Tề Thịnh thở ra một hơi, nhìn trước mặt không khí bởi vì buổi tối lạnh giá chậm rãi ngưng kết thành sương trắng, chà xát tay, quay người đi đến bên cạnh xe.
Sau đó hắn nhìn thấy người hắn đã chờ một buổi tối, đang lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn hắn, cũng không biết đã đến bao lâu.
Tề Thịnh tâm lý đột nhiên căng thẳng, há miệng mới nói: "Em về rồi?"
Bùi Vận cái gì cũng không hỏi nhiều, chỉ là ừm một tiếng.
Tề Thịnh cũng không rõ ràng đối phương nghe được nhiều hay ít, sợ đối phương hiểu lầm muốn giải thích, thế nhưng lại cảm thấy càng là giấu đầu lòi đuôi, xoắn xuýt nửa ngày vẫn là đem hộp cơm giữ ấm đưa tới trong tay đối phương: "Em cầm lấy đi, nếu như nguội hâm nóng một chút rồi hãy ăn."
Suy nghĩ một chút hắn liền bổ sung: "Không thích thì đừng ăn, đừng để tên kia chiếm tiện nghi."
Trong thanh âm lẫn lộn mang theo giọng mũi, hiển nhiên cảm mạo không nhẹ. Bùi Vận chần chừ một lúc tiếp nhận, vốn định làm bộ vô tri, vẫn là không có nhịn xuống: "Thân thể không thoải mái thì đừng tới đây."
Tề Thịnh đột nhiên có loại cảm giác phong thuỷ lần lượt lưu chuyển.
Cảm giác khó chịu mà nhu nhu mũi, Tề Thịnh thấy đối phương cũng không khác với bình thường, cũng âm thầm thở phào. Âm thanh ôn nhu mấy phần, hơi có chút mùi vị thâm tình chân thành: "Tôi sợ tôi không đến, liền không thấy được em."
Bùi Vận ngẩn người, không cảm thấy được nhiều cảm động, ngược lại có chút dở khóc dở cười: "Tôi còn chưa có chết mà."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí hoàn toàn không có.
Đối diện Tề Thịnh không rõ phong tình, thẳng thắn ngậm miệng, vững vàng nhìn chằm chằm con mắt của đối phương, chậm rãi áp sát tới.
Mấy ngày này làm quân tử thực cực khổ, ngay cả ôm cũng không thể ôm một chút.
Huống chi Ninh Nhật vừa xuất hiện chuyện lần trước lần thứ hai hiện lên trong đầu hắn, hắn cấp bách cảm nhận được độ chân thật tồn tại, mới có dũng khí tiếp tục kiên trì.
Kết quả xấu nhất đơn giản là bị trực tiếp đẩy ra lại thêm hai câu quát lớn, quá mức lại không ngừng cố gắng.
Vì vậy trong lúc Tề Thịnh đã làm xong chuẩn bị đối phương quay người rời đi, nơi nào nghĩ đến Bùi Vận chỉ là hơi quay mặt đi, cũng chưa hề rời đi.
Tề Thịnh nhất thời vui mừng khôn xiết.
Không ngờ mắt thấy mộng đẹp sắp trở thành sự thật, mũi của hắn cố tình rất không toại nguyện mà ngứa một chút =)))
Tiếp đó hắn không thể không đổi sang gương mặt khác, dùng sức hắt hơi một cái, sau đó chật vật xoa xoa mặt đỏ bừng, tràn đầy ảo não.
"Trở về đi, bên ngoài lạnh." Dáng dấp có chút uỷ khuất khiến Bùi Vận suýt chút nữa không nhịn được bật cười, "Không có sao chứ?"
"Không sao, " Tề Thịnh vừa tàn nhẫn chà xát mũi của mình, xoay người đi mở cửa xe, còn không quên nhân cơ hội nói, "Chính là đầu hơi choáng váng."
Hắn trước đây chưa bao giờ nguyện ở trước mặt người này mảy may tỏ ra yếu thế, vẫn là ngu xuẩn tỏ ra cao cao tại thượng, dù cho uể oải lo lắng, cũng phải chống đỡ tỏ ra khoẻ mạnh.
Mãi đến tận gần đây sau khi phát hiện đối phương nhẹ dạ, hắn mới có thể thoải mái tỏ ra yếu thế.
Không cầu quan tâm, dù cho có thể đổi lấy mấy phần đồng tình cũng tốt.
Thích một người, làm gì có nhiều lí do như vậy.
Ngoài dự liệu của hắn là Bùi Vận trầm mặc biết, cư nhiên ngăn cản động tác hắn mở cửa xe: "Đầu choáng váng lái xe không an toàn, tôi đưa anh đi."
Tề Thịnh tim đập mạnh một cái.
Sau đó hắn giơ cánh tay lên, đụng một cái vào tay của đối phương, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Bùi Vận không lên tiếng, chỉ là vội vàng rút tay về khom lưng ngồi vào buồng lái.
Buổi tối lạnh lẽo đem nhiệt ý đột nhiên xuất hiện trên mặt anh che giấu mấy phần, mới không có bị nhìn ra tình huống khác thường.
Nhìn người kia vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phó lái, nụ cười trên mặt muốn ngăn cũng không nổi, giống như trong ký ức ấm áp đẹp đẽ, Bùi Vận vô ý thức giơ tay lên, ấn ấn lồng ngực của mình đang ầm ầm nhảy lên, không khỏi cười khổ.
Lúc trước Tề Thịnh cùng Ninh Nhật đối thoại, anh tự nhiên nghe rất rõ ràng. Chỉ là không muốn lại bị không hiểu ra sao kéo vào bên trong quan hệ của hai người kia, cho nên vẫn luôn yên tĩnh đứng ở trong bóng tối.
Lúc trước anh và Ninh Nhật đánh nhau cũng coi như miễn cưỡng huề nhau, huống chi Tề Thịnh còn giúp anh động tay một lần. Sự tình qua lâu như vậy, tiếp tục đi truy cứu lúc trước cũng không có chút ý nghĩa nào.
Chỉ là thế nào sẽ nghĩ tới, rõ ràng đã qua mười năm, ở trước mặt người này, anh vẫn còn giống lúc trước giống như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới biết yêu, chỉ vì một cử động một tiếng nói của đối phương, tim liền không ngừng rung động.
Hết chương 38
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT