"Không gặp?"

Tống Nguyên hừ một tiếng, không kiên nhẫn khoát tay. Người hầu cận trong phòng vội vàng xua tay, nhìn binh lính đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

"Đại nhân, nàng ta không chịu gặp mặt." Người hầu cận nói. 

Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Thế mới thấy gian trá như thế nào."

Tiết Thanh kia gian trá như thế nào, mọi người giờ đã biết rất rõ ràng. Điều này không còn quan trọng.

"Làm sao bây giờ? Nàng ta không ra thì không cách nào tiếp cận được cả." Người hầu cận nói: "Vương tướng gia đã giục binh mã đi biên cảnh và đang nhìn chòng chọc. Tuy ông ta không điều động được nhưng chúng ta cũng không cách nào điều binh công thành." Lại cúi người nói: "Điện hạ đã khởi hành, rời khỏi kinh thành rồi." 

Đây mới là chuyện mấu chốt nhất. Vẻ mặt Tống Nguyên càng thêm âm trầm, lại mang theo vẻ đau đớn.

"Nó không tới gặp ta, ta sẽ đi gặp nó." Hắn nói: "Ta sẽ không để điện hạ bị nó ép tới mức phải đi gặp cái thứ như nó thế này!"

Người hầu cận tỏ ra bất an: "Đại nhân, đi Huỳnh Sa Đạo sẽ rất nguy hiểm..." 

Tiết Thanh kia biết là nguy hiểm nên không chịu ra khỏi thành Huỳnh Sa Đạo. Mà bọn họ tiến vào Huỳnh Sa Đạo, đương nhiên cũng rất nguy hiểm.

Tống Nguyên hờ hững nói: "Là ta khiến điện hạ rơi vào nguy hiểm, ta phải giải quyết mối nguy hiểm này. Năm đó nương nương không thiêu chết được nó, ta sẽ tự mình thiêu chết nó." Quay đầu nhìn tên tùy tùng thân tín: "Đi báo cho Vương Liệt Dương, ta đồng ý nghiệm chứng huyết thống với Tiết Thanh."

...... 

"Ta biết rồi."

Vương Liệt Dương gật đầu. Binh lính trước mặt ông ta lui ra. Mấy tên quan chức bước tới.

"Tướng gia, Tống Nguyên định làm gì?" Một người hỏi. 

Vương Liệt Dương dùng khăn ướt lau mặt để xua đi cái nóng, nói: "Đương nhiên là trừ ưu giải nạn cho đế cơ điện hạ rồi, muốn giải quyết chuyện này trước khi đế cơ điện hạ đến."

Quan viên nói: "Hắn định giải quyết như nào? Còn muốn giết người nữa à?"

Nói tới đây, mọi người lại nhớ tới ngày đó khi nhìn thấy Vương Liệt Dương cướp lại ống tre đựng dầu hỏa, nghĩ tới đêm đó bọn họ sẽ bị thiêu chết ở thành Huỳnh Sa Đạo, lập tức phẫn nộ. 

"Hắn đừng hòng!"

"Không cho hắn ra khỏi thành!"

"Tuyệt đối không để hắn tiếp cận chúng ta!" 

"Nên buộc tội hắn đưa về kinh thành."

Đủ loại ý kiến vang lên nhưng Vương Liệt Dương khoát tay.

"Không phải nói mấy cái đó." Ông ta nói: "Chúng ta đều không làm được." 

Cả phòng yên tĩnh lại. Đúng vậy, hiện giờ bọn họ không làm gì được Tống Nguyên. Nơi này không phải triều đình, không phải dựa vào ngôn ngữ là làm chủ được hướng đi của câu chuyện. Tống Nguyên có rất nhiều binh mã trong tay.

Bọn họ quả thực không thể trói Tống Nguyên lại được.

"Đương nhiên, hắn đừng hòng làm được gì chúng ta." Vương Liệt Dương nói. 

"Cho nên chúng ta không đi nghiệm chứng à?" Một quan viên hỏi.

Vương Liệt Dương nói: "Đương nhiên không đi. Không phải vì đề phòng Tống Nguyên có ý định gây rối, mà là đế cơ điện hạ sẽ đích thân đến. Chúng ta cần gì phải làm điều thừa thãi."

Mọi người gật đầu. 

"Nếu Tống Nguyên cứ muốn đi..." Một người khác lại hỏi.

Tống Nguyên đã phát điên, cho dù bọn họ không đi, có khi cũng không cản được hắn.

Vương Liệt Dương hờ hững: "Vậy cứ kệ hắn thôi." 

Chỉ cần bọn họ còn sống, Tống Nguyên với Tiết Thanh, ai chết thì kết quả đều như nhau, không cần lo.

"Nhưng mà..." Vương Liệt Dương nhìn phong thư báo nằm tren bàn: "Ta không ngờ đế cơ điện hạ lại to gan lớn mật như vậy, dám tự mình đến đây." Phất ống tay áo: "Chúng ta chuẩn bị tiếp giá thôi."

...... 

Lệnh binh rời đi. Tiết Thanh và Quách Tử An vẫn đứng trên tường thành.

"Có cần phái người đi nghe ngóng xem bọn họ muốn thế nào không?" Quách Tử An hỏi, nhìn những đốm sáng trong bóng đêm ở đằng xa. Đốm sáng không dừng lại một chỗ, mà không ngừng lướt đi. Đó chính là binh mã liên tục lui tới.

"Mặc kệ bọn họ nghĩ gì, muốn thế nào thì kệ, chúng ta không theo ý bọn họ." Tiết Thanh nói: "Không cần để ý." 

Quách Tử An quay đầu, chần chừ, nói: "Ngươi không muốn nghe xem hắn nói gì à?"

Tiết Thanh cũng quay đầu nhìn hắn, nói: "Ta biết ngươi nghĩ gì. Nếu hắn thật sự là phụ thân của ta, tại sao lại đối xử với ta như vậy, có phải có bí mật gì khó nói không..."

Không chờ nàng nói xong, Quách Tử An hoảng sợ giơ tay đè miệng nàng, kêu ôi chao... Chợt nhìn thấy động tác của mình, lại hoảng sợ buông tay, nhảy ra phía sau. 

"Ta ta... Thần không cho là như vậy." Hắn nói, người đứng thẳng, cất cao giọng: "Điện hạ thứ tội."

Tiết Thanh đã tuyên bố mình mới là đế cơ thật, đương nhiên không có quan hệ gì với Tống Nguyên cả... Cho dù lòng có nghi vấn hay suy đoán gì thì cũng không thể nói ra trước mặt mọi người...

Tiết Thanh nở nụ cười, nói: "Cho nên ta sẽ không gặp hắn. Thứ nhất là hoàn toàn không cần thiết. Việc nghiệm chứng thân phận đã có đám người Vương tướng gia lo liệu. Hắn không tin ta, ta cũng không tin hắn. Thứ hai là Tống Nguyên là tên tiểu nhân gian trá, tránh việc gặp hắn rồi bị chụp cho một cái danh thối. Ví như kiểu mà ngươi đang nghĩ đó, cha và nữ nhi gặp lại, máu mủ tình thâm vân vân." 

Quách Tử An ừ một tiếng.

Tiết Thanh nói: "Ngươi không phải cẩn thận như vậy. Điều này không có gì là không thể nói. Huống chi chúng ta không phải người ngoài." Chớp chớp mắt với hắn.

Bây giờ là điện hạ rồi mà ăn nói vẫn không đúng mực một chút nào. Quách Tử An nghiêm mặt lại. 

Tiết Thanh giơ tay chống lên tường thành, nhìn về phương xa.

"Không biết mẹ và mọi người sao rồi. Ngươi nói xem bà đi theo làm gì nhỉ." Nàng nói: "Đúng là mẹ lớn không do con."

Nàng đang quan tâm người ở phương xa. Quách Tử An cũng nhìn vào bóng đêm. 

"Không biết bọn họ có ổn không." Hắn nói.

Dù sao chỉ dẫn theo hai đường binh mã.

Ban đêm, với nơi khác thì sẽ hưởng thụ sự yên tĩnh mà đi vào giấc ngủ nhưng với phủ Bình Diệu thì lại như là địa ngục. 

Tòa thành trì sáng trưng. Có ánh sáng từ ngọn đuốc, cũng có ánh sáng từ ngọn lửa chưa được dập tắt trên các ngôi nhà bị bắn hỏa tiễn. Tường thành thì hỗn độn. Thi thể, người bị thương, máu tươi, các phần chân tay bị cụt...

Mấy vị quan tướng người nhuốm máu, trông rất nhếch nhác đứng trên chỗ cao nhất nhìn cảnh tượng như địa ngục trần gian này.

"Đây chưa là gì cả." Một quan tướng nói: "Nếu thành bị phá..." 

Thành bị phá thì sẽ thế nào. Mấy người đồng thời im lặng, giương mắt dõi về phương xa bên ngoài thành.

Thật ra cũng không xa. Chừng một dặm là thấy rất nhiều cờ xí phất phới bay. Trong ánh sáng của đuốc và bóng đêm đan xen, thứ hoa văn trên cờ xí màu trắng ấy trông càng thêm quỷ quái.

"Cờ Chiêu Hồn!" Một quan tướng nhổ một cái, oán hận. 

Thứ trên cờ xí kia không phải hoa văn, mà là chữ. Bọn họ không biết chữ nhưng lại rất quen thuộc mấy chữ kia, tuy đã mười mấy năm không nhìn thấy.

Năm đó chém giết trên chiến trường nhiều năm, bọn họ không còn xa lạ gì cờ xí của Tây Lương vương trướng. Mặc dù mọi người đều là hảo hán anh dũng nhưng khi nhìn thấy cờ xí này thì vẫn nhịn không được mà đau đớn.

Tây Lương vương trướng là đội quân tinh nhuệ nhất của Tây Lương vương. Đại tướng dẫn quân tất nhiên là gia tộc hiển hách nhất Tây Lương, mà trong quân còn có cả vương tộc. 

"Sao lại đến chỗ chúng ta?" Một quan tướng không nhịn được mà mở miệng oán hận: "Rõ ràng đây mới là quân chủ lực, vậy mà vượt qua nhiều phòng tuyến đến được chỗ chúng ta."

Phủ Bình Diệu này vốn là tấm chắn cuối cùng đi thẳng tới bụng của Đại Chu. Tây Lương cũng biết điều này.

"Thế mà không thể ngăn cản bọn họ. Nhiều binh mã như vậy để làm gì!" Một quan tướng khác tức giận cầm thanh đao của mình gõ vào tường thành. 

Vị quan tướng lúc trước đờ đẫn nói: "Tướng soái ba quân vẫn còn ở kinh thành, chưa về. Quân ta như rắn mất đầu, cho dù dũng mãnh đến mấy cũng khó tránh khỏi sơ hở, bị dẫn dụ mà bị đánh tan tác."

Cạch, vị quan tướng này lại dùng đao đập vào tường thành, tóe lên tia lửa.

"Sao còn chưa về nữa!" 

"Còn viện quân thì sao? Đại quân bị điều động đi sao giờ vẫn chưa trở lại!"

"Triều đình đang làm cái gì vậy!"

Giọng nói đầy giận dữ của hắn vang khắp tường thành. Nhưng hắn lập tức vị quan tướng khác ngăn cản. 

"Đừng kêu, nhiễu loạn lòng quân."

"Lòng quân." Vị quan tướng này nắm đao, nhìn bên ngoài thành: "Lòng quân sẽ không nhiễu loạn chỉ vì một hai câu nói của ta."

Mấy người nhìn theo hắn. Ngoài đám cờ xí chói mắt kia, ở phía sau và hai bên cờ còn mấy vạn quân mã, không có biên giới, di chuyển trong bóng đêm. 

Ban đêm thấy cảnh ấy đều đã nổi hết da gà. Chờ hừng đông, ánh mặt trời chiếu rọi mặt đất, lòng quân sao có thể không loạn cho được.

"Người đưa tin đã phá vòng vây thoát được. Tin được đưa đi, sẽ có viện binh tới." Một quan tướng nói: "Nơi này của chúng ta rất quan trọng. Trước khi đi, Lý đại soái đã để lại ba đường binh mã."

"Đúng vậy, chúng ta đã ngăn chặn được hai ngày, chỉ cần cố gắng thêm một ngày nữa. Binh sĩ Tây Lương không đủ khí thế, chỉ cần viện binh tới thì bọn họ sẽ lui." 

Nhưng khi hắn vừa nói xong, mặt đất rung rung. Mà trong bóng đêm xa xa, dường như mây đen đang cuốn tới.

Chuyện gì vậy?

"Bọn họ định công thành!" 

"Sao vội vã như vậy?"

"Thám báo nói là lần này quân Tây Lương xâm nhập biên cảnh, công thành chiếm đất rất nhanh. Gặp thành đánh thành, bất kể cái giá nào. Chứ không phải tấn công như dò la trước, thắng thì đánh, đánh không được thì lui."

"Đánh trống, nghênh địch!" 

Tiếng trống tùng tùng. Cả tòa thành như chấn động. Người chạy khắp nơi. Bên ngoài thành, vô số binh mã xông tới, tiếng chân như tiếng sấm, đèn đuốc thiêu đốt ca bóng đêm, dựng lên chiến ý dày đặc trong trời đất.

"Bảo vệ thành, nhất định phải bảo vệ được."

...... 

"Xin điện hạ yên tâm, trước hừng đông ta có thể lấy được thành Bình Diệu."

Trướng của Tác Thịnh Huyền cách thành Bình Diệu rất xa nhưng ngồi trong đây dường như vẫn cảm nhận được mặt đất đang rung.

Bảy tám đại tướng đang ngồi trong chủ trướng, để đám mỹ tỳ rót rượu cắt thịt. 

Tác Thịnh Huyền nói: "Thật vô nghĩa, không ai biết đánh trận hả?"

Một đại tướng cười nói: "Mười mấy tướng soái hồi kinh, các tướng quân ở lại trấn giữ thì không có thành tích gì. Đã mười mấy năm Đại Chu không có chiến sự, bọn họ đều biến thành lũ cừu nhỏ rồi."

Những người khác đều cười ha ha. 

"Nhưng khi nào thì Tần Đàm Công đến đây?" Một đại tướng nghĩ đến gì đó, nói.

Lời này vừa ra, tiếng cười ngừng lại như bị ai xách đao cắt đứt, yên tĩnh tới kỳ quái.

"Đừng lo, Tần công gia sẽ không tới." Tác Thịnh Huyền nói: "Các ngươi chưa phải là đối thủ của ông ta." Lại cười: "Nhưng mà đám tướng soái kia có lẽ sẽ đến." Nói tới đây thì phất tay: "Chúng ta phải nhanh hơn nữa." 

Các tướng quân đều hô một tiếng "rõ", sau đó lại cười giỡn.

"Nhưng Thất Nương này, ngươi nói xem Thanh Tử thiếu gia có đến không?" Tác Thịnh Huyền quay đầu, hỏi: "Chẳng lẽ nàng thật sự bị nhốt ở Huỳnh Sa Đạo à."

Ở bên cạnh hắn, Tần Mai dựa người uống rượu, nghe vậy không trả lời. Dường như là không nghe thấy, hoặc giả lười nói chuyện. Đối với sự tồn tại và thái độ của hắn, người trong trướng không ai bất mãn. 

Tiếng bước chân vội vàng chạy tới ngoài trướng. Sau đó một người xông vào.

"Điện hạ!" Hắn vội quỳ xuống: "Thành Bình Diệu..."

"Lấy được rồi hả?" Một đại tướng hô lên, giơ chén rượu. 

Lệnh binh kia ngẩng đầu, nói: "Có viện binh tới thành Bình Diệu."

Tiếng cười trong trướng ngừng lại.

"Viện binh ở đâu?" Một quan tướng kinh ngạc nói: "Đường ở ba phía đều bị chúng ta chặn rồi mà." 

"Tới từ nội địa." Lệnh binh nói: "Có chừng một vạn."

Nghe được lời này, các vị tướng quân trong trướng lại cười ầm lên.

"Mặc kệ là viện binh nơi nào, chỉ có một vạn sao có thể ngăn được chúng ta?" Một quan tướng nói, cầm chén rượu lên dốc một hơi cạn sạch. 

Lệnh binh gục đầu, nói: "Điện hạ, Dã Lợi Chủ đại nhân xin lui binh."

Dã Lợi Chủ là chủ tướng lần công thành này, dọc đường đi phải nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản được. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động xin lui binh. Không khí trong trướng đình trệ. Một tiếng lạch cạch chợt vang lên.

Vị quan tướng kia ném chén rượu xuống đất, người nhảy dựng lên, mỹ tỳ mà hắn ôm trong lòng bị quăng ngã lăn ra đất. Nàng kia không dám kêu tiếng nào, vội vàng né tránh kẻo bị hắn đá một chân giết chết. 

"Điện hạ, để thần đi chém đầu tên ngu xuẩn Dã Lợi Chủ này." Hắn hô: "Rồi lấy thành Bình Diệu."

Các tướng quân khác cũng đứng dậy. Nhưng có một quan tướng khá tỉnh táo.

"Viện binh kia hung mãnh đến mức khiến cho Dã Lợi Chủ phải lui binh? Điều này không liên quan tới số lượng." Hắn nói, nhìn lệnh binh: "Cờ của vị tướng quân tới là gì? Có phải Tư Trì Hậu, quân Thần Dũng Tây Bắc không?" 

Đây là chủ soái đường Tây Bắc. Lần này đã về kinh, chẳng lẽ vừa vội vàng quay về đây? Tư Trì Hậu là thân tướng của Tần Đàm Công, có chiến công hiển hách, không thể nghi ngờ.

Lệnh binh lắc đầu, nói: "Không thấy soái kỳ của Trì Hậu, mà chỉ thấy một tướng kỳ."

"Là ai?" Mọi người cùng quát hỏi. 

Những người ở đây đều biết rất rõ tướng soái của quân binh Đại Chu.

Lệnh binh nói: "Tướng kỳ chỉ có một chữ rất kỳ quái." Rồi lấy một tờ giấy ra. Tất nhiên là bọn họ không lấy được tướng kỳ của đối phương, chỉ có nhìn rồi vẽ lại.

Nhìn chữ trên tờ giấy mà lệnh binh giơ lên, đúng là hoa văn kỳ quái. Đám tướng soái trừng mắt. Bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều chữ Đại Chu, nhất là dòng họ của tướng soái trên cờ. Nhưng, cái này thì chưa bao giờ nhìn thấy... 

"Đố." Tác Thịnh Huyền nhìn ra nhưng cũng rất nghi hoặc: "Có ý gì?"

Là một tướng kỳ chưa bao giờ nhìn thấy, là người mới à? Các tướng quân cũng quay mặt nhìn nhau. Người mới thì sao có thể khiến Dã Lợi Chủ sợ tới mức muốn lui binh?

Một tiếng cười nhạo chợt vang lên. 

Tất cả mọi người quay sang nhìn Tần Mai. Tần Mai vẫn ngồi, tay nắm chén rượu như trước.

"Này, ngươi không phải đối thủ của nàng ta." Hắn nói: "Nàng ta phái người tới rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play