Tiết mẫu nghe không hiểu lời này.

"Sao lại nói là ông không nhận ra nàng?" Bà nói.

Quách Hoài Xuân nói: "Tôi vốn cho rằng nó là người nhát gan sợ phiền phức, nhưng bây giờ những người nó quen biết tôi đều không biết, nó làm chuyện gì tôi cũng không biết."

Tiết mẫu cau mày nói: "Nó đến lâu như vậy, huống hồ hiện đang đi học, quen biết nhiều người một chút cũng bình thường mà."

Quách Hoài Xuân nói: "Tông Chu muốn gặp nó."

Tiết mẫu ngạc nhiên, nói: "Sao lại thế!"

Quách Hoài Xuân vội la lên: "Đây chính là muốn hỏi bà, làm sao lại vậy, Tiết Thanh này… SaoTiết Thanh lại làm nên nhiều chuyện như vậy? Đã nổi danh ở thành Trường An."

Tiết mẫu nói: "Nó vốn là người mọi người đều biết… Chúng ta đã qua mặt người ta, đồng ý hôn sự tốt đẹp này."

Quách Hoài Xuân lắc đầu nói: "Không phải nổi danh về chuyện đó, cái nổi danh ấy không ai xem trọng nó, nhưng bây giờ lại là chơi xúc cúc, làm thơ… Đến Lâm tú tài cũng biết nó, nó biết những thứ này lúc nào?"

Tiết mẫu giật mình, nói: "Xúc cúc sao? Bọn trẻ đều chơi, tự nó học, làm thơ… Tốt đấy chứ?"

Quách Hoài Xuân nghĩ đến lúc Lâm tú tài đọc bài thơ đó, nói: "Tuy tôi không hiểu nhưng tôi nghe cũng thấy khá… Nó mới mười ba tuổi lại được Lâm tú tài khen ngợi như thế… Vậy thì thật sự là có tài rồi." Nói rồi nhìn Tiết Mẫu với vài phần không hiểu: "Là mấy người dạy nó sao?"

Tiết mẫu không biết làm sao với ông, nói: "Quách đại nhân, ai dạy nó, nó đã lớn như vậy, chỉ có mình tôi chăm, ông cảm thấy tôi biết sao? Tôi chữ còn không biết được nhiều."

Quách Hoài xuân nói: "Vậy… nó…”

Tiết mẫu khẽ thở dài nói: "… Là bệ hạ và nương nương dạy, bọn họ là quý nhân như vậy… Lúc xảy ra chuyện nó đã năm tuổi, chắc là học vỡ lòng rồi…”

Tuy thư phòng đã đóng nhưng khi năm chữ bệ hạ và nương nương được nói ra, Quách Hoài Xuân vẫn không nhịn được khẩn trương, nhìn bốn phía, hạ thấp giọng nói: "Không phải bà nói khi nó được cứu ra đã không nhớ ra chuyện lúc trước sao? Ngay cả mình là ai cũng không biết, càng không biết bệ hạ và nương nương."

Tiết mẫu nói: "Đúng vậy, lúc trước cứu ra nó đã hôn mê, tỉnh lại chỉ khóc, cũng không nhận ra ai… Lúc ấy vì không để nó khóc tôi nói tôi là mẹ nó, nó liền tin ôm tôi không buông… Về sau hỏi lại chuyện trước kia đều không nhớ rõ, Đốc đại nhân liền để cho tôi đâm lao thì phải theo lao."

Quách Hoài Xuân nói: "Vậy sao nó còn nhớ rõ đã học qua cái gì?"

Tiết mẫu đặt tay lên trán, nói: "Có lẽ là huyết mạch Thiên gia, tư chất thông tuệ, dù đã quên nhưng những gì đã học cũng thấm vào bên trong…"

Đây là kiểu giải thích gì chứ, được rồi, như vậy cũng có thể lý giải, tục ngữ nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con trai của chuột biết đào hang, bây giờ không phải lúc nghiên cứu cái này, Quách Hoài Xuân nói: "Vậy làm sao bây giờ? Cứ để nó tới. Giải thích chuyện đã xảy ra?”

Tiết mẫu đưa tay lên trán lần nữa, nói: "Lâm tú tài này không có vấn đề chứ?"

Quách Hoài Xuân lắc đầu nói: "Không có vấn đề."

Tiết Mẫu nói: "Đây là chuyện ngoài ý muốn rồi."

Quách Hoài xuân cười khổ nói: "Cứ coi như là ngoài ý muốn…"

Tiết mẫu nói: "Cũng không có cách khác, chỉ có thể đi, không đi thì chẳng phải là càng phiền toái hơn sao."

Quách Hoài Xuân hít sâu một hơi, nói: "Chỉ có thể như vậy."

Tiết mẫu nói: "Vậy thì đi đi."

Quách Hoài Xuân ừm một tiếng, đang muốn nhấc chân cất bước, lại dừng lại, nói: "Qua đại nhân kia… Ta, ta có chút sợ hãi."

Tiết mẫu nhìn ông lên tiếng: "Đừng sợ... Ừm, mà sợ cũng là bình thường, ông chẳng qua sợ đứa bé này làm cho ông mất mặt."

….

Tiết Thanh cầm quyển sách, yên lặng tính thời gian trong lòng, nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân, trong đó còn có tiếng của Quách đại lão gia, quả nhiên Quách đại lão gia trở về, nàng ngồi thẳng người. Khoảng thời gian này là vừa đi vừa về từ nơi này đến thư phòng Quách đại lão gia… Bọn họ ở thư phòng nói chuyện, có thể thấy được muốn tránh mặt người khác nhưng thời gian nói chuyện lại rất ngắn… Quả nhiên chuyện rất khẩn cấp…

Tiết Mẫu ở bên ngoài gọi: "Thanh Tử, Thanh Tử, nhanh, nhanh…"

Tiết Thanh đứng dậy lên tiếng, đi ra phía ngoài, nói: "Mẹ, có chuyện gì?"

Tiết mẫu và Quách Hoài Xuân đi vào sân, đi theo sau là hai nha đầu đang bưng quần áo, giày mũ.

Quách Hoài Xuân nói: "Không kịp rửa mặt rồi, mau thay quần áo rồi đi ngay."

Tiết Thanh nói: "Phải đi đâu sao?"

Tiết mẫu đã tiếp nhận quần áo giày mũ trong tay hai nha đầu kia, vui mừng hớn hở nói: "Có đại nhân lớn mời con qua… Thay quần áo trước đi, trên đường đại lão gia sẽ nói cho con rõ sự."

Đại nhân lớn sao? Là thái giám Tông Chu sao? Tiết Thanh đi theo Tiết mẫu vào phòng, vì sao thái giám Tông Chu kia muốn gặp nàng? Thái giám… tuyển nô tài cung nữ cho thái hậu… Mình cũng là tài tử… Các nhà đưa đến đều là thiếu niên nam nữ mười mấy tuổi… Làm thơ… Tiết Đoan Ngọ… Ừm… Quả nhiên trốn không thoát chuyện này, làm náo động sẽ bị người nhớ thương.Bạn đang -đọc truyệ-n- tại iREAD.vn-Tiết Thanh cười, với sự giúp đỡ của Tiết mẫu đã nhanh chóng thay bộ đồ mới.

Tiết mẫu vui vẻ đẩy nàng đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: "… Đừng sợ, Quách đại lão gia sẽ chăm sóc con… Ông ấy cũng không nỡ để con mất mặt."

Ngược lại mới đúng, mất mặt thì cùng nhau mất mặt, Tiết Thanh cười đáp.

Xe ngựa đi với tốc độ rất nhanh, trong xe tối tăm, ngồi đối diện chỉ có thể nhìn thấy gương mặt mơ hồ, Quách Hoài Xuân thuật sơ qua chuyện đã xảy ra rồi hỏi: "Con có thể làm được không? Thời gian quá gấp, gia nhân trong nhà không biết làm thơ, ta cũng không tìm được người thích hợp."

Đánh tráo sao? Tiết Thanh nói: "Không cần không cần, những thứ như thơ tìm người khác tới làm rất dễ bị lộ tẩy… Dù sao cũng chỉ là thơ từ thôi mà."

Trong bóng tối, Quách Hoài Xuân nhìn nàng chằm chằm, nói: "Gần đây con đọc sách tốt chứ? Đều hiểu hết chứ?"

Đây là nổi lên nghi ngờ sao, dù sao trước kia học vấn của Tiết Thanh cũng không được tốt lắm, thời gian này nàng hay giả vờ đến trường… Tiết Thanh nói: "Nói là tự học chứ thật ra con luôn nghe giảng bài ở trường, ừm, lúc trước là nghe lén, các tiên sinh đều giảng rất hay."

Quách Hoài Xuân cũng không biết các tiên sinh giảng hay thế nào, những chuyện như học vấn này cũng thật sự không rõ, có người có thiên tư tốt, giảng một lần là thông, ví dụ những thần đồng kia, cũng có người nói dù giảng như thế nào cũng học không vô, ví dụ như ba đứa con trai trong nhà ông…

"Con cũng đừng căng thẳng, không cần phải làm quá tốt… Làm không tốt cũng không mất mặt đâu." Ông nói.

Nhân vật chính là vị thái giám Tông Chu kia, mọi người muốn hắn vui vẻ, ai lại dám thi thơ từ thật sự, tranh giành cao thấp với hắn, ngoại trừ Lâm tú tài kia… Đoán chừng quan viên hương thân ở đây hận hắn tới chết, Tiết Thanh lên tiếng.

Quách Hoài Xuân nói: "Nói là lấy trăng làm đề, con nhân lúc đi đường suy nghĩ đi." Hắn không nói chuyện cùng nàng nữa.

Nhìn ra được ông rất lo lắng, Tiết Thanh thầm nghĩ, là có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, cứ lo lắng đi, dù sao việc này quá đột ngột, Tiết Thanh yên lặng một chút, đột nhiên nói: "Đại lão gia, cha con là người như thế nào?"

Quách Hoài Xuân có chút không kịp phản ứng, nói: "Cha con, ừ, là người rất tốt… Mẹ con không nói cho con biết sao?"

Tiết Thanh nói: "Nói rồi, con không nhớ được, cũng không tiện hỏi lại bà, để tránh làm cho bà đau lòng, bá phụ nói cho con biết đi."

Quách Hoài Xuân chỉ cảm thấy trong lòng rối rắm, đối diện có một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ông, cái nhìn khiến cho ông có chút hoảng hốt, lúc này đứa nhỏ này hỏi chuyện này làm gì? Thật kỳ lạ… À… Cũng không kỳ lạ lắm, là do lo lắng quá. Nói đến chuyện cũ có thể khiến cho ông bình tĩnh hơn sao?

"Là người rất tốt, trầm tĩnh, ít nói và trung thực…" Ông nói: "Con không cần lo lắng, tuy ta lợi dụng các người có được thanh danh, cũng không muốn gả con gái cho ngươi thật, nhưng ta cũng thực sự muốn chăm sóc các ngươi, bất kể thế nào cũng sẽ không hại các ngươi. Bởi nếu vậy thì chẳng phải là không bằng cầm thú hay sao."

Tiết Thanh à một tiếng, nói cám ơn, cụp đôi mắt xuống, mơ hồ khái quát lại nhân vật được miêu tả, không thể nhớ lại bất kỳ chi tiết nào, nàng đã thật sự lãng quên tình cảm sâu nặng như vậy rồi sao?

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, gã sai vặt ở bên ngoài nói đến rồi.

Quách Hoài Xuân hít sâu một hơi nói: "Đi thôi." Ông đứng dậy xuống xe, Tiết Thanh đi theo.

Khu vườn đẹp đẽ lại không thể quan sát được, hai người vội vã đi nhanh vào trong, xa xa đã nghe được bên trong đó rất náo nhiệt, tiếng trống thùng thùng hòa lẫn cùng tiếng nói cười.

Trong sảnh không thể cứ làm thơ mãi, cũng không thể bảo mọi người đợi Tiết Thanh đến, Tông Chu liền đề nghị chơi phi hoa lệnh, lệnh cho người bẻ 6 cành hoa Nguyệt quế, lại kêu tay trống ra giữa hồ đánh trống, người trong sảnh bắt đầu chuyền hoa cho nhau, khi trống ngừng hoa vào tay người nào thì người đó phải nói được một câu thơ về hoa, nói không ra thì sẽ bị phạt rượu.

Lần này già trẻ nam nữ trong sảnh đều không thể tránh, cũng may Tông Chu biết có vài phụ nhân không đọc sách nên không biết thi từ, đồng ý cho thị nữ nhà họ hỗ trợ, dù như thế bầu không khí cũng rất căng thẳng. Tuy không ít nữ hài tử được dặn dò phải giả ngu nhưng đến cùng vì không muốn bị phạt rượu mà theo bản năng tự lộ ra bản lĩnh thật sự.

Lúc Tiết Thanh theo sau Quách Hoài Xuân tới, tiếng trống dừng lại, hoa quế rơi vào tay một nữ hài tử, nàng hốt hoảng đỏ mặt không nhớ ra thi từ, nước mắt rơi ra.

Có tiếng cười vang lên, Tiết Thanh liếc mắt nhìn qua, thấy bên trong có một nam tử mặc áo bào đỏ thẫm đang cười, đèn lồng trên đỉnh đầu sau lưng chiếu rọi phảng phất như là thần tiên phi tử…

Tiết Thanh vừa đưa mắt nhìn, ánh mắt nam tử kia nhìn lại tức thì, hắn duỗi tay ra, nói: "Tiết Thanh, ngươi hãy đến đối lệnh thay vị tiểu thư này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play