Trên đường vẫn có người không ngừng lao về phía pháp trường.
Tiết Thanh và Trương Liên Đường chia ra từ hai đường, tự mình trở về nhà, mới vừa đi tới đầu ngõ đã thấy Liễu Xuân Dương.
Trận náo loạn này làm trên dưới Trường An phủ hoang mang loạn lạc, từ khi gặp nhau ở cửa Song Viên một lần, hai người không có nói với nhau lời nào.
Quách Tử Khiêm đang nhiệt tình mời Liễu Xuân Dương vào cửa, Liễu Xuân Dương lại có vài phần không kiên nhẫn, nhìn thấy Tiết Thanh vội hất Quách Tử Khiêm ra, như nghĩ đến cái gì liền đưa tay ra với Quách Tử Khiêm: "Lúc khác sẽ tới, chúng ta có lời muốn nói."
Quách Tử Khiêm không tỏ ra tức giận và không vui một chút nào, ngược lại vui vẻ làm ra vẻ mặt ta hiểu, vừa đứng ở cạnh cửa vừa cảnh giác nhìn bốn phía.
Tiết Thanh nói: "Là nói chuyện kia sao?"
Liễu Xuân Dương gật đầu, nói: "Tổ phụ ta đã sắp xếp tất cả xong rồi, bảo ta đến nói để ngươi yên tâm, ừm, ông nói không nói cho ngươi ngươi cũng yên tâm."
Tiết Thanh nói tạ ơn và thi lễ với hắn, Liễu Xuân Dương khó chịu muốn tránh đi đã thấy Tiết Thanh đưa tay giữ chặt hắn, Quách Tử Khiêm ở kia kêu lên: "Thẩm… Người…"
Lại thấy không biết từ lúc nào mà Tiết mẫu từ ngoài cửa chạy tới, trong tay mang theo một cây chổi, tức giận xông lên đánh Liễu Xuân Dương.
"Ngươi hại con ta!"
"Ngươi bắt nạt con ta!"
Bà vừa khóc nói, vừa vung cây chổi đập vào người Liễu Xuân Dương, không biết cây chổi này dùng làm gì, vừa khua múa thì đầy bụi đất tung bay, làm sặc mũi người.
Liễu Xuân Dương bị đập hai cái lớn tiếng ho khan, Tiết Thanh vốn định cản hắn ở sau lưng nhưng sau khi hắt hơi mấy cái dừng lại, chỉ đứng ở một bên có chút bất đắc dĩ lại bất an gọi mẹ, không được đánh, khuyên can một cách bất lực và hèn yếu.
Trên đường không ít người kinh ngạc tới hỏi thăm.
"Thiếu gia Liễu gia, từng đánh Tiết Thanh một trận… làm cánh tay Tiết Thanh bị thương…"
"Đây không phải là tự Tiết Thanh bị thương sao?"
"Nói một vài lời khách sáo mà thôi, muốn hòa hảo với Liễu gia, bất đắc dĩ thôi."
"Nhưng đã qua lâu như vậy, sao lúc này Tiết thẩm còn nhớ mà ra đánh người hả?"
Trên đường vây xem, Liễu Xuân Dương bị đánh bất lực đánh trả, đi cũng không được không đi cũng không được, chỉ nhìn Tiết Thanh. Tiết Thanh lại không có chút ý khuyên can nào, cũng không có ra hiệu hắn rời đi, chỉ ở một bên gọi mẹ yếu ớt.
Liễu Xuân Dương bất đắc dĩ đành phải tránh né bị Tiết mẫu đánh, mãi đến khi giống như Tiết mẫu cực kỳ mệt mỏi ngã ngồi trên đất, vỗ cây chổi khóc hu hu ta đáng thương, Tiết Thanh mới tiến lên đỡ Tiết mẫu, mẹ con ôm nhau khóc rống, lúc này Liễu Xuân Dương mới nhìn thấy Tiết Thanh đưa tay ra dấu với mình… Hắn chật vật hắt xì một cái chạy đi.
Quách Bảo Nhi cười trên nỗi đau của người khác rồi nói: "Bị đánh thật đáng thương."
Quách đại lão gia vuốt râu cảm thán nói: "Bị đánh là chuyện tốt, là chuyện tốt."
Quách Bảo Nhi trợn mắt nói: "Cha hồ đồ rồi à? Sao bị đánh lại là chuyện tốt? Vậy cha cũng để bà ấy đánh một trận thử đi."
Quách đại lão gia không quát nàng, nhỏ giọng thì thào một câu cũng không phải không có đánh qua, lại nói: "Đánh một trận có thể giữ được tính mạng, vậy thì dĩ nhiên là chuyện tốt."
Từ khi Tiết Thanh xảy ra chuyện, cha liền trở nên kỳ lạ, Quách Bảo Nhi không tiếp tục để ý, chạy đến nhìn đám hàng xóm đỡ mẹ con Tiết Thanh lên.
Đám phụ nhân luôn luôn có chủ đề chung về con cái, đám phụ nhận khuyên Tiết mẫu, cùng nhau rơi lệ cảm thán đi vào trong, Tiết Thanh bị Quách Bảo Nhi giữ chặt, trừng mắt nhìn kỹ, nói: "Ngươi đã đi đâu?"
Tiết Thanh nói: "Xem chém đầu."
Tất cả mọi người đều thích xem chém đầu, cái này không còn nghi ngờ gì, Quách Bảo Nhi đi quanh Tiết Thanh vài vòng, dùng sức ngửi, có phần hài lòng nói: "Không có mùi son phấn." Lại nắm chặt cánh tay của nàng lắc lắc, trừng mắt nói: "Không được đi thanh lâu uống rượu hoa, nhất là không cho phép gặp tiểu tiện nhân kia."
Hôm ở Song Viên Xuân Hiểu nhảy ra ôm lấy Tiết Thanh bị Quách Bảo Nhi ghi hận trong lòng, hôm đó liền chạy qua Lục Ý lâu náo loạn một trận nhưng tiểu hài tử này bị tú bà tùy tiện đuổi đi. Chuyện này ngược lại còn cho Xuân Hiểu thêm mấy phần tên tuổi.
Tiết Thanh cũng rất bất ngờ về hành động này, nàng cũng không ngờ tới Xuân Hiểu có thể như vậy. Đương nhiên nàng tin tưởng Xuân Hiểu thật sự quan tâm và vui vẻ, cũng không phải vì để lấy thanh danh trước mặt người khác.
Quách Tử Khiêm kéo Quách Bảo Nhi ra nói: "Thanh Tử ca sẽ không qua thanh lâu uống rượu hoa, tỷ đừng suy nghĩ lung tung… Thân thể Thanh Tử ca còn chưa khỏe hẳn đâu, lại bị giam lâu như vậy…" Nói xong đỡ Tiết Thanh, xua tay với Quách Bảo Nhi: "Nếu tỷ thật sự tốt với Thanh Tử ca, không bằng đi nấu canh làm chút thuốc bổ cho huynh ấy."
Quách Tử Khiêm nói: "Không thèm để ý tới tỷ nữa." Cười hì hì đỡ lấy Tiết Thanh đi vào bên trong, bên trong truyền đến tiếng khóc khiến mọi người giật nảy mình. Đám người Tiết mẫu dừng khóc lại nhìn sang, thấy Tống thẩm được hai phụ nhân hàng xóm đỡ lấy khóc lóc đi tới, Ngô quản gia còn phái một chiếc xe ngựa đi phía sau.Quách Bảo Nhi hất bím tóc lên, hừ một tiếng nói: "Nghĩ hay lắm, ta sẽ không hầu hạ hắn." Nói xong nhấc chân chạy bình bịch.
"Thiền Y được thả ra rồi." Có người giải thích nói.
Lúc này mọi người mới nhớ tới lúc Liêu Thừa bị bắt đi, đám nữ hài tử bị chọn trúng được thả ra, hai nữ hài tử lúc đầu tự sát cũng được vớt ra an táng.
Nhìn Tống thẩm khóc không thể nào bước đi, vẻ mặt người trên đường phố đồng tình, không ít phụ nhân đi theo khóc lên.
......
Bên hồ trong Song Viên bu đầy người, cùng với tiếng gào to một thi thể được vớt từ trong nước ra, nhất thời trên bờ vang lên tiếng khóc.
"Là ai?"
"Đừng khóc."
