Chu Dận trước giờ chưa hề nghĩ rằng mình sẽ nổi tiếng theo cái kiểu này.

Hôm nay lúc đi làm, cô đồng nghiệp thần thần bí bí gõ cho cậu một đường link, nói rằng đây là video hot nhất của ngày trên trang chủ Tudou, người ta đang truyền ầm ầm ở trên mạng rồi, có thể cậu sẽ thấy thích.

Cậu đeo tai nghe lên, sau đó nhấp chuột vào xem, là một video mang tên “Zai thẳng đi lạc vào hội GAY bị đùa bỡn”. Cái tên tựa đau trứng gì vậy chứ, trực giác nói với cậu rằng đây tuyệt không phải chuyện tốt lành gì đâu.

Quả nhiên hai phút sau, trong phòng làm việc yên tĩnh bỗng bùng nổ một câu chửi tục vang dội “Mợ kiếp nó chớ!”. Nội dung đoạn ghi âm này quá mức đáng sợ rồi, đến nỗi cậu quên luôn mình còn đang đeo tai nghe, quên luôn mình vẫn đang trong giờ làm việc, và quên luôn ở phía sau mình chính là văn phòng của sếp.

Không gian im ắng, trong phút chốc đủ loại ánh mắt hiếu kỳ, ngạc nhiên, trách móc cùng khinh thường dồn dập đổ về phía cậu, nhưng chết nhất chính là câu nói truyền đến sau đó “Chu Dận, đi vào văn phòng của tôi, ngay bây giờ”, giọng nói không mang theo một chút hơi ấm cũng không nghe ra là tình cảm gì. Trong đầu Chu Dận nổ “ầm” một tiếng, quả này nát rồi.

Ánh mắt xung quanh nhanh chóng biến thành đồng cảm, cô đồng nghiệp đưa cậu cái link kia dùng khẩu hình nói với cậu một câu “Chúc may mắn” rồi vội cúi đầu cặm cụi làm việc tiếp. Cậu ở trong lòng lặng lẽ tưởng niệm cho tiền lương tháng này còn chưa tới tay của mình, sau đó anh dũng hy sinh mà đẩy cánh cửa văn phòng ra.

“Hoắc… Hoắc tổng” Không đủ sức lực để mở miệng.

“Tôi chú ý cậu rất lâu rồi.”

“Tôi sai rồi.” – Không muốn đâu, bị cái quả núi băng di động anh chú ý tui sợ mình tổn thọ mất.

“Theo ghi chép, tháng này cậu đi làm muộn 13 ngày.”

“Vâng.” – Hừ, không phải đều trưa trờ trưa trật anh mới đến sao, song trọng tiêu chuẩn(1).

“Hơn nữa lúc họp cậu cũng thường xuyên ngủ gật, thất thần.”

“Vâng.” – Còn không phải do giọng của anh quá khô khan, không có sức hấp dẫn gì hết trơn.

“Giờ làm việc lại đi làm chuyện không liên quan đến công tác, còn ảnh hưởng tới công tác của người khác.”

“Vâng.” – Đờ mờ, anh cả ngày trời ngồi lì trong văn phòng còn không biết đang làm chuyện tốt gì.

“Tiền lương tháng này trừ 200.”

“Cảm ơn Hoắc tổng đã bỏ qua chuyện cũ, tôi nhất định sẽ sửa chữa sai lầm, lần nữa làm người.” – 55555 Tui cảm tạ cả nhà anh, đồ quỷ mưu mô, quỷ cay nghiệt, đồ giếng băng sâu, tiền lương của tui a TAT.

“Đợi một chút, lúc nãy cậu nói là tiếng địa phương à?”

“Hả?” Chu Dận có chút buồn bực, bản thân đã rất chú ý để lúc bình thường nói chuyện không lộ ra khẩu âm rồi mà.

“Không có gì, cậu ra ngoài đi.”

“Dạ…” Á, chẳng lẽ là câu “Mợ kiếp nó chớ” kia. Lúc đó cậu nhất thời kích động nên hình như phun ra tiếng địa phương luôn. Có điều người bình thường ai đời lại chú ý đến cái đấy, cha nội này còn thật quái gở.

Thế là, ngày hôm đó đối với cậu rất chi rất chi là đáng nhớ. Bởi vì cậu không chỉ mạc danh kỳ diệu nổi tiếng trên Internet mà đồng thời ở đời thật cũng nổi tiếng, trở thành người đầu tiên bị sếp núi băng gọi vào phòng nghe giáo huấn vì la hét trong giờ làm.

(1): Ý nghĩa gần giống như “Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play