Đứng ở trước chung cư, không khí nguội lạnh thổi đến mức khiến đại não hồ đồ tỉnh táo một chút, Bùi Vận vỗ vỗ mặt, xoa xoa đôi mắt khô khốc, sau đó sửa lại quần áo một chút, buồn bã ỉu xìu, mà đi về phía nhà của Tề Thịnh.

Vừa đi vừa phỉ nhổ chính bản thân mình.

Thực sự là uất ức, đã nói ngã một lần sẽ khôn ra, thế nhưng lại ngã cùng một chỗ đến hai lần.

Thế nhưng anh ngược lại vẫn cảm thấy tốt, mười năm qua đi đến giờ vẫn không thể thông minh hơn một chút, tốt xấu cũng nên lưu lại cho bản thân một đường lui.

Bùi Vận không nhấn chuông cửa, chỉ vào thang máy trực tiếp lên lầu, lấy ra chìa khóa bỏ vào lỗ khóa xoay một cái. Mới vừa phát ra một điểm động tĩnh, cửa liền lập tức bị mở ra, phảng phất chủ nhân trong nhà vẫn luôn chờ ở nơi đó.

Bùi Vận giương mắt, đối diện biểu tình của Tề Thịnh.

Đối phương thần sắc nhất quán ung dung hơi trắng bệch, dường như phảng phất xen lẫn căng thẳng: "Trở về rồi?"

Bùi Vận không hề có một tiếng động thở dài, tránh ra ánh mắt của hắn gật gật đầu.

"Có đói bụng hay không?" Tề Thịnh lại hỏi, dáng dấp quan tâm trước sau như một, tri kỉ lại ôn nhu, khiến Bùi Vận quả thực bội phục khả năng diễn xuất kín kẽ không một lỗ hổng của đối phương, "Tôi đi làm cho em bữa ăn khuya."

Bùi Vận lần này không tiếp tục cản hắn, trầm thấp ừ một tiếng.

Tề Thịnh xoay người, giống như chạy nạn tiến vào nhà bếp, lại quay đầu nhìn một chút Bùi Vận ngồi trên ghế sa lon, chỉ cảm thấy căng thẳng lúc này mới nới lỏng.

Ninh Nhật đi rồi hắn vốn định trở lại, trước khi đi theo thói quen đến dưới lầu dò xét một phen, kết quả đúng dịp thấy Diệp Minh đang say sưa ngon lành mà hưởng thụ bữa ăn khuya.

Tuy nói thời điểm công nhân tăng ca, vẫn luôn mua cơm hộp về ăn ở công ty, hắn luôn ngoảnh mặt làm ngơ, thế nhưng hộp cơm cùng món ăn quen thuộc vẫn để cho hắn dừng lại bước chân.

Đáng thương Diệp Minh đang ăn miệng đầy cơm nước, nhìn thấy là hắn kinh hãi đến biến sắc, liều mạng nuốt xuống, còn thiếu chút nữa là bị nghẹn, lại dùng ống tay áo lau miệng, quơ tay múa chân mồm miệng không rõ mà kể lại.

Bùi Vận không chỉ tới, còn đi lên lầu, hơn nữa vừa rời đi không lâu.

Ba câu nói có thể tổng kết thông tin, Tề Thịnh tốn khí lực nửa ngày mới hiểu được Diệp Minh đang nói cái gì, sau đó liền lập tức lao xuống tầng.

Người tự nhiên là không đuổi kịp, đối phương ngay cả nhà cũng không về, điện thoại di động cũng không tiếp.

Hắn và Ninh Nhật đối thoại Bùi Vận đến cùng nghe được nhiều hay ít, hắn không biết được, hiện nay cũng không có chỗ có thể tìm ra, đành phải ở trong căn nhà trống rỗng chờ đợi, càng chờ lại càng cảm thấy hoảng hốt, lại càng không khỏi nôn nóng.

Hắn cũng chẳng biết vì sao, chỉ là càng mơ hồ cảm thấy sợ sệt, nhìn thấy bộ dạng đối phương hoặc tức giận hoặc thất vọng.

Bây giờ nhìn lại, ngược lại là hắn lo xa rồi.

Vì vậy thời điểm Tề Thịnh bưng mì cùng rau trộn từ phòng bếp đi ra, tâm tình của hắn rất tốt, thậm chí còn hát lên.

Mà Bùi Vận luôn không tin tài nấu nướng của hắn, thuận theo mà cầm đũa lên.

Vẫn là trình độ khiến người ta không dám ăn, Bùi Vận lại từ tốn ăn đặc biệt chậm rãi, tỉ mỉ mà thưởng thức mùi vị.

Tề Thịnh lúc này mới đột nhiên cảm thấy không đúng.

Bên trong nhiệt khí lượn lờ, đối phương vẫn luôn cúi thấp đầu, không có nói hơn một câu.

Tuy rằng thời điểm Bùi Vận ở cùng với hắn cũng không nói nhiều, đa số đều là hắn nói còn đối phương ở bên cạnh yên tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng đối phương sẽ nói hai câu, hoặc là ậm ừ đáp lại.

Nhưng đối phương hiện tại tuyệt đối bình tĩnh cùng trầm mặc như vậy, tâm ý không hề có một chút bài xích, trên mặt cũng không có một tia cảm kích giống như thời điểm lần thứ nhất hắn xuống bếp, ngược lại hiện ra một tia mới lạ, làm cho hắn không biết nên làm thế nào.

Hắn một lòng giả tạo, lại thêm hoảng loạn, Bùi Vận đã đem mì cùng món ăn ăn sạch sành sanh, ngay cả nước canh cũng không để lại.

Tề Thịnh nhíu nhíu mày, dò hỏi: "Nước canh là đồ bảo quản sau này đừng uống, đối với thân thể không tốt."

Bùi Vận không có chút nào dị nghị mà đáp một tiếng, bưng hộp mì trống không đứng dậy ném vào nhà bếp, đi ra đứng ở bên cạnh hắn, khách khí nói cám ơn: "Cám ơn nhiều."

Tề Thịnh cứng đờ.

"... Mùi vị cuối cùng rất khó quên, " Bùi Vận nghiêm túc nói, dù như thế nào mùi vị này anh sẽ luôn vững vàng nhớ kỹ, "Tôi hiện tại đi dọn dẹp hành lý."

Tề Thịnh vội đứng lên, dụng cụ điều khiển từ xa từ tay tuột ra, nện trên mặt đất.

Hắn cũng không có thời gian để ý, chỉ vững vàng nhìn chằm chằm Bùi Vận: "Em có ý gì?"

"Trước em nghe được cái gì? Tôi có thể giải thích." Thấy đối phương không đáp hắn khó giải thích được hoảng loạn trong lòng, vẫn miễn cưỡng duy trì phong độ trên mặt, "Có mấy lời, tôi chỉ là vì..."

Bùi Vận lắc đầu một cái, tâm bình khí hòa mở miệng: "Tề Thịnh."

Những câu nói kia anh nghe được rất rõ ràng, không hề hiểu lầm dị nghị, cũng tự nhận cũng không có gì cần phải tỉ mỉ phân tích.

Chỉ có điều ——

"Thời điểm ban đầu anh nói muốn đi cùng với tôi, " Bùi Vận chậm rãi hỏi ra nghi hoặc vẫn luôn tồn tại trong đầu, vừa chỉ vị trí tim của mình, "Có thấy được nơi này có ý nghĩa gì không?"

Tề Thịnh biểu tình có chút cứng ngắc, nói không ra lời.

Bùi Vận đợi nửa ngày, lại hỏi: "Lúc đó nguyên nhân anh muốn cùng với tôi, là bởi vì thích đúng không?"

"..."

Bùi Vận hiểu rõ mà gật gật đầu: "Vậy bây giờ thì sao?"

Tề Thịnh trên mặt hiện lên thần sắc xoắn xuýt, lại trầm mặc như trước.

Thực sự là, nói dối liên tục cũng không ngại, quả thực thành thực đến mức làm nguời ta nghiến răng.

Bùi Vận thở dài: "Khi đó anh nói, biết gốc biết rễ, là bởi vì tôi quen biết hai người, đúng không?"

Tề Thịnh ở trong ánh mắt của anh chậm rãi ngồi xuống, từ trong túi tiền lấy ra điếu thuốc đốt lên.

"Hai người..." Bùi Vận suy tư hạ, "Là từ lúc nào ở chung với nhau?"

"Trước đây thật lâu đã quen biết." Tề Thịnh rốt cục mở miệng, "Thế nhưng lên đại học mới..."

"Năm thứ nhất đại học có đúng không?" Bùi Vận hiểu rõ mà cười cười, "Tôi hiểu."

Thanh mai trúc mã tình cảm xảy ra vấn đề, phản bội đả kích, tịch mịch thất lạc, tự nhiên cần có người làm bạn, mà anh có thể chứng kiến hồi ức của Tề Thịnh, vừa đúng thành ứng cử viên phù hợp nhất.

Tề Thịnh khi đó đột ngột nói muốn ở cùng với anh, không phải là không có cảm thấy được kỳ quái, chỉ là không dám muốn hỏi, cũng không nguyện suy nghĩ nhiều.

Dù sao tất cả mọi chuyện đến quá mức đột nhiên, anh chỉ nghĩ thầm làm sao vững vàng nắm chặt, làm sao cam lòng truy căn cứu đế mà đánh nát, để rồi khiến nó trong nháy mắt biến mất.

Hiện tại cuối cùng cũng coi như có đáp án, kỳ thực cũng không có gì không cam lòng.

Hạnh phúc khi đến không tốn sức chút nào, đi được tự nhiên cũng nhất định vô thanh vô tức.

Tề Thịnh hơi thay đổi sắc mặt: "Em vẫn là muốn dời ra ngoài?"

Bùi Vận ừ một tiếng.

Trước đây ý nghĩa kỳ lạ, lừa mình dối người cũng liền thôi, hiện tại tự nhiên không có cách nào tiếp tục như thế.

Tề Thịnh lần thứ hai đứng lên, không chú ý theo bản năng mình kéo lại cánh tay đối phương: "Em không cần vội vã như vậy."

"Làm sao?" Bùi Vận lẳng lặng nhìn hắn, "Vậy tôi phải ở chỗ này, chờ Ninh Nhật đến đây?"

Tề Thịnh bị nói tới trên mặt có chút không nhịn được: "Cậu ta không thể..."

"Vậy anh dự định, " Bùi Vận nhìn thẳng hắn, gằn từng chữ hỏi, "Đời này vẫn luôn cùng với tôi?"

Tề Thịnh đột nhiên cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Hắn không phải lần đầu tiên từ trên mặt Bùi Vận gặp qua thần sắc cố chấp như vậy, bắt đầu cảm thấy được thú vị, sau đó có chút hơi cảm động, mà hiện tại, đáy lòng lại trực tiếp hoảng loạn.

Ánh mắt ấy chăm chú nghiêm túc, thật sự không để lại một chỗ trống nào.

Có quá nhiều nhân tố gia tăng làm cho hắn không xác định được, nào dám vì một người cược toàn bộ vào canh bạc.

Không đợi được đáp lại, Bùi Vận rũ mắt xuống không hề có một tiếng động than thở, lý giải mà gật gật đầu: "Trước khi quyết định, vẫn là cần nghĩ cho rõ mới tốt."

Lại như anh nhận định một người, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa việc nghĩa chẳng từ nan, tâm tâm niệm niệm chưa từng hối hận.

Tề Thịnh nửa ngày mới chần chờ lên tiếng: "Em không trách tôi?"

Bùi Vận bật cười, lắc đầu một cái, từ trong tay đối phương rút tay về: "Tôi trước tiên đi dọn dẹp."

Mặc dù chỉ là một hồi giả tạo, cũng tăng thêm không ít sắc thái khiến người ta cảm thấy thú vị, ít nhất đầy đủ hồi ức khiến anh nhớ rất lâu.

Sinh mệnh ngắn ngủi như vậy, bất kỳ một đoạn quan hệ đều là anh tình tôi nguyện, suốt ngày tính toán được mất lòng sinh oán hận, sống như vậy rất mệt mỏi.

"Muộn như vậy, " Tề Thịnh ngăn cản anh, "Coi như phải đi em cũng nên ngày mai..."

"... Sợ cái gì?" Bùi Vận tĩnh yên tĩnh, khẽ cười, "Tôi cũng không phải con gái."

Tề Thịnh đứng thẳng bất động tại chỗ một lúc lâu, lại cụt hứng ngồi xuống, móc điếu thuốc ra. Tay còn đang hơi run, mấy lần cũng không đốt lửa.

Đối phương tuy rằng từ trước đến giờ hiền hoà, nhưng hắn cũng rõ ràng, người như vậy một khi hạ quyết tâm, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Bùi Vận đến nhà Tề Thịnh kỳ thực không ở bao lâu, rất nhiều thứ còn ở trong valy chưa từng lấy ra, cho nên thu thập cũng là dị thường đơn giản nhanh chóng.

Đem hành lý mang tới cửa, Bùi Vận lại giống như nghĩ tới cái gì, vội vội vàng vàng tiến vào phòng sách.

Lúc trước mang đến valy đựng sách vở còn bị tùy ý để lại một góc, anh cúi người cẩn thận ôm lấy, lau lớp bụi dính trên đó, suy nghĩ một chút sức lực của một người thực sự không mang được nhiều đồ vật như vậy, đành phải tiếc hận đưa chúng nó thả lại chỗ cũ ——

Anh cơ hồ có thể đoán trước cái valy đựng sách này rất nhanh sẽ bị Tiền thẩm ném đi hoặc bán đồng nát.

Rất nhiều người cùng mọi chuyện đều là như thế này, nhớ tới liền lật lại xem, mà cuối cùng vẫn là chạy không thoát vận mệnh triệt để bị vứt bỏ.

Kéo hành lý rời khỏi nhà, Bùi Vận hướng về phía Tề Thịnh không nhúc nhích đứng ở cửa, biểu tình tự nhiên đến mức giống như chỉ là một lời tạm biệt đơn giản: "Không cần đưa tiễn, vào nhà đi."

"..."

Bùi Vận thở dài, thực sự không đành lòng thấy Tề Thịnh một mặt mang vẻ phức tạp, nhìn thấy đối phương như vậy anh cũng cảm thấy mệt mỏi: "Anh cũng đừng bận tâm."

Tề Thịnh sắc mặt càng thêm khó coi.

Bùi Vận không để ý tới phản ứng của hắn nữa, đem cửa lớn đóng lại ngăn cách chính mình với Tề Thịnh, tự mình đem mũ đội vào, đi về hướng thang máy.

Đã rất lâu chưa từng đội mũ, hiện tại đột nhiên một lần nữa có trói buộc luôn cảm thấy biệt nữu. Anh đội cả nửa ngày, lại kéo vành mũ giảm thấp xuống, đem mặt che đi hơn nửa.

Gương trong thang máy chiếu rọi ra dáng dấp của anh, khiến cho anh tự giễu cười cười —— hoá trang này, quả thực rất giống tên sát thủ biến thái.

Đêm hôm khuya khoắt trong khu nhà, ở ngoài đều là hoàn cảnh yên tĩnh, anh quay đầu lại nhìn một chút khu chung cư hoàn toàn tĩnh lặng, bất đắc dĩ xoa xoa vị trí tim.

Tuy nói vốn là không có gì có thể lưu ý có thể mất đi, mà nơi này vẫn là...

Đau như vậy.

Hết chương 18.

Lời edit: Ngược công rồi!!

Lời edit: Bạn Thịnh rõ ràng là yêu người ta rồi, thế nhưng lại không có đủ can đảm bước tiếp, bạn bị ngược cũng là đáng lắm!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play