng than củi cháy lốp bốp.
Thành Bái ăn cơm không nhiều, ăn không bao nhiêu thịt gà đã no rồi. Thiếu niên kia đã đem hơn nửa con gà gặm đến chỉ còn lại mấy mẩu xương lớn, y quay đầu nhìn chằm chằm vào gà trong tay Thành Bái:”Huynh không ăn?”
Thành Bái nhìn ánh mắt của thiếu niên, cầm con gà trong tay đưa cho y:”Ta đã no rồi. Đều là xé ra ăn, vẫn chưa dính nước miếng, nếu không chê……”
Thiếu niên đưa tay tiếp nhận, rôm rốp rôm rốp, chỉ chốc lát đã gặm mút sạch sẽ, môi liếm liếm ngón tay, trên người ánh sáng lại hiện lên, biến trở về thân thể hồ ly, y ngáp một cái cuộn tròn nằm trên bồ đoàn, híp mắt thu lại tròng đen: “Huynh đài nếu lạnh, có thể dựa vào đây một chút, như vậy ngủ sẽ ấm áp.”
Lông trên người y đã khô, rậm rạp rối xù, thoạt nhìn so với vừa rồi càng nở nang hơn, y nằm ở đó như một quả lông tròn màu trắng. Lòng của Thành Bái lại bị ngứa lên, kéo bồ đoàn ngồi vào bên cạnh hồ ly, nhìn chằm chằm cái đầu lông mượt trước mắt.
Hồ ly nghệch đầu nhìn lại hắn.
Thành Bái nhịn không được vươn tay thăm dò, đầu ngón tay chạm vào lông nhung, hồ ly nhắm mắt lại, thế nhưng không có dáng vẻ mất hứng. Thành Bái liền đánh bạo, nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu hồ ly.
Hai lỗ tai của hồ ly run run, bên trong cổ họng ‘ưm’ một tiếng.
Tiếng mưa rơi như thác nước bên ngoài bị bỏ quên, ngón tay ở đỉnh đầu xúc cảm dịu dàng, khiến y nhớ đến người kia và ngày mưa kiểu này, hai tay Mỗ () ném một miếng thịt khô tới trước mặt y. Thực sự y không chịu nổi đói khát nên mạo hiểm ngậm lên, lại theo một khối lại một khối thịt khô đi vào lương đình (), đôi tay kia cũng như vậy, trước nhẹ nhàng đụng vào, sau đó ôn nhu đặt lên đỉnh đầu y.
() Mỗ (chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra).
() lương đình: chòi nghỉ mát.
“Từ từ ăn, không có người giành với ngươi. Tại sao ngươi lại gầy như vậy.”
“Ngươi không phải cẩu, là hồ ly? Lần đầu tiên ta nhìn thấy hồ ly thực sự, cho ta vẽ một bức tranh có được không?”
“A Khinh, ăn tiếp đi, ngươi thật nên gọi A Trọng. Ngoan, buổi tối sẽ ăn gà nữa.”
“A Khinh, sau này ngươi biến hóa, là dạng gì nhỉ?”
“A Khinh, đừng khóc…… Ta là phàm nhân, cho dù toàn thọ mà chết, cũng chỉ sống được mấy chục năm. So với ngươi, như thuấn tiêu triêu lộ. Sớm muộn gì ngươi cũng quen thôi……”
Đống lửa đã muốn cháy hết, nhưng cơn mưa chưa dứt, hồ ly nhích lại gần Thành Bái, nhích đầu lại gần bên chân hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT