Chu Dận trở về chỗ của mình, thoát QQ, rất thành thật ngồi nhập tài liệu vào máy tính. Đến khi trời tối, công ty lại chỉ còn hai người là cậu và núi băng. Cậu đã đói tới mức hoa mắt chóng mặt rồi nhưng tay vẫn cứng ngắc đặt trên bàn phím gõ chữ, đánh chết cũng không muốn thỏa hiệp với núi băng.
Một thoáng trôi qua, đằng sau vang lên tiếng cửa mở. Núi băng bước ra, mặt như đâm lê đưa một cái túi cho cậu. Chu Dận còn chưa quên chuyện lần trước đâu, anh ăn uống no say rồi còn không biết ngượng bắt tôi đi vứt rác, hừ, ông đây muốn đi tố cáo anh ngược đãi nhân viên.
Núi băng buồn bực nói một câu “Ăn cơm”, rồi quay lưng trở về văn phòng. Chu Dận còn tưởng mình đã đói đến mức nghe nhầm, nhưng sau đó cậu đưa mắt nhìn hộp cơm trong tay, quả thực vẫn còn bốc hơi nóng. Người này, cũng không hoàn toàn vô lương tâm nhỉ.
Đến tầm mười giờ, cậu cuối cùng cũng đánh xong xuôi cái chồng tài liệu như quả núi nhỏ kia. Lúc vào đưa tài liệu cho núi băng, anh ta rất không tự nhiên nói câu “Vất vả rồi”. Đánh một roi lại cho một cục đường, trò con bò gì đây, thế là Chu Dận rất có cốt khí hừ mạnh một tiếng, sau đó quay mông đi luôn.
Xuống đến dưới tầng, cậu mới chợt nhận ra đã quá chuyến xe bus cuối cùng rồi. Giờ này chắc ngay cả bắt taxi cũng khó. Đúng lúc cậu đang định nhận mệnh đi bộ về nhà thì từ sau lưng truyền đến tiếng còi xe ô tô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT