Cả nhà Trương Niện cùng vào xe ngựa lẫn vào trong đám đông.
Tiết Thanh nhìn bọn họ rời đi sau đó quay đầu nhìn Trương Liên Đường: "Ta quyết định làm đồng môn với ngươi." Trương Liên Đường đi theo Chu tiên sinh, Chu tiên sinh yêu thích thi từ, lúc trước từng tới mời Tiết Thanh theo mình học tập.
Trương Liên Đường nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng không mời ngươi ăn uống."
Tiết Thanh cười ha hả. Thông minh như Trương Liên Đường có lẽ dù ít dù nhiều cũng nhìn ra được cái gì đó.
Trương Liên Đường xoay người cất bước, lại nói: "Ban đầu ngươi nói rất đúng, nếu như quen biết với ngươi, hiển nhiên sẽ không chỉ vì căm ghét mà đi bắt nạt ngươi… Ai dám bắt nạt ngươi chứ, ngươi thật là một người có ơn tất báo, có thù tất trả, dù chuyện có nhỏ nhoi như một bữa cơm hay một cái lườm nguýt."
Tiết Thanh cũng chỉ cười nói: "Mau mau trở về nhà đi, người nhà của ngươi đang rất lo lắng đấy."
Trương Liên Đường lại lắc đầu nói: "Ta còn muốn đi gặp người."
......
Quan viên của hình bộ nhanh chóng thẩm vấn nghi phạm, thả hết những người không có liên quan, cũng đã định tội những tên hung đồ, ngoại trừ mấy tên tội phạm quan trọng ra, toàn bộ đều bị chém đầu.
Mấy ngày qua dân chúng thành Trường An giống như trải qua năm mới, đầu tiên là mở lại chợ, tiếp đó là triều đình thả học đồ và nghi phạm ra, mọi người không phải lo lắng hãi hùng nữa khi không còn bị xem là loạn dân, tiếp theo có thể xem chém đầu...
Pháp trường của thành Trường An ở trước phủ nha Trường An, lúc đầu Chung Thế Tam giơ tranh chữ tự thú ở chỗ này, hôm nay mọi người cũng tới đây xem chém đầu.
Noãn Noãn lanh lợi hoạt bát, muốn tiến lên phía trước lại không dám tiến lên, vừa quay đầu lại thì thấy Tiết Thanh đi về phía đám người, nàng vội hô một tiếng thiếu gia rồi chạy tới.
Ở phủ nha bên kia có một đội nhân mã đang chuẩn bị lên đường, binh mã vây quanh một chiếc xe tù. Trong xe tù có một thanh niên cao gầy ngồi bên trong, tóc tai rối bời bị gió thổi lên, chỉ lộ ra có một cái tai.
Hình như hắn không nghe được những tiếng xôn xao ồn ào bên này, hắn chỉ ngửa đầu nhìn lên khoảng không trên bầu trời, có lẽ là si mê luyến tiếc vì đã lâu rồi không được nhìn thấy, sau này cũng không có cơ hội nhìn thấy nữa.
Đây là tù phạm Chung Thế Tam.
Người dân thành Trường An đã từng thấy hắn đầu thú. Sự xuất hiện hôm nay của hắn không so được với sự náo nhiệt khi được xem chém đầu, thế nên mọi người lập tức tản đi nhanh chóng đi về phía pháp trường.
Hai người thiếu niên cùng một tiểu nha đầu đứng ở ven đường lập tức trở nên thu hút ánh nhìn, kinh động đến các quan viên khác vừa nói chuyện, các quan viên có phần giật mình, có quan viên của phủ Trường An nhận ra.
"… Là thiếu gia Trương gia..."
"… Tiết Thanh Quách gia..."
"… Chính là cái tên Tiết Thanh làm thơ kia sao?"
"… Không đi xem chém đầu lại đến xem cái này ư?"
Sau một hồi bàn tán, có viên quan ở kinh thành quát lớn bảo bọn họ không được đến gần, Trương Liên Đường thi lễ ý bảo mình sẽ dừng bước không tới gần.
Kinh binh thị vệ cũng lười xua đuổi, trong thời điểm này bọn họ cũng chỉ ước gì có người tới cướp Chung Thế Tam đi... Còn có chuyện gì tốt hơn ôm cây đợi thỏ nữa. Hơn nữa hai người thiếu niên này cũng không đến gần thêm, một người trong đó còn la lớn: "Chung Thế Tam, Chung Thế Tam."
Chung Thế Tam trong xe tù nghe thấy tiếng gọi thì ánh mắt hơi đổi, ánh mắt đang nhìn về phía bầu trời chuyển sang nơi phát ra tiếng gọi, thị lực của hắn cũng bị ảnh hưởng, hình như cũng thấy không rõ người gọi hắn nhưng hắn vẫn nhận ra được giọng nói này.
"Ừm… Là vị tiểu ca ở phòng bên cạnh trong nhà lao sao?" Hắn nói.
Tầm mắt của các quan viên lần nữa đồng loạt hướng về phía bên này, trong đó bao gồm cả Đoàn Sơn. Hắn biết “tiểu ca ở phòng bên cạnh trong nhà lao” là có ý gì. Ngày đó hai người từng bị nhốt ở hai phòng cạnh sát nhau trong Song Viên, thị vệ cũng đã báo rằng Trương Liên Đường chủ động với bắt chuyện với Chung Thế Tam...
Trương Liên Đường không tránh ra, mặc dù Chung Thế Tam nhìn không thấy, hắn vẫn lộ ra nụ cười lên tiếng “phải” rồi nói: "Ta tới đưa tiễn ngươi."
Thật không dễ dàng gì mới rửa sạch hiềm nghi là nghi phạm, lúc này còn tới lôi kéo tình cảm với Chung Thế Tam, các quan viên xung quanh vẻ mặt phức tạp. Có mấy người có quan hệ thân thiết với Trương gia cau mày... Hiện nay Trương Liên Đường cũng đã trở thành nỗi đau đầu của quan phủ phủ Trường An, các thiếu niên phủ Trường An cũng không hiểu tại sao, gọi là ăn chơi trác táng nhưng lại không mê tửu sắc, không đánh nhau ẩu đả mà là gây họa cho quan phủ, khiến cho gia tộc hoảng hốt.
Chung Thế Tam nghe vậy cười to nói: "Đa tạ ngươi... Ngươi còn trẻ nên học hành cho tốt."
Trương Liên Đường lên tiếng “vâng”, nói: "Ngươi đi rồi... Nếu như có kiếp sau, cũng nhớ học hành cho tốt." Liêu Thừa bị định tội, Tông Chu vì triều đình ban sai (1) mà tận tụy nên vô tội, như vậy hung thủ ám sát Tông Chu tất nhiên chỉ có một con đường chết.
Muốn nhờ? Vẻ mặt của đám quan viên xung quanh lại bắt đầu khẩn trương.Chung Thế Tam lần nữa cười to, hai mắt nhìn về phía hắn, hình như muốn nhìn rõ dáng vẻ của hắn nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả thế nên liền dứt khoát ngồi xuống mà không nhìn nữa, nói: "Đa tạ tiểu ca ngươi đến tiễn ta, vừa lúc ta có chút việc muốn nhờ."
Trương Liên Đường không sợ hãi, đáp: "Mời nói."
Chung Thế Tam dựa vào thành gỗ của xe tù, lần nữa nhìn lên bầu trời cao xa vời vợi nói: "Hôm đó hình như ta nghe được bên ngoài đọc một bài thơ, ta không nghe rõ, cũng không có cơ hội hỏi tiểu ca ngươi nữa..."
Hôm đó Trương Liên Đường và Chung Thế Tam nói chuyện không được bao lâu thì đã bị thị vệ cắt ngang, có lẽ là không muốn Trương Liên Đường gặp phải phiền toái, Chung Thế Tam cũng không lên tiếng nói chuyện thêm nữa.
Trương Liên Đường nói: "Bài thơ kia sao?"
Chung Thế Tam nói: "Thiếu niên hiệp khí, giao kết ngũ đô hùng. Can đảm động, mao phát tủng. Lập đàn trung, tử sinh đồng..." (2)
Hắn còn chưa dứt lời, có một giọng nói khác đã vang lên lanh lảnh.
"... Nhất nặc thiên kim trọng. Suy kiều dũng. Căng hào túng. Khinh cái ủng. Liên phi khống. Đấu thành đông...”
Chung Thế Tam dừng lại, nghiêng tai chăm chú nghe, cho đến lúc nghe xong, hắn mới giơ tay lên vỗ xe tù cười to nói: "Chính là bài này, chính là bài này, đa tạ, đa tạ."
Tiết Thanh nói: "Không cần cảm ơn."
Chung Thế Tam nói: "Nghe được bài thơ hay này, chết cũng không hối tiếc, xin hỏi tác giả là ai?"
Tiết Thanh nói: "Ngươi cũng sắp chết rồi, biết tác giả là ai để làm gì?"
Chung Thế Tam nhìn về phía hắn, khẽ nheo mắt loáng thoáng nhìn thấy một thiếu niên mặc thanh y nhỏ gầy, nói: "Người sống cả đời, chỉ mong có một cái danh hiệu, đường đường chính chính, truyền tụng khắp thế gian. Mặc dù ta sắp thành người chết nhưng cũng là tác giả có danh nhiều người biết đến, cũng là vinh quang của một người tác giả."
Được mọi người biết tên biết họ là một loại vinh quang sao? Trương Liên Đường cười nói: "Người này là..."
Tiết Thanh cắt lời của hắn nói: "Hạ Chú."
Trương Liên Đường khẽ kinh ngạc, không nói gì, Chung Thế Tam cười nói: "Hạ Chú, tên rất hay." Dứt lời hắn liền vuốt đầu gối: "... Tự hoàng lương mộng. Từ đan phượng. Minh nguyệt cộng..." Nhiều lần ngâm nga, không hề để ý tới hai người nữa.
Các quan viên cũng kết thúc cuộc trò chuyện, ngay lập tức cho xe lên đường, bên kia truyền đến tiếng hô của dân chúng, có lẽ là một chiếc đầu người đã rơi xuống.
Nhóm kinh binh thị vệ bắt đầu xua đuổi: "Lui về phía sau… lui về phía sau..."
Tiết Thanh Trương và Liên Đường lui về phía sau mấy bước, nhìn xe ngựa lóc cóc chạy đi trong những tiếng hô hào ầm ĩ, Chung Thế Tam ngồi ở trong xe tù ôm đầu gối nhìn trời ngâm thơ.
Tiết Thanh chợt thở dài nói: "Phược hổ thủ, huyền hà khẩu, xa như kê tê mã như cẩu. Bạch luân cân, phác hoàng trần, bất tri ngã bối khả thị bồng hao nhân? Suy lan tống khách hàm dương đạo, thiên nhược hữu tình thiên diệc lão..." (2)
Vừa ngâm thơ vừa xoay lưng về một phía, nhẹ gõ gậy trúc cất bước đi.
Chung Thế Tam ở phía sau ngừng ngâm thơ, nghiêng tai ra sức lắng nghe giọng của Tiết Thanh lẫn trong những tiếng hô hoán ồn ào, lúc nghe được câu thứ nhất, vẻ mặt của hắn lập tức si ngốc, lẩm bẩm: “Phược hổ thủ, huyền hà khẩu, xa như kê tê mã như cẩu. Bạch luân cân, phác hoàng trần...”
"Tiểu ca, bài thơ này tên gì?" Hắn lớn tiếng hỏi.
Tiết Thanh không quay đầu lại, cất giọng nói: "Hành lộ nan."
Chung Thế Tam kinh ngạc: "Hành lộ nan, hành lộ nan... Chước đại đấu, canh vi thọ, thanh tấn trường thanh cổ vô hữu..." Thế rồi hắn chợt ngửa đầu cười to, tiếng cười ấy nghe mà tang thương, nghe mà thê lương đến tột cùng.
Tiếng cười dần dần xa đi, cũng bỏ lại sự huyên náo ồn ào của phủ nha Trường An ở phía sau. Thiếu niên mặc thanh y cũng chống gậy trúc chậm rãi mà đi, Noãn Noãn hoạt bát đi ở phía trước.
Trương Liên Đường vẫn đi theo phía sau, lần nữa quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe ngựa đã đi xa, còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng Chung Thế Tam ngâm thơ. Nghĩ đến Chung Thế Tam nói hỏi tác giả của bài thơ là bày tỏ sự tôn kính, hắn nói: "Cái tên Chung Thế Tam này cũng có không ít người nhớ tới." Dù sao cũng là nghi phạm chính ám sát Tông Chu..." Đó cũng là may mắn trong cuộc đời này của hắn rồi."
***
(1) Ban sai: Việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan lại thời xưa.
(2) Bài thơ Lục Châu Ca Đầu của Hạ Chú, thời Bắc Tống.
(3) Bài ca Hành Lộ Nam - Mai Hoa Dẫn của Hạ Chú, thời Bắc Tống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT