Hiện giờ Bảo Chương đế cơ đã trở về triều đình theo như những gì bọn họ mong muốn. Nhưng kẻ thế thân kia cũng tuyên bố mình là Bảo Chương đế cơ, mà còn tạo dựng được thanh thế rất lớn trong dân gian.
Tất cả như bọn họ đã dự liệu, nhưng tất cả đều không như bọn họ dự liệu. Giờ thì hiểu rồi, thì ra chính là như người khác đã liệu định trước.
Như vậy theo ý này thì Tiết Thanh thật sự thuộc phe Tần Đàm Công? Từ lúc nào? Từ lúc ban đầu rồi ư? Hay là sau khi biết mình không phải Bảo Chương đế cơ?
Trần Thịnh nhấc chén trà lên. Nước trà bên trong đã nguội, uống vào miệng mà cảm thấy chát.
"Ngươi không thuyết phục được Tiết Thanh." Ông ta lại ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, nói: "Nàng ấy là một đứa trẻ thông minh, sẽ không làm cái chuyện bảo hổ lột da."
Tần Đàm Công nói: "Tướng gia hiểu lầm rồi. Nàng ta không có chí hướng giống ta. Ta cũng không thuyết phục làm gì. Hoặc có thể nói là hiện tại còn chưa thuyết phục."
Quả nhiên là không phải. Trần Thịnh thở phào một hơi. Ông ta đã biết Tiết Thanh sẽ không làm như vậy mà. Lại chợt gượng cười, vì sao phải vui mừng như vậy chứ? Giờ chuyện mà Tiết Thanh làm thì có gì khác đâu.
"Khác ở chỗ đây là lựa chọn của chính nàng ta." Tần Đàm Công nói: "Đương nhiên, ta có trợ giúp đôi chút."
Trần Thịnh im lặng một lát, nói: "Làm cho Hắc Giáp vệ giả vờ ám sát Tống Nguyên để đổ tội cho nàng?" Nhìn Tần Đàm Công: "Đây không phải là nàng tự lựa chọn, là bị ép."
Tần Đàm Công nói: "Không có lựa chọn nào là tuyệt đối. Tướng gia, đời người đều bị ép phải chọn. Từ lúc bị ép sinh ra." Hắn thò người ra, rót trà rồi uống một hơi cạn sạch, nhìn chén trà trong tay: "Đối mắt với lựa chọn là lúc có thể tự mình quyết định, cho nên Tiết Thanh có thể lựa chọn quỳ trước mặt các ngươi, đổi lại cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng lại lựa chọn đối nghịch các ngươi. Tướng gia, ngươi nói xem đó là vì sao?"
Trần Thịnh không trả lời, chỉ nhìn hắn.
Tần Đàm Công mỉm cười, nói: "Bởi vì không phục."
......
"Lần nhận tội trong tù đó, ngươi nhận để cho nàng ấy nghe."
Trần Thịnh nói, thì ra chuyện còn có thể được nhìn từ góc độ này. Nếu như vậy, mấy nghi hoặc lúc đó có thể giải quyết dễ dàng.
Tần Đàm Công nhận tội thật quá dễ.
"Ngươi cảm thấy ngươi đang ngồi trên núi xem hổ đấu à? Sau đó lại bợ đỡ một thiên tử giả nữa lên tiếp tục nắm lấy thiên hạ?" Trần Thịnh nói: "Núi này ngươi ngồi chắc quá ấy nhỉ?"
Tần Đàm Công đã cúi đầu nhận tội. Cái tội danh hành thích vua ấy đã chiêu cáo cho thiên hạ, người người đều biết, sao có thể nắm giữ thiên hạ được nữa? Làm sao có thể khiến người ta tin tưởng hắn để mà đỡ thiên tử?
Tần Đàm Công nắm chén trà, nói: "Mấy vấn đề này không thành vấn đề."
"Chỉ cần làm xong chuyện, giả đã thành thật. Như vậy đương nhiên thật cũng có thể biến thành giả."
"Ví như dựa theo việc Tiết Thanh nói Tống Nguyên cướp chính quyền mà giải thích."
"Tống Nguyên vốn là kẻ ác, mấy năm nay quyền thịnh nên muốn thay thế ta để chiếm lấy triều đình, muốn lấn cả trời cao. Nhờ việc mình là người của Huỳnh Sa Đạo nên đã giở trò, bịa ra chuyện hoàng hậu nương nương ủy thác để lừa bịp người trong thiên hạ. Đương nhiên còn cả đám người đồng đảng các ngươi nữa."
"Tiết Thanh và ta. Tiết Thanh có thể là thật. Còn ta tới Huỳnh Sa Đạo chính là để cứu hoàng hậu. Còn nhận tội, đó là ta khám phá ra âm mưu của Tống Nguyên nên xả thân làm bẩn chính mình. Lúc đó chẳng phải Tống Nguyên đã giải thích cho hành vi làm ác của mình như vậy sao."
"Chứng cứ và nhân chứng đều dễ làm. Chỉ cần xong chuyện, dân chúng có thể giải thích thay ngươi."
"Nhưng mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ. Mục đích của chuyện này không phải vì điều ấy."
......
Vài lời ít ỏi đã khiến chuyện không gì có thể ngăn cản. Kết quả đã xác định. Lại một câu tùy ý mà bỏ ngỏ. Còn mục đích gì? Hắn còn muốn thế nào nữa?
Trần Thịnh nhìn Tần Đàm Công.
Tần Đàm Công nhìn ông ta, nói: "Mục đích không phải kết quả, là ý nghĩa."
"Ý nghĩa của chuyện này rất đơn giản."
"Ta muốn xem, liệu ông trời có cho ta làm vậy không? Ta cũng muốn để tiên đế nhìn xem, cho dù ta để nữ nhi của hắn sống, ông trời cũng không buông tha cho nó."
Cái gì? Trần Thịnh nhíu mày, đây mà được coi là mục đích?
"Ngay từ đầu ta đã định bắt lấy đứa bé bỏ trốn kia nhưng sau đó lại cảm thấy ván cờ này có thể được chơi theo cách khác."
"Ta bắt các ngươi, giết các ngươi, bỏ qua cho các ngươi. Nhìn các ngươi kinh hãi, nhìn các ngươi tức giận, nhìn các ngươi vui buồn, nhìn các ngươi lựa chọn."
Giọng nói ôn hòa ấy vang lên trong phòng. Tuy đã vào tháng sáu nhưng Trần Thịnh lại thấy lạnh thấu xương.
Tần Đàm Công nhìn Trần Thịnh, vẻ mặt hiền hậu, mỉm cười.
Đùng, một tiếng vang lên, như quân cờ được đặt xuống bàn cờ.
"Xem đi, cho dù các ngươi còn sống, các ngươi cũng chỉ đánh được một ván tử cục."
Tần Đàm Công bóp nát chén trà, cười to đứng dậy.
Đồ điên!
Trần Thịnh đứng lên, quát: "Ngươi nói ý nghĩa gì, nói cái gì mà trời không tha. Tiên đế là do ngươi giết, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là do ngươi tự tay tạo nên?"
Tần Đàm Công cười to không dứt, không thèm trả lời mà quay người đi ra ngoài.
"Tần Đàm Công, ngươi cho rằng ngươi muốn làm gì là làm à? Đừng quên, Hoàng Tự Tứ đại sư..." Trần Thịnh nói.
Còn chưa dứt, Tần Đàm Công ngừng cười.
"Trần tướng gia, nói tới Hoàng Tự..." Hắn nói, quay đầu lại.
Hoàng Tự làm sao? Trần Thịnh chống tay lên mặt bàn, run run.
Tần Đàm Công không nói tiếp lời đó, mà chỉ hỏi: "Ngươi có biết tại sao tiên đế phải chết không?"
Tiên đế?
"Đương nhiên là bị ngươi giết rồi." Trần Thịnh quát lên.
Tần Đàm Công cười nhìn ông ta, nói: "Trần tướng gia, ngươi trung quân như vậy, lại chẳng hiểu gì về vua của mình. Kẻ mà ngươi trung thành chỉ là chính ngươi mà thôi." Nói xong bước qua cửa.
Phía sau vang lên tiếng quát của Trần Thịnh.
"Tần Đàm Công! Ngươi đứng lại đó!"
Tần Đàm Công phất tay áo. Cửa phòng không khóa nhưng Trần Thịnh lại như đập phải bức tường đồng vách sắt, người ngã lăn ra sau. Khi ngẩng đầu lên, Tần Đàm Công đã thản nhiên đi xa rồi.
"Tần Đàm Công!" Trần Thịnh không tiếp tục đuổi theo, bởi ông ta biết mình đuổi không được, cũng không kịp ngăn cản: "Nếu tất cả đều ở trong lòng bàn tay của ngươi, bây giờ ngươi ra tù làm gì? Không phải ván cờ đã xong rồi sao?"
Không trả lời, cũng không ngừng lại, bóng dáng Tần Đàm Công biến mất khỏi tầm mắt.
Trong bóng đêm, hoàng cung yên tĩnh mà nặng nề. Thi thể đám cấm vệ đã chết bị kéo đi. Đám cung nhân đang lau dọn vết máu trên nền đá. Đội cấm vệ mới thay lần nữa trải ra khắp nơi.
Trước cửa cung, một thị vệ tiến tới, tay nâng áo bào đỏ và đai ngọc. Tần Đàm Công đến gần, dừng chân lại. Ánh đèn đuốc ở cửa hoàng cung chiếu lên khuôn mặt hiền hậu của hắn, như đang có suy nghĩ gì đó.
"Ván cờ đã xác định." Hắn nói: "Chỉ là quân cờ thì có vẻ ngoài ý muốn."
Hắn im lặng một lát, nhìn về một bên. Bên đó là hơn mười vị tướng lĩnh đang đứng hầu.
"Đốc đã đến biên cảnh rồi?" Tần Đàm Công hỏi.
Một tướng lĩnh cúi đầu đáp vâng, trả lời: "Hắn không đi hướng kinh thành mà thật sự đi tới biên cảnh."
Tần Đàm Công thu hồi tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa cung. Đèn đuốc sáng ngời, chiếu rọi mặt đất. Bầu trời đêm tối om, đen sì.
"Thật can đảm." Hắn nói, lại quay đầu nhìn các tướng lĩnh kia: "Các ngươi về đi.
Các tướng lĩnh đồng thanh hô rõ.
......
Trong bóng đêm, bức tường thành Huỳnh Sa Đạo hệt như dải phân cách. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài thì tối đen như mực. Mực này không phủ khắp trời đất. Ở đằng trước, có không ít chỗ như sao băng rơi xuống, lập lòe tỏa sáng. Nhìn như hỗn loạn nhưng ranh giới rất rõ ràng.
Bên này là chỗ của đám người Vương Liệt Dương. Bên kia là chỗ Tống Nguyên cầm binh...
Quách Tử An lặng lẽ phân biệt. Giờ hắn đã có thể đứng lên đi lại, không quan tâm đêm tối, phải chạy ra xem tình hình thế nào rồi.
"Ngươi nói bá phụ ngươi không chịu ở lại đây, muốn theo mẹ ta và mọi người đuổi theo Đốc đại nhân."
Phía sau, một giọng nói vang lên.
"Thật là anh dũng mà."
Quách Tử An buồn bực, nói: "Không phải ngươi cũng biết vì sao ông ấy đi rồi à, chỉ là không muốn ở lại chỗ này."
Tiết Thanh bước tới bên này, đứng trên tường thành nhìn bóng đêm, duỗi người ra, nói: "Không biết. Chẳng lẽ chỗ này của chúng ta còn nguy hiểm hơn biên cảnh à?"
Đối với Quách Hoài Xuân, chỗ nào có ngươi thì chỗ ấy đều nguy hiểm, Quách Tử An thầm nghĩ. Ý nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu, hắn nhìn phía xa xa, khẽ nhíu mày. Chợt có tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, ngay sau đó người đã tới dưới cổng thành. Binh lính bảo vệ cửa thành tiến lên hỏi. Kẻ có thể đến được nơi đây hiển nhiên đã được nghiệm chứng thân phận. Cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc, binh lính kia ngẩng lên nhìn tường thành.
"Điện hạ, Tống đại nhân nói muốn gặp, có chuyện cần nói." Hắn nói.
Ngày ấy kể từ khi đối diện dưới cửa thành, Tống Nguyên và Vương Liệt Dương liền tranh cãi chỉ trích nhau, đều mang binh mã giằng co. Đây là lần đầu tiên sau ngày đó mà hắn đưa ra yêu cầu gặp mặt nói chuyện với nàng.
Tiết Thanh duỗi tay, vang lên tiếng giòn tan, dõi mắt nhìn phía xa.
"Không gặp." Nàng nói: "Quả nhân không có gì để nói với hạng người bội bạc đó."
Quả nhân mà, làm theo ý mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT