Một tiếng Tiết Thanh khiến trong phòng yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều nhìn ra cửa.
Chỗ cửa có một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, mặc quần áo mới tinh, dung mạo thanh nhã mặt mũi lại có mấy phần trẻ con, đột nhiên rất nhiều ánh mắt nhìn ra, hắn dường như có chút bất an, vô thức lui lại một bước.
Quách Hoài Xuân đứng bên cạnh hắn nói: "Đừng sợ."
Tiết Thanh nói: "Người kia, người kia nhận ra ta?"
Cho dù là ai đi vào một nơi xa lạ đột nhiên bị gọi tên đều sẽ có chút giật mình, nhất là không nhận ra người gọi tên mình.
Quách Hoài Xuân à một tiếng, thần sắc buông lỏng nói: "Ngươi theo ta vào, tuổi lại phù hợp, đoán cũng đoán được ngươi là Tiết Thanh, không cần khẩn trương... yên tâm."
Nhưng mà hình như ngươi cũng có chút khẩn trương, khóe mắt Tiết Thanh liếc qua nhìn thấy tay Quách Hoài Xuân nắm lại bên người. Nàng nhìn thấy người bề ngoài, vẻ mặt làm càng giống như không có gì, thì chính những động tác nhỏ lại càng có thể biểu đạt cảm xúc chân thực.
Nhìn thiếu niên này đứng ở cửa phòng có chút ngơ ngác, một câu không đầu không đuôi của Tông Chu chắc hẳn đã khiến thiếu niên này hoảng sợ.
Liễu đại lão gia nhân tiện nói: "Đang chơi phi hoa lệnh, Tiết thiếu gia, ngươi biết phi hoa lệnh chứ? Tông đại nhân muốn ngươi tiếp một câu."
Tiết Thanh à một tiếng, gật đầu, chần chừ một chút nói: "Hoa... Hoa tàn hoa bay hoa mãn thiên."
Giọng của nàng khẽ run cũng trong trẻo, người đang ngồi đều nghe được, có hoa, cũng là câu thơ, chỉ là nghe bình thường không có gì lạ.
Tông Chu ồ một tiếng giống như suy nghĩ, nói: "Từ đâu ra? Sao chưa từng nghe qua." Hắn đọc thuộc lòng kinh quyển thi từ, vừa rồi giữa sân nói không câu nào là hắn không biết, chỉ là câu này hoàn toàn không có ấn tượng.
Thần sắc Tiết Thanh càng có chút khẩn trương, nói: "Ta... Ta quên rồi."
Trong sảnh có người không nhịn được cười, khung cảnh này đối với hài tử nông thôn mà nói sẽ khiến hắn sợ hãi, sợ hãi sẽ bối rối, Tông Chu cũng cười, nói: "Quên ư, không sao, đối rất tốt." Hắn lại nhìn về phía vị nữ hài tử lúc trước: "Ngươi không cần phạt rượu, cám ơn Tiết Thanh đi."
Nữ hài tử kia cũng còn có chút kinh ngạc, nhưng bị người nhà nhỏ giọng dặn dò, lau nước mắt quỳ gối thi lễ với Tiết Thanh, Tiết Thanh vội hoàn lễ, chỉ là động tác có chút bối rối.
Tông Chu nhìn rất vui vẻ, nói: "Quách đại tướng quân, ngươi đã nói cho Tiết Thanh biết ta muốn hắn đến làm thơ chưa?"
Quách Hoài Xuân vội vàng lên tiếng đáp.
Tông Chu liền giơ tay lên nói: "Tiết Thanh ngươi vào chỗ suy nghĩ trước, trước hết chúng ta tiếp tục một vòng phi hoa lệnh."
Tiết Thanh lên tiếng vâng, nhịp trống trong phòng vang lên một lần nữa, hoa quế trong bữa tiệc truyền thật nhanh, Tông Chu không nhìn nàng nữa, mà tiếp tục cùng đám quan chức bên người tán gẫu. Quách Hoài Xuân mang theo Tiết Thanh tới chỗ của mình, bên kia Sở Minh Huy cũng không nhịn được vẫy, các thiếu niên xã Kết Lư cũng có mấy người thò đầu ra hiệu, nhưng có một nữ hài tử như bươm bướm từ trong bữa tiệc chạy tới, kéo Tiết Thanh lại.
"Cha, để Tiết Thanh ngồi cũng với ta." Quách Bảo Nhi nói, dắt Tiết Thanh đi.
Quách Hoài Xuân muốn ngăn cản lại nhưng cũng không dám làm động, e sợ nhiễu loạn trong bữa tiệc, đành phải lên tiếng căn dặn: "Không được làm loạn không được làm loạn."
Quách Bảo Nhi nói: "Không làm loạn, ta không nhớ ra được vài câu thi từ, để Tiết Thanh giúp ta."
Thấy vậy, Quách Hoài Xuân chần chừ, Quách Bảo Nhi thừa cơ kéo Tiết Thanh đi.
Nhìn Tiết Thanh ngồi xuống bên đám nữ quyến cạnh Quách Bảo Nhi. Sở Minh Huy cười ha ha thu tay lại, bây giờ nam nữ đã ngồi lẫn lộn không ít, đương nhiên đều là người một nhà, ca ca đệ đệ muốn giúp tỷ tỷ muội muội mẫu thân nói phi hoa lệnh.
"Thanh Tử có giá hơn các ngươi." Sở Minh Huy không quên khẽ nói với huynh đệ Quách Tử An, cười nói, "Bảo Nhi tiểu thư cũng không gọi các ngươi, có thể thấy được nữ nhi hướng ngoại."
Quách Tử Khiêm cười gật đầu, Quách Tử An thì xì một tiếng khinh miệt.
Các thiếu niên xã Kết Lư lại ngồi xuống. Tiết Thanh ngồi chỗ nào kỳ thật bọn họ cũng không thèm để ý, lúc này họ để ý đến câu Tiết Thanh vừa mới đáp kia.
"Ngươi có nghe qua chưa?" Bọn họ hỏi thăm lẫn nhau, đều kết luận là chưa từng nghe qua. Mọi người lại hỏi Bùi Yên Tử: "Yên Tử thiếu gia học rộng tài cao."
Bùi Yên Tử cười nói: "Học rộng tài cao cũng không được."
Không được là ý không biết ư, các thiếu niên tiếc nuối, nhưng hoa quế theo nhịp trống truyền đến, mọi người bận rộn chuyên tâm, đợi sau này hỏi lại Tiết Thanh là được.
Tiết Thanh bước từng bước đi theo Quách Bảo Nhi, đi xuyên qua bữa tiệc tới bên cạnh Quách đại phu nhân. Quách đại phu nhân đối với việc nàng ngồi đây không hề không vui chút nào còn chủ động nhường chỗ, còn lấy bút mực giấy nghiên cho nàng.
Nguồn: ir.ead.v...n"Đừng nóng vội từ từ suy nghĩ." Nàng tha thiết nói, vuốt ve đầu vai Tiết Thanh.
Đây chính là biểu hiện thân mật nhất của trưởng bối đối với vãn bối, Tiết Thanh nhìn Quách đại phu nhân một chút, xảy ra chuyện gì sao?
Quách đại phu nhân đè thấp giọng nói: "Hài tử ngoan, ngươi và Bảo Nhi có hôn ước, chờ chút làm ra thơ hay, Bảo Nhi cũng cũng có mặt mũi... Nếu như Tông đại nhân khen thưởng ngươi, tốt nhất ngươi nên nói chuyện có liên quan tới hôn sự của các ngươi, ví dụ như viết chữ gì cho thành thân của các ngươi… Tuy tuổi ngươi còn nhỏ, nhưng Tiết gia chỉ có ngươi nối dõi tông đường, việc hôn nhân này có thể sớm một chút thì nên sớm một chút tốt hơn."
Đây là trần trụi muốn bọn họ sớm thành thân sao? Tiết Thanh kinh ngạc, nhìn mí mắt Quách đại phu nhân hơi sưng, giống như vừa khóc xong.
Quách Bảo Nhi có chút tức giận quát nhỏ mẹ mình.
Thần sắc Quách đại phu nhân tức giận nói: "Nếu như ngươi bị mang đi đời này cũng đừng nghĩ tới thành thân."
Quách Bảo Nhi ha ha lên tiếng: "Vậy thì tốt."
Quách đại phu nhân đưa tay muốn đánh nàng, tỳ nữ hai bên vội khuyên can, dù như thế bên này cũng rối loạn dẫn tới không ít ánh mắt. Tông Chu làm như không nhìn thấy. Nhưng Lý tri phủ vẻ mặt có vài phần không vui nhìn lại. Quách đại phu nhân không dám hành động nữa, nhấc tay áo hơi che đi khuôn mặt bi thương.
Tiết Thanh hiểu được đại khái chuyện gì xảy ra, có vẻ như Tông Chu đã chọn trúng Quách Bảo Nhi? Lợi hại như vậy, nàng không khỏi nhìn Quách Bảo Nhi. Thần sắc Quách Bảo Nhi nhẹ nhõm không có chút bối rối nào. Thấy nàng nhìn qua, liền dịch tới.
"Tiết Thanh, ngươi mau mau làm thơ đi." Nàng nhỏ giọng nói, "Phải làm thật hay..."
Tiết Thanh ừ một tiếng.
Quách Bảo Nhi cười một tiếng với nàng, con mắt lóe sáng, vươn tay đè lại đầu vai của nàng, nói: "Ta giúp ngươi đấm bóp..."
Tiết Thanh vội tránh đi nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Quách Bảo Nhi hứ một tiếng, nhưng lúc cúi xuống lộ ra nụ cười, khoanh chân ngồi dịch ra một chút, nói: "Được, ta không gần gũi ngươi… Ngươi mau mau viết."
Tiết Thanh nhìn bút mực trước mắt nói: "Cái này, không phải nói viết là viết ra ngay được."
Quách Bảo Nhi nói: "Ngươi hãy nghĩ cẩn thận, viết hay vào, chẳng qua ngươi chớ khẩn trương, đừng nghe mẹ ta nói."
Hả? Tiết Thanh liếc nhìn nàng một cái.
Quách Bảo Nhi lại tới gần, dùng cây quạt che mặt nhỏ giọng nói: "Chờ ngươi viết xong được khen, lúc những đại nhân này hỏi ngươi muốn cái gì, ngươi hãy nói muốn Liễu Ngũ Nhi thực hiện đánh cược gả cho ngươi."
Thực sự là... Tiết Thanh nhìn Quách Bảo Nhi có chút im lặng.
Quách Bảo Nhi dùng cây quạt gõ nàng một cái, mắt to trừng mắt nhỏ, nói: "Liễu gia có tiền, ngươi cũng đã gặp Liễu Ngũ Nhi, lớn lên xinh đẹp, mà nàng lại không biết công phu... Nếu như ngươi thành thân với ta thế nào mỗi ngày ta cũng đánh ngươi."
Tiết Thanh mím môi một cái, nói: "Ngươi đánh không lại ta."
Sắc mặt Quách Bảo Nhi đỏ lên trừng mắt, tiểu tử này còn coi trọng nàng không phải nàng không thèm cưới ư, nàng biết mình rất đáng yêu được người ưa thích... Đưa tay dùng cây quạt gõ Tiết Thanh lần nữa, nói: "Ngươi đừng vờ ngớ ngẩn có được hay không, ngươi thấy không, cái Liễu gia này có nhiều tiền, nhìn xem cái hoa viên này, đến lúc đó sẽ là của ngươi... Tất cả trạch viện Quách gia chúng ta cộng lại đều không bằng một cái hoa viên của người ta."
Tiết Thanh cười, vẫn là thần sắc không mặn không nhạt. Quách Bảo Nhi có chút nổi nóng muốn động thủ lần nữa thì hoa quế và tiếng mềm mại của đám nữ hài tử truyền tới. Tiết Thanh vội đưa tay tiếp lấy rồi chuyền cho nàng, Quách Bảo Nhi có chút bối rối ném ra ngoài, tiếng trống chưa ngừng, rốt cục hữu kinh vô hiểm.
"Ngươi nghĩ nhanh đi." Nàng nhỏ giọng nói.
Tiết Thanh cúi xuống nhìn bút và mực không nói gì, bên tai nghe được tiếng trống thùng thùng, tiếng cười gọi truyền vài vòng liên tiếp. Chợt tiếng trống dừng lại. Tông Chu ở giữa nắm hoa quế, quan viên hai bên đều cười.
Lý tri phủ càng giơ tay lên nói: "Mời, mời, mời."
Tông Chu xoay chuyển hoa quế trong tay, mắt phượng dưới đèn ngưng thần nhìn kỹ, chợt đưa lên mũi khẽ ngửi, nói: "Đào hoa nhất thốc khai vô chủ, khả ái thâm hồng ái thiển hồng."
Trong sảnh yên tĩnh một hồi, không ít nam tử nữ tử nhìn Tông Chu tới xuất thần, diện mạo âm nhu đẹp đẽ, có người còn lớn mật nói ở trong lòng, trách không được Thái hậu nương nương ân sủng.
Yên tĩnh một lúc Liễu đại lão gia vỗ tay trước nói: "Hay lắm!" Trong sảnh liền nhất thời lớn tiếng khen hay.
Tông Chu cười một tiếng bỏ hoa quế đi, nhấc tay áo đỏ, nói: "Tiết Thanh, ngươi làm được bài thơ nào chưa?"
Trong sảnh yên tĩnh lần nữa, ánh mắt đều nhìn về tiểu thiếu niên bên cạnh nữ quyến Quách gia trong bữa tiệc.
Tiết Thanh đứng dậy thi lễ, nói: "Dạ, vẫn chưa."