Đã qua 80 ngày, lộ trình ngàn dặm, nha nha xèo xèo chẳng mấy chốc đã bị bánh xe ngựa chở hòang đế cùng Ngạn sung dung bỏ lại sau lưng.
Giờ phút này, kinh thành đại khái chỉ cách có hai ba ngày đường.
Các tướng sĩ sốt ruột nhớ nhà, mắt thấy đã sắp đến nơi đều nhanh chân gia tăng cước bộ.
Trên mã xa (xe ngựa), Ngạn Liễm nặng nề ngủ.
Hoàng đế lặng lẽ kéo chăn bao lấy chính mình cùng ái nhân bên cạnh.
Dịch Lan đem thân hình nhỏ bé có chút băng lãnh thân mật ủ vào lồng ngực, tình cảm mãnh liệt qua đi, hai thân thể gắt gao triền miên, không lưu một kẽ hở.
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Ngạn Liễm gối lên tay mình, tinh tế đánh giá dung nhan mĩ nhân còn đang say ngủ.
Tiểu đông tây xem ra tinh thần không được tốt lắm, dưới đuôi mắt ân ẩn một tầng thâm quầng. Hoàng đế biết, trên thân thể người kia đầy vết hôn ngân từ xanh tím đến đỏ hồng, ấn cũ chưa đi dấu mới liền đến. Hoàng đế càng biết, hết thảy đều do chính mình miệt mài quá độ.
Buổi đầu tiên theo đại quân xuất phát từ Tây Nam biên cảnh, Dịch Lan cùng Ngạn Liễm liền song song lên xe ngựa, nghiễm nhiên kết quả của một đêm chiến đấu kịch liệt, khiến cho Ngạn sung dung tạm thời vô phương kỵ mã
Hoàng đế an bài vốn thực đã vừa lòng, nhưng không lâu sau hắn liền phát hiện người nọ luôn mang tâm tư trĩu nặng không yên trong lòng. Ngạn Liễm có khi xuất thần hướng ngoài ô cửa, nhìn trông phong cảnh biến hóa, có khi ngẩn người cô đơn ngồi im một chỗ, có khi cặp mắt ôn nhu kia rõ ràng là đang nhìn mình, nhưng hắn vẫn cảm nhận được trong thế giới lúc long lanh lúc mờ mịt đó căn bản không có mình tồn tại.
Hoàng đế thực sốt ruột, hoàng đế thực bàng hoàng, hoàng đế thực thống khổ.
Cuối cùng hoàng đế chưa từng trải qua kinh nghiệm tương tự, phát minh ra thứ tối kiến, nghĩ muốn ngăn người nọ cả ngày như mê như ảo đi vào cõi thần tiên mộng tưởng.
Vì thế, hắn nổi điên lao vào Ngạn Liễm.
Trong xe ngựa, Dịch Lan một lần rồi lại một lần áp đến người tình đã muốn không chịu nổi mà chế trụ, hôn lên khắp thân thể, làm cho đôi con ngươi vốn linh hoạt kỳ ảo, triệt để thẫm đẫm sắc màu nhục dục. Môt lần lại một lần giữ lấy như để chứng minh vẫn luôn có hắn bên người, không hề rời khỏi. Làm cho người nọ kịch liệt hôn mê, ngủ đi quên hết âu sầu.
Ngạn Liễm thân thể ngày càng gầy yếu, nói cũng không nhiều, mỗi khi tỉnh lại đểu là qua loa ăn vài thứ, sau đó ngẩn người rúc vào một góc thùng xe , thẳng đến khi hoàng đế nhịn không nổi lại đem hắn kéo qua mà dây dưa.
Nhưng Ngạn Liễm không có lấy nửa câu oán hận, hắn tựa hồ có thể lý giải được hành vi bạo ngược của đế vương, nên chỉ khoan dung, nhường nhịn tiếp nhận.
Hai người, giống như rơi vào hố bẫy giẫy giụa trong vô vọng. Đều muốn bảo hộ lẫn nhau cho nên đem người kia gây thương tổn đến chảy máu đầm đìa. Đều cảm thấy bất lực như nhau, cho nên muốn nương vào những đau đớn dày vò mà xác nhận đối phương còn tồn tại.
Ô hô ai tai!
Còn một ngày nữa thôi liền đến kinh thành, trong không khí đã ngửi được hơi thở gia hương (quê nhà) quen thuộc.
Từ trong các ngã tư bắt đầu xuất hiện từng tốp người đổ ra hoan nghênh chúc mừng.
Mọi người kiễng chân nhìn xung quanh, mong mỏi được chiêm ngưỡng dung nhan hoàng đế cùng Ngạn sung dung đích thực ngoài đời.
Nhưng mà bọn họ cái gì cũng không có nhìn thấy.
Lại còn nghe đội cận vệ bàn tán lao xao: Hoàng đế cùng Ngạn sung dung ngụ trong xe ngựa, bất quá tựa hồ đã muốn ba ngày không có đi ra.
Trong xe ngựa, Ngạn Liễm lần đầu tiên ngăn chặn đẩy hoàng đế ra, nhẹ nhàng cất giọng: “Bệ hạ, không cần như vậy.”
“Vậy ngươi bảo trẫm phải làm thế nào?” Hoàng đế căng thẳng gào lên, “Trẫm phát điên rồi! Êm đẹp, ngươi lại biến thành như vậy! Ngươi nói, trẫm phải bắt ngươi làm sao bây giờ?”
Nói xong mạnh mẽ tiến lên đem hai người áp má tựa vào nhau, hoàng đế phun ra hơi thở nóng bỏng khiến hai mắt Ngạn Liễm phát hỏa âm ỉ đau.
“Ngài không cần tùy hứng, hồi cung lập tức sẽ bị người chê cười …” Ngạn Liễm gắt gao nhắm mắt, thong thả đáp.
“Trẫm không cần!” Hoàng đế như một tiểu hài tử, “Trẫm biết, một khi đã buông tay, ngươi nhất định rời trẫm mà đi, đúng hay không, đúng hay không?”
Ngạn Liễm lắc đầu: “Bệ hạ, thần sẽ không. Ít nhất hiện tại sẽ không!”
“Ngươi dám lừa trẫm!” Hoàng đế ép môi ở hai cánh hoa đỏ hồng bừa bãi tàn sát, mơ hồ nói, “Trẫm biết, ngươi sớm muộn gì có một ngày sẽ bỏ đi, đúng hay không, đúng hay không, đúng hay không?”
Hoàng đế liên tiếp “Đúng hay không” Tựa hồ đem lời nói xuyên qua tai Ngạn Liễm một đường dồn nén lại trong lòng. Hắn mở to mắt, lập tức khép chặt, lừa dối: “Thần thề, thần sẽ không rời đi!”
“Ngươi thề?” Hoàng đế ngẩng đầu lên, sợ hãi hỏi.
“Đúng vậy, ta thề!” Ngạn Liễm chế trụ hoàng đế, đem thân thể hắn kéo xuống mang cái đầu kiêu ngạo kia gối lên chiếc cổ thon dài.
Dùng khuôn mặt chậm rãi vuốt ve mái tóc, lại một lần nữa buông lời dối trá “Bệ hạ, Ngạn Liễm thề, sẽ không rời đi!”
Trong xe ngựa xảy ra đủ thứ chuyện, ngoại nhân không ai hay biết.
Hôm sau, xuất hiện tại cổng thành nghênh đón thần dân trước mắt, hoàng đế cùng Ngạn sung dung như cũ nhất thể hòa hợp. Dịch Lan kéo tay Ngạn Liễm hướng về phía dân chúng nhoẻn miệng cười. Mọi việc hết thảy đều thực bình thường, trừ bỏ … ách … hai người kia thoạt nhìn giống như tinh thần không được tốt lắm … bất quá tàu xe mệt nhọc thôi, khà khà, có thể lý giải, có thể lý giải!
Hoàng đế nghiễm nhiên phong Ngạn Liễm tước hiệu Danh Hầu, gần kinh giao có khối đất màu mỡ xinh đẹp liền ban cho hắn, trên đó rầm rộ cất lên một tòa Hầu tước phủ.
Hoàng đế như vậy trả lời: “Ai nói ngươi không cần nơi cũ, trẫm chính là không cần ngươi một mình ngụ lại nơi đó. Khi nào chúng ta cùng ở trong cung ni, có thể cùng nhau quay về chỗ đó ngoạn vài ngày!”
Bởi vì một câu hoàng đế nói ra, Hầu phủ liền lập tức có ngay vài phần hương vị chốn hoàng cung.
Mấy tháng sau, hai người cùng nhau vui đùa cũng là lúc hoàng đế dùng “Hầu gia” để xưng hô với Ngạn Liễm. Không nói, trong cung ngoài cung một trận gió truyền, sau này phàm nhân hễ nhắc tới Ngạn sung dung, phải nhớ đến tước hiệu “Hầu gia” tương xứng.
Đến tận đây, tên của Ngạn Liễm trong khắp Đại Loan, từ thấp đến cao, không ai không biết, không ai không hiểu.
Phố phường dân chúng, trà dư tửu hậu, tán gẫu tiêu khiển, nếu không đề cập tới hai chữ “Ngạn Liễm”, dường như câu chuyện nhạt nhẽo hết cả vui. Một truyền mười, mười truyền trăm, trong lúc nhất thời, ngay đến nghệ nhân thuyết thư (người kể các câu chuyện mang tính sử thi huyền thoại) vật vờ ngồi ngoài đầu ngõ cũng có thể nói giai thoại hoàng đế cùng Ngạn Hầu gia xứng đáng sánh vai lưu vào thiên cổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT