Trở lại tắm rửa sạch sẽ, mới cảm thấy uể oải tan biến, nghỉ ngơi nửa ngày lại phải thức dậy buồn bã ỉu xìu đi làm ca đêm. Thật vất vả đến sáng sớm ngày tiếp theo, Bùi Vận đầu váng mắt hoa ngáp một cái, vốn định ở nhà nằm trên giường một ngày, kết quả vào buổi trưa đang nằm mơ mộng đẹp lại bị tiếng chuông cửa vang lên liên tiếp quấy rối tinh rối mù.
Anh mang theo một thân tức giận rời giường đi mở cửa, người tới là một thanh niên chừng hai mươi tuổi trong tay cầm theo hộp cơm, mày rậm mắt to khá là đáng yêu: "Anh Bùi!"
"Diệp Minh?" Bùi Vận xoa xoa đầu mộng mị, "Sao em lại tới đây?"
"Anh quên mất? Lúc trước anh bảo hôm nay được nghỉ ngơi, đã lâu không gặp, em liền tới thăm anh một chút." Diệp Minh cười híp mắt đi tới, thuần thục đổi giày tiến vào nhà bếp, "Thuận tiện cho anh nếm thử món anh em mới học được."
Bùi Vận đột nhiên cảm thấy đầu càng đau.
Nhìn món ăn vẻ ngoài đáng sợ kia, Bùi Vận lấy dũng khí nếm một miếng, kiên trì biểu thị tán thành: "Có tiến bộ."
"Đúng không, em cũng cảm thấy vậy." Diệp Minh thật cao hứng, "Chờ lần sau em..."
"Diệp Minh, " Bùi Vận đánh gãy lời nói của cậu ta, "Kỳ thực em không cần..."
"Không được!" Diệp Minh liền biết được anh muốn nói cái gì, nhanh chóng phủ nhận, "Anh Bùi, anh là ân nhân cứu mạng của em! Có ân báo đáp là phải!"
"..." Báo đáp bằng cách nấu đồ ăn như thế này, chỉ sợ mệnh của anh sớm muộn cũng không còn.
Bùi Vận không nói thở dài: "Đã nói với em bao nhiêu lần, vụ tai nạn xe cộ kia không phải anh cứu em, ngược lại là em bởi vì anh.."
"Kết quả cũng giống nhau!" Diệp Minh hoàn toàn không thèm để ý, lại cẩn thận chỉ vào vai phải của anh, "Nơi này của anh bây giờ còn đau không?"
"Không sao rồi, " Bùi Vận lắc đầu một cái, "Em tìm được công việc rồi phải không?"
"Dạ, " Diệp Minh trên mặt tràn đầy kiêu ngạo cùng mong đợi, "Chờ em ký hợp đồng liền mời anh ăn bữa tiệc lớn!"
"Được." Bùi Vận cũng không khách khí, vỗ vỗ vai cậu ta.
Thấy bàn tay kia duỗi lại đây so với tay mình kích cỡ tương đương, Bùi Vận không khỏi âm thầm cảm khái.
Trong ấn tượng của anh, Diệp Minh vẫn là đứa trẻ mới vừa học lên cấp hai, loáng một cái đã mười năm, đối phương đã sắp tốt nghiệp đại học, tiến vào xã hội rồi.
Luôn có cảm giác nhìn đứa trẻ nhà mình từng bước một lớn lên.
Diệp Minh trên mặt vẫn là nụ cười tràn trề, ngược lại nhiều năm như vậy một điểm cũng không thay đổi, vẫn giữ được nét chân thành vốn có.
Có lúc nhìn đối phương thuận buồm xuôi gió đi đến bước này, anh còn thật không tự chủ có chút ước ao.
Ngày thứ hai thời điểm tiến vào công ty, Bùi Vận nhạy bén cảm giác được có gì đó không đúng.
Ánh mắt các đồng nghiệp nhìn anh tràn ngập quái dị, đặc biệt là lão Trần, trong mắt phần che lấp kia quả thực phải đem anh ăn tươi nuốt sống.
Bùi Vận đè ép vành mũ, bắt đầu yên lặng nghĩ lại mình rốt cuộc làm sao không thận trọng đắc tội người khác mà không tự biết.
"Ai ai, anh Bùi" Triệu Tiểu mới vừa ngồi vào chỗ hướng anh vẫy tay, thần bí cười hề hề, "Anh tới rồi!"
Bùi Vận nghi hoặc mà đi tới, Triệu Tiểu đã kéo lấy tay anh, ghé vào lỗ tai anh thì thầm: "Ngày ấy không phải anh thay thế anh Trần đi xem xe của khách hàng sao?"
Bùi Vận tim đập không khỏi gia tốc, gật gật đầu.
"Vị khách hàng kia lai lịch cũng không nhỏ, còn biết đến lãnh đạo của chúng ta, hôm qua cố ý chào hỏi, khích lệ anh phục vụ đúng mực."
Bùi Vận biểu tình cứng ngắc, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Công ty coi trọng nhất chính là chất lượng phục vụ của bọn họ, một nhân viên mới có thể nhận đãi ngộ này, cũng khó trách lão Trần không thăng bằng như vậy.
Chỉ là xem dáng dấp các đồng nghiệp, anh quả thực không biết Tề Thịnh là đang giúp anh hay là hãm hại anh.
"Tiểu Bùi, Tiểu Bùi a!" Tổ trưởng từ phía xa gọi vọng lại, trên mặt cười híp mắt, ước chừng do nguyên nhân này, đối phương hồn nhiên quên mất lúc trước đối với việc Bùi Vận xin nghỉ tỏ ra bất mãn, "Tiêu Triệu đã nói cho cậu rồi đúng không? Thằng nhóc này không sai! Làm rất tốt a! Công ty sẽ không bạc đãi cậu."
Câu này nghe không biết bao nhiêu lần, Bùi Vận móc móc lỗ tai, vẫn kính cẩn nghe theo gật gật đầu.
"Ngày hôm nay khu vực của cậu tôi giúp cậu sắp xếp cho người khác, cậu không cần đi."
Bùi Vận ngẩn ra: "Vậy tôi đi nơi nào?"
Không nhận được tiền thưởng còn mất cả công việc, không khỏi cái được không đủ bù đắp cái mất.
"Cậu a, trực tiếp đi đến số 900 Trì Phong đường Đông Hưng đi."
Trì Phong cái tên này Bùi Vận cũng không xa lạ gì, là cửa hàng xe Jaguar duy nhất tại thành phố A.
Tâm lý có dự cảm không tốt dâng lên, Bùi Vận thử thăm dò hỏi: "Thế nhưng bên kia có những người khác phụ trách..."
"Khách hàng chỉ định muốn cậu qua, nói chỉ muốn một mình cậu, cậu đi đi, đừng lo! Đây chính là khách hàng lớn của chúng ta!"
Tổ trưởng vô tình giơ lên bàn tay béo múp của ông ta: "Khách hàng yêu cầu, chúng ta phải vô điều kiện mà thỏa mãn. Hiểu không?"
Bùi Vận bất đắc dĩ thở dài.
Ngành dịch vụ chính là như vậy, khách hàng là thượng đế, một câu yêu cầu nhất thời hứng khởi, anh phải bỏ lại tiền phần trăm khả năng có của một ngày, từ thành đông chạy đến thành tây, đi cướp bát cơm của người khác.
Hết chương 5.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT