Từ ngày quay về kinh thành, hoàng đế cùng Ngạn Liễm bình yên thanh thản sống cũng đã được hai năm.
Giữa hậu cung hoa lệ, đối với việc hoàng thượng sủng ái một nam phi thì vô cùng bất mãn.
Vì thế lập bè kết hội, đi tìm Thục phi trình cáo trạng.
Thục phi nghe xong, mỉm cười nhưng không nói.
Trước tình cảnh trên, đôi mắt nàng không phải không hằn lên tia oán giận, bất quá hoàng đế không sủng hạnh nữ nhân, nàng liền ý thức được: ít nhất sẽ không có phi tần mang thai, sinh hạ hoàng tử, cùng Dịch Quân con trai nàng tranh đoạt vương vị.
Nàng là người thông minh, bên trọng bên khinh, nàng đều có so đo tính toán, mặc dù nghe đám nữ nhân lải nhải bên tai, Thục phi chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, mềm giọng an ủi, cũng không buồn ra tay thi thố.
Nhưng vẫn có người uất ức đứng ngồi không yên, chính là Lương chiêu nghi.
Chiêu nghi quan lại thế gia xuất thân cao quý, có lúc thầm nghĩ: sau khi hoàng đế hồi cung vạn nhất tìm cơ hội cùng ngài hoan ái, may mắn có thể hạ sinh quý tử, cùng Thục phi kia tranh ngôi hoàng hậu.
Xui xẻo thay, hiện tại đả kích vô cùng đau đớn, khiến nàng không thể không thừa nhận mình thực sắp phát điên.
Vì thế, nàng xung phong tiền trạm, bắn phát đạn đầu tiên.
Ngày hôm nay, Thương Trạc Uyển gồng mình nghênh đón một thân y phục mỹ lệ động lòng người, Lương chiêu nghi.
Nàng tuy tức giận nhưng cũng chưa tới nỗi mất hết lí trí.
“Hầu gia!” Thỉnh an ôn nhu vạn phần, “Bản cung có lễ!”
“Chiêu nghi nương nương …” Ngạn Liễm cười khổ, vội vàng hoàn lễ, “Thần không dám nhận, nương nương như thế, là quá đề cao Ngạn Liễm này.”
Khách khí nói vào rồi lại khách khí nói ra, Lương chiêu nghi vốn là nhân vật lợi hại, nếu không nàng làm sao có thể an an ổn ổn sống tại nơi hậu cung này lâu năm như vậy.
Cho nên hàn huyên vài câu liền vào thẳng vấn đề.
Ngạn Liễm hơi hơi cau mày, chỉ nghe cũng không đáp lại.
Lương chiêu nghi một phen chấm dứt, đạo lý cái gì cũng đều nói ra hết cả chỉ tội nam nhân trước mặt vẫn không có chút phản ứng.
Nàng đã muốn hết kiên nhẫn, uống một ngụm trà nhuận nhuận yết hầu: “Bản cung hết thảy đều nói lời chân thật. Đương kim vạn tuế chỉ có một mình đại hoàng tử là con nối dõi. Nhưng là …”
Ánh mắt nhất tà, Lương chiêu nghi hướng ngoài cửa nhìn xung quanh một lượt, tâm địa hung ác tiếp tục nói: “Đều không phải bản cung tâm ngoan khẩu độc, cố ý nguyền rủa đại hoàng tử. Chính là đứa nhỏ kia thân thể suy nhược, bản cung đã từng bỏ ra một số tiền lớn thỉnh về thần y, hắn liền một lời cung ngôn địa giảng bảo hoàng tử thể chất yếu nhược, chỉ sợ không thể thuận lợi đến tuổi trưởng thành. Cho nên bản cung thỉnh Hầu gia, vì huyết mạch của hoàng thất mà suy nghĩ, khuyên nhủ hoàng thượng, phân một chút ân huệ ban phát cho hậu cung tỷ muội, thứ nhất không ý kiến chuyện Hầu gia chuyên sủng, thứ hai cũng có thể vì hoàng thượng sinh con nối dõi, phải chăng là nhất cử lưỡng tiện.”
Ngừng một chút, lại nói: “Tỷ muội trong cung sẽ đối Hầu gia mang ơn lớn , nếu ngài đáp ứng, chúng ta sau này nhất định nhang đèn đầy đủ, khói hương nghi ngút, hướng trời xanh nguyện cầu vì Hầu gia ban phúc …” o0”!!
Ngạn Liễm nghe vậy, sắc mặt càng thêm vặn vẹo.
Nữ nhân này chỉ sợ thuộc loại đập chén dìm thuyền, được ăn cả ngã về không, bằng không những lời như vậy làm sao có thể cấp cho người ngoài nghe thấy được.
Hắn trong lòng thật sự thương hại cho nữ tử điên cuồng này, nhưng nghĩ mình không thể nhượng bộ.
Vì thế đảo mắt: “Nương nương có biết chính mình đang nói cái gì không, khắp nơi tai vách mạch rừng, tuy rằng ở trong viện của ta, Ngạn Liễm cũng không thể cam đoan ngoài kia không có hạ nhân nghe lén.”
Ngay sau đó thần sắc liền khôi phục vẻ ôn nhu: “Nương nương vẫn là mời trở về đi, chuyện sau này không nhắc tới nữa, Ngạn Liễm coi như nương nương cả ngày hôm nay chưa từng ghé qua Thương Trạc Uyển.”
Lương chiêu không hiểu được ý tốt của hắn, vặc lại: “Bản cung nếu đã đến đây, liền không sợ người ngoài hay biết. Bản cung chỉ cần Hầu gia cho ta một câu trả lời thuyết phục, thỉnh cầu khi nãy, phải chăng ngài không chấp thuận?”
Này, rõ ràng là quyết tâm quá chừng.
Ngạn Liễm thở dài, trong lời nói không tránh khỏi có chút cay độc: “Tâm ý của hòang thượng, Ngạn Liễm không có khả năng thay đổi. Chi bằng như vậy …”
Hai mắt gắt gao hướng thẳng Lương chiêu nghi: “Nhìn sắc trời, bệ hạ hẳn là sắp đến, nếu chiêu nghi nương nương có thể đối vạn tuế gia đem những lời vừa rồi lặp lại một lần, chỉ cần ngài gật đầu, Ngạn Liễm nhất định đáp ứng.”
Lương chiêu nghi sắc mặt đại biến, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Ngạn Liễm cầu nửa ngày, cuối cùng vung tay áo bỏ đi.
Nàng vừa cất bước, chỉ thấy sương phòng bên cạnh rèm cửa chợt xao động, chầm chậm đi ra một bóng người.
Người này không phải là hoàng đế bệ hạ thì còn ai?
“Ngươi thật đúng là lợi hại!” Hoàng đế nheo mắt, ôm lấy thắt lưng Ngạn Liễm, “Nàng dám mạo phạm ngươi, nhân cách cũng không ra gì.”
Ngạn Liễm cúi đầu, nắm lấy tay Dịch lan: “ Ta muốn thỉnh cầu bệ hạ một việc …”
“Nói đi!”
“Xin bệ hạ đừng làm nàng khó xử, nàng kỳ thật … rất đáng thương!”
“Như thế nào?” Hoàng đế hạ mình cắn cắn vành tai, “ Thương hoa tiếc ngọc sao?”
“Thần sao dám?” Ngạn Liễm đưa lưng về phía Dịch lan, thanh âm cười cười nhưng đôi mắt chực khóc, “Thần chỉ đang thương hại nàng thôi, không hơn.”
Biến cố nhỏ nhỏ đi qua được nửa năm, phong ba bão tố kinh người bắt đầu buông xuống.
Hoàng tử Dịch Quân vừa tròn ba tuổi, một ngày vui chơi trở về liền nhiễm phong hàn ngã bệnh.
Biết tiểu tổ tông từ bé thân thể hư nhược, thái y cùng đám hạ nhân càng thêm hai vạn phần chăm nom săn sóc, cẩn thận như thế, nửa tháng sau đứa con cả của Dịch Lan cũng không tránh khỏi số trời, vẫn là chết yểu!
Thục phi đại bi, thương tâm vô hạn, cuối cùng đổ bệnh vô phương gắng gượng.
Hoàng đế tức giận, ra lệnh điều tra rõ ngọn ngành nguyên nhân gây nên cái chết của tiểu hoàng tử.
Một lần xét hỏi, phát hiện ra được cả một đại âm mưu.
Nguyên lai có kẻ mua chuộc tiểu thái giám chuyên việc sắc thuốc trong cung, đem đơn thuốc đổi lại, chẳng những đối Dịch Quân không có tác dụng chữa trị, ngược lại còn lấy luôn sinh mạng của đứa bé.
Tiểu thái giám chịu không nổi nhục hình, liền cúi đầu nhận tội, kẻ thủ ác không ai khác chính là Lương chiêu nghi.
Ngự lâm quân sát khí bừng bừng hối hả xông vào Chiêu nghi viện, cùng lúc phát hiện nữ nhân kia chính là đã phát điên rồi.
Xưa kia thân ngà ngọc lựu, mỹ mạo vô cùng, nay tâm can vì ghen tuông làm cho mù quáng chỉ còn lại một thân oán phụ xấu xí bi thảm.
Hoàng đế ngự bút vung lên, Lương thị tộc nhân, tịch thu gia sản, tru di cửu tộc.
Trong lúc nhất thời, màu tươi nhiễm đỏ cả một góc đường, tạo nên mảng màu hồng sắc vô cùng ghê rợn.
Nhưng trận phong ba vẫn chưa như vậy mà chấm dứt.
Sóng to gió lớn, đương còn chờ phía sau …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT