Bùi Vận âm thầm phỉ nhổ bản thân không có tiền đồ, lấy lại bình tĩnh, tận lực mà đi tới: "Tề Tổng lại có thời gian đại giá quang lâm, thật là có may mắn."
"Tôi không yên lòng, muốn tới xem một chút." Tề Thịnh cũng không để ý tới đối phương trào phúng, vẫn ôn hoà nói.
Vẫn luôn là hình tượng ôn nhu hoàn mỹ, giống như đeo mặt nạ không thể chê vào đâu được.
Kết quả biết rõ chỉ là câu khách sáo, trái tim trong lồng ngực vẫn là không khống chế được đập nhanh một chút.
"Đúng đấy! Có em làm chứng!" Diệp Minh ở bên cạnh quả thực hết sức tận lực giữ gìn hình tượng cho ông chủ của mình, "Anh Bùi anh cũng không biết, anh nghỉ việc lại dọn nhà không có tin tức. Tề tổng rất lo lắng cho anh! Ngài ấy nói nếu như biết được tin tức của anh thì phải nói cho ngài ấy biết! Còn nói em không nên để cho anh biết, sợ anh cảm thấy áp lực."
"..."
Bùi Vận đột nhiên có loại cảm giác đứa nhỏ chính mình nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn, kết quả cùi chỏ ngược lại hướng người bên ngoài, lừa gạt anh.
"Đi thôi đi thôi, vẫn là lần đầu tiên đến nhà mới anh Bùi làm khách đây." Diệp Minh hưng phấn từ Bùi Vận nơi đó tiếp nhận mấy túi đồ ăn, đi lên cầu thang.
Tề Thịnh thở ra một hơi, cũng nhấc chân đuổi tới, suy nghĩ một chút liền dừng lại, cầm lấy tay Bùi Vận.
Sắc mặt không thể bình thường hơn được, mơ hồ lộ ra tự tin, phảng phất bình tĩnh sẽ không bị từ chối.
Không nghĩ tới Bùi Vận tay run một cái, giống như bị điện giật thu tay về
Chỉ vừa cảm thụ nhiệt độ trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo, cánh tay Tề Thịnh cứng đờ, dừng lại mới hỏi: "Chán ghét tôi như vậy?"
Bùi Vận chỉ có cười khổ: "Tề tiên sinh, chúng ta thật giống như không có quan hệ gì."
"Ồ?" Tề Thịnh xa xôi mà nói, "Là em tự mình rời đi, tôi cũng chưa từng đồng ý.
Bùi Vận tim đập mạnh mẽ.
May mà lúc này Diệp Minh lên tiếng thay anh giải vây: "Anh Bùi! Tề tổng! Hai người làm gì vậy? Thang máy đến rồi!"
Tề Thịnh tựa hồ có chút tiếc nuối thở dài, Bùi Vận lại thở phào một cái, vội vàng bước nhanh đi tới.
Anh quyết định tách ra tất cả cơ hội cùng Tề Thịnh đơn độc ở chung.
Tề Thịnh nói chuyện xưa nay mặt không biến sắc hạ bút thành văn, nhưng anh biết rõ chỉ là thuận miệng nói như vậy, những nghe lại vẫn cứ hãi hùng khiếp vía.
Tiếp tục như thế, không khéo anh sẽ bị bệnh tim.
Nào nghĩ tới trời không chiều lòng người nguyện, ở phòng khách ngồi xuống, Bùi Vận mới vừa rót nước, Diệp Minh cũng không biết có phải không chịu sai khiến hay không, bưng cốc nước liền nhanh như một làn khói chạy vào trong phòng Bùi Vận.
Còn e sợ cho thiên hạ bất loạn mà đóng cửa lại, tạo không gian cho hai người còn lại.
Bùi Vận nhận mệnh mà ở trên ghế sa lon ngồi xuống, bắt đầu suy tư tìm cái thời gian nào, giáo dục Diệp Minh một phen, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi đã nghe theo người lạ.
Sau đó anh nghe đến âm thanh Tề Thịnh mềm nhẹ lại tự nhiên, không giống như người yêu vừa mới chia tay, lại giống nhu hai người bạn cũ thực sự đã lâu không nói chuyện: "Công việc đang làm rất tốt, tại sao đột nhiên lại nghỉ việc?"
"..."
Không nghe trả lời Tề Thịnh cũng không vội vã, liền bổ sung: "Vì trốn tôi?"
"... Không có." Bùi Vận sợ hắn hiểu lầm, ăn ngay nói thật, "Là bởi vì trong lúc công tác cùng... Cùng người khác phát sinh tranh chấp, trái với quy định của công ty."
"Tại sao lại tranh chấp?"
Bùi Vận ngậm miệng một chút.
Tề Thịnh cũng không truy căn cứu đế, lại hỏi: "Nghe tiểu Diệp nói, em tìm được công việc mới?"
Nhìn xem, có mấy ngày không gặp đã một câu Tiểu Diệp hai câu Tiểu Diệp gọi thân thiết như vậy. =))))
Bùi Vận âm thầm phỉ nhổ, vẫn là đáp: "Đúng, mới vừa xác định."
"Rất tốt, " Tề Thịnh nói, liền hướng bốn phía nhìn một vòng, "Nơi này... Hoàn cảnh ngược lại là rất tốt."
Bùi Vận luôn cảm thấy khẩu khí kia nghe vào có chút kỳ quái, không biết đối phương trong hồ lô đang bán thuốc gì, đành phải hàm hồ đáp một tiếng.
"Một mình em sống ở đây?"
"Dĩ nhiên không phải, " Bùi Vận cười cười, quả nhiên làm đại thiếu gia không biết củi gạo đắt tiền, làm gì có chỗ nào giá thuê lại tiện nghi như vậy, "Tôi làm sao có thể tự mình trả tiền nhà."
Tề Thịnh không nói nữa, buông xuống cái cốc trong tay.
Bầu không khí trầm xuống một chút, yên tĩnh có chút lúng túng.
Đến nửa ngày Tề Thịnh mới lên tiếng đánh vỡ trầm mặc: "Em gần đây thế nào?"
Vẫn luôn nằm ở tình trạng sốt sắng Bùi Vận như được đại xá, nhanh chóng nói: "Tốt vô cùng."
"Có đúng không?" Tề Thịnh vững vàng tập trung nói, "Thế nhưng tôi rất không tốt."
Có Ninh Nhật ở bên cạnh còn có thể có cái gì không tốt. Bùi Vận âm thầm nghĩ, quá mức cay nghiệt lại thực sự không nói ra được, nhìn thấy Tề Thịnh trong mắt có tơ máu, tỏ rõ uể oải cùng tiều tụy, anh vẫn là không nhịn được lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Ngã bệnh?"
"Ngủ không ngon." Tề Thịnh thanh thanh thản thản mà nói, "Hai tuần lễ rồi."
Trong ấn tượng Tề Thịnh cũng không có tật mất ngủ, mặc dù thời gian trước công ty xuất hiện nguy cơ, buổi tối ngủ bên cạnh anh, hắn vẫn ngủ rất sâu.
Bùi Vận vốn muốn hỏi lại vài câu, suy nghĩ một chút vẫn là chỉ nói câu quan tâm không đến nơi đến chốn: "Công tác đừng quá mệt mỏi."
Tình trạng thân thể của Tề Thịnh đã có Ninh Nhật bận tâm, mà không phải đoá phù dung chớm nở là anh, ngay cả danh xưng bạn trai cũ có lẽ cũng không xứng.
Tề Thịnh không tiếp tục trả lời, chỉ là lấy cốc ở trên bàn, uống một hớp.
Sau đó hắn thay đổi đề tài, nhìn Bùi Vận mặc âu phục cười cười: "Biết ăn mặc."
Bùi Vận cảm giác mạch não mình thực sự theo không kịp nhịp điệu đối phương, vội vàng đáp: "Không phải của tôi."