Một phen ồn ào, dựa vào quần áo nhận ra là tiểu thư Vệ gia… Thi thể đã hoàn toàn không thể nhìn ra, lập tức đắp chăn lên trên, cũng không có ai qua nhìn kỹ, nghe được báo là hài tử nhà mình, người bên kia liền cao giọng khóc lớn lần nữa.
Sau một lúc lâu lại vang lên một tiếng ào, một thi thể khác cũng được vớt lên, cũng bị ngâm nước không thể nhìn ra lập tức đắp mềm lên trên, bên kia Tống tẩu và mọi người đã bắt đầu khóc lớn… Hai thi thể vớt lên, một cái là Vệ tiểu thư, đương nhiên một cái khác là Thiền Y, không còn gì để nhận dạng, chỉ có mùi hôi tanh trong không khí, mọi người cũng không dám dừng lại, tự mình đưa thi thể tới thẳng chỗ huyệt mộ.
Liễu lão thái gia đứng ở cách đó không xa buông tay che miệng mũi xuống nói: "Xuân Dương đâu?"
Người bên cạnh vội vàng lên tiếng tìm kiếm Xuân Dương thiếu gia.
"Bây giờ Xuân Dương thiếu gia thực sự trở thành niềm vui của Lão thái gia… Một khắc không nhìn thấy là hỏi." Không ít người nhỏ giọng cảm thán, rất nhanh Liễu Xuân Dương tới, bọn hạ nhân vội cung kính đón.
Liễu lão thái gia còn đứng ở bên hồ nước, cũng không quan tâm mùi thối còn chưa tan hết, cho người bên cạnh lui chỉ để Liễu Xuân Dương hầu hạ.
"Con gặp hắn…" Lão nói, mới nói một câu đã nhìn bộ dạng Liễu Xuân Dương, không khỏi nhíu mày: "Sao vậy?"
Liễu Xuân Dương sửa sang đầu tóc quần áo, thưa dạ nói: "Dạ không có gì, không cẩn thận ngã một cái."
Liễu lão thái gia hừ một tiếng, nói: "Sao con ngốc như vậy, nói láo cũng không biết, ngã một cái có thể ngã thành như vậy ư? Bị người đánh thì thôi, sao con không đánh trả lại, chẳng lẽ ta lại đi đánh trả thay con?... Con còn bảo vệ tiểu tử kia? Con cũng không phải nữ tử, hướng ngoại cái gì? Con nhìn bộ dạng ngốc nghếch của con xem... Ừm, trách cha con đặt tên cho con không hay..."
Trong lòng Liễu Xuân Dương nói, nếu ta là nữ hài tử thì tốt, chắc chắn sẽ không nhận loại tội này… Còn cái tên này không phải đặt vào gia phả, muốn trách cũng chỉ có thể trách tổ tiên Liễu gia… Cúi đầu mặc cho bị mắng một trận, thừa dịp Liễu lão thái gia nghỉ giọng liền nói: "Hắn nói cám ơn."
Liễu lão thái gia hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía đám người mang thi thể đi xa, nói: "Chỉ vì nữ nhân kia, làm ra chuyện tày trời như thế, nếu tiểu tử này là hoàng đế khẳng định sẽ là Kiệt Trụ, thật là kẻ gây họa."
Suy nghĩ cẩn thận thì đúng là như thế. Vì Thiền Y này, thành Trường An nổi lên đình công, lật đổ một thái giám thân tín của thái hậu. Liễu Xuân Dương có chút hoảng hốt, lúc trước Tiết Thanh ở trong trường xã kêu mình đi ra nói mời hắn giúp một chút, hắn thật sự không nghĩ đến kết quả sẽ như thế này, nghĩ lại một chút thì thật đúng là đáng sợ… Tiết Thanh này không chỉ dám giết người dám giết mình mà còn là kẻ dám đâm trời… Lần này Liễu lão thái gia ghét hắn hơn rồi.
Liễu lão thái gia vỗ vỗ thắt lưng, gọi người tới, quản sự ở xa chờ đợi lập tức tiến lên.
Là nghĩ ra biện pháp đối phó với Tiết Thanh sao? Liễu Xuân Dương nắm lấy tay.
Liễu lão thái gia nói: "Viết canh thiếp của Ngũ Nhi, qua Quách gia bàn hôn sự với Tiết Thanh."
Liễu Xuân Dương: "Hả?" Lỗ tai bị hư sao? Hắn nghe được cái gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT