Rốt cục nhận được quyết định của vị khách hàng kia, thời điểm Bùi Vận mang theo máy ảnh trở lại công ty bảo hiểm, đã là giờ cơm trưa.

Anh hạ thấp vành mũ xuống, tận lực che khuất vết sẹo trên gò má. Ngón tay xoa nhẹ vào vết sẹo, không khỏi nở nụ cười.

Cũng khó trách vị khách hàng vừa nãy nhìn thấy anh lại lộ ra thần sắc đề phòng cùng sợ hãi như vậy, còn đặc biệt muốn anh gọi điện về cho công ty xác nhận thân phận, lúc sau mới bất đắc dĩ mở cửa xe để cho anh chụp ảnh.

Dù sao chủ xe cũng là phụ nữ, có tâm lý đề phòng người lạ cũng không phải là chuyện gì đáng kể.

Bùi Vận lý giải mà nghĩ, một bên đi lên lầu, một bên nhẹ giọng ngâm nga giai điệu một bài hát:

"Chỉ nguyện có được trái tim của người, bạc đầu chẳng phân ly."*

Bài hát này giai điệu êm tai, ca từ cũng dễ nghe, rất dễ học thuộc lòng. Các đồng nghiệp cơ hồ người người thuộc từng câu chữ, hơn nữa mỗi khi nghe thấy bài hát này vang lên bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, có tinh thần làm việc hơn.

Từ lúc nhân viên công ty sâu sắc yêu trúng giai điệu bài hát này, cũng khiến cho tất cả mọi người đồng loạt đổi nhạc chuông điện thoại di động.

"Này, sao bây giờ cậu mới trở lại, xem cái xe thôi cũng có thể xem lâu như vậy." Đồng nghiệp bất mãn, thái độ xem thường lộ rõ trên mặt, "Chìa khoá xe!"

Bùi Vận ồ một tiếng, cũng không giải thích, mặc cho đồng nghiệp từ trong tay anh hấp tấp lấy chìa khoá xe rời đi...

Có vẻ khu vực người này phụ trách xảy ra tai nạn giao thông, cần thiết anh ta đi coi hiện trường.

Không để ý tới cơm trưa, Bùi Vận ngồi vào trước máy vi tính, đang định đem ảnh chụp vừa nãy lưu vào, vai lại bị người nào đó vỗ vỗ, tổ trưởng ở phía sau cười đến vạn phần hiền lành. "Tiểu Bùi a, có chuyện này... Đường Đông Hưng số 200, mới xảy ra một sự cố."

Đường Đông Hưng, không liên quan đến khu vực anh phụ trách.

Bùi Vận nghi hoặc mà nhìn tổ trưởng, có loại linh cảm không lành dâng lên.

"Tại vì... Lão Trần đây, ngày hôm nay thân thể không thoải mái. A, chuyện này... Ngày hôm nay nắng to, các cậu là người trẻ tuổi, chạy nhiều một chút coi như rèn luyện. Nỗ lực của các cậu, lãnh đạo đều có thể thấy được."

Bùi Vận không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn về phía cách đó không xa.

Lão Trần trong miệng tổ trưởng, đang cùng những đồng nghiệp khác tán gẫu, tiếng nói vang dội, tiếng cười sáng sủa, dáng dấp khoẻ khoắn trung khí mười phần, không nhìn ra một điểm dị thường.

Trong lòng tuy rõ ràng nhưng Bùi Vận cũng lười vạch trần. Thế đạo gian nan, bát cơm cũng không phải dễ dàng kiếm, thời điểm anh ở bên ngoài tìm việc khắp nơi cũng rất khó khăn.

Bùi Vận xoa xoa dạ dày trống không, đứng dậy: "Tổ trưởng, chìa khóa xe tôi vừa mới đưa anh Phùng..."

"Chuyện khó khăn này, phải biết cách khắc phục một chút!" Tổ trưởng mạnh mẽ mà phất tay, "Tiểu Bùi a, cậu cũng biết, công ty chúng ta, trước mắt không đủ xe. Với lại đường Đông Hưng cũng không xa, hay là cậu..."

Giọng điệu này nghe giống như ra lệnh.

Bùi Vận thở dài, bất đắc dĩ mà liếc nhìn ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, cầm lên ba lô trên đất, tắt máy vi tính, đem máy ảnh nhét vào trong ba lô, "Tôi sẽ đạp xe đi."

"Đúng rồi! Người trẻ tuổi có khác, phải biết chịu đựng cực khổ sau này mới thành tài được." Tổ trưởng trên mặt cười như nở hoa, lại dùng sức đánh vào vai phải của anh.

Bùi Vận khóe miệng co giật một cái.

Không biết có phải ảo giác hay không, vết thương cũ trên vai tựa hồ lại đau.

Khí trời ba mươi tám độ, mặt trời đang tận hết sức lực mà phóng thích nhiệt lượng, tiếng ve kêu không dứt bên tai. Bây giờ là buổi trưa trời nóng như đổ lửa, trong không khí này mà cưỡi xe đạp, có lọai ảo giác không khác gì đem bản thân mình đưa vào bếp lò.

Đường Đông Hưng nói xa cũng không xa, nói gần cũng không tính quá gần. Lái xe ô tô ngược lại rất nhanh, thế nhưng đi xe đạp, ít nhất cũng mất khoảng 40 phút.

Phía sau lưng áo sơ mi rất nhanh bị mồ hôi thấn ướt đẫm, Bùi Vận nhìn đồng hồ trên tay một chút, tận lực tăng nhanh tốc độ đạp xe.

Giờ này đang là chính ngọ*, lại gặp thời gian bữa trưa, vạn nhất khách hàng chờ đến thiếu kiên nhẫn, trực tiếp cùng xe tải rời đi, Bùi Vận sẽ không tránh khỏi trách nhiệm trong chuyện này.

(Giờ Ngọ - giờ ngựa – tính từ 11 giờ đến 13 giờ trưa)

Thế nhưng trước khi đi tổ trưởng ngược lại đã giúp anh gọi điện thoại nói rõ tình huống cho khách hàng, đối phương tựa hồ rất dễ nói chuyện, rất phối hợp mà đáp lại, vẫn chưa biểu thị bất kỳ tâm ý giục giã nào.

Mà cho tới bây giờ điện thoại di động của anh vẫn yên lặng không có tiếng động, hiển nhiên vị khách này cũng thật kiên nhẫn quá mức bình thường.

Lúc đến nơi nghĩ là do nguyên nhân nhiệt độ cao, trước mắt mơ hồ biến thành màu đen. Bùi Vận xoa bóp thái dương, đem xe đạp dừng lại bên đường, đi về phía xảy ra chiếc xe xảy ra sự cố.

Đó là một chiếc Jaguar, hình dáng xe trôi chảy sinh động mười phần, bàn luận về đẳng cấp cũng không tính thấp. Chỉ là bọn anh làm nghề này, dạng xe hàng hiệu gì đều đã gặp, Porsche Land Rover cũng thường xuyên nhìn thấy, tuy rằng xe bị đụng đến rối tinh rối mù, cũng không cảm giác được chút nào tâm ý đáng tiếc.

Chỉ có điều ——

Bùi Vận gãi gãi đầu, ngưng thần nhìn sang.

Chỉ là đụng vào cột điện ven đường mà thôi, bị xước chút nước sơn dầu chảy ra cũng là bình thường, nhưng sao chiếc xe này tổn thương nghiêm trọng như vậy?

Quả thực giống như đâm đầu trực tiếp vào cột điện.

Dù sao cũng đang là ban ngày, ánh mắt phải kém đến mức nào, đến mức một cây cột điện dựng thẳng đứng ở nơi đó cũng có thể va vào?

Chẳng lẽ là bởi vì đối phương say rượu?

Bùi Vận âm thầm lưu tâm, đi tới bên cạnh buồng lái. Cách cửa xe mơ hồ có thể thấy được, người lái xe kia cũng không biết là chủ xe hay là tài xế, phảng phất giống như đang ngủ, không thấy rõ tướng mạo.

Bùi Vận lần này càng xác định ý nghĩ của mình, lễ phép gõ cửa kính xe mấy lần.

Đối phương rất nhanh ngẩng đầu lên, cũng không hề có tâm ý hoài nghi, liền kéo mở cửa xe đi ra.

Đó là một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sáng sủa, mặc trên người một chiếc áo sơ mi thẳng tắp. Rõ ràng nhiệt độ bên ngoài trời rất cao, hắn lại có vẻ nhã nhặn trầm tính, trong ánh mắt không hề sợ hãi, cũng không có một chút men say, chỉ hướng về phía Bùi Vận gật đầu: "Làm phiền."

Âm thanh ôn thuần tao nhã, ẩn chứa từ tính, vừa đúng.

Đơn giản giơ tay nhấc chân đều khí chất phong độ phiên phiên, dáng dấp cực kỳ giống lãnh đạo thị sát công nhân.

Nhịp tim Bùi Vận đột nhiện đập mạnh, anh cố gắng cưỡng bách chính mình trấn định lại, theo bản năng mà đè ép vành mũ đem mặt mình che đi hơn nửa, xoay người lại từ trong ba lô móc ra bình nước khoáng mang theo bên người, đưa tới trước mắt người đàn ông. "Ngày hôm nay quá nóng, ngài trước tiên uống ngụm nước giải nhiệt đi ạ."

Người đàn ông vẫn chưa đưa tay đón, cũng không trả lời, chỉ không hề động đậy mà nhìn anh.

Bùi Vận tay cứng đơ, nhất thời cảm thấy mất mặt.

Thấy thế nào điệu bộ này, cũng giống như bản thân anh muốn bỏ thuốc hại người, kết quả có tật giật mình, bị đối phương phát hiện.

Có ý tốt đối phương không chịu cảm kích Bùi Vận cũng không có biện pháp, mất tự nhiên thu tay về bỏ bình nước vào trong ba lô, "Tiên sinh, phiền ngài cung cấp cho tôi một ít tư liệu liên quan tới xe của ngài."

Người đàn ông lần này mới giật giật, cúi người tiến vào xe, đem tư liệu để ở ghế phó lái đưa cho anh. "Xe vẫn để ở đây không hề di chuyển. Cảnh sát giao thông đã lập biên lai, đây là giấy chứng nhận của tôi, còn có hợp đồng bảo hiểm."

"Tề Thịnh." Bùi Vận nhìn tên của người đàn ông trên giấy chứng nhận, nhỏ giọng niệm một câu, lấy ra máy ảnh trong ba lô, chụp lại phần tư liệu, sau đó chụp lại mức độ tổn hại của chiếc xe.

"Đứng xa như vậy, cậu vẫn có thể chụp được sao?" Dựa vào bên cạnh xe Tề Thịnh tựa hồ vô tình hoặc cố ý nói một câu như vậy.

Bùi Vận run tay một cái, camera suýt chút nữa rơi xuống đất, may là anh đúng lúc kéo lại dây đeo, mới miễn cưỡng không để máy ảnh tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Thực sự là quá mất mặt.

Bùi Vận lau mồ hôi, lúng túng giải thích: "Tề tiên sinh, đây là quy định công ty, góc độ xa gần đều phải chụp lại."

"Há, " Tề Thịnh nhàn nhạt ứng, "Khổ cực rồi."

Ở đây dưới dạng bầu không khí này Bùi Vận cảm thấy cả người cũng không được tự nhiên, nhanh chóng chụp xong hình, liền vội vàng cáo từ: "Vậy Tề tiên sinh, chốc nữa sẽ có nhân viên công tác cửa hàng 4S đến đây, ngài trực tiếp theo họ đến cửa hàng sửa xe là được. Không có việc gì tôi liền..."

"Xe của tôi đã không có cách nào mở máy." Tề Thịnh nhún nhún vai đánh gãy lời nói của Bùi Vận, "Xe tải sẽ nhanh chóng tới đây."

"Vậy ngài chú ý an toàn, ngày hôm nay quá nóng... Chú ý đề phòng cảm nắng." Bùi Vận máy móc nói lời quan tâm, lấy ra bình nước khoáng vừa nhét trở về, thả ở trước mui xe, "Tôi xin phép đi về trước."

Tránh khỏi ánh mắt của đối phương, Bùi Vận đeo ba lô vào, tuỳ ý chà xát mồ hôi rơi ở trên mặt, cúi đầu đi về phía xe đạp, dáng dấp chật vật giống như người lưu vong, phía sau thanh âm của người đàn ông lại đột nhiên truyền đến: " Đã lâu không gặp."

Hết chương 1

Chú thích:

- Bài hát mà Bùi Vận hát tên là: Nguyện có trái tim người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play