Tề Thịnh ngưng trên, một lúc mới nặng nề mở miệng: "Em thật sự sinh sống tốt."
Bùi Vận nghe không ra lời này rốt cuộc là trào phúng hay là thuật lại sự thực, đành phải cười gượng hai tiếng chờ đợi.
Kết quả hai người lần thứ hai yên tĩnh lại.
Bầu không khí như vậy khiến Bùi Vận càng không dễ chịu, mắt thấy Tề Thịnh đã uống hơn nửa cốc nước, đơn giản đứng dậy tìm cho mình chuyện làm: "Uống trà không? Tôi đi làm."
"Không cần, " Tề Thịnh lắc đầu một cái, từ túi áo lấy ra hộp thuốc lá, dò hỏi mà nhìn về phía anh, "Có thể hút không?"
Bùi Vận nhanh chóng ngăn cản: "Nơi này không được! Anh ta sẽ không cho!"
Tần Lê đối với mùi thuốc lá đặc biệt mẫn cảm, hơn nữa phản cảm.
Còn nhớ tới lúc anh mới tới không ngủ được, trong đêm khuya không biết điều mà ở phòng khách hút thuốc, bị Tần Lê sầm mặt lại mở cửa ra tóm gọn, mới vừa đoạt đi bao thuốc lá trong tay, không khách khí chút nào trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ.
Từ đây anh tuyệt đối không hút thuốc ở trong phòng.
Dù sao thuê chung cùng nhau cũng phải phối hợp lẫn nhau, huống chi người này còn phụ trách hơn nửa tiền nhà, chung quy phải nhượng bộ một chút.
Tề Thịnh không lên tiếng, cũng chưa cố ý muốn hút, cầm hộp thuốc trong tay cứ như vậy treo ở giữa không trung, yên lặng giương mắt nhìn đối phương.
Đáy mắt sâu không lường được, không thể nói được là tâm tình gì, nhưng thật giống như luôn có loại mùi vị bi thương, Bùi Vận nhìn thấy chỉ nghĩ đến hai từ "giả tạo": "Nếu không, anh vào phòng tôi hút đi, đóng cửa lại là được."
Tề Thịnh thở dài, nhưng vẫn là theo lời đứng lên: "Cảm tạ."
Tề Thịnh cư xử như vậy khiến Bùi Vận cảm thấy khó giải thích được có chút khó chịu, lại không thể ra sức.
Anh vẫn không thể lý giải, nguyên nhân ngày hôm nay Tề Thịnh tới đây.
Nhìn Tề Thịnh từ trước người mình chậm rãi đi tới, hơi thở quen thuộc tới gần, lại dần dần tiêu tan, phảng phất liền muốn xa cách như vậy. Bùi Vận căng thẳng trong lòng, cơ hồ có nỗi kích động muốn đưa tay ra kéo hắn lại, âm thanh chuyển động khoá cửa lại đột nhiên vang lên.
Bùi Vận nhất thời lấy làm kinh hãi, vội vội vàng vàng chạy tới nơi đóng cửa, giống như thần giữ cửa đứng ở nơi đó.
Mở cửa vào quả nhiên là Tần Lê, hướng anh đơn giản gật đầu một cái, liền tự mình đi vào trong, kết quả bị Bùi Vận ngăn cản, có chút nói lắp: "Làm sao... Anh lại trở lại?"
"Ừm." Tần Lê cúi đầu thay đổi giày, quét mắt về phía phòng khách, "Có khách?"
"Đúng a, " Bùi Vận thực sự không biết nên làm sao định nghĩa, chỉ có thể nói, "Có hai người bạn đến, không nghĩ tới ngày hôm nay anh về sớm như thế."
Nói xong anh cơ hồ run sợ trong lòng mà chờ đợi Tần Lê khiển trách hành vi anh tự ý dẫn người lạ về nhà.
Tần Lê thái độ khác thường không lên tiếng, lại đi vòng qua Bùi Vận, đưa mắt nhìn về phía Tề Thịnh đứng không nhúc nhích trong phòng khách.
Sau đó Tần Lê giống như phát hiện cái gì hơi nheo mắt lại, lại quan sát tỉ mỉ Tề Thịnh vài lần.
Tần Lê ánh mắt đầy hứng thú Bùi Vận cũng chú ý tới, chỉ cảm thấy đặc biệt biệt nữu, lại không có dấu vết đứng ra ngăn cản: "Tần Lê, giới thiệu cho anh, đây là Tề Thịnh."
"Không phải còn có một người bạn khác?" Tần Lê thu hồi ánh mắt, "Ở nơi nào?"
"Ai? Anh chính là bạn cùng phòng mới của anh Bùi đúng không? Nghe thấy tiếng mở cửa Diệp Minh liền đi ra cười híp mắt lên tiếng, hướng về phía Tần Lê đưa tay ra, "Chào anh, tôi gọi Diệp Minh."
Tần Lê cũng lễ phép giơ tay lên.
Bùi Vận đang nói thầm người này khi nào trở nên hữu hảo như vậy, chỉ thấy đối phương lại đem tay cắm vào trong túi, hiển nhiên đối với Diệp Minh không hứng thú lắm.
Quả nhiên đến chết không đổi.
Bùi Vận âm thầm nói thầm, Tần Lê lại quay đầu hỏi anh: "Tối hôm nay ăn cái gì?"
"Mới vừa mua về, chỉ có hai món ăn chín, cái khác còn chưa làm." Bùi Vận tự cảm giác quấy rối thanh tịnh của người ta thực sự xin lỗi, tận lực phóng thích thiện ý, "Tôi không ngờ tới anh sẽ trở về, anh muốn ăn cái gì? Tôi sẽ làm cho anh."
"Không sao, " Tần Lê ngược lại là rất cho anh mặt mũi, lại có chút quái lạ mà liếc nhìn Tề Thịnh, sau đó càng làm cho Bùi Vận mở rộng tầm mắt, "Nếu bạn cậu đã đến, thì ngồi lại cùng bọn họ nói chuyện đi."
Tần Lê nhàn nhạt tiếp tục: "Cơm tối hôm nay tôi sẽ làm."
Bùi Vận đột nhiên cảm thấy, Tần Lê nhất định là buổi chiều đi ra ngoài một chuyến, kết quả bị sét đánh choáng váng đầu óc rồi =)))
Tần Lê khắp toàn thân từ trên xuống dưới tản ra khí tức lạnh lẽo không quen thuộc chớ quấy rầy, khiến Diệp Minh vẫn luôn yêu thích nấu ăn cũng không dám tuỳ tiện đến gần, mắt thấy Tần Lê tiến vào nhà bếp, mùi thơm rất nhanh truyền ra, cậu ta chỉ có thể hướng về Bùi Vận oán giận:
"Anh Bùi, khó trách anh làm sao cũng không chịu ở cùng em. Thì ra còn có diễm phúc như vậy!"
Bùi Vận khóe miệng co giật một chút: "Nếu muốn anh có thể tặng lại cho em?"
"Không muốn không muốn!" Diệp Minh kinh hãi đến biến sắc, nhanh chóng xua tay, "Đàn ông dù có đẹp đến mấy em cũng không cần."
Bùi Vận cười ra tiếng.
Không khí vì vậy cũng dần trở nên ấm áp.
Chỉ có Tề Thịnh đặc biệt yên tĩnh, không nói một lời ngồi ở ghế sô pha, ngăn cách ra một tia khoảng cách, đến nửa ngày mới không đầu không đuôi nói một câu: "Quần áo mặc trên người em, là của người kia?"
Bùi Vận sửng sốt một chút mới phản ứng được, vội hỏi: "Đúng, anh ấy cho tôi mượn."
Tề Thịnh "À" lên một tiếng, không nói nữa.
May là Diệp Minh là người không chịu được trầm mặc, có cậu ta bầu không khí mới trở nên sinh động, mới không khiến ba người hiện ra quá lúng túng.
Đang nói chuyện, cửa phòng bếp bị Tần Lê gõ gõ, thanh âm trong trẻo vang lên: "Các vị, ăn cơm."
Sau đó Tần Lê bưng món ăn đi ra, đặt trên bàn phòng khách.
Đều là món ăn thường ngày đơn giản thế nhưng lại cố tình hương sắc mùi vị đầy đủ, khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi, Bùi Vận nhìn đến trố mắt ngoác mồm, quả thực có loại kích động bái sư học nghệ.
Anh đột nhiên có thể lý giải, lúc trước mỗi lần Tần Lê ăn cơm anh làm, tại sao lại có biểu tình ghét bỏ kia.
Thủ nghệ của anh đến trước mặt Tần Lê quả thực không có đất dung thân, hoàn toàn không nằm trên cùng một đường thẳng.
Chẳng trách Tần Lê bình thường chưa bao giờ chịu xuống bếp.
Nguyên lai đây chính là cái gọi là phong cách quý phái, thâm tàng bất lộ, tuyệt đối không muốn bày tỏ trước mặt mọi người.
"Thực sự ăn quá ngon rồi! Tần tiên sinh tay nghề quả thực rất tuyệt!" Diệp Minh chà chà cảm thán, ăn được khen không dứt miệng, "Em cũng muốn chuyển tới ở!"
Bùi Vận giống với Diệp Minh cũng là lần thứ nhất hưởng thụ được đãi ngộ này, dù không tự ý nói cái gì, cũng thành tâm thành ý phụ họa vài câu.
Chỉ có Tề Thịnh ngồi buồn buồn, cơ hồ không làm sao động đũa.
Đối mặt đông đảo lời tán dương cao độ Tần Lê vẫn luôn hiện ra biểu tình không sợ sóng lớn, nhìn Tề Thịnh một chút, đột nhiên hỏi: "Tôi xem Tề tiên sinh có phải là cần chén rượu?"
Vừa nhắc tới uống rượu, Bùi Vận sẽ nhớ đến lần kia, Tề Thịnh rõ ràng uống say khướt còn dám lái xe tới nơi ở của anh, ký ức một bên hiện lên, chỉ cảm thấy ngực nhức nhối đến lợi hại.
Lấy lại bình tĩnh, anh thấy Tề Thịnh không trả lời, nhanh chóng ngăn cản: "Uống rượu làm gì a? Tôi ngày hôm nay không có mua."
"Không sao, phòng tôi có." Tần Lê hào phóng một cách lạ kỳ, "Ở ngăn dưới tủ kính, cậu đi lấy một bình lại đây, chiêu đãi Tần tiên sinh."
Bùi Vận không dám tin nhìn chăm chú đối phương một hồi, cảm giác mình lúc trước suy đoán đại khái là sự thật
Tần Lê hôm nay nhất định là đầu óc bị đánh hỏng, không thì chính là trúng tà.
Bùi Vận đành phải mong đợi nhìn Tề Thịnh, hi vọng hắn có thể cự tuyệt, nào ngờ tới Tề Thịnh trầm mặc nói: "Vậy thì thịnh tình không thể chối từ."
Thực sự không thể ngăn cản được Bùi Vận đành phải nhận mệnh mà đứng lên.
Ở nơi này cũng một thời gian, nhưng cũng là lần đầu tiên anh tiến vào phòng Tần Lê, sau đó suýt chút nữa sợ hết hồn ——
Đồ vật phân loại dọn dẹp đến chỉnh tề, làm cho anh không khỏi hoài nghi đối phương nhất định có chứng cưỡng bách nghiêm trọng.
Mở ra ngăn dưới tủ, bên trong quả nhiên như Tần Lê nói, có rất nhiều loại rượu, đại khái chắc là đối phương có sở thích sưu tầm.
Bùi Vận không biết phân biệt rượu, cũng không nhận rõ nhiều chủng loại như vậy, cũng chỉ từ chỗ gần nhất tùy tiện cầm một bình đi ra đưa cho Tần Lê.
Tần Lê tiếp nhận nhìn một chút độ rượu, ghé vào lỗ tai anh âm thanh mềm nhẹ, hiện ra đặc biệt ám muội: "Làm sao? Đêm nay cậu muốn tôi quá chén sao?"
Bùi Vận bị giọng điệu này của Tần Lê làm cho run lên, suýt chút nữa nổi một thân da gà.
Mà lời tuy nói như vậy, Tần Lê vẫn là lấy hai cái ly đến, phân biệt đổ đầy, liền đem một ly trong đó, đẩy lên trước mặt Tề Thịnh.
Sau đó Tề Thịnh sầm mặt lại cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.
Tần Lê chỉ nhợt nhạt nhâm nhi, lại rót đầy cho đối phương, bưng chén rượu lên hướng Tề Thịnh ra hiệu: "Tề tiên sinh tửu lượng giỏi."
Bùi Vận nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy Tần Lê biểu hiện này thật giống như đang khiêu khích.
Đúng như dự đoán, Tề Thịnh lần thứ hai uống một hơi cạn sạch.
Kết quả là bởi vì Tần Lê liên tiếp rót rượu, Tề Thịnh cơ hồ không làm sao dùng bữa, cúi đầu uống rất nhiều chén.
Diệp Minh không chú ý, chỉ tập trung thưởng thức mỹ thực, đến khi nhìn lại đã thấy ông chủ mình sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Cuối cùng Bùi Vận thực sự nhìn không được, vẫn là lên tiếng ngăn cản: "Lập tức còn phải đi về, có chừng có mực đi."
Vì vậy Tần Lê khá cho anh mặt mũi mà thu hồi bình rượu đi về phía phòng mình, nhìn bên trong bình rượu ít đi hơn phân nửa còn sách một tiếng, tâm ý tiếc hận lộ rõ trên mặt.
Tề Thịnh thẳng tắp nhìn về phía Bùi Vận, ánh mắt thâm thúy, không nhìn ra đến cùng có say hay không: "Em đuổi tôi đi?"
Bùi Vận căng thẳng trong lòng, thấy hai người kia cũng không chú ý bọn họ đối thoại, tránh nặng tìm nhẹ mà đáp: "Không còn sớm."
Nào nghĩ tới rượu này độ nặng mười phần, mắt hắn tối sầm lại, thân thể loáng một cái, suýt chút nữa trực tiếp ngã xuống, may là bị Bùi Vận tay mắt lanh lẹ ôm chặt lấy, mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật.
Tuy nói là đúng lúc cứu giúp đối phương, Bùi Vận cũng bị hắn như vậy dọa cho phát sợ: "Anh không sao chứ?"
Tề Thịnh xoa xoa thái dương: "Choáng váng đầu."
Bùi Vận thở dài, vững vàng trói lại hông của hắn, đỡ hắn đi mấy bước, đến bên cạnh Diệp Minh còn đang bận ăn uống. "Em đưa Tề Tổng trở lại đi."
Diệp Minh Tề Thịnh nhắm hai mắt, lộ ra vẻ khó khăn: "Tề tổng thật giống như uống say, để cho ngài ấy ở một đêm không được sao?"
Bùi Vận nhất thời giật mình trong lòng, lại nghe được Tần Lê ở bên cạnh trầm thấp ho khan một tiếng, ý tứ hàm xúc nhắc nhở.
Lúc này mới nhớ tới quy định lúc trước đồng ý với Tần Lê, Bùi Vận ảo não mà lắc đầu một cái, không giải thích thêm, chỉ không yên tâm căn dặn: "Cũng là em đưa anh ta trở về đi, tuyệt đối đừng để cho anh ta uống rượu còn lái xe."
Người trong lồng ngực thân thể cứng lại, nhấc đầu lên lại lần nữa rủ xuống.
"Ồ." Diệp Minh ngoan ngoãn gật đầu, "Vậy em lần sau còn có thể tới dùng cơm không?"